Yến Nghiêu không hề nhắc đến chuyện cuộc thi, Tề Hám cũng vờ như không biết. Anh vốn không phải là người tò mò, hễ người khác đã không chủ động nói thì anh cũng sẽ chẳng hỏi.
Yến Nghiêu giơ hai ngón tay lên, nói với anh: “Tôi chỉ được nghỉ hai ngày thôi, chiều mai là phải bay về rồi.”
Tề Hám giơ tay lên xem đồng hồ: “Không về nhà xem sao à?”
Mối quan hệ của cả hai vẫn chưa đến mức đó nên Yến Nghiêu đương nhiên sẽ không nói ra rằng cậu đến đây chủ yếu là để thăm Tề Hám, cho nên khéo léo đưa ra một lý do rất hợp lý: “Tối tôi mới về, ban ngày bố mẹ cũng phải đi làm mà.” Nói rồi, cậu cong mắt cười, cố moi chút thông tin từ Tề Hám: “Còn anh thì sao? Sáng nay không phải anh đi họp à?”
Yến Nghiêu nghiêng về vế trước hơn, vì Tề Hám chính là một kẻ lão làng. Anh thông minh như vậy, sao có thể là người trong ngoài như một được chứ.
Nhưng câu trả lời của Tề Hám là: “Chẳng phải ngày nào tôi cũng đi làm sao?”
Đấy, lại trêu mình rồi, Yến Nghiêu thầm nghĩ.
Điện thoại Tề Hám kêu lên một tiếng. Anh rút ra xem thì thấy tin nhắn của Cao Thanh. Từ lúc anh trở về, Cao Thanh và Ân Dã rất ít khi trò chuyện với anh, nghĩ cũng phải, mấy gã đàn ông thì có gì nhiều để mà nói đâu.
Cao Thanh: Yến Nghiêu có phải đến tìm mày rồi không?
Tề Hám liếc nhìn Yến Nghiêu đang đi phía trước: Không có.
Cao Thanh tỏ vẻ không tin: Hai đứa bây không phải là sắp yêu nhau thật đấy chứ?
Tề Hám vừa định trả lời thì Yến Nghiêu bỗng lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Anh họ tôi hình như sắp có người yêu rồi.”
Không biết mấy người này bị k*ch th*ch chuyện gì mà người nào người nấy cứ mở miệng ra là nói chuyện yêu yêu đương đương.
Thấy anh không nói gì, Yến Nghiêu tự mình nói tiếp: “Chắc là kiểu con gái theo đuổi con trai, chỉ cách một lớp lụa mỏng thôi.”
Tề Hám nhướng mày. Trước đây anh đã nhận ra Cao Thanh cũng có cảm tình với Lâm Băng, chỉ là chưa thể gọi là thích, nên vẫn luôn không từ chối.
Yến Nghiêu lại kể cho anh nghe rất nhiều chuyện xảy ra trong hai tháng anh đi vắng, ví dụ như đội cứu hỏa có một con mèo tam thể chạy đến, nhìn kỹ thì hơi giống con mèo mà Tề Hám nhặt được ven đường trước đây. Rồi cậu lại nói đến mấy bông hoa trước cửa tiệm “Hàm Cẩu” đã hé nụ. Khi Tề Hám hỏi làm sao cậu biết, Yến Nghiêu lại lập tức lái sang chuyện cây trân châu tím mà cậu đã mang về từ sân nhà anh.
Nghe đối phương than thở rằng cây trân châu tím bây giờ hơi nhăn nheo, tưới nước cũng chẳng thấy khá hơn, Tề Hám đưa ra một cách giải quyết: “Cho nó uống nước.”
Yến Nghiêu ngẩn ra, rồi hỏi một câu rất ngớ ngẩn: “Uống nước kiểu gì thế? Lấy xi lanh tiêm vào à?”
“Nhét nó vào đầu cậu ấy, rồi cho nó uống nước trong não cậu,” Tề Hám cũng trả lời lại bằng một câu ngớ ngẩn không kém.
Thỉnh thoảng Tề Hám cũng có khiếu hài hước, nhưng phần lớn là những câu đùa khô khan. Yến Nghiêu thấy anh chọc mình, nói không lại nên cũng đành chịu, chỉ có thể nghiêm túc hỏi lại: “Vậy cho nó uống nước kiểu gì bây giờ?”
Trông cậu hệt như một chú chó nhà, hễ không được đáp lại là sẽ cứ nhìn chằm chằm và sủa không ngừng. Tề Hám khoa tay miêu tả: “Lấy một cái chậu nước lớn cỡ này, đặt nó vào rồi thêm nước cho ngập phần thân mọng nước, ngâm một tiếng là sẽ hồi lại thôi.”
Yến Nghiêu ghi nhớ, ngoan ngoãn “ồ” một tiếng.
Bữa tối, hai người chọn đại một quán Lẩu nồi gang kiểu Đông Bắc gần đó theo nguyên tắc nhất cự ly. Bát đĩa của quán đều rất to, đồ ăn đầy đặn mà hương vị lại ngon.
Ăn xong, hai người ai về nhà nấy. Tề Hám hỏi cậu mai có cần mình ra sân bay tiễn không. Yến Nghiêu đội mũ bảo hiểm chỉ để lộ đôi mắt, giọng điệu không rõ là muốn hay không: “Tùy anh thôi, nếu anh rảnh thì đến nhé.”
Yến Nghiêu vẫn giao lại quyền lựa chọn cho anh.
Sau khi chia tay, Tề Hám về nhà xem điện thoại thì phát hiện định vị bài đăng mới trên vòng bạn bè của Dương Mai đã chạy tuốt lên miền Bắc. Anh gọi cho cô một cuộc, nhưng Dương Mai không bắt máy, mãi đến cuộc thứ hai đối phương mới nghe.
Tề Hám lạnh giọng hỏi: “Cô đang làm gì thế?”
Dương Mai ngẩn ra một lúc. Cô chưa từng thấy Tề Hám nổi giận bao giờ. Dù bình thường anh đối với cô cũng chẳng thân thiện gì nhưng ít ra vẫn lịch sự, khách sáo. Đây là lần đầu tiên Tề Hám nói chuyện với cô bằng giọng điệu này, đáng sợ thật…
“Sao thế?” Dương Mai ngơ ngác hỏi.
Tề Hám hỏi ngược lại: “Sao thế?”
Dương Mai khịt mũi, giọng nghe rất chột dạ: “Mấy hôm nữa tôi sẽ về mà, hoa có chết được đâu.”
Tề Hám lo không phải vì mấy bông hoa, mà là vì bác Tề ở tầng ba. Trước khi anh đi, trông tình trạng của đối phương rõ ràng có gì đó không ổn, chắc chắn đang có chuyện giấu anh. Sau khi anh đi, lúc gọi điện thì bác cũng không chịu tiết lộ gì, anh chỉ đành dăm ba hôm lại hỏi Dương Mai tình hình cụ thể.
Thấy Tề Hám không đáp lời, Dương Mai đành nói tiếp: “Tôi đang đi du lịch với bạn trai mà, cùng lắm thì tháng này không lấy tiền của anh nữa là được chứ gì.”
Bây giờ cô đã ở tỉnh khác, Tề Hám cũng chẳng làm gì được, chỉ hỏi: “Khi nào cô về?”
“Chắc vài hôm nữa… Mà khi nào anh về thế? Ngày nào cũng phải dậy sớm phiền chết đi được,” Dương Mai trả lời ập ờ.
“Nửa tháng nữa,” Tề Hám đáp.
Đầu dây bên kia của Dương Mai rất ồn ào. Anh nghe thấy một giọng nam không rõ tiếng hình như đang gọi cô, giọng điệu không giống sự dịu dàng giữa những người yêu nhau. Dương Mai lập tức hạ giọng nói: “Xin lỗi nha, tôi sẽ về sớm nhất có thể. Bạn trai gọi tôi rồi, cúp máy đây.”
Nói rồi, Dương Mai lập tức cúp máy luôn. Tề Hám cũng không giận lắm, vì anh biết tính Dương Mai ham chơi, có thể ngoan ngoãn suốt hai tháng đối với cô đã là vượt qua giới hạn lắm rồi.
Tề Hám nhắn tin cho Ân Dã, nhờ y mấy hôm nay rảnh thì qua tầng ba xem sao, tiện thể tưới giúp mấy chậu hoa, lúc nào về sẽ mời đối phương một bữa.
Mãi đến tối, sau một ngày bận rộn với việc thu âm và sáng tác, Tề Hám mới mở món quà mà Yến Nghiêu tặng. Đó chỉ là một cái bể cá vàng bình thường, nhưng hình dáng khá độc đáo, vừa vặn để đặt trên chiếc kệ cạnh ti vi làm đồ trang trí.
Anh chụp một tấm ảnh gửi cho Yến Nghiêu, đối phương trả lời: Ý là để anh nuôi một con cá trong nhà đó.
Rốt cuộc thì Tề Hám cũng không có thời gian ra sân bay tiễn Yến Nghiêu. Mấy hôm nay anh cứ phải chạy đi chạy lại giữa studio và nhà, bên sản xuất lại giục gấp, đến cả thời gian đi ăn với Yến Nghiêu cũng là cố gắng lắm mới sắp xếp được.
Trong khoảng thời gian này, anh tranh thủ gọi điện cho bác Tề. Tình hình của bác nghe có vẻ không khá lên mà còn nặng hơn. Tề Hám dặn bác nhất định phải nói cho con cái biết, đừng ngại làm phiền chúng nó. Bác Tề chỉ cười rồi lại ho mấy tiếng, không bàn thêm về chủ đề này nữa mà chuyển sang hỏi thăm tình hình của anh.
Việc né tránh vấn đề và lảng sang chuyện khác chỉ càng khiến người ta thêm lo lắng.
Tề Hám gấp rút chỉnh lại bản nhạc. Sau khi công việc hoàn thành, hợp đồng được ký và số tiền còn lại được thanh toán, người đàn ông lại chạy một chuyến đến công ty sản xuất.
Bên đó tỏ ý muốn hợp tác lần nữa. Cuộc thảo luận không mấy vui vẻ, đại khái là họ muốn anh ký hợp đồng với công ty. Tề Hám vốn quen độc lập, không muốn bị kiểm soát. Thế nhưng, lúc rời khỏi văn phòng, anh lại bất ngờ chạm mặt một “người quen cũ”.
Thịnh Minh Ngôn thấy anh thì cũng không quá ngạc nhiên, có lẽ hắn đã nói chuyện trước với người trong văn phòng và biết Tề Hám sẽ đến. Người đàn ông lướt qua hắn đi thẳng ra ngoài, nhưng lại bị Thịnh Minh Ngôn gọi giật lại.
Thịnh Minh Ngôn tiến đến trước mặt anh. Mấy năm không gặp, ngũ quan của hắn đã tròn trịa hơn đôi chút, đuôi mắt cũng có thêm vài nếp nhăn ranh mãnh. Lúc ngẩng đầu nhìn Tề Hám, đối phương vẫn tỏ ra ngây thơ, giả dối.
“Xem ra anh sống cũng đâu thảm như người ta nói nhỉ?” Hắn nói.
Tề Hám không cúi đầu, chỉ cụp mắt nhìn xuống, trông có vẻ hơi lạnh lùng, kiêu ngạo: “Đừng có vô tri như vậy nữa, Thịnh Minh Ngôn.”
Thời gian đã mài giũa Thịnh Minh Ngôn trở nên khôn khéo, đôi mắt cũng được gột rửa cho thêm phần tinh ranh. Hắn giống như một viên sỏi bị người ta cưỡng ép nhét vào vỏ sò, rồi theo thời gian được bao bọc để trở thành một viên ngọc trai tròn trịa, bóng bẩy.
Còn Tề Hám, anh vẫn là thứ ánh sáng mà ngay cả bụi trần cũng không thể che lấp. Chỉ cần thổi đi lớp bụi bên ngoài, vàng vẫn mãi là vàng.
Một viên ngọc trai nhân tạo vĩnh viễn không thể sánh được với giá trị của vàng thật.
Thịnh Minh Ngôn hơi nhếch mép. Hắn biết bây giờ không phải lúc để giải quyết vấn đề, bèn giả vờ làm bạn cũ, nói với Tề Hám bằng giọng điệu coi như là hòa nhã: “Nhiều bạn học cũ đã lập gia đình rồi, còn chuyện tình cảm của anh thì thế nào? Anh Tề?”
Hai chữ cuối cùng dường như được cố tình thốt ra để chọc tức Tề Hám, giọng điệu nhấn nhá như thể đang làm nũng giống hệt ngày xưa.
Tề Hám nhếch môi. Anh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ để rồi đi vào vết xe đổ và làm ầm ĩ mọi chuyện lên khi chưa có bằng chứng xác thực trong tay, điều đó chẳng có lợi lộc gì cho bản thân. Anh nói: “Đừng tự chuốc bực vào người. Bản thảo của tôi đã bị cậu chép gần hết chưa? Còn viết nổi thêm được gì nữa không?”
Vẻ mặt lịch sự nhưng lạnh nhạt thường ngày của Tề Hám đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cảm giác áp bức đầy mạnh mẽ.
Ánh mắt Thịnh Minh Ngôn trong thoáng chốc trở nên sắc lạnh. Hắn đã bị chọc đúng vào vết thương lòng. Mấy năm nay, Tề Hám đã nghe hết những bài hát đối phương phát hành và có thể nhận ra chút dấu vết của mình trong đó, nhưng chất lượng các ca khúc của Thịnh Minh Ngôn lại đang đi xuống với tốc độ mà ngay cả người ngoài ngành cũng có thể thấy rõ.
Hơi thở của Thịnh Minh Ngôn trở nên nặng nề như sắp nổi giận, nhưng đã được kiềm chế lại, chỉ nặn ra một nụ cười giả lả mang tính xã giao.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Tề Hám đột ngột vang lên. Anh rút điện thoại ra xem, sau đó bắt máy rồi lách qua người Thịnh Minh Ngôn đi thẳng ra ngoài.
Giọng Dương Mai trong điện thoại đang run rẩy vang lên: “Tề Hám… Hôm nay bác Tề không đi chợ mua đồ ăn, tôi gõ cửa cũng không có ai trả lời.”
Tề Hám phản ứng nhanh chóng: “Bình tĩnh lại, bây giờ cô lên sân thượng ngay đi, dùng gậy tự sướng gắn điện thoại có thể quay được phòng ngủ qua cửa sổ. Tôi sẽ gọi cho bác ấy bây giờ.”
Dương Mai nghe xong hít thở sâu, ổn định lại tinh thần rồi cúp máy. Lúc ấy Tề Hám vừa đi về phía bãi đỗ xe vừa gọi cho bác Tề.
Một cuộc, không bắt máy.
Hai cuộc, không bắt máy.
Ba cuộc, không bắt máy.
…
Tề Hám ngồi trên ghế lái, đầu óc vẫn bình tĩnh, mở Wechat ra.
Dương Mai vừa gửi qua một đoạn video. Anh chưa kịp bấm xem thì điện thoại của đối phương lại gọi đến, giọng còn run rẩy hơn trước. Cô cảm thấy đây là lỗi của mình, sợ hãi đến mức giọng đã lạc đi vì khóc: “Bác ấy bị ngã trong phòng ngủ, tôi…”
“Đừng khóc vội, đã gọi 119 chưa?”
“Gọi rồi, 120 cũng gọi rồi…”
Giọng Tề Hám dịu đi một chút: “Cô xuống dưới chỗ ngã rẽ để dẫn đường, xe cứu hỏa không vào được đâu. Nín khóc đi, tối nay tôi sẽ về đến nơi, được không?”
Dương Mai dường như đã được trấn an, vội lau nước mắt. Sau đó, những tiếng sột soạt trong điện thoại vang lên, có lẽ là tiếng đối phương đang xuống lầu. Giọng mũi của cô rất nặng, đáp: “Được.”