Chiếc máy báo cứu hộ trước ngực Yến Nghiêu đột ngột vang lên. Thiết bị này sẽ hú còi báo động nếu người dùng không di chuyển trong vòng 30 giây. Yến Nghiêu lẳng lặng vỗ nhẹ vào máy, tiếng báo động tắt ngấm, những lời định nói cũng vì thế mà bị cắt ngang.
Nghe thấy ba mẹ gọi mình qua phụ một tay, thanh niên bèn nở một nụ cười áy náy với Tề Hám rồi quay người sang giúp họ.
Thật ra Yến Nghiêu đã phải xin phép đội trưởng nghỉ nửa tiếng mới qua đây được, thời gian không có nhiều. Lúc cậu chuẩn bị chào tạm biệt thì bị Tề Hám gọi lại. Anh rút từ trong túi ra một phong bao lì xì ông nội Yến đưa rồi chìa cho cậu: “Ông nội cho cậu đấy.”
Yến Nghiêu liếc nhìn phong bao lì xì rồi lại nhìn lên mặt Tề Hám, đoạn bật cười: “Không thể nào, anh cứ yên tâm cầm đi. Lương hưu của ông cao lắm.”
Thái độ của Tề Hám tỏ rõ không cho phép phản đối, anh vẫn giữ nguyên động tác đưa lì xì, mặt không hề đổi sắc. Yến Nghiêu đành chịu thua, cậu giật lấy phong bao rồi nhanh tay nhét ngược vào túi áo Tề Hám. Lần này cậu không đùa nữa mà nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Cái gì là của anh thì vẫn sẽ là của anh.”
Lời này dường như đang ám chỉ điều gì đó, có lẽ cậu đã biết vài chuyện trong quá khứ của Tề Hám.
Thời gian của Yến Nghiêu thực sự rất gấp, cuối cùng chỉ kịp cười chào một tiếng rồi vội vã chạy đi.
Đèn Khổng Minh khi thả trông thì đẹp đẽ lãng mạn, nhưng lại tiềm ẩn nguy cơ hỏa hoạn cực lớn. Đội của họ đã huy động lực lượng đông đảo, chia thành nhiều nhóm nhỏ liên tục đi tuần tra xung quanh.
Hướng Văn Phi thấy cậu quay lại liền trêu một câu: “Thầy bu đã cho anh tiền mừng tuổi chưa?”
Yến Nghiêu nhướng mày, nghĩ đến phong bao Tề Hám đưa lúc nãy nhưng mình không nhận, đáp: “Cho rồi, sao thế?”
Hướng Văn Phi “hứ” hai tiếng, vẻ mặt đầy khoe khoang: “Bố tôi cũng cho rồi đấy.”
Một đồng đội mắt tinh phát hiện một chiếc đèn trời rơi trong bụi rậm, tuy tàn lửa đã tắt hẳn nhưng vẫn mở vòi nước phun qua một lượt.
Hướng Văn Phi vừa nhìn quanh vừa nói: “Này, mấy cậu nói xem, họ mà thấy chúng ta đối xử với đèn trời thế này thì có buồn không nhỉ?”
Một đồng đội khác đáp: “Nếu để nó bay lên núi gây cháy rừng thì tôi mới buồn đây này.”
Yến Nghiêu cũng góp lời: “Trải nghiệm một lần là đủ rồi. Chuyện lãng mạn, làm rồi thì đã đủ lãng mạn.”
Đêm ấy cả đội đã thức trắng đêm tuần tra, mãi đến chiều hôm sau mới quay về đơn vị. Sau khi ăn tối qua loa như hổ đói, họ được lệnh đi nghỉ.
Yến Nghiêu nằm trên chiếc giường nhỏ trong ký túc xá, mò lấy tai nghe đeo lên. Cậu mở điện thoại, màn hình hiện lên không ít tin nhắn, nhưng phần lớn đều là tin chúc mừng năm mới gửi hàng loạt và lì xì trong nhóm gia đình, nhóm cơ quan. Yến Nghiêu lướt qua lịch sử trò chuyện, kết quả phát hiện bao lì xì đã hết hạn cả rồi.
Tin nhắn của mẹ Yến được ghim lên đầu dặn cậu chú ý an toàn. Yến Nghiêu trả lời tin nhắn rồi gửi thêm một nhãn dán ôm ôm, ngụ ý rằng con trai mẹ vẫn bình an vô sự, mẹ đừng lo.
Trước đây, danh sách ghim của cậu vốn chỉ có bố mẹ và nhóm chat cơ quan, nhưng gần đây lại lòi ra một kẻ lạc lõng. “Oz” đã gửi cho cậu một phong bao lì xì vào tối qua, nhưng Yến Nghiêu không nhận.
Cậu bấm vào trang cá nhân của Tề Hám, không ngờ tối qua đối phương đã chia sẻ một bài hát. Yến Nghiêu nhấn vào, ứng dụng tự động chuyển sang trình phát nhạc. Cậu để ý thấy người sáng tác được ghi là Hansel, quả nhiên đây lại là một ca khúc do Tề Hám chắp bút.
Phong cách sáng tác của Tề Hám rất đa dạng, bài hát này thuộc kiểu giai điệu du dương, ca từ rung động lòng người. Giọng nữ ca sĩ trong trẻo thanh thoát, tựa như dòng suối mát lạnh len lỏi từ trong khe đá.
Yến Nghiêu tiếp tục vào trang chủ của Hansel, nhưng chỉ hiện lên một ca khúc tiếng Anh dài vỏn vẹn một phút rưỡi.
Yến Nghiêu nhấn vào bài hát để nghe. Tiếng guitar mộc có phần trầm ấm, Tề Hám cất giọng hát theo giai điệu, chất giọng lười biếng nhưng phát âm tiếng Anh lại rất hay. Cậu không biết bản tình ca này là anh hát riêng cho một người nào đó hay chỉ đơn thuần muốn ghi lại một khoảnh khắc, bởi lẽ Yến Nghiêu chưa từng nghe thấy một Tề Hám dịu dàng đến thế.
Yến Nghiêu lại mở khu bình luận, những lời lẽ bẩn thỉu vẫn ngập tràn khắp màn hình. So với lần trước, những bình luận ác ý đã nhiều thêm hơn chục dòng, nội dung vẫn khó coi như vậy. Yến Nghiêu dụi dụi mắt, không xem thêm nữa.
Hai từ “đạo nhái” và “thợ may*” dường như lúc nào cũng đeo bám các tài khoản công khai trên mạng của Tề Hám. Yến Nghiêu lặng lẽ nhấn báo cáo rồi thoát khỏi khu bình luận, chọn tiếp tục nghiêm túc thưởng thức bài hát.
(Chú thích: “thợ may” (裁缝) cách cư dân mạng dùng để mỉa mai những người bị cho là chắp vá, đạo nhạc, đạo lời)
Giọng hát của Tề Hám hòa cùng tiếng guitar mộc khiến Yến Nghiêu sau một ngày làm việc căng thẳng bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Khi cậu nhận ra mình đã thiếp đi thì ý thức gần như không còn nữa, cứ thế đeo tai nghe mà chìm vào giấc ngủ say.
***
“Sao cậu ngủ được hay vậy? Ở cái tuổi này mà cậu ngủ nổi à?”
Tề Hám đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị Cao Thanh ồn ào không chịu nổi, đành mở mắt ra nói: “Đi, đi thôi, xuống xe.”
Tết nhất qua đi, cả Cao Thanh và anh đều trở về nhà. Tề Hám xuống xe lấy hành lý. Lúc đi, ông nội Yến đối với người bạn nhậu khó tìm này đặc biệt khách sáo, nhất quyết nhét cho anh mấy chai rượu ngon. Tề Hám đã từ chối, nhưng khi mở cốp xe ra vẫn thấy hai chai rượu nằm gọn trong đó.
Tề Hám đành xách rượu và hành lý về nhà. Nhà vốn chỉ có một mình anh, sau hơn một tuần vắng bóng chủ nhân, căn nhà không có hơi người lại càng thêm lạnh lẽo.
Anh đặt hành lý xuống rồi ra ngoài xem hoa. Trong thời gian đi vắng, anh chẳng hề nhờ ai chăm sóc chúng. Ở đây ngoài Cao Thanh và Ân Dã ra thì anh chẳng có người bạn nào khác, mà anh cũng không thể để bác Tề ngày nào cũng xuống tưới hoa được.
Những bông hoa trong sân vẫn vươn mình khoe sắc, không một bông nào héo úa, đặc biệt là hoa trà đang vào mùa nở rộ. Các giống khác nhau cùng khoe sắc, tạo nên một khung cảnh trăm hoa đua nở.
Lạ thật, cả tuần không ai chăm sóc mà hoa vẫn có thể tươi tốt đến vậy.
Tề Hám vào nhà chuẩn bị thu dọn hành lý. Đồ đạc của anh không nhiều, rất nhanh đã dọn xong rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Một ngày trôi qua thật nhanh. Sau khi gột rửa hết mệt mỏi, người đàn ông nằm lên giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tề Hám vẫn thức dậy sớm như thường lệ theo đồng hồ sinh học. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, anh mở cửa chính, định bụng ra xem hoa.
Vừa mở cửa, anh đã thấy một người mặc bộ đồ ngủ lông màu xanh lam đang xách bình tưới nước, chăm chú tưới cho từng khóm hoa. Cảm nhận được sự hiện diện của Tề Hám, cô gái quay đầu lại. Mái tóc đen dài được vén ra sau tai để lộ gương mặt thanh tú.
Dương Mai có chút kinh ngạc: “Anh về rồi à?”
Nhìn thấy đối phương, Tề Hám lập tức hiểu ra chuyện hoa hòe vẫn tươi tốt là như nào. Anh thật sự không ngờ người giúp mình chăm sóc chúng lại là cô. Đối phương đã giúp đỡ, thái độ của anh tự nhiên không thể lạnh lùng như trước.
Tề Hám gật đầu: “Ừm, vất vả cho cô rồi, để tôi làm cho.”
Dương Mai đưa bình nước cho anh, nhìn những đóa hoa còn đọng giọt sương, giọng có chút tự hào: “Thế nào? Cũng được chứ!”
Quả thật rất tốt. Hoa anh trồng có loại vốn khó chăm, vậy mà vẫn khỏe mạnh, chắc hẳn Dương Mai đã lên mạng tra cứu nhiều tài liệu. Anh gật đầu đáp: “Tốt lắm, cảm ơn.”
Dương Mai mím môi cười. Cô đã nhuộm lại tóc đen, trông có phần ngây ngô non nớt hơn. Tề Hám vẫn chưa quen lắm. Tưới hoa xong, anh ngỏ lời mời với Dương Mai: “Ăn sáng chưa? Tôi mời.”
Dương Mai có chút mừng rỡ xen lẫn ngạc nhiên, bởi lẽ cô chưa từng được nghe lời nói mềm mỏng nào từ Tề Hám. Mỗi lần đều là cô chủ động trêu ghẹo để rồi chỉ nhận lại sự dửng dưng của anh.
Mặc kệ đối phương lắc đầu, Tề Hám vẫn đặt bình tưới xuống, vờ như không thấy, giọng điệu như ra lệnh: “Đi thôi.”
Dương Mai há hốc miệng, kinh ngạc: “Sao anh gia trưởng thế?!”
Ở đầu hẻm rẽ một cái là có mấy quán ăn sáng. Dương Mai gọi một phần mì nước, Tề Hám thì gọi xíu mại, sữa đậu nành và quẩy. Bà chủ quán “ok” một tiếng, ánh mắt nhìn hai người có chút kỳ lạ.
Tiếng tăm của Dương Mai ở khu này không tốt cho lắm, còn Tề Hám vì chưa có vợ nên cũng hay bị lén lút bàn tán sau lưng, nhưng vì tính tình tốt, gặp chuyện gì cũng sẵn sàng giúp đỡ nên hàng xóm láng giềng đều quý mến anh.
Dương Mai đã quen với chuyện này từ lâu, chủ động bắt chuyện với Tề Hám: “Dạo trước anh về quê à?”
Tề Hám rút bao thuốc từ trong túi ra, ra hiệu bằng mắt. Thấy Dương Mai gật đầu, Tề Hám mở bao thuốc. Cô đưa tay rút ra một điếu, Tề Hám đưa bật lửa cho cô rồi cũng tự ngậm một điếu vào miệng. Dương Mai châm thuốc xong thì trả lại bật lửa, Tề Hám cũng thuần thục châm thuốc rồi nói: “Đến nhà bạn chơi.”
Mì nước được bưng lên rất nhanh. Nước dùng trong veo, lấm tấm váng mỡ, bên trên còn có một quả trứng ốp la, điểm thêm chút hành hoa và tôm khô.
Dương Mai tiếp tục hút thuốc, vẻ mặt trông rất hưởng thụ, ra chiều là một người sành sỏi: “Thuốc Tây Bắc à.”
Tề Hám “ừm” một tiếng. Dương Mai lại rít thêm một hơi, loại thuốc này lúc mới hút thì vừa gắt vừa nặng, nhưng hút được hai hơi thì vị đã dịu đi, còn có một mùi thơm rất đặc trưng. Thế là cô chìa tay ra, nói: “Cho tôi thêm điếu nữa.”
Tề Hám nhìn cô một cái rồi đưa nốt cả bao thuốc còn lại.
Sữa đậu nành và quẩy cũng được mang lên. Tề Hám phả ra một làn khói, Dương Mai hỏi anh: “Anh định ở đây đến bao giờ?”
Tề Hám giả vờ không hiểu nhìn cô một cái. Dương Mai có chút cạn lời, chuyện đã rõ rành rành mà Tề Hám còn giả bộ. Cô nói: “Anh nghĩ tôi không lên mạng chắc? Hả nhà soạn nhạc vĩ đại?”
Tề Hám nhếch môi cười, búng nhẹ tàn thuốc: “Đánh giá tôi cao thế à?”
Một đứa bé con chân ngắn cũn cỡn đang bò lên mấy bậc thang trước cửa, người mẹ trẻ đi theo sau đỡ. Đứa bé chỉ vào thực đơn dán trên cửa kính, ê a nói không thành lời. Người mẹ bế bé lên, kiên nhẫn dạy: “Bánh bao, sữa đậu nành.”
Thấy có trẻ con, Tề Hám dập tắt điếu thuốc hút dở, Dương Mai cũng lặng lẽ làm theo rồi rút đũa ra bắt đầu ăn mì.
Đứa bé gọi món xong được mẹ đặt xuống, dắt tay mẹ đi tới bàn ngồi.
Dương Mai cắn một miếng trứng ốp la, bâng quơ nói: “Tôi có bạn trai rồi.”
Tề Hám bình thản “ừm” một tiếng, tiếp tục ăn sáng. Thấy anh không có phản ứng gì, Dương Mai cũng kiêu kỳ không nói nữa, xì xụp húp một ngụm mì.
Điện thoại trong túi rung lên, Tề Hám rút ra xem, liếc qua dãy số lạ không lưu tên rồi lại từ chối cuộc gọi, sau đó thẳng tay cho số đó vào danh sách đen.
Dương Mai hít mũi, dường như đang lưỡng lự có nên tiếp tục nói chuyện không. Thấy đối phương có vẻ muốn nói lại thôi, Tề Hám chủ động hỏi: “Muốn nói gì?”
Dương Mai cuối cùng vẫn hỏi: “Có phải anh…”
Nói đến đây, để ý xung quanh còn có người, cô giơ ngón trỏ lên, khẽ uốn cong làm động tác ám chỉ.
Tề Hám thản nhiên như mây gió thoảng qua, “ừm” một tiếng: “Phải.”