“Cái gì ạ?” Yến Nghiêu chau mày hỏi.
Cậu đang ngồi trong văn phòng đội trưởng. Đội trưởng đưa cho cậu một tờ đơn và một cây bút. Yến Nghiêu nhận lấy tờ đơn xem qua, tiêu đề trên cùng là một dòng chữ lớn in đậm chói lọi: Đơn đăng ký tham gia Cuộc thi Cứu nạn – Cứu hộ.
Đội trưởng gõ gõ lên bàn: “Cuộc thi toàn quốc, đầu tiên thi cấp thành phố, sau đó đến cấp tỉnh.”
Yến Nghiêu cầm tờ đơn lướt qua vài dòng, thuận miệng hỏi: “Toàn quốc ạ? Thi ở đâu thế?”
Đội trưởng đọc tên một thành phố. Bàn tay đang lật xem tờ giấy của Yến Nghiêu khựng lại. Lúc ngẩng đầu lên nhìn đội trưởng, trong mắt cậu đã tràn ngập niềm vui bất ngờ, khóe miệng không kiềm được mà cong lên: “Thật hay đùa đấy ạ?”
Đội trưởng gật đầu khẳng định, cảm thấy phản ứng của cậu thật kỳ lạ, nghi hoặc hỏi: “Cậu cười cái gì? Đừng có quá kiêu ngạo tự mãn.”
Yến Nghiêu đương nhiên sẽ không nói ra lý do thật, chỉ nói qua loa: “Vui chứ ạ, nhà em ở thành phố A.”
“Vậy thì tốt quá, nếu các cậu đoạt giải sẽ cho nghỉ mấy hôm, cậu vừa hay có thể tranh thủ về nhà vài ngày,” Đội trưởng tỏ ra đặc biệt rộng lượng.
Hai mắt Yến Nghiêu sáng rực, cậu đặt tờ đơn xuống, cầm bút lên bắt đầu điền thông tin, miệng nói: “Sáng suốt, quá sáng suốt.”
Đội trưởng có chút bất mãn với thái độ tự mãn của người nào đó: “Tôi thấy cậu đúng là không sợ lật thuyền trong mương.”
Yến Nghiêu điền thông tin cẩn thận xong, đưa lại tờ đơn cho đội trưởng, nói: “Yên tâm đi ạ, em còn trẻ, khí thế dồi dào.”
***
Lúc nãy khi nhìn thấy số lạ, Tề Hám đã nghi ngờ là Thịnh Minh Ngôn. Số điện thoại của anh không có mấy người biết, tất cả đều đã được lưu tên, bình thường rất ít có số lạ gọi đến.
“Gặp mặt à?” Tề Hám hỏi ngược lại.
Ôn Tinh đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn anh, nhưng lại cảm thấy nghe lén điện thoại của người khác không hay, liền lẳng lặng lùi ra xa một chút.
Thấy Thịnh Minh Ngôn ở đầu dây bên kia im lặng mãi, Tề Hám không đợi được câu trả lời, đang định cúp máy thì đối phương lên tiếng: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Tề Hám làm việc không thích dây dưa, nếu đã không thể giải quyết ngay lúc này thì cũng không cần tốn nhiều lời. Anh dứt khoát cúp máy, quay sang nói với Ôn Tinh: “Đi thôi.”
Ôn Tinh lái xe đưa anh về nhà. Mẹ Tề nhìn anh, vẻ mặt như muốn nói lại thôi. Tề Hám nói: “Sư muội của con thôi, người ta có bạn trai rồi.”
Bị con trai nói trúng tim đen, mẹ Tề thở dài một hơi: “Uống ít rượu thôi, mẹ đi nấu cho con ít canh giải rượu.”
Tề Hám xua tay, có chút mệt mỏi: “Không cần phiền mẹ đâu, con đi nghỉ đây.” Nói xong, anh lên lầu hai về phòng ngủ, thay quần áo xong mới nằm lên giường ngủ.
Sáng dậy, việc đầu tiên là đi tắm. Gột sạch mùi rượu trên người xong, Tề Hám cũng ném luôn ga giường và vỏ gối vào máy giặt. Đến khi cầm điện thoại lên, người đàn ông mới phát hiện nó đã hết pin, tự động tắt máy. Sạc một lúc, mở lên thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ. Nhìn mấy số cuối thấy quen quen, hóa ra là số điện thoại của Lý Vọng Tinh.
Lý Vọng Tinh thấy anh không nghe máy lại gửi mấy lời mời kết bạn. Tề Hám đồng ý lời mời, sau đó gọi lại.
Lý Vọng Tinh vừa mới ngủ dậy, giọng mũi nặng trịch: “Alô?”
“Tề Hám đây, tối qua điện thoại hết pin tắt máy, xin lỗi nhé. Cậu tìm tôi có việc gì gấp à?”
Lý Vọng Tinh đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn còn hơi mơ màng: “Tề Hám à? Ồ… Tôi thấy cậu mãi không liên lạc, cậu có tiện qua đây một chuyến không? Hay là tôi qua tìm cậu? Có thứ cần đưa cho cậu.”
Tề Hám vừa thu dọn đồ đạc vừa đi ra ngoài, đáp: “Cậu gửi định vị cho tôi đi.”
Sau khi nhận được định vị, Tề Hám lái xe qua đó. Lý Vọng Tinh đã thay quần áo xong nhưng tóc tai vẫn còn rối bù, chưa kịp chải chuốt. Tề Hám ngồi xuống ghế sofa, Lý Vọng Tinh rót cho anh một cốc nước. Tề Hám liếc nhìn gương mặt đối phương: “Tôi đến sớm quá, làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi à?”
“Không sao, để tôi đi lấy đồ.” Lý Vọng Tinh quay người vào phòng, lúc ra cầm theo một tập tài liệu và một chiếc máy tính xách tay.
Anh ta đưa tập tài liệu cho Tề Hám. Tề Hám mở ra xem qua, phát hiện đó là những bản thảo viết tay từ thời đại học, giấy đã ngả vàng, chữ viết cũng mờ đi, nhưng có thể nhận ra đó đều là bài tập của cả lớp họ khi đó.
Hồi ấy có một giảng viên đặc biệt khó tính quái gở, vừa yêu cầu nộp bản điện tử lại vừa bắt nộp bản viết tay. Mỗi lần sáng tác xong đều phải chép tay lại một bản để nộp. Tề Hám lật xem, nhưng lại không tìm thấy bài tập của mình.
Lý Vọng Tinh đang mở máy tính, nói: “Bài của cậu đã bị mua mất rồi.”
Tề Hám lặp lại: “Mua mất?”
Thật ra anh không phải chưa từng nghĩ đến. Sau khi tin tức nổ ra, Tề Hám đã đi thu thập chứng cứ, chạy đến trường không biết bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng vô ích, chẳng tìm ra được gì, căn bản không có thứ gì có thể chứng minh được.
Lý Vọng Tinh cắm một chiếc USB vào, sao chép dữ liệu, mở album ảnh lên rồi lật xem mấy tấm ảnh chụp màn hình. Tề Hám nhìn vào máy tính, đó là ảnh chụp một bài đăng, tất cả đều đang thảo luận về chuyện năm đó.
Có người bất bình nói không tin Tề Hám sẽ đạo nhạc, cũng có người vốn đã ngứa mắt Tề Hám từ lâu nên nhân cơ hội này tranh thủ ném đá xuống giếng. Nhưng những thứ đó không phải là trọng tâm, Lý Vọng Tinh chỉ vào một bình luận trong số đó.
‘Nhưng Tề Hám vốn dĩ là bị oan mà, nhà trường bị mua chuộc nên đã bán hết bằng chứng rồi.’
Tài khoản ẩn danh này còn đính kèm một đoạn video ngắn. Video vừa rung vừa mờ, có thể thấy Thịnh Minh Ngôn đã vào văn phòng nói vài câu với giảng viên, sau đó giảng viên lấy từ trong tủ ra một xấp giấy đưa cho hắn. Thịnh Minh Ngôn nhận lấy, nói thêm vài câu gì đó rồi rời đi.
Nhưng đoạn video này quá miễn cưỡng, hình ảnh quá mờ, căn bản không nhìn rõ thứ được lấy ra là gì. Ngay cả các bình luận khác cũng đang nghi ngờ về video này. Lý Vọng Tinh vẫn lưu lại video đó: “Bài đăng này chưa đầy nửa ngày đã bị xóa. Nếu nó thật sự không có tác dụng gì thì có lẽ đã bị bỏ qua luôn rồi…”
Tề Hám tiếp lời: “…nhưng xóa đi ngược lại càng thêm giấu đầu hở đuôi, khiến người khác nghi ngờ.”
Lý Vọng Tinh gật đầu, rút chiếc USB ra đưa cho anh: “Cho cậu này. Nếu sau này cần tôi giúp gì thì cứ nói một tiếng là được. Có phải cậu không xem Weibo nữa không? Lúc nào về thì lên đó thử đi, có rất nhiều bạn học lên tiếng giúp cậu đấy, có thể xem trong tay họ có thứ gì hữu ích không.”
Tề Hám nhận lấy chiếc USB, giọng điệu mang theo vẻ cảm kích: “Cảm ơn, cùng đi ăn bữa cơm chứ?”
Lý Vọng Tinh vội vàng xua tay từ chối: “Không cần không cần, tôi có hẹn với bạn gái rồi, cho cô ấy leo cây là cô ấy giết tôi mất.”
Thấy đối phương nói vậy, Tề Hám cũng không ép, lại nói cảm ơn một lần nữa rồi cầm USB và tập tài liệu rời đi.
Tề Hám ngồi vào xe, đặt đồ lên ghế phụ, sau đó rút điện thoại ra tải ứng dụng Weibo. Sau khi đăng nhập tài khoản, điện thoại bị đơ một lúc lâu mới hoạt động lại bình thường. Tin nhắn riêng và bình luận quá nhiều, cứ xoay vòng không ngừng. Tề Hám không để ý đến tin nhắn, nhấn vào thanh tìm kiếm rồi gõ tên mình.
Anh lướt một vòng nhưng không thấy gì hữu ích, cơ bản đều là những lời mỉa mai châm biếm. Có người nói anh đắc tội với quá nhiều người nên mới lật thuyền trong mương. Trước đây Tề Hám quả thực quá kiêu ngạo, có lẽ do tuổi trẻ bồng bột, cộng thêm may mắn, sau khi có chút danh tiếng liền cảm thấy mình có thể đối đầu với đám nhà tư bản kia.
Nhưng giới tư bản cũng cao ngạo, họ không cho phép có kẻ không coi mình ra gì, càng không cho phép có ai tranh phần chiếc bánh của mình. Mà Tề Hám chính là kẻ cướp bánh đó. Sau khi thất bại trong việc lôi kéo Tề Hám, họ chỉ có thể tìm cách hạ bệ anh. Một vụ bóc phốt cộng với sự cố ý thổi phồng của giới tư bản, Tề Hám bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cuối cùng bị vùi dập, nhường miếng bánh lại cho bọn họ độc chiếm.
Tề Hám lướt tiếp xuống dưới, lại thấy có người nhắc đến chuyện anh “nhắn tin mờ ám” với người khác. Nhưng chuyện này chẳng có mấy người tin, chẳng gây ra được gợn sóng nào. Về cơ bản chỉ có mấy tấm ảnh chụp màn hình với vài đoạn văn bản, phần lớn cư dân mạng không ngu muội đến thế.
Lúc chuẩn bị thoát ra, Tề Hám lỡ tay nhấn vào mục tin nhắn. Hộp thư riêng đầy ắp những chấm đỏ nhỏ. Hồi mới xảy ra chuyện, mỗi lần Tề Hám nhấn vào mục tin nhắn đều phải chờ mấy phút mới vào được, hầu hết đều là những lời khó nghe. Nhưng bây giờ đã qua hai năm, rất hiếm khi có kẻ cố tình chạy đến gây sự nữa. Tề Hám liếc sơ qua, đang định thoát ra để lái xe về nhà thì ánh mắt đột nhiên dừng lại trên một ảnh đại diện.
Tề Hám phải nhìn mấy lần mới nhận ra đó là Yến Nghiêu. Đó là một tấm ảnh tự chụp mà Tề Hám chưa từng thấy, có lẽ là chụp hồi đối phương còn vị thành niên. Ánh mắt của Yến Nghiêu lúc đó toát lên vẻ kiêu ngạo ngang ngược, tóc mái dài rũ xuống che mất nửa đôi mắt, cậu ta hờ hững nhìn vào ống kính, trông y như một con lừa nhỏ bướng bỉnh.
Tề Hám lại nhìn ảnh đại diện của đối phương thêm lần nữa, thậm chí nảy ra ý nghĩ muốn cầm kéo cắt phăng mái tóc che mắt kia đi.
Ánh mắt anh cuối cùng dừng lại ở con số 76 tin nhắn hiển thị sau tên Yến Nghiêu, bèn nhấn vào lướt xem.
Về cơ bản đều là những bài Weibo cậu chuyển tiếp cho anh. Mỗi lần chuyển tiếp xong, bên dưới còn kèm theo một dòng chữ, như thể coi Weibo của Tề Hám là một cuốn sổ ghi chép.
Tề Hám tiện tay nhấn vào một trong những bài Weibo cậu chuyển tiếp, phát hiện đó là một blogger đang thảo luận về chuyện của mình. Nội dung chứa đựng toàn những lời tốt đẹp, còn tự xưng là bạn cùng lớp đại học của anh. Nhưng thời gian đã qua quá lâu, bình luận cũng chỉ lèo tèo vài cái.
Xem thêm vài tin nữa, phát hiện đều là những bài lên tiếng chứng minh cho mình, có một vài video và hình ảnh cũng khá hữu ích.
Đúng lúc này, Yến Nghiêu lại chuyển tiếp một bài Weibo khác, bên dưới kèm theo một tin nhắn.
Yến Nghiêu: Nói anh đi gạ tình một đêm nghe còn hợp lý hơn ấy. gõ thêm vài chữ mà cứ như muốn lấy mạng anh, lại còn bày đặt gian gian díu díu?
Tề Hám đáp: “……”