Sau khi dọn dẹp phòng xong, Cao Thanh cũng đi thu xếp hành lý của mình. Tề Hám ngồi vào ghế, mở máy tính xách tay, đeo tai nghe rồi bật phần mềm lên, trước tiên nghe lại một lượt bản nhạc đã phối khí trước đó. Ánh mắt anh vô tình lướt qua bao đàn guitar dựng bên cạnh bàn. Sau hai giây suy nghĩ, người đàn ông lại dời tầm mắt về màn hình máy tính, tiếp tục sáng tác.
Mãi đến khi Cao Thanh cũng dọn dẹp xong và lên gõ cửa, Tề Hám mới tháo tai nghe ra rồi cùng hắn xuống lầu. Cao Thanh dẫn anh đi xem qua một lượt các phòng trong nhà, sau đó vì chê phòng khách ồn ào nên lại dắt anh ra sân xem cá.
Mấy con cá vàng đang vẫy đuôi trong hồ nước trong vắt. Vừa thấy hai người đến gần, chúng như bị giật mình, vội quẫy đuôi một cái rồi bơi đi mất.
Cao Thanh lấy thức ăn cho cá ra rắc một ít xuống nước, chúng lại ùa về tranh mồi. Tề Hám nhìn mấy con cá vàng rồi bình phẩm: “Béo quá rồi.”
Cao Thanh dúi túi thức ăn vào tay anh, “Rắc ít thôi đấy.”
Tề Hám bốc một ít thức ăn rắc xuống hồ: “Vào giai đoạn dưỡng lão hơi sớm rồi đấy.”
Cao Thanh “Xì” một tiếng, giật lại túi thức ăn rồi nói: “Thôi được rồi, đi làm việc thôi.”
Tề Hám theo hắn vào bếp, lúc này ông bà ngoại của Cao Thanh và ba mẹ Yến Nghiêu đều đang ở đó nấu ăn nên anhh chỉ đứng dựa vào tường bóc tỏi.
Bếp rộng nhưng đông người nên hơi ồn ào, mỗi người một câu. Bóc tỏi xong, Tề Hám đứng sau lưng mẹ Yến, đầu bếp chính của hôm nay, xem bà nấu ăn. Thấy anh lại gần, bà vội nói: “Vất vả cho cháu quá, bóc xong rồi thì ra phòng khách ngồi đi, đừng đứng ở đây.”
Tề Hám cười đáp: “Không sao, cháu đang muốn học hỏi bác một chút.”
Mẹ Yến rắc muối vào chảo rau, có chút ngại ngùng cười nói: “Ôi dào, bác có phải đầu bếp gì đâu. Các cháu ra ngoài chơi đi, đừng đứng đây làm máy hút khói nữa.”
Vì công tác chuẩn bị đã xong xuôi nên việc nấu nướng diễn ra rất nhanh, mấy người cùng lúc nổi lửa, chỉ nửa tiếng sau, các món ăn đã được dọn lên bàn. Mọi người ngồi quây quần quanh chiếc bàn tròn lớn, toàn là họ hàng thân thích nên vừa trò chuyện rôm rả vừa nhâm nhi chút rượu, kết thúc bữa cơm tối.
Cao Thanh bưng một chồng bát đũa đi rửa, Tề Hám cũng bưng theo một cái nồi đất đi vào bếp. Cao Thanh “Ê” một tiếng rồi hạ giọng: “Mày có biết tại sao hôm nay lại có nhiều người đến vậy không?”
Theo lẽ thường thì họ hàng chỉ đến chúc Tết vào mùng một, mùng hai, đằng này còn chưa đến Tết mà đã có nhiều người đến thế này đúng là có chút kỳ lạ. Tề Hám thuận theo lời đối phương, hỏi: “Ý mày là?”
Cao Thanh xả nước đầy bồn, vừa tạo bọt xà phòng vừa nói không ngừng: “Bởi vì ba của Yến Nghiêu là tổng giám đốc đó, nhìn là biết đúng không?”
Nghe Tề Hám “Ừm” một tiếng, Cao Thanh nói tiếp: “Ai nấy đều có mục đích cả.”
Tề Hám nhàn nhạt: “Con người mà, ai chẳng có mục đích.”
Cao Thanh không tiếp tục chủ đề này nữa vì nói xấu sau lưng người khác không hay cho lắm, bèn chuyển sang hỏi: “Mày có mang chai rượu Ân Dã tặng không?”
Tề Hám quả thật có mang theo. Anh và Cao Thanh nhìn nhau một cái, sau khi rửa bát xong liền lên gác xép lấy rượu ra ban công ngồi đối ẩm.
Rượu tây có nồng độ khá cao, mà tửu lượng của Cao Thanh lại không tốt lắm nên chỉ uống một chút là đã hơi ngà ngà say. Đứng trên ban công, họ có thể nghe thấy tiếng ồn ào dưới nhà. Tề Hám ngước nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, nhấp một ngụm rượu, tận hưởng giây phút thư giãn hiếm hoi.
Cao Thanh cảm thán: “Thoải mái thật.”
Uống ly rượu này, Tề Hám nhớ đến Ân Dã, rồi lại nghĩ đến Lâm Băng, cô gái mà Ân Dã nói ngày nào cũng đến quán “Hàm Cẩu” ngồi chờ. Anh vẫn quyết định nói với Cao Thanh một tiếng: “Nếu mày không có ý gì với Lâm Băng thì nên từ chối đi.”
Cao Thanh im lặng uống một ngụm rượu, đung đưa trên chiếc ghế bập bênh hai cái rồi mới khẽ “Ừm” một tiếng. Sau đó, hắn hỏi Tề Hám: “Dạo này thấy mày cứ mải mê làm nhạc suốt, tiến triển sao rồi?”
“Cũng vậy thôi.”
Anh và Cao Thanh rất hợp nhau về mặt quan điểm, nhưng vì thuộc hai giới khác nhau nên sở thích, nghề nghiệp cũng ít khi được nhắc đến. Bù lại, những chuyện khác họ lại nói với nhau rất thoải mái.
Trò chuyện phiếm rất thư giãn, nhưng uống rượu thì phải biết điểm dừng. Thấy cũng gần đến giờ, Cao Thanh liền về phòng. Tề Hám có tửu lượng sâu không thấy đáy, gần nửa chai rượu gần như đều vào bụng anh cả, nhưng anh cũng chỉ hơi ngà ngà say. Người đàn ông nằm trên ghế bập bênh, giơ tay lên che mắt rồi chợp mắt một lát.
Điện thoại reo lên không đúng lúc, Tề Hám bỏ tay xuống, liếc nhìn tên người gọi rồi trượt nút nghe, áp điện thoại lên tai, giọng nói có chút lười biếng: “Ba ạ.”
Ba Tề ở đầu dây bên kia nói: “Vừa mở miệng đã toàn mùi rượu, uống ít thôi.”
Tề Hám “Vâng” một tiếng. Ông nói tiếp: “Hôm nay bác sĩ Chu có đến nhà, hỏi thăm một vài chuyện về tình hình của con, bảo con mau chóng sắp xếp thời gian về kiểm tra. Con nghĩ sao?”
“Đợi qua Tết đã, lúc nào mua được vé con sẽ về,” Tề Hám nói.
“Vậy ba trả lời bác sĩ như thế nhé, con thu xếp sớm đi.”
Sau khi nhận được câu trả lời, ba Tề không tiếp tục chủ đề này nữa. Ông lại khuyên vài câu cho có lệ về chuyện về nhà ăn Tết. Sau khi bị từ chối, hai bên trò chuyện dăm ba câu rồi cúp máy.
Tề Hám dọn dẹp ban công, tắm rửa rồi nửa nằm nửa ngồi trên giường, bỗng thấy Yến Nghiêu gửi cho mình một video kèm theo một tin nhắn.
Yến Nghiêu: Lâu rồi không đàn, múa rìu qua mắt thợ một chút.
Tề Hám nhấn vào video để xem. Góc quay chỉ lấy từ mặt đàn organ điện tử đến cằm của Yến Nghiêu. Cậu không nói gì, chỉ giơ tay lên và bắt đầu lướt trên phím đàn.
Giai điệu dạo đầu quen thuộc truyền vào tai qua tai nghe, Tề Hám khẽ nhướng mày. Khi đoạn dạo đầu kết thúc, Yến Nghiêu cất lên câu hát đầu tiên.
Đây là bài hát mà Tề Hám đã đăng lên vòng bạn bè trước đây, Yến Nghiêu cũng từng khen là hay, có lẽ từ lúc ấy đã âm thầm tra nốt soạn lại bản nhạc rồi.
Chất giọng của Yến Nghiêu rất tốt, hợp để hát những bài ca có giai điệu tươi vui nhẹ nhàng nhưng lời lẽ lại phảng phất nỗi buồn. Tiếng piano điện tử vang lên nhanh, gọn, tràn đầy sức bật, Yến Nghiêu đánh rất bình thản, không hề vội vã, đủ để thấy kỹ thuật không tồi. Tề Hám nghe xong cả bài, sau đó gõ mấy chữ trả lời:
Tề Hám: Đúng là tài năng ẩn giấu.
Yến Nghiêu: Nhờ người viết hay.
Tề Hám: Hát hay.
Yến Nghiêu gửi một tin nhắn thoại, giọng nghe hơi nghèn nghẹt: “Trong lời anh nói toàn là khách sáo xã giao thôi.”
Tề Hám theo thói quen cũng gửi lại một đoạn ghi âm: “Vậy thì học dần đi nhé.”
Yến Nghiêu: Xin được chỉ giáo, thầy Tề.
Tề Hám tắt màn hình, đặt điện thoại xuống đi ngủ. Sáng hôm sau, anh dậy từ rất sớm, vừa hay đụng mặt ba Yến Nghiêu đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng. Thấy vậy, ông quyết định rủ anh đi cùng. Tề Hám “vâng” một tiếng, buộc lại tóc cho chặt hơn rồi xỏ giày đi ra ngoài cùng ông.
Chạy bộ buổi sáng là để rèn luyện sức khỏe, cần phải chạy chậm với tốc độ đều đặn. Tề Hám điều chỉnh nhịp thở, chạy song song cùng ba Yến.
Dưới chân núi, không khí trong lành, sương sớm vẫn chưa tan hết, nhiều nhà hàng xóm đã dọn ghế ra trước cửa vừa ngồi vừa ăn sáng. Trước cửa một căn nhà nhỏ có một người mặc áo ngủ dày, tóc rối bù, miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, đôi mắt lờ đờ chưa tỉnh hẳn. Hắn ngẩng cằm chào Tề Hám một tiếng “Ê” mơ hồ. Tề Hám chẳng để tâm, chỉ gật đầu coi như đáp lại.
Ba Yến Nghiêu cười nói: “Đó là cháu trai bác.”
Tề Hám vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa, thuận miệng đáp: “Gần thật đấy ạ.”
Ông lại nói: “Chắc nó tưởng cháu là con trai bác rồi.”
Nhưng anh và Yến Nghiêu thì có điểm nào giống nhau đâu cơ chứ? Người đàn ông còn chưa kịp nói gì thì ba Yến đã hỏi một câu khác: “Tiểu Tề, cháu làm nghề gì thế?”
Tề Hám thành thật trả lời: “Cháu làm bên âm nhạc ạ.”
Ba Yến Nghiêu “Ồ” lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, rồi nói: “Làm âm nhạc à, bên bác cũng thường xuyên làm việc với các nhà sản xuất đấy.” Tề Hám thuận thế hỏi: “Bác làm trong ngành giải trí âm nhạc ạ?”
Anh biết chắc là không phải, vì Tề Hám chưa từng nghe nói có ông chủ công ty giải trí âm nhạc nào họ Yến. Quả nhiên ba Yến Nghiêu lắc đầu: “Bác làm về thiết bị thu âm.”
Ở trong nước không có nhiều thương hiệu thiết bị thu âm nổi tiếng. Sau khi Tề Hám hỏi tên, anh mới nhận ra mình đã từng mua sản phẩm này rồi. Chất lượng rất tốt, có thể sánh ngang với một vài thương hiệu lớn của nước ngoài, bản thân anh cũng rất hài lòng khi sử dụng. Chỉ là lúc đó anh đã quen dùng các thương hiệu cũ nên mua về chỉ để dùng thử cho biết.
Tập thể dục buổi sáng một lúc giúp cơ thể sảng khoái hẳn. Lúc về đến nhà, mẹ Yến vừa làm xong bữa sáng, còn Cao Thanh đang giúp bà bưng đồ ăn đặt lên bàn.
Tề Hám thay giày rồi cũng vào phụ một tay. Bữa sáng có bánh bao, sữa đậu nành và một nồi cháo trứng bắc thảo thịt bằm.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Tề Hám lấy ra xem, màn hình hiển thị một số lạ. Anh nhìn chằm chằm vào bốn số cuối, trầm ngâm một lát rồi trượt ngón tay từ chối cuộc gọi.