Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 19

Tề Hám mở điện thoại, lật qua danh sách đen, tìm thấy một số: “Đây là số điện thoại của Thịnh Minh Ngôn à?”

Trí nhớ của anh khá tốt, lờ mờ nhớ rằng bốn số cuối này là số của Thịnh Minh Ngôn. Số điện thoại này trước đây đã gọi đến năm lần bảy lượt, cho nên Tề Hám đã cho thẳng vào danh sách đen.

Tạ Trục rút điện thoại ra đối chiếu một lượt: “Đúng thật này. Cậu ta gọi cho cậu à?”

Tề Hám “ừm” một tiếng. Tạ Trục rút bao thuốc ra, đưa cho Tề Hám một điếu rồi dùng điện thoại gửi cho anh một số khác. “Đây là số điện thoại của Lý Vọng Tinh, chỗ cậu ta có lẽ có thứ cậu cần.”

Tề Hám nhận điếu thuốc, bóp nhẹ đầu lọc: “Thứ gì?”

Tạ Trục châm thuốc, nói: “Cậu hỏi cậu ta thì chẳng phải sẽ biết sao.”

Tề Hám thực ra không để tâm lắm đến chuyện số điện thoại, chỉ lẳng lặng hút hết một điếu thuốc rồi nói muốn về. Tạ Trục giữ anh lại ăn cơm, Tề Hám nhìn đồng hồ, nói phải đi gặp bác sĩ.

Sau buổi tư vấn cuối cùng, bác sĩ Chu đã đích thân đến nhà họ Tề, giải thích cặn kẽ tình hình hiện tại của Tề Hám cho ba mẹ anh, bảo họ đừng quá lo lắng, nếu không ngược lại sẽ gây áp lực cho Tề Hám. Lúc này người lớn trong nhà mới yên tâm hơn.

   

Còn Tề Hám dạo này đang bận rộn với bài hát collab cùng Ôn Tinh. Ôn Tinh đã làm xong bản demo và phần lời, Tề Hám nghe xong bảo nó quá bằng phẳng. Lời của Ôn Tinh viết quá hay trong khi phần nhạc lại không lột tả được hết, thành ra rất lạc lõng, cần phải thêm một vài loại nhạc cụ khác để tạo thêm layer hơn. Thế là anh liền tự mình ôm lấy phần việc phiền phức này.

Phòng nhạc ở nhà lớn hơn nhiều, nhạc cụ cũng đa dạng hơn. Tề Hám đeo tai nghe, ngồi trước máy tính thao tác. Hôm qua anh đã thu xong hết những phần nhạc cụ cần thêm vào, sau khi đưa vào phần mềm thì cần phải chỉnh sửa lại cho hoàn thiện. Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên. Tề Hám cầm điện thoại lên xem, phát hiện là Yến Nghiêu gọi video cho mình. Anh vốn định cúp máy rồi nhắn tin lại, nhưng nghĩ lại thấy Yến Nghiêu bình thường cũng không hay gọi cho mình, liền giơ tay tháo tai nghe bên trái ra, bấm nhận cuộc gọi.

Gương mặt Yến Nghiêu xuất hiện trên màn hình. Tề Hám dựng điện thoại lên để camera hướng vào mặt mình. Yến Nghiêu mím môi, nhếch mép cười, nói: “Chào buổi tối.”

Tề Hám gật đầu đáp lại, sau đó nheo mắt nhìn kỹ áo trên người cậu: “…Cậu mặc cái gì vậy?”

Yến Nghiêu bật cười, đứng dậy cho Tề Hám xem toàn cảnh. Cậu đang mặc bộ đồ ngủ hình gà con lấy từ chỗ Tề Hám lần trước. Dáng người Yến nghiêu cao to vạm vỡ, mặc vào trông thật kỳ quặc, cảm giác không ăn nhập một chút nào.

Tề Hám thoáng nở một nụ cười: “Có chuyện gì à?”

Yến Nghiêu ngồi xuống lại, đảo mắt một vòng, có lẽ là đang quan sát khung cảnh phía sau Tề Hám. Thấy người đàn ông đang đeo tai nghe, cậu đoán là anh đang bận, “Cũng không có chuyện gì. Anh đang viết nhạc à? Vậy tôi không quấy rầy anh nữa.”

   

Tai nghe bên phải của Tề Hám vẫn đang có tiếng. Anh rít một hơi thuốc, quay mặt sang nhìn máy tính, hai tay gõ bàn phím, chiếc điện thoại vì thế chỉ quay được nửa khuôn mặt. Năng lực làm nhiều việc cùng lúc của Tề Hám khá tốt, anh nói: “Cậu cứ nói đi, tôi chỉ làm nốt phần cuối thôi.”

Yến Nghiêu gập nắp đàn lại, dịch chuyển vị trí đặt điện thoại. Cậu chống khuỷu tay lên đàn, đầu nghiêng tựa vào tay để có điểm tựa, thần thái cũng thả lỏng hơn. Đầu tiên cậu nói một câu chẳng ăn nhập gì: “Lại hút thuốc à?” Rồi ngay sau đó lại nói: “Tin nhắn tôi gửi cho anh ban ngày không thấy trả lời.”

Tiếng gõ bàn phím lạch cạch truyền ra từ điện thoại. Tề Hám chẳng hề chột dạ, chỉ cười cười không phủ nhận, thản nhiên nói: “Thấy rồi, nhưng không trả lời.”

Yến Nghiêu vẫn giữ nguyên tư thế, giọng điệu ra vẻ oán trách: “Ao cá của anh nhiều cá quá nhỉ, tôi cũng chỉ là một con trong số đó thôi sao?”

Câu này vừa thốt ra, tiếng gõ bàn phím của Tề Hám lập tức ngừng bặt. Anh quay sang nhìn Yến Nghiêu trên màn hình. Thanh niên đang cười nhìn anh, lúc anh quay mặt sang, cậu còn cố tình nhướng mày trêu chọc.

Tề Hám thấy bộ dạng này của Yến Nghiêu thật buồn cười, liền nhếch môi lên. Điếu thuốc trong tay chỉ còn một mẩu, anh hút hơi cuối cùng rồi dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Làn khói phả ra bay lên điện thoại, làm mờ đi cả khuôn mặt.

Cánh mũi Yến Nghiêu khẽ động. Thấy Tề Hám cười như không cười mà chẳng nói gì, cậu lại cố tình bóp giọng cho mỏng đi, còn làm bộ nghiêng đầu ra vẻ e thẹn: “Anh mà cứ nhìn em thế này là em ngại chết mất.”

Tề Hám thu lại nụ cười: “Tởm quá.”

   

Yến Nghiêu có chút không tin vào phản ứng ấy, dường như muốn nói bóng gió hỏi dò điều gì đó: “Kiểu này không có tác dụng với anh à?”

“Có chứ, nghe xong cứng cả rồi,” Tề Hám dứt khoát ném cho cậu một câu như mong muốn. Thấy anh hiếm khi nói năng bậy bạ, Yến Nghiêu cười đến nhe cả răng nanh, “Ý anh là nắm đấm à?”

Chủ đề vô vị kết thúc tại đây, Tề Hám mà đáp lại nữa thì cũng chẳng còn gì để nói. Yến Nghiêu cũng không tiếp tục thảo luận chuyện này với anh nữa. Thấy người đàn ông cầm một chiếc cốc sứ màu đen uống gì đó, trực giác mách bảo cậu đó không thể nào là nước, liền chuyển chủ đề hỏi: “Anh đang uống gì thế?”

Tề Hám nghiêng chiếc cốc, cho cậu xem thứ chất lỏng màu tím đỏ bên trong, rồi nói bừa: “Nước.”

Yến Nghiêu vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh vừa hút thuốc vừa uống rượu, sao thói hư tật xấu nào cũng dính hết vậy?”

Tề Hám lắc lắc chiếc cốc sứ không nói gì. Yến Nghiêu thấy nói cũng vô ích bèn không dám nói thêm nữa, dù sao quan hệ giữa hai người cũng chưa đến mức đó, sợ Tề Hám cảm thấy mình vượt quá giới hạn rồi lại giữ khoảng cách. Cậu đành chuyển sang hỏi anh: “Thứ tôi đưa cho anh, anh chưa mở ra à?”

Tề Hám thản nhiên “ừm” một tiếng. Thực ra anh không quên, chỉ là vẫn chưa mở ra thôi. Anh nói: “Đợi chút.”

Nói xong, người đàn ông tháo tai nghe, đứng dậy rời khỏi phạm vi màn hình. Yến Nghiêu tranh thủ quan sát cách bài trí trong phòng. Tường được dán bông cách âm, điện thoại chỉ quay được chiếc bàn và ghế máy tính. Cách bài trí cũng không khác phòng âm nhạc ở thành phố B là mấy, nhưng trông có vẻ lớn hơn nhiều.

   

Tề Hám rất nhanh đã quay lại, trên tay cầm chiếc hộp kia. Anh xé lớp bao bì, mở nắp ra, từ bên trong lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ. Tề Hám đưa tay lấy bao thuốc bên cạnh, gõ ra một điếu, nhét miếng gỗ trầm hương trong lọ thủy tinh vào điếu thuốc rồi rút bật lửa ra châm. Yến Nghiêu lập tức ngăn lại: “Ấy! Tôi đâu có bảo anh hút thêm!”

Thế nhưng điếu thuốc đã được châm rồi. Sau khi thêm trầm hương vào, vị hăng cay của thuốc lá đã giảm bớt, lúc hít vào cổ họng vẫn cảm thấy dịu nhẹ. Vẻ mặt của Tề Hám ẩn hiện sau làn khói, trông không rõ tâm tư, giọng nói trầm ấm truyền qua tai nghe: “Tôi muốn làm vậy thì cứ làm thôi.”

Xem ra vừa rồi Yến Nghiêu đúng là đã nói hơi nhiều.

Tề Hám đeo lại tai nghe, cầm điện thoại lên, xoay camera về phía màn hình máy tính. Mắt Yến Nghiêu sáng lên, cậu ghé sát điện thoại, chăm chú nghiên cứu những nốt nhạc chi chít trên màn hình. Giọng Tề Hám đột nhiên vang lên từ trong tai nghe. “Sắp xong rồi, nhưng đột nhiên thấy có thể thêm một đoạn violin.”

Tề Hám ở ngay sau chiếc điện thoại, giọng không lớn nhưng micro thu âm rất rõ. Lúc trước Tề Hám ở xa, Yến Nghiêu đã vặn âm lượng lên cao, giờ đây âm thanh truyền đến từ tai nghe khiến cậu có cảm giác tê rần như bị điện giật. Yến Nghiêu hít một hơi không dám thở ra, thuận theo lời anh đáp: “Được.”

Tề Hám “ừm” một tiếng, xoay camera trở lại: “Vậy cúp máy trước nhé, tạm biệt.”

Yến Nghiêu giơ tay cầm lấy điện thoại, nhìn gương mặt đột nhiên phóng đại của Tề Hám, ngẩn ra một lúc rồi mới đáp: “Tạm biệt.”

Giây tiếp theo, Tề Hám đã ngắt cuộc gọi, đặt điện thoại xuống để nghiên cứu xem nên thêm violin vào như thế nào. Anh thử soạn một đoạn âm rồi gửi cho Ôn Tinh. Ý kiến của Ôn Tinh và anh không thống nhất, hai người thảo luận một lúc, Tề Hám quyết định thử đổi sang một loại nhạc cụ khác. Ôn Tinh cảm thấy hơi áy náy, nói rằng mình đã để lại một mớ hỗn độn cho anh. Tề Hám không nói gì, chỉ trả lời: “Em rất xuất sắc, phần còn lại anh sẽ giải quyết.”

   

Đợi Tề Hám làm xong việc đã là 2 giờ sáng. Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình điện thoại. Sau khi cúp máy, Yến Nghiêu đã gửi cho anh một video vừa đàn vừa hát. Nhấn vào xem, là bài hát lần trước anh đã sửa bản nhạc cho Yến Nghiêu. Cậu đã đàn rất thuần thục. Anh nhắn lại một câu “còn chưa ngủ”, sau đó cầm cốc vào phòng. Lát sau, anh thấy Yến Nghiêu trả lời bằng một biểu cảm mặt đỏ chột dạ, còn giấu đầu hở đuôi đáp lại là vừa đi làm nhiệm vụ về. Tề Hám không nói gì, chỉ trả lời bằng một biểu tượng mặt trăng.

***

Sau một tháng liên hệ đủ loại công ty âm nhạc và phòng làm việc, nhưng vì có tên của Tề Hám trong đó nên các công ty lớn không dám nhận, sợ sẽ gây ảnh hưởng xấu đến ca sĩ. Họ đành đổi sang phương án khác là chuyển tên Tề Hám sang mục nhà sản xuất, còn phần biên khúc, sáng tác và viết lời đều ghi tên Ôn Tinh, phải làm vậy mới có một công ty lớn đồng ý mua lại. Sau khi ký hợp đồng, chuyện này mới coi như được giải quyết triệt để. Tề Hám đã mấy năm rồi không hợp tác với công ty lớn, toàn là mấy xưởng nhỏ ký hợp đồng các bài hát phát hành trên mạng.

Sau khi ca sĩ thu âm xong, phòng thu chỉnh sửa rồi phát hành, mọi người cùng nhau đi ăn một bữa. Một bàn lớn ngồi kín người uống rượu, đến phân nửa đã gục cả.

Rượu của Ôn Tinh đều được Tề Hám đỡ hộ. Con gái mà say trên bàn rượu thì rất nguy hiểm. Sau khi tan tiệc, Tề Hám tựa người vào cột đèn đường, khoanh tay nói: “Anh đứng hóng gió một lát, em về trước đi.”

Nhưng Ôn Tinh không đi, lẳng lặng đứng bên cạnh hóng gió cùng anh. Dạo này nhiệt độ tăng lên nhanh, ban ngày mặc một chiếc áo dài tay chạy vài bước đã đổ mồ hôi, nhưng buổi tối vẫn phải khoác thêm áo ngoài.

   

“Cảm ơn anh, sư huynh.” Ôn Tinh đột nhiên nói.

Tề Hám nhướng mi nhìn cô, vừa định bảo cô vào xe đợi thì bị tiếng chuông điện thoại trong túi cắt ngang. Anh móc điện thoại ra, là một số lạ, nhìn đuôi số thì chắc chắn không phải người quen.

Ngón tay anh lướt một cái lên nút nghe: “Alo, ai đấy?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi một giọng nói mang theo ý cười vang lên: “Anh Tề.”

Bình Luận (0)
Comment