Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 13

Ăn Tết xong, Ân Dã cũng nhanh chóng trở về. Tề Hám giúp y dọn dẹp lại quán một lượt. Lần này về nhà, Ân Dã liên tục bị giục cưới, nhưng cậu ta nói nghe tai này ra tai kia, xem chừng cũng chẳng thấy phiền lòng gì.

Nghe Ân Dã bảo khoảng sân nhỏ bên ngoài quán rượu trông hơi đơn điệu, Tề Hám bèn về nhà đào mấy bụi hoa mang sang. Bản thân Ân Dã cũng lên mạng mua thêm ít hạt giống, chính thức gia nhập hội “nô lệ của hoa”.

Quán “Hàm Cẩu” được sửa sang lại một chút, thu hút rất nhiều người đến chụp ảnh check-in. Ân Dã phải thuê thêm hai nhân viên làm thêm giờ để phụ giúp. Lâm Băng cũng nhân cơ hội này mà lẻn vào làm nhân viên bán thời gian. Chẳng hiểu cô nghĩ gì mà lại bỏ bê quán trà sữa của mình để chạy đi làm thêm.

Mẹ Tề lại sốt ruột gọi điện hỏi anh chính xác bao giờ thì về. Tề Hám nói đợi qua giai đoạn này đã, vì bây giờ nhiều người quay lại làm việc, vẫn đang trong đợt cao điểm đi lại sau Tết nên tạm thời chưa có vé máy bay.

Trên đường về, anh gặp một bà cụ bán mũ len đan tay. Tề Hám đội thử thấy khá ấm nên mua một chiếc, định bụng tặng cho bác Tề.

Trên suốt quãng đường, Tề Hám lái xe điện thì cảm thấy xe có chút vấn đề. Phanh không được ăn cho lắm, mỗi lần dừng lại đều phát ra tiếng “két” chói tai.

   

Về đến nhà, người đàn ông nghĩ bụng lúc nào rảnh phải mang xe ra tiệm xem sao, rồi rút chìa khóa, xách chiếc mũ đi lên lầu.

Bác Tề vừa hay đang ở nhà. Ông lão đứng tuổi sống cô độc một mình nên cái Tết cũng hiu quạnh, chỉ ngồi một mình trên chiếc sofa cũ nhặt cải thảo. Tề Hám đội chiếc mũ len cho ông rồi ngồi xuống phụ nhặt rau cùng.

Không biết có phải bị cảm lạnh hay không mà bác Tề thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng. Tề Hám tìm cho ông chiếc máy sưởi nhỏ rồi cắm điện. Biết ông hay tiết kiệm không dám dùng điện, anh bèn lấy điện thoại đóng luôn tiền điện nước cho ông.

Bác Tề bỏ lá cải thảo vào rổ, tủm tỉm cười hỏi đối phương: “Mấy hôm trước cháu đi đâu chơi à?”

Tề Hám cũng cười đáp: “Cháu chỉ đến nhà bạn chơi thôi.” Tiếp theo, anh nói rõ mục đích chính của mình khi đến đây: “Một thời gian nữa cháu phải về thành phố A một chuyến.”

Bác Tề khựng lại một chút, rồi vẫn cười: “Vậy có quay lại không?”

Tề Hám cần về để giải quyết một vài chuyện còn dang dở, nhưng thời gian quay lại thì chưa xác định, anh chỉ nói: “Cháu sẽ về ạ. Cháu chỉ về thăm ba mẹ thôi. Bác có việc gì cứ gọi điện cho cháu.”

Bác Tề nheo mắt cười, những nếp nhăn cong lên, gật đầu đáp “được”.

Điện thoại kêu một tiếng, Tề Hám liếc xem, là Cao Thanh gửi tin nhắn.

   

Cao Thanh: Đi ăn cỗ không?

Tề Hám: Mày sắp cưới à?

Cao Thanh đang bận nên gửi luôn một tin nhắn thoại, âm thanh nền còn có tiếng sột soạt.

“Nhà máy của cậu tao khai trương rồi, ông ngoại bảo phải gọi cả chú em đến để đọ rượu đấy.”

Tề Hám cũng đáp lại bằng tin nhắn thoại: “Tiệc khai trương tao đến không tiện cho lắm.”

Cao Thanh lại gửi tới một tin nhắn thoại khác.

“Nếu mày thấy áy náy quá thì để cậu tao sắp xếp cho mày một chân vặn ốc vít. Thế là mày vừa có thể yên tâm ăn cỗ, vừa được lĩnh 200 tệ tiền lì xì đầu năm.”

Tề Hám còn chưa kịp trả lời thì bác Tề ngồi bên cạnh đột nhiên ho sặc sụa, chiếc rổ trong tay cũng bị đổ nhào. Anh vội đặt điện thoại xuống, đi rót cho ông một cốc nước ấm. Bác Tề ho như xé phổi, tưởng chừng sắp ho ra máu, đến xương cốt cũng rung lên theo từng tiếng ho. Uống nước xong, ông mới dịu đi một chút, cổ họng phát ra tiếng “khè khè” khản đặc.

Tề Hám nhận ra có điều không ổn, bèn hỏi: “Bác không khỏe ạ?”

Sắc mặt bác Tề đỏ bừng, ông vỗ vỗ vào tay Tề Hám: “Chỉ là hơi cảm lạnh thôi, bác mua thuốc rồi.”

   

Tề Hám bảo đưa ông đến bệnh viện kiểm tra, nhưng bác Tề nhất quyết không chịu, anh đành phải tự mình xuống lầu ra hiệu thuốc mua thuốc cho ông.

Về đến nhà, anh thấy Cao Thanh lại gửi một tin nhắn nữa, có vẻ hắn ta đã lười đôi co với Tề Hám: “Sáu giờ chiều ngày mốt tại nhà hàng Hồng Phong nhé. Mày mà không đến thì tự đi mà nói với ông ngoại tao, ông cứ nhắc chuyện uống rượu với mày mãi thôi.”

Tề Hám thực sự không định đi, tiệc khai trương của nhà người ta thì liên quan gì đến mình. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, anh gọi điện cho ông nội Yến. Sau vài câu hỏi han, anh bắt đầu trình bày suy nghĩ của mình. Anh vốn chỉ định báo với ông một tiếng là mình không đến, không ngờ lại bị ông khuyên một hồi. Cuối cùng, Tề Hám vẫn đồng ý sẽ đến. Dù sao thì một thời gian nữa bản thân cũng phải về rồi, thôi thì cứ uống với ông ấy một lần nữa, kẻo ông cứ canh cánh trong lòng.

Trong khi đó, Ôn Tinh hay tin anh sắp về thì vui lắm. Cô bảo Tề Hám đặt vé máy bay rồi báo lại thời gian để cô ra sân bay đón. Anh đáp rằng một khi đặt được vé sẽ báo cho cô ngay lập tức.

————

“Nói với con chuyện này làm gì?”

Lúc ấy, Yến Nghiêu vừa huấn luyện xong đang ăn trưa. Cậu phải kẹp điện thoại giữa vai và tai để nghe máy, một tay bưng bát, một tay cầm thìa liên tục xúc cơm với thức ăn vào miệng.

   

Giọng mẹ Yến ở đầu dây bên kia ra vẻ hờn dỗi: “Thái độ của con thế là sao? Bây giờ mẹ gọi con về ăn bữa cơm cũng không được nữa à? Con ra vẻ với mẹ đấy phỏng?”

Thấy mẹ bắt đầu giả vờ giận, Yến Nghiêu đành đặt bát xuống, đặt điện thoại lên tay, giọng đầy bất đắc dĩ: “Con nào dá. Chủ yếu là chúng con đã chia lịch trực xong cả rồi.”

Người ở đầu dây bên kia dường như đã lường trước con trai sẽ nói vậy. Mẹ Yến đi ra chỗ khác vài bước, hạ giọng xuống như sợ bị ai đó nghe thấy: “Tết con cũng không rảnh, bên này khai trương xong là ba mẹ lại về thành phố A rồi. Thật ra…” Giọng bà càng nhỏ hơn, như thể đang trốn ai đó mà nói, “…là ba muốn gặp con.”

Yến Nghiêu biết thừa họ đang nghĩ gì, cậu lặng lẽ thỏa hiệp nhưng miệng vẫn nói: “Mẹ cứ nói thẳng là mẹ nhớ con đi, nghe còn đáng tin hơn.”

Mẹ Yến “ây da” một tiếng, “Thì là mẹ nhớ con đấy.”

“Vậy ăn cơm xong con sẽ xin phép lãnh đạo xem có đổi ca được không nhé. Nếu được con sẽ nhắn tin cho mẹ.” Yến Nghiêu nói.

Thấy con trai đã đồng ý, mẹ Yến cũng không nói nhiều thêm, chỉ dặn cậu ăn cơm cẩn thận rồi cúp máy. Yến Nghiêu đặt điện thoại lên bàn rồi tiếp tục ăn. Ăn cơm xong, cậu về ký túc xá nghỉ trưa. Yến Nghiêu đến văn phòng trao đổi với đội trưởng, sau đó lại đi thương lượng với đồng đội đổi ca. Mọi người đều đồng ý đổi ca cho cậu.

Yến Nghiêu về nghỉ ngơi được nửa tiếng thì có chuông báo cháy. Nơi xảy ra sự cố là một nhà nghỉ rất gần đội cứu hỏa, chỉ 10 phút là đến nơi. Họ chia thành hai nhóm: một nhóm sơ tán người dân, một nhóm vào trong tìm nguồn cháy.

   

Người dân gần như đã được sơ tán hết, nhưng điểm phát cháy thì mãi vẫn chưa tìm ra. Nhà nghỉ này có bốn tầng nhưng lại không có cầu thang bộ. Yến Nghiêu dùng bộ đàm gọi chỉ đạo viên ở tầng dưới tìm chủ nhà nghỉ lên xem tình hình thế nào.

Chủ nhà nghỉ không có ở đó, chỉ có một người phụ nữ phụ trách ra mặt. Yến Nghiêu hỏi: “Cầu thang lên tầng bốn ở đâu?”

Người phụ nữ đó ấp a ấp úng mãi không nói ra được. Thấy vậy, Yến Nghiêu liền gằn giọng, cao giọng hỏi: “Đừng có ngập ngừng nữa! Rất có thể tầng bốn đang cháy đấy, hay là các người giấu thứ gì trên lầu?”

Bị cậu dọa một phen, người phụ nữ kia sợ hãi khai bằng sạch như đổ hạt đậu. Hóa ra cầu thang lên tầng bốn đã bị họ che lại. Cô ta dẫn mọi người đến chỗ để một đống đồ lặt vặt cuối hành lang, dọn đống linh tinh đó ra mới thấy một cánh cửa bí mật. Cả hành lang toàn là khói, lại thêm đống đồ che lấp nên cực kỳ kín đáo, chẳng ai mảy may nghi ngờ.

Yến Nghiêu vừa nhìn đã biết nhà nghỉ này có vấn đề, mở cửa ra lại thấy thêm một lớp cửa chống trộm nữa. Thanh niên nhìn người phụ nữ phụ trách rồi cười lạnh một tiếng khiến cô ta sợ đến co rúm cả người lại. Không nói hai lời, Yến Nghiêu tung chân đá văng cánh cửa sắt. Vừa bước vào, tất cả mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy ở đầu cầu thang chen chúc hơn chục người, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc hở hang, áo quần chẳng che được bao nhiêu da thịt. Hướng Văn Phi lập tức sơ tán họ xuống lầu, còn Yến Nghiêu đang định đi lên thì bị người phụ nữ kia kéo lại. Cô ta còn dám tới gần lân la bắt chuyện: “Chờ chút đã em trai, việc làm ăn của chị cũng không dễ dàng gì, em tha cho chị lần này đi. Sau này các em có đến thì báo trước cho chị một tiếng, chị sẽ tiếp đãi chu đáo!”

   

Yến Nghiêu giật mạnh tay ra, mắt trợn trừng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “Cô sỉ nhục ai đấy? Có ai không, áp giải người này xuống canh chừng cẩn thận cho tôi.”

Sau khi sơ tán hết đám người này xuống, họ lên tầng bốn tìm nguồn lửa ở từng phòng một rồi phát hiện ra điểm phát cháy trong một căn phòng. Mấy căn phòng trên này chẳng hề có một cái cửa sổ nào. Có lẽ là do hút thuốc trên giường làm tàn lửa rơi xuống ga giường, ngọn lửa bùng lên thiêu rụi những vật dễ cháy trong phòng kafm người ở tầng dưới ngửi thấy mùi khói nên đã báo cảnh sát.

Mọi người phối hợp dập tắt đám cháy, sau đó xuống lầu chuẩn bị thu dọn thì nghe thấy tiếng đồ đạc loảng xoảng rơi vỡ ở tầng ba. Hẳn là còn người chưa sơ tán hết. Cả đội tức tốc mở cửa vào cứu người.

Bên trong cánh cửa là đồ đạc ngổn ngang vương vãi khắp nơi. Một người đàn ông gầy trơ xương trông như đang lên cơn, bên cạnh là một gã c** tr*n đang giữ hắn lại. Thấy họ đi vào, gã c** tr*n sợ hãi tột độ, còn tên đang lên cơn kia thì tóc tai rối bời, miệng lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa, ý thức mơ hồ.

Hướng Văn Phi nhận ra đây là hai người trong nhóm bị kẹt ở lối ra trên tầng bốn lúc nãy, bèn chất vấn: “Các người ở đây làm gì? Không phải đã bảo xuống dưới rồi sao?”

Gã c** tr*n mồ hôi mồ kê nhễ nhại: “Anh… anh ta uống quá chén nên nổi điên đấy, tôi… tôi ở lại trông chừng anh ta!”

Yến Nghiêu cười lạnh một tiếng, ai ngờ cái nhà nghỉ nhỏ bé này không chỉ dính đến m** d*m mà còn dính tới cả m* t**. Cậu bước tới, bẻ ngoặt tay tên nọ ra sau lưng rồi ấn chặt khống chế, nói: “Là quá chén hay quá liều, cảnh sát sẽ xác nhận hộ các người.”

   

Sau khi áp giải cả hai xuống lầu, cậu giao họ cho phía cảnh sát. Mấy viên cảnh sát thấy hai “thành tích” tự dưng dâng đến tận miệng thì mừng rỡ vô cùng, vội vàng còng tay tất cả lại rồi tống lên xe cảnh sát, sau đó còn đến bắt tay cảm ơn đội trưởng của họ liên tục.

Yến Nghiêu tháo mũ bảo hiểm, bước lên xe cứu hỏa rồi nói với các đồng đội khác: “Ngày mốt tôi đổi được hai ngày nghỉ rồi, lúc đó các cậu cứ theo tiểu đội trưởng Lý bên cạnh luyện tập hai hôm nhé.”

Các đồng đội đồng thanh đáp: “Rõ.”

 
Bình Luận (0)
Comment