Yến Nghiêu cất capo vào ngăn kéo, giơ tay xoa bóp vai gáy rồi xoay nhẹ cổ. Tề Hám tạm thời chưa trả lời tin nhắn của cậu, thế là cậu đút điện thoại vào túi rồi đi xuống nhà ăn.
Những người không phải đi làm nhiệm vụ đã ăn xong và đi nghỉ cả rồi, chỉ còn lại một bàn dành cho ca trực của họ. Yến Nghiêu lấy cơm, ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình. Chiếc ti vi lớn trong nhà ăn đang chiếu một chương trình tạp kỹ, tiếng cười khoa trương của MC chỉ khiến Yến Nghiêu cảm thấy vừa khó xử vừa cạn lời.
Yến Nghiêu gắp một miếng rau, không nhịn được mà phàn nàn: “Cái quái gì thế này, chuyển kênh khác đi.”
Thấy mấy người khác chẳng có ý kiến, Hướng Văn Phi bèn bấm điều khiển đổi kênh.
Yến Nghiêu đang lùa một miếng thịt kho tàu vào miệng, đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên màn hình, cậu bỗng cảm thấy miếng thịt trong miệng trở nên béo ngấy, buồn nôn đến mức phải nhổ ra ngay lập tức. Cậu gõ gõ lên bàn, cạn lời nói: “Cái thứ này còn tệ hơn cả gã dẫn chương trình kia nữa.”
Hướng Văn Phi nhìn gương mặt có dòng phụ đề “Thịnh Minh Ngôn” trên màn hình rồi lại nhìn phản ứng của đàn anh, trong lòng chẳng hiểu gì cả, bèn chau mày hỏi: “Tự dưng anh bị làm sao thế? Tôi thấy nhạc của anh ta cũng hay mà.”
“Cậu mau đến bệnh viện chữa cái tai của mình đi,” Yến Nghiêu vươn tay dài ra, giật lấy điều khiển rồi chuyển sang kênh Thế giới Động vật.
***
Điện thoại của Tề Hám vẫn reo không ngừng. Anh không thích trả lời tin nhắn, bình thường gõ thêm vài chữ cũng thấy phiền, huống chi bây giờ là cả một đống chấm đỏ. Anh lướt qua danh bạ, tìm đến số điện thoại có ghi chú là “Tạ Trục” rồi gọi đi.
“Ối anh Tề, một năm rồi, điện thoại của cậu cuối cùng cũng đổ đầy xăng rồi à?”
Tạ Trục là bạn cùng phòng đại học của anh, gia cảnh giàu có, giao thiệp xã hội rộng, quen biết nhiều mối. Quan hệ giữa Tề Hám và cậu ta trước nay vẫn luôn tốt.
“Nhắn lắm thế.”
Làm bạn cùng phòng bốn năm, Tạ Trục đương nhiên biết Tề Hám ghét trả lời tin nhắn, việc “kh*ng b*” tin nhắn cốt chỉ để làm phiền anh. Tạ Trục vốn quen chọc bị gạo, Tề Hám hai năm trời không gửi một tin nhắn, đến một cuộc điện thoại cũng chẳng gọi, không chọc tức anh mới là lạ.
“Trời đất đổi thay rồi anh Tề ơi. Tôi lấy vợ rồi đó, cậu có biết không?”
Chuyện này thì Tề Hám thật sự không biết. Danh bạ điện thoại có quá nhiều liên hệ, anh không xem xuể vòng bạn bè. Năm đó Tạ Trục vì chuyện anh không từ mà biệt mà tức điên lên, nói gì đến báo tin cho anh. Nhưng tức giận một thời gian rồi cũng nguôi, chỉ mong Tề Hám được bình an là tốt rồi. Dù cho bây giờ anh đã trở về, đối phương vẫn phải trách móc anh một phen.
Tề Hám quả thực có chút áy náy với cậu ta. Bốn năm học chung, Tạ Trục cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều. Anh nói với giọng có phần hối lỗi: “Chúc tân hôn mỹ mãn, tôi sẽ gửi quà mừng bổ sung.”
“Không cần tốn kém đâu, cậu đến nhà tôi một chuyến đi, gặp nhau trước đã.”
“Được, lát nữa tôi đến.”
Cúp điện thoại xong, Tề Hám đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ hiệu trước, sau đó mới đến nhà Tạ Trục.
Người mở cửa là vợ của Tạ Trục, một cô gái thuộc tuýp dịu dàng, thục nữ. Trước đây Tạ Trục rất ham chơi, bạn gái thay còn thường xuyên hơn thay áo, toàn là mấy hot girl mạng có ngoại hình na ná nhau. Hai năm gần đây, cậu ta đã tu chí, tiếp quản công ty. Tạ Trục trước nay vẫn là người thuộc dạng đại trí giả ngu, không để lộ tài năng. Lúc mới tiếp quản công ty, không ai coi trọng cậu ta, nhưng khi xử lý công việc lại rất quyết đoán và có tầm nhìn xa, bây giờ công ty đang phát triển nhanh chóng.
Tạ Trục đang ngồi bên bàn trà đun nước, chờ Tề Hám ngồi xuống ghế thì nhìn anh một lượt rồi cười nói: “Trông không tồi đấy, còn để tóc dài nữa.”
Tề Hám đặt hộp quà lên bàn: “Tặng bà chủ.”
Tạ Trục cười không ngớt: “Ối dồi ôi, bà chủ cơ à?” Nói rồi, cậu ta gọi vợ mình lại: “Lại đây nào bà chủ, lại đây.”
Nữ chủ nhân cũng bị chọc cười, cô theo Tạ Trục gọi một tiếng: “Anh Tề khách sáo quá ạ.”
Bên trong hộp quà là một chiếc trâm cài áo bằng hoa lụa thủ công, hình hoa bạch ngọc lan trông sống động như thật. Ngay từ lúc nhìn thấy cô, Tề Hám đã biết mình không mua sai đồ, chiếc trâm cài áo thanh nhã này rất hợp với cô.
“Gấm hoa thêm lụa,” Tề Hám mỉm cười.
Đun xong nước, Tạ Trục tráng bộ ấm chén, cạy bánh trà rồi bắt đầu pha. Vợ cậu ta nhận quà xong, cười nói: “Cảm ơn anh Tề, hai người nói chuyện đi, em không quấy rầy nữa.”
Nói xong, cô rời khỏi phòng khách, lên lầu hai để làm việc riêng của mình. Tạ Trục tráng trà một lần, pha nước thứ hai, cuối cùng là chiết trà ra chén.
Tề Hám nói: “Bà chủ xinh thật.”
Tạ Trục cười cười, dâng trà cho Tề Hám: “Không chỉ có mình tôi cưới vợ đâu, Lâm Dương dạo trước cũng đính hôn rồi, còn có cả Thịnh Minh Ngôn nữa.”
Bàn tay đang cầm chén trà của Tề Hám khựng lại. Thấy người đàn ông ngước lên nhìn, Tạ Trục nói tiếp: “Thịnh Minh Ngôn mới đính hôn tháng trước, đối tượng là tiểu thư của một công ty giải trí.”
Tề Hám đưa chén trà lên miệng, vị thanh đắng lan tỏa khắp đầu lưỡi, dư vị kéo dài, tầng tầng lớp lớp.
Hồi đại học, Thịnh Minh Ngôn học dưới họ một khóa. Lúc đó khi phân ký túc xá cho sinh viên năm nhất bị lẻ một người, mà phòng của họ lại còn một giường trống, vừa khéo chuyên ngành lại giống nhau nên nhà trường đã xếp Thịnh Minh Ngôn vào.
Thịnh Minh Ngôn có một gương mặt dễ khiến con gái động lòng, tính cách lại hiền lành dịu dàng, chỉ có điều thành tích không được tốt lắm, thường bị giảng viên hướng dẫn nghiêm khắc mắng là đồ hạng hai. Khả năng am hiểu về âm nhạc của y không sâu sắc, năng lực chuyên môn cũng không nổi trội, may mà tính cách tốt nên thỉnh thoảng bạn cùng phòng cũng giúp đỡ.
Thịnh Minh Ngôn đúng là rất được con gái yêu thích, số người đến bắt chuyện nhiều không đếm xuể, nhưng chỉ có Tề Hám là nhìn ra được người này không thích con gái. Chẳng có gã trai thẳng nào lại nói chuyện với anh em mà lắp bắp, ánh mắt lảng tránh, mặt mày đỏ bừng cả. Kể cả Thịnh Minh Ngôn không nói, Tề Hám cũng không vạch trần bí mật nhỏ của cậu ta.
Không biết là lần nào, lúc Tề Hám đang nói chuyện với bạn bè thì bị Thịnh Minh Ngôn nghe lén được. Xu hướng tính dục của Tề Hám không phải là bí mật gì, bạn bè đều biết cả, tuy anh không chủ động đề cập đến nhưng nếu có người hỏi thì sẽ thẳng thắn thừa nhận.
Kể từ đó, Thịnh Minh Ngôn bắt đầu bám dính lấy anh. Ăn cơm cũng chạy đến ngồi cùng bàn với Tề Hám, học khác lớp cũng lẽo đẽo theo sau. Tề Hám nghiêm túc nghe giảng thì cậu ta viết giấy nhắn ném sang. Ngay cả khi Tề Hám đi làm chỉnh âm ở quán bar ngoài giờ học, Thịnh Minh Ngôn cũng phải tham gia vào ban nhạc cho bằng được. Gặp phải vấn đề khó, cậu ta không chủ động hỏi trong ký túc xá nữa mà lén lút chạy đến hỏi riêng một mình Tề Hám. Thậm chí những người khác trong phòng cũng phát hiện ra điều bất thường, đã từng bóng gió hỏi Tề Hám xem có phải hai người đang hẹn hò không.
Dù Tề Hám nói không, họ không tin, cứ dùng ánh mắt trêu chọc để dò xét hai người. Mãi cho đến sau này, khi phát hiện Tề Hám thật sự không có ý gì với Thịnh Minh Ngôn, mọi người mới đành buông tha cho anh.
Hồi đó, câu mà Tề Hám nghe nhiều nhất từ Thịnh Minh Ngôn chính là “Anh Tề, anh giúp em với”. Thời đại học, Tề Hám đối xử với cậu ta khá tốt. Thịnh Minh Ngôn vốn quen thói mềm giọng tỏ vẻ đáng thương kể lể khó khăn của mình. Mối quan hệ giữa Tề Hám và cậu ta cũng không đến nỗi tệ, nên có thể giúp được thì sẽ giúp.
Tề Hám tự nhận mình chẳng có điểm nào không tốt với Thịnh Minh Ngôn. Thậm chí sau khi tốt nghiệp, lúc sự nghiệp của Tề Hám đã có chút thành tựu, thỉnh thoảng anh vẫn giúp Thịnh Minh Ngôn sửa nhạc, chỉnh lời. Bây giờ nghĩ lại đúng là tự chuốc lấy khổ, bởi vì giúp đối phương sửa nhạc cũng đồng nghĩa với việc để lại dấu vết phong cách của bản thân trong bài hát đó.
Tạ Trục từng nói hai người họ đã diễn lại vở kịch “người nông dân và con rắn” kinh điển. Tề Hám viết bài nào nổi bài đó. Còn Thịnh Minh Ngôn từ sự sùng bái, ngưỡng mộ ban đầu đã dần chuyển sang ghen tị đến phát điên. Cuối cùng, cậu ta còn thu thập tư liệu, tìm đến mấy kênh bóc phốt tuyên bố rằng trong tay mình có một quả drama kinh thiên động địa.
Các ca khúc của Tề Hám có thể truy ngược lại từ thời đại học. Rất nhiều bài hát nổi tiếng đều là những bản thảo được sửa đi sửa lại nhiều lần, mà trong tay Thịnh Minh Ngôn lại có vô số bản thảo đầu tiên của Tề Hám. Những bài hát cậu ta đã phát hành cũng có công sửa nhạc của Tề Hám trong đó.
Mọi thứ đều có dấu vết để lại, nhưng ngoài chính Tề Hám ra thì chẳng một ai có thể chứng minh những thứ đó là do anh tự tay viết.
Và thế là trắng đen đảo lộn, có cũng bị nói thành không. Tề Hám viết xong bản thảo nháp dở dang thì đa phần đều không lưu lại, Thịnh Minh Ngôn đã lợi dụng kẽ hở này. Sau đó, chẳng biết cậu ta đã mua chuộc bạn học nào, lại còn bịa được ra cả những đoạn chat với “người quen trên mạng” có nội dung không thể chấp nhận được.
Hai năm cuối đại học, cộng với sáu năm đi làm, tổng cộng tám năm trời cứ thế bị hủy hoại bởi mười mấy tờ giấy nháp ấy.
Theo các điều khoản trong hợp đồng, Tề Hám quả thật đã vi phạm. Sau khi bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, tám năm nỗ lực của anh coi như đổ sông đổ bể. Đến khi anh bình tĩnh xử lý xong mọi chuyện thì tinh thần bắt đầu có vấn đề, đầu tiên là xuất hiện ảo thanh, sau đó là mất ngủ. Nằm viện được một tháng, ảo thanh thì khỏi, nhưng chứng mất ngủ lại ngày càng nghiêm trọng hơn, bắt đầu thức trắng cả đêm.
Cuối cùng, bệnh viện và ba mẹ anh đã bàn bạc đưa anh về nhà. Suốt hai tháng ở nhà, Tề Hám chẳng hề bước chân ra khỏi cửa. Bình thường trông anh không có vấn đề gì, trạng thái cũng bình thường, chỉ là không ngủ được nên sắc mặt không tốt lắm. Nhưng chính vì quá bình thường nên mới có điều bất thường. Gia đình bèn hẹn bác sĩ Chu để khám tâm lý.
Hơn một tháng trôi qua vẫn chưa có tiến triển gì. Lúc tâm trạng tốt, Tề Hám thậm chí còn có thể chơi chiêu ngược lại bác sĩ, thêm chút gia vị cho quá trình trị liệu nhàm chán.
Tề Hám tình cờ thấy quán rượu của Ân Dã trên vòng bạn bè. Anh nhấn vào định vị, mua vé máy bay, thu dọn đồ đạc, thậm chí chẳng một lời từ biệt đơn giản đã rời khỏi nơi này. Lúc ấy, Tề Hám không hẳn vì muốn đến nơi này, mà là anh cần một nơi yên tĩnh để một mình lặng lẽ ở đó.
Khi cha mẹ Tề về nhà, thứ họ thấy là căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ. Con trai cuối cùng cũng bước chân ra khỏi cửa, nhưng cũng đã rất lâu rồi không trở về.
Dòng thời gian kéo dài cho đến tận hiện tại Tề Hám mới trở về. Anh nói: “Thịnh Minh Ngôn được bẻ thẳng lại rồi à?”
Tạ Trục bất lực lắc đầu, uống ngụm trà rồi nói: “Tư bản ác độc, ngay cả con gái cũng bán.”