Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 21

“Vãi thật!”

Bất ngờ nhận được hồi âm, Yến Nghiêu suýt nữa thì ném bay cả điện thoại. Trước đây cậu nhắn tin cho Tề Hám bao lần cũng chẳng thấy hồi âm nên cứ đinh ninh là anh không xem Weibo. Huống hồ tin nhắn của cậu chắc chắn sẽ bị nhấn chìm giữa biển tin nhắn riêng của Tề Hám.

Vì vậy, cậu chỉ định theo thói quen gửi chút manh mối mình vừa thấy qua tài khoản của người đàn ông để ghi lại trước rồi buột miệng trêu một câu, nào ngờ đối phương lại đọc được tin nhắn ngay lúc đó.

Yến Nghiêu lập tức gửi thêm mấy sticker nhưng Tề Hám không trả lời lại nữa. Tim cậu đập thình thịch không ngừng, cảm thấy hình tượng tốt đẹp của mình đã tan thành mây khói, bèn vội vàng cuống quýt giải thích một cách yếu ớt: Tôi không có ý đó đâu.

Tề Hám thì vốn chẳng để tâm. Anh thoát Weibo, cài dây an toàn, vừa định lái xe thì điện thoại lại reo lên. Tề Hám nhận cuộc gọi video của Yến Nghiêu. Đầu dây bên kia, thanh niên đang ngồi trên chiếc bàn inox trong bếp, tay ôm một cái bát to, tay cầm thìa, cười với anh rồi nói: “Hello.”

Tề Hám cầm điện thoại, hỏi: “Sao thế?”

   

Yến Nghiêu vội vàng giải thích: “Xin lỗi anh, là do tôi lỡ lời thôi, chứ không phải nói anh không tốt đâu.”

Tất nhiên Tề Hám biết cậu chỉ đang đùa, hơn nữa những lời Yến Nghiêu nói cũng không có gì quá đáng. Anh liếc nhìn màn hình điện thoại rồi hỏi ngược lại: “Căng thẳng lắm à?”

Yến Nghiêu cuống đến mức không nhận ra giọng người đàn ông đầy ắp ý trêu chọc, vẫn tiếp tục nói: “Đương nhiên là sợ anh hiểu lầm rồi. Tôi thấy anh thật sự rất tốt, thật đấy.”

Tề Hám cụp mắt nhìn xuống màn hình. Vốn dĩ lúc không cười trông người đàn ông đã khá lạnh lùng rồi, bây giờ không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm lại càng đáng sợ hơn. Bầu không khí không thể cứ đóng băng như vậy được, nên Yến Nghiêu định đổi chủ đề. Chiếc bát trong tay cậu có hoạ tiết khúc xương hoạt hình ở giữa, bên cạnh còn có một dấu chân chó, đáy bát phẳng còn miệng thì loe ra. Cậu hỏi: “Anh đang ở trên xe à? Chuẩn bị đi đâu thế?”

“Về nhà. Cậu cầm cái gì đấy? Bát cho chó à?” Tề Hám nói.

Thấy anh lên tiếng, Yến Nghiêu mới bật cười, để lộ chiếc răng nanh đã lâu không thấy: “Anh thông minh thật, đoán đúng rồi.” Rồi cậu lại giải thích: “Lúc mua tôi không để ý tên nên mua nhầm.”

Tề Hám để ý thấy cậu đang ở trong bếp, bèn hỏi: “Có mỗi mình cậu thôi à?”

Yến Nghiêu “ừm” một tiếng, đáp: “Tôi vừa đưa đồng đội đến phòng y tế, mọi người ăn xong cả rồi.”

   

Tề Hám gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Yến Nghiêu khịt mũi, ngừng ăn, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào Tề Hám trong màn hình. Yến Nghiêu không nói gì, cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau một lúc. Tề Hám nhận ra bầu không khí giữa hai người bắt đầu có chút là lạ. Anh vừa híp mắt định nói gì đó để phá vỡ sự im lặng này thì Yến Nghiêu đã lên tiếng trước, giọng cố tình dịu đi để mong nhận được câu trả lời mình muốn: “Anh có tính khi nào về không?”

“Chắc là sắp rồi.” Tề Hám trả lời nước đôi.

Câu trả lời có phần qua loa khiến Yến Nghiêu hơi thất vọng, cậu “ờ” một tiếng rồi cắm thìa vào bát cơm ấn ấn mấy cái, buột miệng nói một câu khiến người ta giật mình: “Anh có muốn gặp tôi không?”

Tề Hám liếc nhìn thanh niên. Thấy đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt chờ đợi câu trả lời của mình, Tề Hám lảng tránh câu hỏi này, chỉ nói: “Nếu cậu đến, tôi sẽ mời cậu ăn một bữa.”

Yến Nghiêu hiểu ý né tránh trong câu nói của anh, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại bằng một tiếng “được” khẽ.

Sau khi tắt máy, Tề Hám mua ít đồ ăn rồi về nhà, chuẩn bị tự mình vào bếp. Bốn mươi phút sau, anh dọn ra một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa gà xào và một món rau. Trong nhà chỉ có mẹ anh biết nấu ăn, nhưng bà thường phải dạy học và ở tại ký túc xá của trường nên ít khi về. Còn bố anh là nghiên cứu viên khoa học, bình thường cũng ăn ở nhà ăn của đơn vị.

Bố Tề gắp một miếng gà xào, sau khi ăn xong bèn bình thản nhận xét một câu: “Cũng được.”

   

Trong ký ức của Tề Hám, ông chưa bao giờ để lộ cảm xúc quá mạnh, luôn trầm ổn, nghiêm nghị, ít khi cười nói, nhưng cũng không phải người khắt khe. Mẹ anh không thể toàn vẹn giữa công việc và gia đình, may mắn là thời niên thiếu anh dù có nổi loạn cũng chưa từng làm chuyện gì phiền phức.

Tề Hám cũng gắp một miếng gà xào. Anh im lặng một lúc, bố anh cũng không nói gì. Cuối cùng, Tề Hám lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: “Hay là con gọi đồ ăn ngoài nhé?”

Bố Tề Hám lại chẳng bận tâm, đũa của ông đã chuyển sang gắp miếng sườn: “Mặn thì ăn thêm cơm, đừng lãng phí đồ ăn.”

Anh đã ăn đồ mình nấu gần hai năm nay nên sớm đã quen rồi, chỉ là không muốn bố phải chịu trận cùng mình.

Bố Tề hiếm khi chủ động khơi chuyện: “Trước đây bác sĩ Chu nói con đã hồi phục rồi, bố rất mừng.”

Tề Hám im lặng chờ ông nói tiếp. Giọng ông có vẻ thản nhiên, nhưng có thể thấy được sự nghiêm túc trong đó: “Con muốn tiếp tục làm nhạc thì cứ làm, muốn đổi nghề, bố cũng ủng hộ.”

Tề Hám nói luôn: “Con không đổi nghề đâu, con sẽ tiếp tục sáng tác.”

Bố anh gật đầu, ăn xong thì đặt bát đũa xuống rồi đứng dậy, nói: “Làm thì phải làm cho tốt.” Ông đi đến bên cạnh, vỗ vai con trai. “Cũng nên tìm một cậu bạn trai đi. Con không còn nhỏ nữa, cũng nên san sẻ bớt tâm trí rồi.”

Tề Hám bật cười: “Bây giờ thì bố đã nới lỏng giới nghiêm rồi à?”

   

Bố anh chắp tay sau lưng đi ra phòng khách: “Bố cũng có cấm cản con bao giờ đâu.”

Nói rồi, ông ngồi xuống sofa xem ti vi. Tề Hám nhìn theo bóng lưng ông, ăn xong bèn cầm bát đũa vào bếp rửa.

Ca khúc anh hợp tác với Ôn Tinh nhận được phản hồi khá tốt. Nữ ca sĩ tuy đã hết thời nhưng có thực lực và kinh nghiệm lâu năm trong nghề, sau khi tham gia một chương trình âm nhạc thì nổi tiếng trở lại, nhờ đó mà bài hát mới cũng có thêm nhiều người nghe.

Chuyện đã qua đi mấy năm, trên mạng cũng chẳng còn mấy ai nhớ đến vụ đạo nhái năm đó nên đương nhiên cũng không ai để ý đến người sáng tác bài hát này. Vốn dĩ các nhạc sĩ chuyên nghiệp chẳng bao giờ được chú ý nhiều. Đa phần người nghe chỉ quan tâm đến ca khúc và ca sĩ, còn danh sách những người trong đội ngũ sản xuất ở mấy dòng đầu thì hiếm có ai để mắt tới.

Các công ty lớn chỉ sợ cái tên Tề Hám sẽ gây ra phản ứng tiêu cực, làm tổn hại đến danh tiếng của ca sĩ. Vì vậy, sau khi bài hát này được phát hành, thấy không vấp phải quá nhiều bình luận ác ý, họ liền chìa cành ô liu cho anh.

Mai Mậu Bân bảo anh tạm thời đừng nhận việc khác mà hãy đến chỗ sư thúc của ông để sáng tác. Vị sư thúc này là sư đệ của Mai Mậu Bân, bây giờ không còn chuyên tâm làm nhạc nữa mà đã chuyển sang làm phó tổng giám đốc tại một studio, dưới trướng có mấy chục nhà sản xuất âm nhạc xuất sắc. Nhờ mối quan hệ với Mai Mậu Bân, ông đã dành cho Tề Hám một dự án lớn, đó là làm OST Ending cho một bộ phim truyền hình. Bộ phim này đã quay gần một năm, quy tụ nhiều diễn viên gạo cội cùng vài gương mặt mới đang nổi có diễn xuất không quá tệ, chỉ cần lên sóng chắc chắn sẽ gây bão.

   

Trước đây, Tề Hám đã nhận nhiều dự án như thế này nên không hề áp lực. Sau khi thảo luận và thống nhất phương hướng với bên sản xuất phim, anh bắt đầu viết lời và phổ nhạc. Lần này anh cần phải sáng tác trong phòng thu chuyên nghiệp nên ngày nào cũng phải chạy đến studio. Bài hát này có thể là một bước ngoặt, tuy không thể đưa anh trở lại thời kỳ đỉnh cao nhưng nếu làm tốt ít nhất cũng có thể tiếp tục dùng cái tên Hansel.

Khi bận rộn, Tề Hám không mấy để ý đến tin nhắn. Dương Mai vẫn tận tụy báo cáo tình hình cho anh mỗi ngày, nhưng khi không thấy anh trả lời suốt mấy hôm liền thì cũng thôi không nhắn nữa. Lúc bị Tề Hám bắt bài, cô nàng chẳng những không thấy đuối lý mà còn tỏ ra mạnh miệng.

Dương Mai: Ai bảo anh không trả lời tôi? Đàn ông đàn ang mà bơ tin nhắn của con gái thì không ga lăng chút nào đâu nhé.

Tề Hám: Xin lỗi, dạo này hơi bận.

Dương Mai: Bận đến mức lạnh nhạt với cả cậu bạn trai nhỏ của anh luôn à? Cậu ta nổi giận với tôi ghê lắm đấy.

Tề Hám đã quen với kiểu ăn nói của cô: Tôi lại có bạn trai từ khi nào thế?

Dương Mai: Cao cao gầy gầy, trông cũng đẹp trai đấy, hồi trước còn qua đêm ở nhà anh rồi.

Tề Hám: Hai người đã nói gì?

Dương Mai: Ai mà biết được! Nửa đêm nửa hôm đứng lù lù ngoài cửa, làm tôi còn tưởng là trộm. Hay anh nợ tiền người ta nên nhân lúc anh đi vắng mới định lẻn vào cướp?

   

Tề Hám chau mày, hành động của Yến Nghiêu đúng là kỳ lạ thật. Anh không giải thích với Dương Mai cũng không hỏi thêm gì, chỉ chuyển chủ đề sang hỏi thăm tình hình của bác Tề. Dương Mai nói trông ông vẫn khỏe mạnh, tinh thần tốt. Biết được vậy, Tề Hám bèn cầm cốc đi ra ngoài lấy nước.

Bố Tề đang xem ti vi ngoài phòng khách. Đơn vị của ông dạo này được nghỉ rất nhiều. Ông là người không ngồi yên được, không có việc gì làm thì lại dọn dẹp nhà cửa, chỉ khi nào thật sự hết việc mới chịu ngồi xuống xem ti vi.

Anh bước đến bên cây nước nóng lạnh rót một cốc nước ấm. Giọng nam bình luận viên trên ti vi vang lên: “Bây giờ đang là phần cố định và buộc dây thừng, chuẩn bị cho phần tụt dây.”

Tề Hám liếc nhìn màn hình, nữ bình luận viên phối hợp: “Phần này cũng đòi hỏi phải rất quen thuộc với dây an toàn.”

 “Dây thừng đã buộc xong, mọi người nhìn kìa, anh ấy đang chuẩn bị tụt xuống.” Nam MC lại nói.

Tề Hám nhấp một ngụm nước, đi vòng ra sau sofa để xem. Bố anh đang xem một chương trình thi đấu của lính cứu hỏa trên kênh CCTV. Người đang tụt dốc quay lưng về phía máy quay, trên lưng bộ đồ cứu hộ có in tên khu vực.

Sau khi tiếp đất, đối phương nhanh chóng cởi dây thừng rồi lập tức chạy đến cửa thứ hai để kéo máy cắt kim loại. Trên bàn đặt một hàng bóng đèn. Bình luận viên giải thích cặn kẽ: “Bây giờ đã vào cửa thứ hai, cần dùng máy cắt để cắt sợi dây thép kẹp trên bóng đèn.”

Tiếng máy cắt “vo ve” vang lên. Thanh niên ôm máy cắt, thuần thục cắt xong cái đầu tiên. Giọng bình luận viên trở thành âm thanh nền, Tề Hám chăm chú theo dõi cuộc thi. Bố anh thấy con trai đứng đó hồi lâu không nhúc nhích, bèn hỏi: “Sao thế con?”

   

Tề Hám không động đậy: “Con xem hết cái này đã.”

Trong lúc họ nói mấy câu, thanh niên đã hoàn thành cửa thứ hai và bước vào cửa thứ ba, dùng kìm thủy lực kẹp lấy chai rượu rồi nhấc nó lên nhẹ như không, sau khi di chuyển xong năm cái chai còn phải gắp bóng bàn đặt thẳng đứng trên miệng chai. Dụng cụ quá nặng lại đòi hỏi sự cẩn thận, thanh niên mím chặt môi, quai hàm căng ra, ánh mắt tập trung cao độ, hoàn thành xong liền đập vào nút bấm. Cậu ta kéo kính chắn gió lên gài trên mũ bảo hiểm, đi sang một bên nhìn cuốn sổ trong tay người ghi chép, tháo găng tay rồi cầm bút ký tên vào sổ.

Ký xong, cậu ta ngẩng đầu lên, vô tình liếc trúng ống kính, và chỉ một ánh mắt đó đã chạm phải ánh mắt của người đang ngồi trước màn hình ti vi.

Yến Nghiêu không nán lại thêm, cậu xoay người rời khỏi phạm vi ghi hình của máy quay.

 
Bình Luận (0)
Comment