Vài ngày trước Tết, Tề Hám theo ba mẹ Yến Nghiêu ra chợ nhưng hầu như chẳng có ai bày hàng bán rau cả. Dạo một vòng rồi họ đành quay về, định bụng đến lúc đó sẽ ra vườn nhà tự hái.
Sáng mồng một, Tề Hám đi ra vườn hái rau. Lúc vào kho lấy nông cụ, anh phát hiện mấy chiếc xe máy đã phủ đầy bụi. Tề Hám liếc qua, cảm thấy chúng hơi quen mắt nhưng cũng không nghĩ nhiều, cứ thế cầm đồ nghề đi thẳng ra vườn, trong khi đó Cao Thanh thì ra sân sau bắt một con gà và một con vịt mang về.
Bữa cơm tất niên thịnh soạn vô cùng, ngày lễ thế này khó tránh khỏi việc uống chút rượu. Nhưng Cao Thanh không uống vì lát nữa còn phải lái xe ra bờ sông thả đèn Khổng Minh. Sáng nay Yến Nghiêu còn đặc biệt nhắn tin dặn Tề Hám nhất định phải đi, nói rằng đã lâu lắm rồi Tết không có hoạt động gì, khó khăn lắm mới có dịp náo nhiệt thế này, nên đi góp vui một chút.
Tề Hám biết cách kiểm soát lượng cồn nạp vào người, trông thì có vẻ uống nhiều nhưng vẫn chưa tới đô của anh. Cao Thanh kéo tay người đàn ông lại, tỏ vẻ lo lắng cho chiếc xe của mình: “Đừng uống nhiều quá, lát nữa mà nôn ra xe thì mày tự đi rửa đấy nhé.”
Tề Hám hiểu rõ tửu lượng của bản thân, chỉ đáp: “Không nôn được đâu.”
Bữa cơm tất niên kết thúc khá sớm, lúc này trời còn chưa tối hẳn. Ông nội đã say đến mức không biết trời trăng gì nữa, nhưng vẫn cố nhét vào tay hai đứa một bao lì xì rồi ngủ thiếp đi. Bà ở nhà trông ông, vì vậy chỉ có Tề Hám, Cao Thanh và ba mẹ Yến Nghiêu cùng ra ngoài.
Đường đi rất đông, xem ra người đi chơi lễ cũng đông chẳng kém. Ba Yến cũng uống không ít, đang ngồi lơ mơ ở hàng ghế sau. Bỗng ông nghe thấy tiếng còi báo động từ xa vọng lại nên bừng tỉnh, lập tức quay đầu nhìn về phía sau. Các xe phía sau đang nhường đường, một chiếc xe cứu hỏa hú còi chen vào dòng xe, vượt đèn đỏ theo lối đi vừa được mở rồi khuất dạng.
Họ đến cũng khá muộn, bờ sông đã đông nghịt người, bên đường còn đỗ mấy chiếc xe cứu hỏa và xe cảnh sát. Tề Hám uống rượu xong ngồi trên xe thấy hơi ngột ngạt nên cởi áo khoác ra, vừa xuống xe liền cảm nhận được cơn gió lạnh thổi qua có chút se sắt.
Ngước mắt nhìn lên trời, đã có rất nhiều người thả đèn Khổng Minh. Từng chiếc, từng chiếc lơ lửng giữa không trung, những chiếc đèn giấy mang theo đầy ắp ước nguyện và nỗi niềm trôi về phía xa.
Những người bán hàng rong đang lớn tiếng rao bán đèn Khổng Minh. Tề Hám mua bốn chiếc rồi cùng mọi người xúm lại xem cách thả.
Đầu tiên phải dựng khung đèn lên, để gió lùa vào thì thân đèn căng phồng tròn, sau đó mới kiểm tra phần nhiên liệu.
Trong lúc Cao Thanh đang loay hoay dựng chiếc đèn của mình ở bên cạnh, Tề Hám bỗng nghe thấy tiếng gì đó nên ngẩng đầu nhìn quanh. Cao Thanh hỏi: “Sao thế?”
Tề Hám đáp: “Có người gọi tao.”
Cao Thanh nhíu mày nhìn quanh rồi nói: “Chắc mày nghe nhầm rồi.” Dứt lời, hắn nhún vai tỏ vẻ không mấy để tâm rồi lại tiếp tục loay hoay với chiếc đèn của mình.
Tề Hám chỉ nghe thấy một tiếng gọi, sau đó không để tâm nữa mà cúi đầu kiểm tra nhiên liệu, xác nhận rãnh đốt đã buộc chặt rồi lấy bút đen tự phục vụ trên sạp viết một hàng chữ lên thân đèn, móc bật lửa ra chuẩn bị châm lửa. Bên kia, Cao Thanh cũng kiểm tra xong, một chiếc đèn Khổng Minh cần hai ba người phối hợp mới thả được. Tề Hám châm lửa vào rãnh đốt, hai người họ mỗi người giữ hai góc, nâng đèn lên cao và dịch chuyển theo chiều gió.
Không biết là do không điều chỉnh đúng hướng hay do thân đèn chưa bung hết mà lần thử đầu tiên đã thất bại. Tề Hám thổi tắt lửa rồi rút điện thoại ra tìm hiểu xem làm thế nào để thả đèn an toàn.
Bỗng một cánh tay từ sau khoác lên vai anh. Tề Hám rất ít khi khoác vai bá cổ với người khác nên phản xạ đầu tiên khi có người chủ động đến gần là đẩy ra. Vì vậy, anh lập tức giơ cùi chỏ thúc sang bên cạnh. Cùi chỏ va vào chiếc mũ bảo hiểm cứng rắn, phát ra một tiếng “cốp”, ngay sau đó là tiếng kêu “Ui da!” của Yến Nghiêu.
Tề Hám rụt tay về, Yến Nghiêu cũng bỏ tay khỏi vai anh. Yến Nghiêu ôm đầu qua lớp mũ bảo hiểm, cú thúc cùi chỏ vừa rồi của Tề Hám khiến đầu cậu ta ong đi một lúc. May mà Tề Hám đã thu lại lực, cộng thêm đối phương có đội mũ bảo hiểm, nếu không một cú thúc thẳng vào đầu thế kia chắc chắn sẽ đau điếng.
Yến Nghiêu ôm đầu khom người, miệng “hu hu” mấy tiếng. Tề Hám không thân với cậu ta lắm nên không chắc mình có làm đối phương bị thương thật không. Tự biết sức mình khá mạnh, sợ lỡ tay đánh người ta bị thương nên bèn đưa tay kéo tay Yến Nghiêu xuống rồi định lật mũ bảo hiểm của người nọ lên xem.
Ai ngờ Yến Nghiêu lại bất ngờ giơ tay tự tháo mũ bảo hiểm ra rồi cười phá lên: “Trêu thành công rồi.”
Tề Hám cũng đoán được Yến Nghiêu 8-9 phần là đang giả vờ nên rụt tay lại, nhưng vẫn hỏi thêm một câu: “Thật sự không sao chứ?”
Yến Nghiêu không trách móc, chỉ cười nói: “Không sao, anh cảnh giác ghê thật đấy.”
Hai người họ đã một thời gian không gặp. Mãi đến khi nhìn thấy Yến Nghiêu, Tề Hám mới nhớ tới mấy chiếc xe máy bám bụi trong nhà kho, trong đó có một chiếc anh từng thấy.
Chính là chiếc mà Yến Nghiêu đã lái trong lần đầu tiên họ gặp nhau.
Cao Thanh quay đầu lại, kinh ngạc “A” một tiếng rồi lập tức gọi ba mẹ Yến Nghiêu đang ở cách đó không xa: “Cậu mợ ơi!”
Ba mẹ Yến Nghiêu cũng đang loay hoay tìm cách thả đèn. Mẹ Yến Nghiêu quay lại, thấy đứa con trai đã lâu không gặp thì nụ cười lập tức rạng rỡ hơn vài phần. Bà đi tới như muốn ôm một cái, nhưng Yến Nghiêu lại giơ tay ra hiệu từ chối: “Thôi ạ, quần áo con bẩn lắm.”
Tề Hám cảm thấy sau khi nói câu đó, Yến Nghiêu đã nhìn về phía mình rồi nhanh chóng quét mắt từ trên xuống dưới một lượt. Tề Hám không làm phiền gia đình ba người họ, bèn đi ra một bên để tiếp tục tìm hiểu nguyên nhân thả đèn thất bại, còn Cao Thanh thì ngồi xổm bên cạnh nghiên cứu thân đèn.
Yến Nghiêu nói chuyện với ba mẹ vài câu rồi lại ghé qua chỗ Tề Hám hỏi: “Mấy tin nhắn tôi gửi, anh không thèm xem lấy một tin nào à?”
Nghe đối phương nói vậy, Tề Hám bèn thoát trình duyệt rồi mở WeChat. Đúng như lời đối phương nói, Yến Nghiêu đang ở ngay đầu danh sách tin nhắn, lại còn gửi liền bảy tám tin.
Yến Nghiêu: Thấy anh rồi, nhìn ra sau đi.
Yến Nghiêu: Sao lại đi thế?
Yến Nghiêu: Đừng đi mà!
Tề Hám khẽ nhướng mày, nhớ lại tiếng gọi thoáng qua lúc nãy rồi nói: “Có nghe thấy, nhưng anh họ cậu cứ khăng khăng là tôi nghe nhầm.”
Lời vừa dứt đã thuận tiện đổ hết lên đầu Cao Thanh, mà Yến Nghiêu thì chẳng mấy để tâm. Cậu ta lén rút từ túi ra một vốc giấy màu rực rỡ rồi nhanh chóng dúi vào tay người đàn ông.
Tề Hám cúi xuống nhìn, người biết thì hiểu là kẹo, chứ không biết lại tưởng họ đang lén lút giao dịch thứ gì phạm pháp. Yến Nghiêu lại nhe chiếc răng nanh đặc trưng của mình ra, cười nói: “Ăn nhiều kẹo vào, hút ít thuốc thôi.”
Xem xong hướng dẫn, Cao Thanh cảm thấy mình lại làm được rồi nên kéo Tề Hám thử thả lần thứ hai. Có lẽ do tối nay gió lớn, đèn tuy bay lên được nhưng rất dễ bị thổi đi mất. Trong lúc đó, Yến Nghiêu lại bị ba mẹ gọi qua, mẹ cậu lúc thì sờ mặt, lúc lại sờ tay con trai.
Sau lần thất bại thứ hai, Tề Hám nghiêng đầu thì phát hiện Yến Nghiêu đang đứng đằng sau nhìn hai người họ. Khóe miệng cậu ta nhếch lên, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, dường như đang bị dáng vẻ có phần hài hước của họ chọc cười. Tề Hám khẽ nheo mắt, xác nhận rằng Yến Nghiêu đúng là đang cười thật.
Tề Hám giơ tay ngoắc một cái, Yến Nghiêu liền đi tới hỏi: “Sao thế?”
Tề Hám hất cằm về phía chiếc đèn Khổng Minh, hỏi: “Viết vài câu không?”
Yến Nghiêu chưa kịp nói có viết hay không thì Tề Hám đã dập lửa, đặt chiếc đèn xuống rồi đưa luôn cho cậu một cây bút mà không cho từ chối. Bị động tác có phần áp đặt này của Tề Hám làm cho không thể từ chối, Yến Nghiêu đành nói: “Anh viết giúp tôi đi, chữ tôi xấu lắm.”
Tề Hám không từ chối. Trong khi đó, Cao Thanh đứng bên cạnh đã nhìn thấu ý đồ của Tề Hám, bèn im lặng chờ Yến Nghiêu “cắn câu”.
Tề Hám mở nắp bút, ngồi xổm xuống hỏi: “Viết gì đây?”
Yến Nghiêu suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cứ viết ‘Thái bình phồn lạc, hải yến hà thanh’ đi.”
Ngòi bút lướt lưu loát trên mặt giấy dai, để lại một dòng chữ. Tề Hám viết xong liền nghiêng người cho Yến Nghiêu xem. Lúc này anh mới phát hiện Yến Nghiêu vẫn luôn nhìn mình không chớp mắt. Bị Tề Hám bắt gặp, cậu ta không hề tỏ ra bối rối mà ngược lại còn cười rất tự nhiên, lái chủ đề sang chữ viết: “Viết đẹp thật đấy.”
Tề Hám không để tâm, thuận miệng hỏi theo: “Thử thả không?”
Lúc này Yến Nghiêu đã hiểu ra ý đồ của người đàn ông, đành nói: “Vậy để tôi.”
Sau khi rãnh đốt được châm lửa, cả thân đèn nóng rực, cầm tay trần rất dễ bị bỏng, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến trước đó thất bại. Yến Nghiêu nâng phần đáy, Tề Hám và Cao Thanh giữ khung đèn căng ra, chờ cơn gió lướt qua thì đồng loạt buông tay. Đèn Khổng Minh theo gió chậm rãi bay lên, rồi nhanh chóng trôi vào màn trời, trở thành một ánh sáng nhỏ giữa vô số đèn trong đêm.
Ngắm đèn một lúc, Yến Nghiêu lại nghiêng đầu nhìn sang Tề Hám.
Khí chất và tính cách của Tề Hám đều quá lạnh nhạt. Dường như anh có thể đối mặt với bất cứ ai, đối diện mọi việc đều nhẹ nhàng điềm nhiên như gió thoảng.
Yến Nghiêu là một người rất thẳng thắn, cậu muốn hỏi gì thì sẽ luôn tìm cơ hội hỏi cho bằng được. Vì có mẹ ở bên cạnh, cậu đành phải ghé sát lại gần, thì thầm vào tai Tề Hám: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Tề Hám nghiêng đầu nhìn cậu ta, giọng cũng hạ thấp xuống giống Yến Nghiêu, chỉ hỏi ngược lại một câu: “Lúc nãy cậu nhìn tôi, nghĩ tôi đang nghĩ gì?”
Tề Hám là một người luôn giữ khoảng cách, trước nay anh không bao giờ động tay động chân với bạn bè, cũng không quá thân thiết với bất kỳ ai. Nhưng lúc này, khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở quấn lấy nhau, từng chữ Tề Hám nói ra đều phả thẳng vào tai Yến Nghiêu. Khoảng cách mập mờ này khiến Yến Nghiêu cảm thấy hư ảo, tim cũng đập nhanh hơn. Giờ thì cậu có thể chắc chắn người đàn ông đã uống rượu, bởi trên quần áo đối phương còn vương mùi rượu. CHưa kể nếu Tề Hám tỉnh táo, chắc chắn sẽ không ghé sát lại gần như vậy.
Đôi mắt của Tề Hám đen đến lạ, nhìn lâu sẽ khiến người ta sợ hãi, tựa như sắp bị cuốn vào vũng nước đen không thấy đáy, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một người vừa uống rượu chút nào.
Yến Nghiêu có chút không chống đỡ nổi, ánh mắt bất giác lảng đi nơi khác. Cậu không để ý đến chuyện ai hỏi trước ai hỏi sau nữa, cũng quên mất rằng Tề Hám phải trả lời câu hỏi của mình trước, mà chỉ thành thật nói nhỏ: “Vì anh mặc áo cổ lọ trông rất đẹp, nên tôi mới nhìn thêm vài cái thôi.”
Lông mi của Yến Nghiêu dài nhưng không cong, rủ xuống che đi ánh mắt có phần chột dạ của cậu. Tề Hám dời mắt đi, coi như buông tha cho đối phương.