Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 22

Tề Hám cầm cốc nước vào phòng, tĩnh tâm lại để tập trung vào công việc. Bản nhạc cuối phim cũng đã gần hoàn thành. Studio đã đưa bản này cho bên sản xuất phim xác nhận. Trước đó họ vẫn luôn rất hài lòng, vậy mà giờ lại chẳng hiểu sao đổi ý, nói rằng phương hướng không đúng và yêu cầu anh sửa lại. Thế là một cuộc họp ba bên giữa đội ngũ sản xuất, studio và Tề Hám được tổ chức. Phương án ban đầu vốn được đưa ra theo phong cách bi tráng của một bộ phim chính kịch, Tề Hám cũng đã sáng tác theo hướng đó. Thế nhưng trong cuộc họp, phía sản xuất lại nói rằng cần làm nổi bật mảng tình cảm, không cần một thế giới quan quá hoàn chỉnh, cũng không nên mang lại khí thế quá hùng hồn choáng ngợp, mà mà phải nồng nàn, da diết hơn.

Lúc nghỉ giải lao, Tề Hám và sư thúc ra khu vực nghỉ ngơi hút một điếu. Xem ra đây không phải bên sản xuất muốn sửa, mà do nhà đầu tư yêu cầu sửa.

Sư thúc hút xong điếu thuốc, dụi đầu lọc vào gạt tàn rồi hỏi: “Cậu nghĩ sao?”

“Họ muốn sửa thì cứ sửa thôi, đừng để đến cuối cùng lại chẳng được lợi lộc gì,” Tề Hám nói.

Nếu theo tính cách của Tề Hám, anh sẽ chẳng thèm để tâm đến chuyện này, thậm chí còn không đến dự cuộc họp. Một khi đã viết xong, đã xác nhận và ký hợp đồng ngay tại chỗ, chỉ cần không có lỗi sơ đẳng nào trong quá trình sản xuất thì anh sẽ không dễ dàng thay đổi. Với kiểu yêu cầu bắt buộc sửa lại bản thảo thế này, nếu là chuyện cá nhân, Tề Hám chắc chắn sẽ phớt lờ. Nhưng chuyện này còn liên quan đến studio của sư thúc, không thể để ông bị mất phần hoa hồng được.

   

Vào nửa sau cuộc họp, Tề Hám nhanh chóng sửa lại bản nhạc. Trước khi chốt hạ, anh đã nêu rõ thái độ: “Hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng xác nhận, cứ thay đổi tới lui mãi thì chẳng hay ho gì.”

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tề Hám ở lại công ty để chuẩn bị chỉnh sửa chi tiết. Vì họp nên anh đã để điện thoại ở chế độ im lặng, bây giờ mới nhớ ra để xem. Khi mở điện thoại lên, anh thấy có mấy cuộc gọi nhỡ. Do không gọi được cho anh, Yến Nghiêu đã gửi thêm mấy tin nhắn.

Yến Nghiêu: Anh, thấy tin nhắn thì trả lời tôi nhé.

Tề Hám liếc nhìn thời gian, là tin nhắn từ một tiếng trước.

Tề Hám: Tôi vừa họp xong, có chuyện gì không?

Đầu dây bên kia, Yến Nghiêu trả lời lại ngay tắp lự: Họp á? Anh đi làm công ty rồi à?

Hỏi xong câu này, cậu dường như cũng cảm thấy mình có vẻ hơi căng thẳng quá, bèn lập tức gửi thêm một tin nữa.

Yến Nghiêu: Bây giờ anh có rảnh không?

Tề Hám: Có.

Điện thoại gọi đến ngay lập tức. Tề Hám vừa bắt máy, giọng nói xen lẫn ý cười của Yến Nghiêu đã truyền đến: “Vì bữa cơm anh hứa mà tôi đã lặn lội đến tận đây đấy.”

Tề Hám hiểu ngay: “Cậu đang ở đâu?”

   

Yến Nghiêu hỏi ngược lại: “Anh đang ở đâu? Tôi qua tìm anh.”

Nghe Tề Hám đọc tên công ty, Yến Nghiêu ngẩn ra một lúc rồi nói: “Tôi đang ở trung tâm thương mại đối diện chỗ anh đây, đợi tôi năm phút nhé.”

“Để tôi qua đó. Xe tôi ở dưới hầm để xe bên đó, cửa A,” Tề Hám ngắt lời cậu.

Buổi sáng bãi đậu xe dưới tầng công ty đã kín chỗ nên Tề Hám đã đỗ xe ở trung tâm thương mại đối diện. Tắt máy xong, Tề Hám thu dọn tài liệu, chào mọi người một tiếng rồi rời khỏi công ty. Sau khi đến trung tâm thương mại, Tề Hám đi thang máy xuống hầm để xe. Vừa ra khỏi thang máy, anh đã thấy bóng lưng của Yến Nghiêu. Cậu đang nấp sau một cây cột, tưởng rằng mình đã ẩn mình rất kỹ.

Yến Nghiêu đã nấp ở đó được vài phút, mắt không ngừng nhìn về phía cửa A để tìm bóng dáng Tề Hám. Vì quá tập trung nhìn về phía trước nên cậu không hề để ý có người đã đến gần từ sau lưng, cho đến khi có thứ gì đó bất ngờ vỗ nhẹ lên đầu mình.

Vốn đang căng thẳng tập trung nhìn phía trước, hành động này làm Yến Nghiêu giật nảy mình. Cậu tưởng ai đó nhận nhầm người, vừa quay lại định nói gì đó thì sững người lại ngay khi nhìn thấy gương mặt Tề Hám, hơi thở cũng như ngưng lại.

Tề Hám thu tập tài liệu lại, nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của thanh niên. Đúng là một con người bằng xương bằng thịt đứng trước mắt thì sống động hơn nhiều so với trên điện thoại. Đã gần hai tháng họ không gặp nhau, nếu không có mấy cuộc gọi giữa chừng, có lẽ đến cả đường nét của đối phương cũng sắp trở nên mơ hồ rồi.

Hơi thở của Yến Nghiêu bắt đầu trở nên dồn dập. Tề Hám tưởng đối phương bị mình dọa, bèn cho cậu chút thời gian để bình tĩnh lại rồi mới hỏi: “Sao thế?”

   

Người mà cậu ngày nhớ đêm mong suốt hai tháng qua đang đứng ngay trước mặt. Hai người ở hai nơi khác nhau, lúc Tề Hám rời đi còn đang mặc áo len, vậy mà bây giờ mặc áo dài tay cũng đã thấy nóng. Hai tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đủ để hai người quen biết, thấu hiểu và vun đắp tình cảm với nhau. Nhưng cũng đủ để làm phai nhòa gương mặt của một người, khiến nhiệt huyết nguội lạnh dần.

Nhận ra vẻ mặt mình có hơi thất thố, Yến Nghiêu vội chớp mắt để che đi sự hoảng loạn. Cổ áo rộng thùng thình dường như có thể siết chặt lấy cổ họng. Cậu hít một hơi, yết hầu trượt xuống rồi nói: “Tôi cứ tưởng anh đi ra từ đằng trước.”

Tề Hám nhìn thấu biểu cảm của đối phương nhưng không vạch trần, chỉ nói: “Thang máy ở bên này.”

Yến Nghiêu “ừm” một tiếng, rồi lại bổ sung thêm một câu như để cố chữa cháy: “Lâu quá rồi tôi không về đây…” Vừa nói, cậu vừa đưa chiếc hộp đang ôm trong lòng cho người đàn ông. “Tặng anh này.”

Tề Hám nhận lấy chiếc hộp: “Cái gì vậy?”

Yến Nghiêu không chịu tiết lộ: “Anh cứ về mở ra là biết.”

“Xin lỗi, tôi chưa chuẩn bị quà,” Tề Hám nói.

Yến Nghiêu cười nhẹ, cố gắng xoa dịu bầu không khí: “Làm gì nghiêm trọng thế? Có phải chúng ta đang hẹn hò yêu đương gì đâu.”

Hôm nay Tề Hám mặc áo sơ mi và quần tây, cúc áo cài nghiêm chỉnh đến tận cổ, tay áo xắn lên tới bắp tay, để lộ xương cổ tay rõ ràng và cánh tay thon dài, rắn rỏi. Yến Nghiêu chưatừng thấy đối phương mặc đồ công sở, trông còn đẹp trai hơn cả trong tưởng tượng. Cùng lúc đó, cậu cũng nghĩ đến câu trả lời “đang họp” khi nãy, trong lòng chợt dấy lên nỗi sợ rằng anh vào công ty làm rồi sẽ ở lại đây luôn, không trở về nữa.

   

Lời chúc Tề Hám có một tương lai xán lạn là thật lòng,nhưng không muốn khó khăn lắm mới có cơ hội gặp lại mà rồi lại chẳng thể thấy anh nữa cũng là thật.

Yến Nghiêu chạy xe máy đến. Cậu trèo lên xe, do chân dài nên dù đã đứng vững vẫn phải khuỵu gối xuống. Yến Nghiêu hỏi anh: “Xe của anh có ở xa không? Hay để tôi chở anh một đoạn?”

“Không cần.” Tề Hám trả lời, sau đó lấy chìa khóa bấm nút, chiếc xe cạnh Yến Nghiêu lập tức kêu lên một tiếng, cửa xe mở khóa.

Bấy giờ Yến Nghiêu mới chậm rãi đeo găng tay và đội mũ bảo hiểm vào, đôi mắt cong lên thành một nụ cười. Tề Hám mở cửa xe ngồi vào, đặt đồ lên ghế phụ. Yến Nghiêu khoanh tay, nửa người trên rướn tới, tựa vào xe của anh.

Tề Hám hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Yến Nghiêu vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích: “Còn anh?”

“Tôi đang hỏi cậu đấy,” Tề Hám nói.

Yến Nghiêu thẳng người dậy, cười rộ lên: “Vậy đi thôi, tôi dẫn anh đi.”

Yến Nghiêu chạy xe phía trước, còn Tề Hám thì ung dung bám theo sau. Dù đã một thời gian không trở về, nhưng trí nhớ của Yến Nghiêu vẫn khá tốt, cậu quen đường quen nẻo vượt qua mấy cột đèn giao thông.

Đến đoạn đường vắng người, Yến Nghiêu thả một tay, nghiêng đầu liếc nhìn chiếc xe phía sau. Tề Hám đang tập trung lái xe, chắc không chú ý động tác nhỏ ấy. Đến chỗ dừng đèn đỏ, Tề Hám dừng xe ngay bên phải, Yến Nghiêu giơ tay gõ gõ vào cửa kính. Kính xe hạ xuống, Yến Nghiêu muốn bám lấy anh, liền chìa nắm tay ra. Tề Hám cũng đưa tay ra, cùng cậu chạm nhẹ một cái.

   

“Lái xe đừng có ngó nghiêng lung tung,” Tề Hám nói.

Yến Nghiêu đội mũ bảo hộ che kín mặt, chỉ khẽ gật đầu: “Biết rồi mà.”

Đèn xanh bật sáng, Tề Hám vẫn tiếp tục theo sau Yến Nghiêu cho đến khi con đường ngày càng trở nên quen thuộc. Cuối cùng, họ dừng lại bên ngoài một nhà hàng Tây Ban Nha. Tề Hám nhìn cậu, Yến Nghiêu đã dựng xe, tháo mũ bảo hộ, cười rạng rỡ nhìn anh.

Tề Hám vừa xuống xe, Yến Nghiêu đã đến gần tựa vào vai anh, nụ cười có chút ranh mãnh, hỏi như đang kể công: “Tôi đã tìm hiểu đủ kỹ rồi đúng không?”

Trước đây Tề Hám từng đến nhà hàng này, hương vị không tệ. Nhưng câu nói của Yến Nghiêu nghe rất lạ, Tề Hám nhìn cậu một cái rồi lập tức hiểu ra ý đối phương là gì. Yến Nghiêu tự mình giải thích: “Tôi thấy trên vòng bạn bè của anh.”

Đó chắc phải là bài đăng từ một hai năm trước rồi. Dù Tề Hám không đăng bài thường xuyên, nhưng anh vẫn cập nhật đều đặn. Chẳng biết Yến Nghiêu đã phải lướt xem trong bao lâu nữa. Tề Hám không bình luận gì về chuyện này, chỉ nói: “Đi thôi.”

Yến Nghiêu đi theo sau anh vào nhà hàng: “Nhưng mà anh chưa bao giờ xem vòng bạn bè của tôi cả.”

Tề Hám đúng là chưa bao giờ chủ động vào xem, nhưng bình thường nếu lướt thấy thì anh vẫn sẽ nhấn thích. Không nhận được hồi âm, Yến Nghiêu lại rầu rĩ làu bàu sau lưng anh: “Anh chẳng muốn tìm hiểu chút nào về quá khứ của tôi cả.”

Dứt lời, người nào đó lập tức nhận ra những lời này không nên nói, cũng không chắc Tề Hám có nghe rõ không nên lập tức giả vờ hung dữ như để che đậy. Trông thì như đang oán trách anh, nhưng giọng điệu lại không giấu được ý cười: “Vì tôi cũng từng đến đây rồi!”

   

Sau khi ngồi vào bàn và gọi món, người phục vụ mang thực đơn đến. Tề Hám ra hiệu về phía Yến Nghiêu: “Đưa cho cậu ấy.”

Khi phục vụ rời đi sau khi Yến Nghiêu đã gọi món xong, Tề Hám nhìn thanh niên đang cúi đầu nghịch bộ dao nĩa, đoạn hỏi về câu nói ban nãy: “Quá khứ quan trọng với cậu lắm à?”

Yến Nghiêu ngẩng đầu lên, ngập ngừng hai giây rồi lại cúi xuống loay hoay với dao nĩa: “Chắc vậy. Tôi chỉ cảm thấy nếu là bạn bè thì sở thích, suy nghĩ và quá khứ là những điều cần phải biết sơ qua về nhau.”

Thế nhưng Tề Hám lại là một người không thích nói về quá khứ, chính xác hơn là không thích nói về quá khứ của chính mình. Sống cho hiện tại, không vương vấn chuyện đã qua mới là cách sống của anh.

Nếu cứ mãi dây dưa với quá khứ, cuộc sống sẽ không thể nào tiếp diễn được.

Khi ở bên Cao Thanh và Ân Dã, anh cũng chỉ bàn luận về hiện tại và tương lai. Anh cũng không hiểu về quá khứ của hai người họ. Đối với anh, quá khứ là một chủ đề khá riêng tư.

Cuối cùng Yến Nghiêu cũng chịu buông tha cho bộ dao nĩa vốn đã được xếp ngay ngắn từ đầu. Cậu ngước nhìn Tề Hám, nghiêm túc nói: “Tôi có thể tra trên mạng để biết anh tốt nghiệp trường nào, biết được các mối quan hệ xã hội hay thậm chí cả chiều cao của anh, nhưng tôi không thể tra ra anh thích ăn gì, thích nghe bài hát nào. Những điều đó đều cần phải tìm hiểu con người anh. Nếu không tìm hiểu, thì hình ảnh về anh trong mắt tôi chỉ là một phiên bản phiến diện, không hề hoàn chỉnh.”

Nói cách khác, cậu muốn tìm hiểu một Tề Hám toàn diện.

   

Tất nhiên Tề Hám hiểu ý cậu. Yến Nghiêu bình thường trông có vẻ hay đùa giỡn, vô tư lự. Nhưng một khi đã xác định muốn bắt đầu một mối quan hệ, cậu sẽ trở nên cẩn trọng, nhạy cảm và rất chủ động.

“Vài tấm ảnh, vài đoạn chữ không thể khiến người ta hiểu được một ai cả.” Tề Hám chậm rãi nói.

Anh lại rất giỏi nắm bắt tâm lý của Yến Nghiêu, hoàn toàn có thể nói những lời mà cậu muốn nghe, nhưng điều đó còn tùy thuộc vào việc Tề Hám có muốn nói hay không.

Yến Nghiêu gọi một phần cơm hải sản đặc trưng của nhà hàng, nguyên liệu rất chất lượng. Khoai tây nấm truffle đen vừa giòn vừa mềm, thơm nức mũi. Món croquettes có hương vị rất chuẩn, bên trong có dăm bông thái nhỏ, lại được trang trí bằng lá hương thảo, một loại gia vị quen thuộc, giúp tăng thêm hương vị độc đáo.

Tề Hám không đói, chỉ ăn đôi chút rồi đứng lên đi thanh toán. Lúc quay lại, Yến Nghiêu hỏi: “Anh khó chịu à?”

Tề Hám thuận tay sờ vào hộp thuốc trong túi, “Tôi ăn bữa gộp rồi, giờ vẫn chưa đói.”

Anh hơi thèm thuốc, vốn định ra ngoài hút một điếu. Nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của Yến Nghiêu, người đàn ông buông tay ra, chuyển sang cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn. Yến Nghiêu để ý thấy hành động thay đổi đột ngột của anh, chớp chớp mắt rồi lại tiếp tục cắm cúi ăn.

Có lẽ vì thấy Tề Hám đặt bát xuống quá nhanh, Yến Nghiêu cũng đẩy nhanh tốc độ ăn của mình. Sau khi ăn uống no nê, hai người rời khỏi nhà hàng. Yến Nghiêu lại lập tức sáp lại gần, định khoác vai bá cổ anh: “Chúng ta đi đâu… ợ!”

   

Tề Hám nghiêng đầu nhìn, thấy đối phương cứ nấc không ngừng. Bị nguoiwf đàn ông nhìn chằm chằm, Yến Nghiêu hơi lúng túng, quay mặt đi, hai má nóng bừng, giơ tay đấm vào ngực.

“Vô dụng thôi,” Tề Hám nói.

Yến Nghiêu thấp hơn anh một chút, nên khi nhìn anh phải ngẩng đầu lên. Tề Hám đưa tay trái ra huơ huơ hai cái, thản nhiên nói: “Để tôi làm phép cho cậu.”

Yến Nghiêu ngẩn ra, rồi bật cười: “Hả?”

Tề Hám giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng áp lên trán cậu. Yến Nghiêu ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích. Chỉ thấy cổ tay Tề Hám xoay một cái, sau đó trán cậu khẽ nhói lên. Cậu ngây ra một giây mới nhận ra Tề Hám vừa búng trán mình.

Yến Nghiêu đưa tay xoa xoa trán. Tề Hám không dùng sức nên cũng chẳng đau mấy, nhưng cậu không tài nào ngờ được đối phương sẽ búng trán mình. Trong lúc Yến Nghiêu còn đang kinh ngạc, Tề Hám đã thu tay về, ung dung nói: “Hết nấc chưa?”

Hành động của Yến Nghiêu dừng lại. Ban nãy cậu chỉ mải nghĩ đến cái trán, Tề Hám nói một câu cậu mới nhận ra mình đã hết nấc thật. Cậu nhìn Tề Hám, cười rất phối hợp: “Hóa ra anh biết làm phép thật à?”

 
Bình Luận (0)
Comment