Ngày hôm sau.
Trước đó Cao Thanh đã nói sẽ lái xe đưa Tề Hám ra sân bay. Lúc xuất phát, Tề Hám vừa ăn sáng xong, chưa đứng đợi ở cửa bao lâu thì xe đã dừng lại. Anh bỏ vali vào cốp, kéo cửa sau ra thì phát hiện Yến Nghiêu đang ngồi trên ghế mỉm cười với mình: “Tôi đã nói rồi, sẽ đến tiễn anh mà.”
Tề Hám gật đầu, ngồi vào ghế phụ lái rồi đóng cửa xe lại. Suốt dọc đường, cả ba chẳng nói với nhau mấy câu. Đến sân bay, Yến Nghiêu giúp anh lấy hành lý xuống. Tề Hám đi làm thủ tục, nhận lấy chiếc vali từ tay Yến Nghiêu rồi nói với hai người họ: “Đến đây thôi, vất vả cho hai người rồi.”
Cao Thanh gật đầu: “Được, sớm về uống rượu nhé.” Nói xong, hắn giơ hai tay ra. Tề Hám nghiêng người, ôm hờ đối phương một cái: “Được.”
Đã ôm người này mà không ôm người còn lại thì không phải phép cho lắm. Lúc ôm Tề Hám, Yến Nghiêu siết chặt vòng tay ôm anh chặt hơn một chút. Cậu nói: “Tề Hám, tiền đồ phải như gấm nhé.”
Cậu không dùng lời chúc, mà như thể nhất định bắt Tề Hám phải như vậy. Lồng ngực hai người áp sát vào nhau, lúc nói chuyện ccó thể cảm nhận được lồng ngực đối phương khẽ rung cùng nhịp tim mạnh mẽ của nhau.
Tề Hám vỗ vỗ lưng cậu, buông tay ra rồi nói: “Nhận lời chúc tốt lành của cậu.”
Yến Nghiêu móc từ trong túi ra một chiếc hộp, đưa cho anh, nói: “Hút ít thuốc thôi…” Nói đến đây, chàng trai trẻ hạ giọng xuống, dùng âm gió mà chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy để thốt ra một chữ, “…anh.”
Trong hộp đó có lẽ là thứ gì đó để cai thuốc. Tề Hám nhận lấy, tiện tay bỏ vào túi rồi đáp: “Được.”
Yến Nghiêu mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ lên cánh tay anh, nói: “Lúc về gọi điện cho tôi.”
Tề Hám nhếch môi gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt rồi quay người đi qua cửa an ninh.
Nụ cười trên môi Yến Nghiêu dần tắt, biểu cảm trở lại bình lặng, cuối cùng mới chậm rãi để lộ một chút luyến tiếc.
Tề Hám qua cửa an ninh, vào phòng chờ. Sau khi lên máy bay, anh ngủ bù một giấc, lúc tỉnh dậy thì cũng gần đến nơi rồi.
Sau khi hạ cánh, Tề Hám nhắn tin báo bình an cho hai người rồi gọi điện cho bác Tề. Trong điện thoại, ông cố nén tiếng ho nhưng vẫn không qua được đôi tai thính nhạy của Tề Hám. Cúp máy xong, anh lại gửi tin nhắn cho Dương Mai, dặn cô dạo này để ý bác Tề nhiều hơn. Dương Mai đáp lại qua loa, “ừm ừm” vài tiếng.
Cửa ra sân bay quá đông người, Ôn Tinh bảo sẽ đợi anh ở bãi đỗ xe. Tề Hám kéo vali đi về phía bãi đỗ. Theo như mô tả của Ôn Tinh, xe của cô rất dễ tìm, là một chú bọ màu hồng.
Quả thực rất dễ tìm, liếc mắt một cái đã thấy xe của cô là “hồng hào” nhất. Ôn Tinh bấm còi, Tề Hám đặt vali vào cốp sau rồi mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau. Nội thất xe được phối màu trắng hồng đầy nữ tính, đồ trang trí đều là những món đồ chơi nhỏ xinh. Trần xe thấp đến mức khiến dáng ngồi của anh có chút gò bó.
Ôn Tinh nhìn thấy anh phải cúi người gập đầu qua gương chiếu hậu, không nhịn được mà bật cười, nói: “Anh cao quá rồi đấy, bạn trai em ngồi còn không đến mức này.”
Bữa ăn đầu tiên sau khi hạ cánh là ăn cùng Mai Mậu Bân và một vài đàn em. Trong lòng Mai Mậu Bân rất vui, nhưng ngoài mặt lại không hề để lộ, vẫn giữ bộ dạng độc miệng dửng dưng. Nếu mà lật khăn trải bàn lên xem thì sẽ thấy ôi chao, hai chân đang run lên bần bật kìa.
Ăn xong cơm, uống đủ rượu, sau khi hỏi một vòng không ai phiền mùi thuốc lá, Tề Hám liền nhận lấy điếu thuốc Ôn Tinh đưa, bóp nhẹ đầu lọc rồi ngậm vào miệng. Thuốc của Ôn Tinh có hương trái cây, cắn vỡ viên bi tinh dầu bên trong rồi rít một hơi mới phát hiện là vị dâu tây.
Cảm giác quá nhẹ, hương vị lại ngọt gắt nên Tề Hám không thích. Mấy người khóa dưới đi theo Mai Mậu Bân đều từng nghe nhạc của Tề Hám nên hiểu rất rõ thực lực của anh. Mai Mậu Bân không hay khen ngợi người khác trước mặt, toàn lén nói sau lưng với họ rằng Tề Hám giỏi thế nào. Từng người một nghe xong đều vô cùng ngưỡng mộ, đặc biệt mong muốn được làm quen với vị đàn anh có thể nhận được lời khen hiếm thấy từ miệng của một bậc thầy như vậy.
Mai Mậu Bân nhìn Tề Hám, hỏi: “Lần này về rồi còn đi nữa không?”
Tề Hám thực sự không quen hút loại thuốc này, liền gác điếu thuốc lên gạt tàn. Anh gật đầu, giọng điệu không cho phép phản đối: “Có đi chứ ạ, nhưng chưa nghĩ ra là lúc nào.”
Mai Mậu Bân không mấy tán thành, chau mày nói: “Ở lại đây không tốt à? Sư thúc cứ nhắc cậu đến chỗ ông ấy suốt.”
“Đến công ty làm việc thì em sẽ phải ngồi văn phòng,” Tề Hám từ chối.
“Trước kia chẳng phải cũng từng ngồi văn phòng rồi sao? Có gì khác đâu?” Mai Mậu Bân cũng là muốn tốt cho anh. Đến công ty làm việc ít ra còn có thu nhập ổn định mà lương lại không thấp, chứ như Tề Hám bây giờ chẳng khác nào một tên thất nghiệp lông bông, có đơn hàng thì nhận, không có thì cũng đành chịu, trong khi việc mua nhạc cụ mới và bảo trì sửa chữa không phải là một khoản tiền nhỏ. Dù ông biết Tề Hám chắc chắn có nguồn thu nhập khác, nhưng ít nhiều vẫn nghĩ cho anh.
Tề Hám đã ở bên ông nhiều năm như vậy, làm sao không biết trong lòng ông nghĩ gì. Anh an ủi: “Nếu em thật sự không còn cách nào thì cũng sẽ không bướng với thầy đâu, thầy yên tâm đi.”
Đến nước này thì Mai Mậu Bân cũng hết lời để nói, ông lẳng lặng uống một ngụm rượu. Điếu thuốc trên gạt tàn cháy chậm hết nửa còn lại, Tề Hám dụi tắt đầu thuốc vào gạt tàn.
Sau khi tan tiệc, Ôn Tinh đưa Tề Hám về nhà. Mẹ Tề mặc đồ ngủ, quấn một chiếc khăn choàng cổ to sụ, đứng bất động trước cửa. Tề Hám xuống xe nhìn bà, mắt mẹ Tề lập tức ngấn lên một tầng nước, ánh mắt vừa oán trách vừa tủi thân. Tề Hám buông chiếc vali ra. Anh không thích người khác khóc, chỉ thở dài một tiếng rồi bước tới ôm mẹ Tề vào lòng, vỗ nhẹ sau gáy bà để an ủi.
Người mẹ Tề gầy gò, vóc dáng không thấp nhưng đứng trước mặt Tề Hám lại trông không cao. Bà nói: “Con bảo ăn cơm xong 8 giờ về, mẹ cứ đứng đợi mãi.”
“Mình vào nhà đã, ngoài này lạnh,” Tề Hám nói.
Mẹ Tề quấn chặt lại chiếc khăn choàng cổ rồi bước vào nhà. Tề Hám kéo vali vào theo. Ba mẹ biết hôm nay anh về nên đều không ngủ lại ở cơ quan. Bình thường hai người đều ở lại đơn vị vì xa nhà, thỉnh thoảng mới về một lần. Ba anh lẳng lặng ngồi trên sofa xem tin tức. Tề Hám thay giày xong, bước vào gọi: “Ba ạ.”
Ông “ừm” một tiếng, giọng điệu không nóng không lạnh: “Mẹ con đợi con nửa tiếng rồi đấy.”
“Nói chuyện với thầy lâu quá, con không để ý thời gian.”
Câu này của Tề Hám đã chặn họng ba Tề. Đối với thân phận và năng lực của Mai Mậu Bân, ông vẫn rất kính trọng. Ông không nói gì thêm, lại dời mắt lên ti vi.
Tề Hám vào phòng dọn dẹp đồ đạc. Mẹ bưng cho anh đĩa hoa quả đã rửa sạch và một cốc nước ấm, sau đó lui ra khỏi phòng để con trai dọn dẹp xong rồi nghỉ ngơi cho khỏe.
Mấy ngày nay anh không mấy khi ra ngoài. Bác sĩ Chu đã sắp xếp cho anh một lịch hẹn, nên hai ngày này anh ở nhà dọn dẹp căn phòng và phòng âm nhạc đã để trống suốt hai năm. Dọn dẹp suốt hai ngày trời không tìm thấy một tờ nhân dân tệ nào mà lại thu được một đống bản nháp và nhạc cụ đã hỏng,đem mấy thứ vô dụng ấy đi bán ve chai cũng được hơn trăm đồng.
Đến giờ hẹn, Tề Hám đã nói chuyện với bác sĩ Chu hơn một tiếng đồng hồ. Đối phương rất mừng với khả năng tự chữa lành của Tề Hám. Hiện giờ cảm xúc của anh đã rất ổn định, không còn mất ngủ nữa, cuối cùng bác sĩ Chu cũng tin lời Tề Hám nói rằng mình không sao.
Tề Hám đã ngừng uống thuốc từ lâu, bác sĩ Chu cũng không kê thêm, sau buổi trò chuyện còn nói sẽ giúp anh giải thích rõ tình trạng hiện tại với gia đình, để họ đừng quá lo lắng.
Tề Hám gật đầu, cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng tư vấn. Mùi nước khử trùng trong bệnh viện khiến người ta ngửi thôi cũng muốn ốm theo. Anh sải bước nhanh chóng ra khỏi bệnh viện, chân dài bước rộng, dưới chân như có gió.
Một người đàn ông đi ngược chiều từ phía đối diện. Tề Hám bước nghiêng sang một bên tránh đối phương rồi đi xuống cầu thang, định vòng ra bãi đỗ xe để lái xe về.
“Tề Hám?”
Tề Hám quay người nhìn người đàn ông trên cầu thang. Đối phương thấy anh quay đầu, xác nhận đúng là anh liền mừng rỡ nói: “Trời ơi, đúng là cậu thật à?”
Gương mặt này Tề Hám không có ấn tượng gì. Người đàn ông đi xuống cầu thang đứng trước mặt anh, tự giới thiệu: “Tôi là Lý Vọng Tinh đây, hồi đại học cậu làm thêm ở quán bar mà tôi là ca sĩ chính đấy, cậu từng chỉnh âm cho tôi mà.”
Tề Hám nhớ có người này, nhưng ngoại hình thì không có ấn tượng. Anh đưa tay phải ra, nói: “Xin chào.”
Lý Vọng Tinh phấn khởi chìa tay ra bắt lấy tay anh: “Lâu rồi không thấy tin tức của cậu.”
“Đi du lịch một thời gian ấy mà.” Tề Hám buông tay ra.
Lý Vọng Tinh cười cười, khách sáo hỏi: “Cậu không khỏe à?”
“Hơi đau đầu, đã lấy chút thuốc rồi,” Tề Hám đáp, hỏi ngược lại đối phương. “Cậu bị cảm à?” Nghe giọng Lý Vọng Tinh có chút nghẹt mũi. Vừa lập xuân, sức đề kháng giảm sút dễ bị cảm sốt nhất.
Lý Vọng Tinh hít hít mũi: “Đúng thế, người ngợm chán quá.”
Tề Hám nhìn vóc người nhỏ bé của y: “Đúng là nên tập thể dục chút.” Khách sáo vài câu, ước chừng cũng tạm ổn rồi. Tề Hám bịa đại một lý do: “Nhà tôi còn chút việc gấp, tôi đi trước nhé.”
“Được, tạm biệt.” Lý Vọng Tinh gật đầu, vẫy vẫy tay.
Tề Hám để lại một câu tạm biệt rồi đi về phía bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe khởi động xe về nhà.
Bệnh viện cách nhà một đoạn, lái xe mất nửa tiếng. Về tới nơi, anh thay đồ ở nhà, móc điện thoại ra, quả nhiên nhận được mấy chục tin nhắn hỏi thăm tung tích. Anh vừa mở một khung chat thì ngay lập tức có tin nhảy ra từ một người khác.
Yến Nghiêu: Đang giao mùa thay đổi thời tiết, anh chú ý giữ ấm, đừng để bị cúm nhé.
Yến Nghiêu: Hôm nay khi đi làm nhiệm vụ có đi ngang qua nhà anh, thấy capo rơi ở sân nên tôi đã cất giúp anh rồi, chờ anh về rồi sẽ mang qua nhà cho anh.