Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 15

Yến Nghiêu cảm thấy Tề Hám thật sự có thể làm ra cái chuyện trói cậu vào cột điện phơi cả một đêm, nhưng miệng thì vẫn không chịu yên: “Uầy, k*ch th*ch ghê.”

Thế nhưng tay cậu lại rất ngoan ngoãn vặn chìa khóa khởi động xe, bật đèn rồi chở đối phương về nhà.

Gió lớn thật, trời cũng lạnh. Yến Nghiêu cất lời: “Bình thường anh cũng đi xe này à?”

Tề Hám chỉ giơ tay kéo chiếc mũ áo phao của Yến Nghiêu trùm lên đầu đối phương rồi đáp: “Không thì lái máy cày à?”

Yến Nghiêu bật cười hai tiếng, không hỏi kỹ thêm nữa. Suốt quãng đường còn lại, cả hai đều im lặng. Về đến nhà, Tề Hám ngồi xuống ghế sofa, bật điều hòa trước. Yến Nghiêu thò hai tay vào túi áo lục lọi, một tay móc ra một vốc kẹo và bánh quy, tay kia lại móc ra hai hộp thuốc lá và một chiếc bật lửa.

“Cậu là chuột à?” Tề Hám nhìn đống đồ trên bàn trà, hỏi.

Yến Nghiêu lôi hết mọi thứ ra, lắc đầu tỏ ý không chấp nhận lời ví von này, sau đó cười cười, bắt đầu giải thích: “Hồi cấp ba tôi đã comeout rồi. Vì chuyện này mà cả nhà tôi lẫn tôi đều cãi nhau một trận long trời lở đất với ông nội, thế nên ông mới có thái độ đó với tôi.”

   

Tề Hám chưa bao giờ có ý định hỏi han những chuyện riêng tư như thế này, nhưng Yến Nghiêu đã chủ động kể thì anh cũng sẽ lắng nghe.

“Thật ra lúc đầu cha mẹ cứ nghĩ tôi đang trong thời kỳ nổi loạn, làm trò cho vui thôi nên chẳng để tâm. Mãi sau này đến năm lớp mười một tôi nghỉ học một năm, còn ngây thơ diễn trò bỏ nhà ra đi, họ mới tin là thật.” Yến Nghiêu bình thản kể lại những gì mình đã làm khi comeout.

Nhà họ Yến là một gia tộc lớn, ai ai cũng cần giữ gìn thể diện, đặc biệt là ông nội Yến. Ông là người có tu dưỡng, có học thức, nhưng cũng không thắng nổi những định kiến thế tục cố hữu, không thắng nổi sĩ diện lẫn những lời đàm tiếu.

Tề Hám không đồng tình với một điểm trong lời nói của cậu, đồng thời cũng nêu lên quan điểm của mình: “Đời là của mình, chỉ cần bớt làm những chuyện khiến bản thân phải hối hận là được.”

Yến Nghiêu đút hai tay vào túi áo, chậm rãi chớp mắt rồi nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ nói tôi làm việc không suy nghĩ trước sau, nên lấy việc học làm trọng cơ.”

Tề Hám chỉ đáp: “Tôi không dạy đời người khác.”

Bao nhiêu năm qua, chỉ có một mình Tề Hám nói rằng lựa chọn của cậu không hề trẻ con.

Trong thời gian nghỉ học đi lang bạt khắp nơi, Yến Nghiêu đã gặp rất nhiều người với đủ loại tính cách, phần lớn đều là người trưởng thành yêu thiên nhiên, khao khát tự do. Nhưng khi nghe cậu kể mình nghỉ học để đi chơi, không một ailà không khuyên cậu nên quay về đi học trước, lên đại học sẽ có nhiều cơ hội chơi bời hơn.

   

Lâu dần, ngay cả chính bản thân cậu cũng bắt đầu hoài nghi về dự định ban đầu của mình, thế nên cậu không nhắc đến chuyện đó nữa mà cứ một mình đi hết cả hành trình.

Yến Nghiêu bước đến ngồi xuống cạnh Tề Hám, nghiêm túc nói: “Chỉ có anh từng nói với tôi những lời như vậy.”

Trong một năm nghỉ học, những nơi cậu đi qua nhiều không đếm xuể, tâm hồn cứ thế trôi nổi phiêu đãng, đến mức đúng hay sai cậu cũng sắp không phân biệt được nữa.

Ngày ấy cậu đã khao khát một lời khẳng định biết bao, chỉ nghĩ rằng một lời thôi là đủ rồi. Nhiều năm sau, không ngờ lại dễ dàng có được nó từ Tề Hám.

Ánh mắt của Yến Nghiêu quá thẳng thắn, như thể cả con người cậu đã được người khác công nhận. Tề Hám đoán rằng nếu mình nói thêm vài câu nữa, có khi Yến Nghiêu sẽ ôm chầm lấy anh mà cảm kích đến rơi lệ, rồi nhận anh làm anh ruột mất. Nghĩ vậy, anh liền chuyển chủ đề: “Có muốn uống nước không?”

Yến Nghiêu cũng bị cuốn theo như thế, cậu nói: “Không cần, anh có muốn…” nhưng lời còn chưa dứt đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Nghe thấy giai điệu quen thuộc, Tề Hám nhướng mi nhìn cậu. Yến Nghiêu rút điện thoại ra nghe máy, “ừm” mấy tiếng rồi nói: “Vừa đưa đến nơi rồi ạ.” Cậu lại “vâng” thêm vài tiếng nữa rồi cúp máy, sau đó tiếp tục câu hỏi dang dở lúc nãy: “Anh có muốn tắm không? Hay là ngủ luôn? Nếu tắm thì tôi chưa về vội, ở lại đợi anh.”

Nhạc chuông đó là bài hát do Tề Hám sáng tác, đương nhiên anh vừa nghe đã nhận ra ngay. Người đàn ông không trả lời câu hỏi của Yến Nghiêu, trong mắt đã thoáng chút men say nhưng thần thái lại tự nhiên và thả lỏng, trông chẳng giống một người đã uống quá nhiều. Anh nhếch môi cười, giọng điệu lại nhàn nhạt: “Video cậu gửi cho tôi lần trước, có một đoạn chép nhạc bị sai.”

   

Trước đây Tề Hám chưa từng nói với Yến Nghiêu chuyện này. Lúc đó anh thấy sai thì sai thôi, dù sao cũng không quan trọng, chẳng cần thiết phải dội gáo nước lạnh vào người khác. Vả lại, mục đích của Yến Nghiêu cũng không phải là học được bài hát này rồi nhận về một lời khen sáo rỗng, điều cậu muốn là thông qua cơ hội này để kéo gần khoảng cách với Tề Hám, để mối quan hệ giữa hai người thêm phần thân thiết.

Sự thật chứng minh Tề Hám đã không đoán sai. Yến Nghiêu biết mình chép nhạc không chuẩn, cậu chỉ cười: “Dù sao tôi cũng đâu có tài cán gì lớn lao. Nếu tai tôi mà thính đến thế, có khi chúng ta đã là đồng nghiệp rồi.”

Tề Hám đứng dậy, đi về phía phòng làm việc rồi nói với người kia: “Qua đây.”

Yến Nghiêu đứng dậy đi theo sau anh. Cửa phòng làm việc được đẩy ra, đèn bật sáng, đập vào mắt là đủ các loại nhạc cụ. Số lượng không nhiều, nhưng bảo thiếu thứ gì thì cũng chẳng nói nổi.

Yến Nghiêu nhìn thấy một cây guitar giống hệt cây của mình, chỉ khác ở chỗ của cậu là màu xanh trắng, còn của Tề Hám là màu đen.

Tề Hám tựa người vào cây đàn piano, chỉ vào chiếc ghế. Yến Nghiêu ngoan ngoãn ngồi xuống. Tề Hám cầm máy tính bảng lên, mở khóa rồi tìm kiếm: “Ở đây có bản điện tử, có thể xem thử.”

“Không cần, tôi nhớ bản nhạc,” Yến Nghiêu nói.

Ngón tay đang lướt lên lướt xuống của Tề Hám khựng lại, anh cúi mắt nhìn Yến Nghiêu. Cậu không né tránh. Sau vài giây bốn mắt nhìn nhau, Yến Nghiêu vẫn là người dời khỏi ánh mắt lãnh đạm của đối phương trước, cậu mở lời: “Tôi đàn cho anh nghe thử, sai ở đâu thì chỉ tôi ngay nhé.”

   

Tề Hám tắt máy tính bảng, tiện tay đặt lên mặt bàn. Yến Nghiêu có chút căng thẳng, xoa xoa đầu ngón tay rồi thở ra một hơi, bắt đầu chơi đàn.

Những nốt nhạc quen thuộc lần lượt vang lên. Tề Hám gõ nhẹ ngón tay lên đùi để giữ nhịp. Nhưng đến đoạn vào lời chính, thật bất ngờ là anh lại không nghe thấy tiếng hát của Yến Nghiêu.

Tề Hám nghĩ rằng cậu không nhớ lời nên đã lỡ mất câu đầu, bèn cất giọng hát tiếp câu thứ hai. Gần như ngay giây tiếp theo khi anh cất tiếng, Yến Nghiêu liền đàn sai một nốt.

Chất giọng sau khi uống rượu có phần hơi khàn, lại càng thêm trầm ấm. Giọng hát của Tề Hám có sức dẫn dắt rất mạnh, tựa như một người thầy đang dìu dắt học trò hát theo giai điệu. Yến Nghiêu nương theo giọng hát của anh để khẽ khàng tinh chỉnh lại những lỗi nhỏ của mình.

Yến Nghiêu đàn theo tông bình thường, thế nên giọng của Tề Hám lại càng nổi bật vì độ trầm. Yến Nghiêu cũng hát theo anh. Giọng Yến Nghiêu đang ở trạng thái tốt, tông bình thường hoàn toàn không làm khó được cậu. Một giọng cao, một giọng thấp hòa quyện vào nhau, ăn ý một cách thuần thục và tự nhiên.

Họ giống như đôi bạn tri kỷ đã tập luyện cùng nhau vô số lần, ngay cả Tề Hám cũng bất ngờ trước mức độ ăn ý ấy. Khi vào đến đoạn điệp khúc cũng là đoạn Yến Nghiêu chép nhạc sai, cả hai lại trình diễn như đã được sắp đặt sẵn: một người phối hợp thu tay về, lùi lại. Người kia vươn tay ra, nối tiếp nốt nhạc cuối cùng rồi điêu luyện đàn đoạn tiếp theo.

Giai điệu đúng vừa vang lên, Yến Nghiêu lập tức hiểu ra mình đã sai ở đâu. Thoạt nghe, nhạc của Tề Hám có vẻ dễ đàn dễ hát, nhưng một khi đã đặt tay vào đàn mới biết bên trong ẩn chứa bao nhiêu kỹ thuật, là loại nhạc mà chỉ người thực sự am hiểu về âm nhạc mới có thể viết ra được. Yến Nghiêu không hát tiếp nữa, mà lặng lẽ chọn cách lắng nghe.

   

Đôi tay đang lướt trên phím đàn vừa thon dài vừa linh hoạt, chiếc nhẫn trên ngón tay như gấm thêm hoa khiến khung cảnh tựa như một bức tranh sống động. Giọng hát của Tề Hám quyện với men rượu khiến Yến Nghiêu cũng sắp say theo.

Khúc nhạc kết thúc, nốt nhạc cuối cùng cũng tan đi, nhưng nhịp tim đập thình thịch như trống trận trong lồng ngực lại chẳng thể nào ngừng lại được.

Thấy Yến Nghiêu ngẩn người, Tề Hám giơ tay gõ một nốt mạnh xuống phím đàn, khiến thanh niên giật mình hoàn hồn. Yến Nghiêu “xoạt” một tiếng đứng bật dậy, nói: “Anh có muốn đi tắm trước không? Anh tắm xong tôi sẽ về.”

Tề Hám chống một tay lên cây đàn, ánh mắt dừng lại trên mặt Yến Nghiêu vài giây. Biểu cảm của Yến Nghiêu có chút kỳ lạ, dáng vẻ hốt hoảng, bị Tề Hám nhìn như dò xét lại càng căng thẳng đến mức phải mím chặt môi.

“Giờ đi đây.” Tề Hám đã nhìn thấu, nhưng anh quyết định tha cho đối phương. Đoạn, anh xoay người rời khỏi phòng để đi lấy quần áo sạch.

Yến Nghiêu gập nắp đàn lại, lúc ra ngoài cũng đóng cửa phòng cẩn thận rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, xoa xoa gương mặt đang nóng bừng, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại.

Trong lúc Yến Nghiêu ngồi ngoài suy tư về cuộc đời thì Tề Hám đang tắm ở trong. Uống rượu xong không thể tắm quá lâu, rất dễ bị ngất trong phòng tắm, thế nên Tề Hám tranh thủ lúc mình chưa buồn ngủ mà tắm rất nhanh.

Nước nóng dội từ đầu xuống chân. Tề Hám một tay vuốt tóc, tay kia với lấy chai sữa tắm trên kệ. Còn Yến Nghiêu ở bên ngoài cũng vừa sờ trán mình vừa lướt điện thoại một cách máy móc, nhưng ánh mắt lại mất tiêu cự, rõ ràng vẫn còn đang ngẩn ngơ.

   

Trong phòng tắm đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”. Suốt khoảng thời gian sau đó lại không hề nghe thấy một tiếng kêu đau nào của Tề Hám. Yến Nghiêu lập tức đứng bật dậy, chạy đến cửa phòng tắm: “Tề Hám? Tôi đạp cửa vào đấy nhé?”

Thấy Tề Hám vẫn không lên tiếng, Yến Nghiêu cứ tưởng đối phương bị đập đầu ngất đi rồi, lập tức tung một cú đá đạp tung cánh cửa. Cửa vừa mở, cậu đã bị vòi hoa sen rơi dưới đất phun nước tung tóe khắp người. Còn Tề Hám thì đang vịn vào bồn rửa mặt để đứng, thấy vậy liền giơ tay tắt công tắc.

Yến Nghiêu quệt nước trên mặt, thấy đối phương không có vẻ gì là bị thương nặng mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Anh ngã vào đâu thế?”

Tề Hám nghiêng người giật lấy chiếc khăn tắm quấn quanh những bộ phận quan trọng, nói: “Ra ngoài trước đi.”

Nhìn dáng vẻ này của anh thật chẳng giống người vừa bị ngã chút nào, trên mặt thậm chí còn chẳng có biểu cảm đau đớn. Yến Nghiêu vốn định bước tới xem, nhưng vừa nhấc chân lên được nửa bước, nhìn thấy phần thân trên tr*n tr** của Tề Hám thì khựng lại, lặp lại câu hỏi: “Ngã vào đâu thế?”

“Mới cầu hôn vòi hoa sen rồi,” Tề Hám chỉ đầu gối bên phải hơi ửng đỏ.

Yến Nghiêu vốn đang vừa lo lắng vừa hoảng hốt, còn Tề Hám thì chẳng đau chẳng ngứa, vẫn còn tâm trạng đùa cợt. Cậu nhất thời bị người đàn ông chọc cho dở khóc dở cười, đành nói: “Thế nó có đồng ý không?”

Tề Hám không ngờ Yến Nghiêu lại thật sự hùa theo, nhưng anh không còn hứng thú đùa tiếp, chỉ liếc Yến Nghiêu một cái rồi lặp lại: “Ra ngoài.”

   

Lúc này Yến Nghiêu mới chợt phản ứng, nhận ra xu hướng tính dục của cả hai cộng với tình huống này thì thật quá khó xử. Cậu giơ tay, định đỡ lấy cánh tay Tề Hám để dìu anh ra ngoài. Nhưng Tề Hám lại từ chối tiếp xúc cơ thể với cậu. Anh vừa thắt chặt lại chiếc khăn tắm vừa bước ra khỏi phòng tắm. Ngọn tóc còn nhỏ nước, những giọt nước lăn từ trên vai, lướt qua những thớ cơ rắn chắc rồi nhanh chóng thấm vào chiếc khăn tắm.

Yến Nghiêu đi theo đối phương vào phòng ngủ. Tề Hám lục quần áo từ trong tủ, định bụng cởi khăn tắm ra thì quay đầu lại thấy Yến Nghiêu vẫn đang ngây ngốc đứng sau lưng mình, bèn nhắc nhở: “Tôi thay đồ đây.”

“Thì anh thay đi.” Yến Nghiêu buột miệng nói mà chẳng hề suy nghĩ. Nói xong cũng không cảm thấy có gì không ổn, vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Tề Hám.

Tề Hám giũ giũ chiếc quần trong tay. Yến Nghiêu hết nhìn anh lại nhìn chiếc quần, cuối cùng tên ngốc này cũng phản ứng kịp, lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng xoay người luống cuống chạy ra khỏi phòng ngủ.

Yến Nghiêu vừa ra phòng khách ngồi xuống sofa thì Tề Hám cũng đi ra. Trên người mặc thường phục chứ không phải đồ ngủ, tay còn cầm theo một chiếc áo len. Anh đi đến bên cạnh Yến Nghiêu, nói ngắn gọn: “Cởi ra.”

Yến Nghiêu lập tức trừng to mắt, chớp chớp hai cái thật nhanh, ra vẻ do dự: “Như thế này… không hay lắm đâu…”

Tề Hám hơi nheo mắt lại, cảnh cáo: “Tốt nhất cậu đừng có giả ngốc.”

Thế là Yến Nghiêu giơ tay túm lấy cổ áo, một phát cởi phăng chiếc áo nỉ đã ướt sũng ra. Áo sơ mi bên trong cũng đã ướt một nửa nhưng cậu không cởi nữa, đồng thời từ chối chiếc áo Tề Hám đưa tới: “Đừng làm bẩn áo anh, có điều hòa thì không lạnh đâu.”

   

Tề Hám chẳng hơi đâu mà đôi co với cậu, giọng điệu không cho phép phản đối: “Mặc vào.”

Yến Nghiêu đành phải ngoan ngoãn nghe theo lời đối phương, đứng dậy cởi nốt chiếc áo sơ mi cuối cùng rồi tròng áo len vào. Sau đó, cậu quay người, điệu bộ như chủ nhà đến tủ lạnh tìm đá viên, nhưng chỉ tìm thấy vài chai bia ướp lạnh. Cậu chỉ vào ghế sofa bảo Tề Hám ngồi xuống, vén ống quần lên để mình chườm lạnh.

Chườm xong, cậu lại lục hộp thuốc, tìm được chai dầu hồng hoa để bôi lên vết thương. Tay trái Yến Nghiêu đang cầm chai bia lạnh nên cậu dùng bàn tay phải còn ấm để xoa dầu lên vết thương giúp máu lưu thông, tiêu sưng bầm.

Yến Nghiêu không cao bằng Tề Hám. Khi mặc chiếc áo len cổ lọ của đối phương, phần cổ áo đã che mất cả cằm. Cậu bị bọc kín đến ngộp thở, phải vén cổ áo xuống để “giải cứu” gương mặt mình, há miệng thở hổn hển hai hơi.

Tề Hám liếc sang đống quần áo ướt sũng vứt trên thảm, chậm rãi hỏi: “Ở lại ngủ không?”

Vết thương vừa mới bôi thuốc không thể xoa bóp, Yến Nghiêu vặn chặt nắp chai lại. Nghe Tề Hám nói vậy, thanh niên không nhịn được mà bật cười một tiếng.

Có lẽ vì hôm nay đã trò chuyện khá nhiều nên cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tề Hám đã được kéo lại gần hơn trước. Vừa rồi Tề Hám đã trêu cậu thì giờ cậu cũng muốn đáp trả lại. Thế là Yến Nghiêu mỉm cười, cố tình dùng giọng điệu mập mờ để hỏi đối phương: “Ở lại ngủ với anh à?”

 
Bình Luận (0)
Comment