Yến Nghiêu thay thường phục rồi đạp xe công cộng về nhà. Trời tháng Hai vẫn còn lạnh buốt, đặc biệt là lúc đạp xe, gió thổi đến tê cả mặt. Vốn dĩ mẹ Yến định đến đón nhưng Yến Nghiêu thấy phiền nên bảo không cần.
Thấy cậu về, ông bà nội chẳng tỏ vẻ vui mừng gì. May mà con trai của bác hàng xóm cũng đang ở nhà cắn hạt dưa tán gẫu, nghe nói là do cơ quan nhà nước đi làm lại muộn.
Anh ta thấy Yến Nghiêu thì lấy làm lạ lắm, nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc rồi hỏi: “Sao cậu lại cắt tóc rồi?”
Yến Nghiêu cởi áo phao ra, “Tóc tôi lúc nào chả thế này.”
Anh ta “ê” mấy tiếng, lại nói: “Hôm Tết cậu vẫn còn để tóc dài mà.”
Yến Nghiêu ngồi xuống ghế sofa, đáp: “Anh nhầm người rồi, Tết tôi có về nhà đâu.”
Mẹ Yến bưng ra một đĩa hoa quả đã cắt gọt sẵn, tủm tỉm cười: “Cháu nhầm rồi, Tết có bạn của Tiểu Thanh đến chơi, cậu ấy để tóc dài.”
Anh ta gật đầu như bừng tỉnh, nói: “Cháu thấy cậu ấy đẹp trai quá, cứ tưởng là Tiểu Yến.”
Câu này nghe thật mát lòng mát dạ, một mũi tên khen được cả hai con chim. Yến Nghiêu bỏ một quả nho vào miệng: “Anh cũng có mắt nhìn đấy.”
Chiếc ti vi lớn treo trong phòng khách đang chiếu một chương trình tạp kỹ về âm nhạc theo hình thức thi tuyển chọn tài năng. Có bốn vị giám khảo, ai cũng khá quen mặt.
Yến Nghiêu lót một tờ giấy ăn vào lòng bàn tay, cúi đầu nhả hạt nho. Âm thanh từ ti vi lọt vào tai cậu.
“Âm nhạc cần có tính đa dạng, đừng chỉ biết bắt chước một cách mù quáng.”
Yến Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên ti vi. Trên màn hình là một gương mặt tuấn tú nhã nhặn. Người đó đeo kính, trông có vẻ rất khôn khéo, thảo mai. Chỉ cần liếc mắt một cái là Yến Nghiêu có thể nhận ra người này bụng dạ nhiều tâm cơ mưu mô, không phải dạng hiền lành gì. Trên ti vi, anh ta còn đang bóng gió châm chọc một thí sinh bị nghi ngờ đạo nhái.
Gương mặt đó rất quen, mà cái tên hiện lên dưới dòng phụ đề lại càng quen thuộc hơn.
Thịnh Minh Ngôn.
Yến Nghiêu là thanh niên trẻ, ít nhiều cũng hay lướt mạng xem tin tức, thỉnh thoảng cũng ngó qua giới giải trí nên chuyện giữa Tề Hám và Thịnh Minh Ngôn năm đó đương nhiên đã từng đọc được trên mạng.
Khi từng bài hát một bị cho là có độ trùng khớp quá nhiều, cộng thêm những lời bóc phốt thêm mắm dặm muối từ những người tự xưng là “bạn bè ngoài đời”, sự việc ngày càng trở nên ầm ĩ. Tề Hám thì trước sau vẫn không lên tiếng khiến những lời tố cáo dần biến thành bằng chứng đanh thép. Kể từ đó, toàn bộ tài khoản công khai của Tề Hám đều ngừng cập nhật.
Yến Nghiêu không phải kiểu người dễ bị dư luận trên mạng ảnh hưởng. Hơn nữa, cậu cũng chẳng hiểu rõ toàn bộ sự việc hay là người trong cuộc, lại càng không thể đi tin răm rắp những dòng bình luận nửa thật nửa giả.
Màn hình chuyển sang phần trình diễn của thí sinh tiếp theo. Yến Nghiêu vo tròn tờ giấy ăn ném vào thùng rác, định bụng về phòng nghỉ một lát. Đêm qua cậu phải xuất quân hai lần vào lúc rạng sáng nên giờ vẫn còn hơi lơ mơ.
Cậu lấy chăn trong tủ ra, quăng lên giường, vừa định cởi áo len thì khóe mắt lại liếc thấy chiếc bao đàn guitar đang dựng sát mép giường. Yến Nghiêu vốn không có thói quen để đồ tựa vào giường. Nhạc cụ của cậu đều để cách xa giường, đặt dưới đất hoặc là dựa vào bàn.
Người nhà sẽ không tự tiện động vào đồ của cậu, nhiều nhất chỉ là lúc làm việc nhà thì tiện tay quét nhà, lau bàn hộ mà thôi. Yến Nghiêu ngồi xuống mép giường, mở bao đàn ra, xách một cây guitar điện màu xanh trắng lên.
Cây đàn quả thực đã khác trước, dây đàn đã được thay mới. Cậu đã rất lâu không động tới nó, dây đàn sớm đã gỉ sét hết cả. Trước đây Yến Nghiêu từng đi tìm tiệm đàn nhưng họ đã dọn đi mất, thế là cậu cũng mặc kệ luôn.
Bộ dây mới được thay rất đẹp và phù hợp. Yến Nghiêu gảy thử vài nốt, âm cũng đã được chỉnh chuẩn.
Bộ dây cũ không bị vứt đi mà vẫn được đặt lại trong bao. Yến Nghiêu cất đàn vào chỗ cũ rồi lại để nó dựa vào tường. Cậu c** q**n áo, nằm lên giường, nghĩ ngợi một lát rồi lại rút điện thoại ra, mở khung trò chuyện, đắn đo lựa lời rồi gõ xuống vài chữ.
————
“Đang làm gì thế?”
Giọng Ân Dã vang lên trên đỉnh đầu. Tề Hám nhận lấy xấp giấy ghi chú và chiếc bút y đưa qua rồi hỏi: “Sao thế?”
Ân Dã lại lấy ra một tấm bảng trống, treo lên bức tường cạnh bàn. Khung bảng do cậu ta tự làm, trông hơi thô nhưng có thể thấy đã đặt nhiều tâm huyết vào đó. Ân Dã nói: “Làm một bức tường điều ước. Chỗ này trống quá, cậu viết đại một cái đi.”
Tấm bảng trắng này quả thực đã lấp đầy khoảng trống, khiến góc này trông bớt lạc lõng hơn. Tề Hám cầm bút, viết bừa một câu rồi dán vào góc dưới cùng.
Ân Dã cũng viết một tờ dán lên rồi đi gọi các nhân viên khác đến. Lâm Băng đi tới với nụ cười hì hì, dạo này cô gầy đi trông thấy. Vốn dĩ vóc dáng cô cân đối, gương mặt bầu bĩnh trông rất dễ chịu, nhưng từ khi xỏ khuyên lưỡi, đau đến không ăn uống được gì, cân nặng cứ thế tụt dốc không phanh, đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên sắc cạnh.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, là cuộc gọi WeChat từ Cao Thanh. Tề Hám bắt máy.
“Chiều mày có đi không? Có cần qua đón không?”
“Không cần, tao tự đi được,” Tề Hám nói.
Cao Thanh “ừm” một tiếng rồi không nói gì thêm nhưng cũng không cúp máy. Lại là những tạp âm ồn ào từ phía sau, vừa nghe đã biết là hắn đang bận nên bật loa ngoài. Thấy vậy, Tề Hám liền cúp máy.
Lâm Băng đứng bên cạnh vừa nghe thấy tên Cao Thanh đã vểnh tai hóng hớt. Sau khi Tề Hám cúp máy, anh liếc nhìn cô một cái. Lâm Băng lúc này lại có chút ngượng ngùng, cô cúi đầu viết một câu rồi vội vàng dán lên, sau đó chạy đi sắp xếp lại bàn ghế.
Ngay lúc ấy, tin nhắn từ Yến Nghiêu bật lên trên đầu khung chat.
Yến Nghiêu: Anh đang làm gì thế?
Tề Hám: Có chuyện gì à?
Yến Nghiêu ấp úng: Cũng không phải chuyện gì to tát.
Tề Hám không thích nhắn tin gõ chữ với người khác, phần vì thấy phiền, phần vì không ưa kiểu nói chuyện vòng vo tam quốc. Cách hành xử của anh tương đối thẳng thắn, thường là gửi tin nhắn thoại hoặc gọi điện nhiều hơn, thế nên lúc gõ chữ cũng đi thẳng vào vấn đề.
Tề Hám: Có chuyện gì thì nói thẳng đi.
Yến Nghiêu: Tôi… Lát gặp rồi tôi nói với anh sau.
Lâm Băng sắp xếp bàn ghế xong lại quay trở lại, cuối cùng cũng hỏi được câu mà bản thân đã muốn hỏi từ nãy: “Anh Tề, tối nay mọi người tụ tập ăn uống ạ?”
Tề Hám gật đầu: “Đi ăn cỗ.”
Lâm Băng tỏ vẻ đã hiểu, “ồ” một tiếng rồi hỏi bâng quơ: “Có chuyện gì vui ạ?”
Tề Hám cố tình nói điêu: “Cao Thanh mới cưới vợ hai.”
Lâm Băng biết anh đang trêu mình, tức giận nhe răng trợn mắt với anh một cái rồi lại cầm giẻ đi lau bàn ghế.
Buổi tối gió lớn, Tề Hám vừa bước vào nhà hàng đã cảm nhận được luồng khí ấm áp phả vào mặt. Cao Thanh vẫn còn đang trên đường, anh phải tìm chỗ ngồi trước. Công nhân nhà máy thật sự rất đông, chỉ riêng chỗ này đã có đến mấy trăm người, mà Cao Thanh còn nói xưởng tổng tổng không ở đây, xưởng tổng và công ty đều đặt tại thành phố A. Nhà Yến Nghiêu đúng là bên làm ăn lớn, thương hiệu lớn, uy tín tốt. Trong giới làm nhạc, không ai là chưa từng nghe qua thương hiệu này.
Khi Tề Hám đang tìm chỗ, một người bỗng đứng bật dậy giữa đám đông. Dáng người Yến Nghiêu quả thực rất nổi bật. Tề Hám liếc thấy cậu liền đi tới.
Yến Nghiêu nhếch môi cười với anh: “Anh đến rồi.”
Tề Hám cũng lịch sự đáp lại bằng một nụ cười, lần lượt chào hỏi những người khác cùng bàn rồi mới ngồi xuống.
Ông nội Yến ngó nghiêng một hồi: “Thằng bé Tiểu Thanh không đi cùng cháu à?”
Tề Hám giải thích giúp cậu ta: “Vừa rồi có khách, cậu ấy bảo sẽ đến muộn một chút ạ.”
Yến Nghiêu không nói gì, chỉ giúp Tề Hám mở bộ bát đũa trước mặt, dùng trà nóng tráng qua một lượt cẩn thận rồi mới đặt bộ bát đũa sạch sẽ trước mặt người đàn ông.
Cha mẹ Yến vẫn đang đi chào hỏi các bàn khác. Tề Hám cởi áo khoác, chủ động khơi chuyện với Yến Nghiêu trước: “Xin được một ngày phép à?”
Yến Nghiêu xoay mâm tròn, đẩy đĩa vịt luộc muối đến trước mặt Tề Hám: “Hai ngày. Thịt vịt này ngon lắm, anh ăn lót dạ trước đi.”
Tề Hám cầm đũa gắp một miếng thịt vịt, chấm chút nước tương rồi đưa vào miệng. Thịt vịt rất mềm, béo mà không ngấy, quả thực rất ngon.
Thấy mọi người trên bàn gần như đã đến đông đủ, thức ăn cũng được dọn lên, mọi người vừa động đũa thì Cao Thanh mới tất tả chạy tới. Ông nội Yến lập tức chỉ vào chén rượu, bắt thằng cháu uống ba chén. Tề Hám ngồi bên cạnh xem náo nhiệt chẳng ngại chuyện lớn.
Tửu lượng bên rượu trắng của Cao Thanh thực sự không tốt, đành uống gượng một chén. Ba Yến ngồi cùng bàn với các lãnh đạo khác, còn mẹ Yến sau khi tiếp khách xong mới quay lại cùng ăn uống trò chuyện.
Tề Hám ngồi uống rượu, ăn uống cùng ông nội Yến. Ông vừa uống đã đỏ mặt, mặt mày đỏ bừng nói: “Ông chỉ thích uống với cháu thôi đấy! Đã!”
Yến Nghiêu bỗng chen vào đóng vai kẻ đáng ghét: “Nhấp vài ngụm là được rồi, hai người uống ít thôi.”
Tề Hám gõ gõ chén rượu rỗng của Yến Nghiêu: “Cậu cũng nhấp hai ngụm đi.”
“Tôi mà nhấp hai ngụm? Đợi lát nữa mọi người say gục ra cả thì ai chịu trách nhiệm đưa anh về?” Yến Nghiêu nói.
Lời này quả thật có lý, bởi vì Cao Thanh ngồi bên cạnh đã có dấu hiệu sắp gục rồi. Hắn chưa gắp được mấy miếng thức ăn mà đã nốc sạch vài chén rượu, hai mắt lờ đờ, đầu óc quay cuồng.
Yến Nghiêu lại nói: “Hai người cũng uống ít thôi.”
Tề Hám thì không sao, tửu lượng của anh như cái thùng không đáy. Nhưng ông nội Yến dường như trước nay vẫn không có thái độ tốt với Yến Nghiêu, ông lạnh giọng chặn họng cậu: “Con ăn cơm đi, mặc hai bọn ông uống chuyện của mình.”
Bị ông ghét bỏ, Yến Nghiêu chẳng buồn nói nữa mà tiếp tục ăn cơm. Mối quan hệ gia đình bình thường vốn dĩ không nên như vậy, ai cũng biết uống ít rượu là tốt cho sức khỏe, đâu thể nào lại lạnh mặt với cháu trai mình như thế.
Tề Hám đưa mắt nhìn Yến Nghiêu, còn cậu thì tỏ vẻ chẳng hề bận tâm, gắp một ít thức ăn đặt vào bát cho Tề Hám.
Qua ba tuần rượu, thấy mọi người sắp sửa buông đũa mà hai người họ vẫn còn uống, mẹ Yến liền đưa mắt ra hiệu cho Yến Nghiêu. Cậu giơ tay giằng lấy chai rượu bên cạnh Tề Hám, cùng lúc đó mẹ Yến cũng đứng dậy cất chén rượu của ông nội đi.
Yến Nghiêu vặn chặt nắp chai, nói: “Đủ rồi, mọi người phải biết điểm dừng chứ, uống chút cho vui thôi.”
Cậu đặt chai rượu xuống dưới ghế. Ông nội Yến và mẹ Yến giằng co một hồi, cuối cùng ông mới chịu thua: “Được được được, vậy để dành lần sau hai ông cháu lại uống.”
Lúc này Tề Hám mới nhớ ra chuyện mình phải về thành phố A, bèn báo trước cho ông: “Mấy hôm nữa cháu phải về nhà, lúc nào quay lại sẽ uống với ông ạ.”
Vừa dứt lời, Yến Nghiêu đã lập tức dời mắt sang nhìn anh. Ông nội Yến ngẩn người ra, vì say nên lời nói có chút líu ríu: “Sao… sao thế? Cháu không phải người ở đây à… Về bao lâu?”
Tề Hám cũng chưa định ra thời gian cụ thể, mọi thứ đều có thể thay đổi, cũng không chắc khi về sẽ xảy ra chuyện gì. Anh nghĩ một lát rồi nói: “Tạm thời chưa chắc chắn ạ, lúc nào cháu về thì nhất định Cao Thanh sẽ báo trước cho ông.”
Nhắc đến Cao Thanh, người kia đã gục đầu ngủ trên bàn từ lúc nào. Tên này khi say khá ngoan ngoãn, cứ thế lăn ra ngủ luôn.
Ông nội Yến không hỏi thêm gì nữa. Yến Nghiêu đẩy bát của Tề Hám vào trong một chút, cơ thể hơi nghiêng về phía người đàn ông, hỏi nhỏ: “Anh bay chuyến ngày mấy?”
“Ngày mười bảy, sao thế?” Tề Hám đáp.
Yến Nghiêu nói: “Không có gì, đến lúc đó để tôi tiễn anh.”
Tề Hám nghiêng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của ông nội Yến. Ông cứ nhìn Yến Nghiêu chằm chằm, dường như không hài lòng với việc cháu trai ngồi sát lại gần Tề Hám đến thế. Khi nhận ra ánh mắt của Tề Hám, ông lại quay sang nói chuyện với mẹ Yến.
Yến Nghiêu nhìn góc nghiêng mặt của Tề Hám, thấy mắt anh trong veo, dường như chẳng say tẹo nào, cậu nghĩ một lúc rồi mới nói: “Cảm ơn.”
Tề Hám quay sang nhìn cậu, giơ tay lên ra hiệu không hiểu, ý bảo cậu nói rõ hơn.
“Dây đàn guitar điện của tôi, là anh thay phải không? Cây đàn đó lệch tông đến thế mà anh vẫn chỉnh lại được.” Yến Nghiêu nói.
Nghe vậy, Tề Hám lập tức hiểu ra. Lúc đó anh chỉ cảm thấy Tết nhất mà đến nhà người ta thì có hơi làm phiền, tình cờ thấy dây đàn bị gỉ nên tiện tay thay luôn, coi như là có qua có lại.
“Hồi Tết nhà cậu đã cho tôi ở nhờ, tôi thay giúp bộ dây đàn cũng coi như đáp lễ,” Tề Hám nhìn thẳng vào cậu, nói.
Thế là khoảng cách lập tức được nới rộng ra. Yến Nghiêu bực bội chọc chọc đũa vào bát cơm.
Ăn uống xong xuôi, mọi người chuẩn bị ra về. Mẹ Yến lái xe của Cao Thanh, chở theo Cao Thanh, ba Yến và ông nội về nhà, còn Yến Nghiêu thì chịu trách nhiệm đưa Tề Hám về.
Tề Hám mặc chiếc áo khoác dạ mà Yến Nghiêu đưa vào, Yến Nghiêu cũng mặc áo phao của mình rồi nhận lấy chìa khóa xe. Cậu lên xe, cắm chìa khóa, Tề Hám chân dài sải một bước đã ngồi yên ở phía sau.
Yến Nghiêu hỏi anh: “Anh có chóng mặt không? Có ngã không đấy?”
Tề Hám lơ đãng đáp: “Không.”
Yến Nghiêu giả vờ suy nghĩ một lát, giọng điệu trêu chọc: “Hay là kiếm sợi dây buộc hai đứa mình lại đi, tôi sợ lúc anh ngã sấp mặt lại không còn mặt mũi nào nhìn ai thì khổ.”
Tề Hám hơi nghiêng đầu sát lại gần thanh niên, giọng trầm thấp: “Đi được chưa? Hay để tôi xuống trói cậu lại trước đã?”