Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 24

Yến Nghiêu đang vội vã nhét quả trứng vào miệng thì chuông báo động vang lên. Cậu nhanh chóng chạy đi thay đồ cứu hộ rồi leo lên xe, sau khi tất cả đã vào vị trí, chiếc xe cứu hỏa bắt đầu lăn bánh đến hiện trường. Hướng Văn Phi ngồi bên cạnh huých cùi chỏ vào cậu, ra hiệu mình cũng muốn một quả. Cậu ta tỏ vẻ đáng thương, nói rằng mình còn chưa kịp ăn tối, thế là Yến Nghiêu móc quả còn lại trong túi ra đưa cho.

Hướng Văn Phi bóc trứng, ăn lòng trắng rồi đưa lòng đỏ cho đồng đội ngồi phía bên kia. Người nọ cũng không hề chê, nhận lấy rồi cho ngay vào miệng.

Yến Nghiêu không nhịn được bèn nói: “Cậu đừng có kén ăn nữa được không?” Vừa nói xong thì điện thoại trong túi reo lên. Cậu liếc qua tên người gọi rồi nhanh chóng bắt máy.

Giọng Tề Hám rất ổn định: “Yến Nghiêu, bây giờ cậu đang đi làm nhiệm vụ à?”

Câu hỏi này nghe thật lạ, nên Yến Nghiêu giải thích rõ hơn một chút: “Đúng rồi, có người già bị ngã, cần phải phá cửa vào.”

Giọng Tề Hám vẫn bình tĩnh, không nghe ra chút cảm xúc nào: “Là bác Tề ở tầng ba nhà tôi. Bác không có người thân ở nhà, cậu có tiện đưa bác đến bệnh viện không? Tối tôi sẽ về đến nơi.”

   

Trong lúc Tề Hám nói, Yến Nghiêu cũng nhanh chóng sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu. Tề Hám gần như không bao giờ tỏ ra cần sự giúp đỡ, trừ khi là tình thế bất đắc dĩ, ví như lúc này.

Yến Nghiêu đáp: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc bác ấy cẩn thận. Anh đừng vội, đi đường cẩn thận nhé.”

Sau khi cúp máy, Tề Hám kiểm tra vé máy bay thì quả nhiên không có chuyến bay thẳng, chỉ có chuyến quá cảnh, mà vé lại toàn vào lúc nửa đêm. Người đàn ông đặt điện thoại xuống, lái xe về nhà thu dọn đồ đạc. Anh không có nhiều đồ, chỉ gói ghém những thứ cần thiết. Mẹ Tề hôm nay được nghỉ nên đã về nhà. Thấy anh vội vã chuẩn bị đi, Tề Hám giải thích ngắn gọn tình hình. Mẹ anh không nói một lời, chỉ lẳng lặng ngồi trên sofa.

Sau khi thu dọn xong và chào tạm biệt mẹ, Tề Hám bắt đầu hành trình trở về. Định vị hiển thị lái xe sẽ mất tám tiếng cho quãng đường 700 cây số.

Trước khi lên cao tốc, Tề Hám đổ đầy xăng. Yến Nghiêu gọi đến báo cáo sơ qua tình hình: “Anh yên tâm, tôi sẽ ở lại trông chừng, không nguy hiểm đến tính mạng đâu, chỉ là tạm thời hôn mê thôi.”

Yến Nghiêu nói với đội trưởng đó là người nhà mình nên được cho phép đến bệnh viện. Thực ra tình hình của bác Tề không được tốt lắm. Có lẽ sáng sớm thức dậy bị hạ đường huyết nên choáng váng không đứng vững, đầu lại đập vào tủ quần áo nên mới bất tỉnh lâu như vậy. Bác đã lớn tuổi, sức khỏe yếu, không chịu nổi cú va đập này. Lúc đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, Yến Nghiêu cũng không biết rõ tình hình cụ thể ra sao, đành phải trấn an Tề Hám trước để anh bớt lo, lái xe trên đường cũng không nên vội vàng.

   

Yến Nghiêu nhẩm tính thời gian, Tề Hám về đến đây chắc cũng đã rạng sáng. Cậu túc trực ở bệnh viện đến tối, nhưng đến 10 giờ đêm lại nhận được thông báo phải trở về làm nhiệm vụ vì không đủ người. Yến Nghiêu đành phải đi trước.

Một chiếc xe tải lớn do tài xế mệt mỏi đã bị lật nghiêng trên cao tốc. Trên xe chở toàn hàng hóa cồng kềnh, tài xế có lẽ đã nguy kịch. Sườn núi dốc đứng, hàng hóa lại quá nhiều khiến công tác cứu hộ vô cùng khó khăn. Khi họ đặt người tài xế mình mẩy bê bết bùn đất và máu lên cáng để đưa lên trên, Yến Nghiêu giẫm phải một hòn đá lỏng lẻo, bước chân không vững liền khuỵu thẳng xuống.

Chiếc cáng trên tay cậu vẫn giữ được thăng bằng, người tài xế không bị lật xuống. Hướng Văn Phi đang khiêng phía trước vội vàng quay đầu lại hỏi: “Đội trưởng?”

Chân phải của Yến Nghiêu không ngừng run rẩy. Một mảnh sắt vỡ từ chiếc xe tải đã đâm xuyên qua bộ đồ cứu hộ, găm vào phía sau đùi cậu. Yến Nghiêu nén đau, lắc đầu với đối phương rồi đứng dậy tiếp tục khiêng tài xế đi lên. Thấy sắc mặt cậu vẫn bình thường, Hướng Văn Phi cũng không nghi ngờ gì nữa.

Mãi cho đến khi lên đến mặt đường và chuyển tài xế lên giường bệnh xong, Yến Nghiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Cán bộ ghi chép cũng đi lên theo, gọi với từ phía sau Yến Nghiêu: “Yến Nghiêu! Chảy máu thế kia mà không có cảm giác gì à?!”

Yến Nghiêu vặn eo nhìn ra sau, quả nhiên thấy máu đang rỉ ra từ vết thương làm loang một mảng đỏ trên bộ đồ cứu hộ màu cam. Có điều, vì trời tối lại thêm cả chiếc quần dính đầy bùn đất nên vết thương không dễ bị phát hiện.

   

Yến Nghiêu tất nhiên là có cảm giác, cậu đâu phải người máy, chỉ là cậu có thể chịu đựng được mà thôi. Hướng Văn Phi vòng ra sau lưng cậu để xem xét vết thương, nhưng người ghi chép đã kéo cậu ta lại: “Đừng có nhìn tới nhìn lui nữa.” Rồi quay sang bảo Yến Nghiêu: “Cậu đi theo xe cứu thương đến bệnh viện xử lý vết thương đi.”

Yến Nghiêu gật đầu, trèo lên xe cứu thương đi cùng tài xế về bệnh viện. Cậu liếc nhìn đồng hồ, đã 23 giờ 50 phút.

Cậu nhìn người tài xế trên giường bệnh, trông ông ta đã gần như là một khối thịt nát bét, máu thậm chí còn nhỏ giọt từ giường bệnh xuống sàn xe. Yến Nghiêu có chút lo lắng, bèn nhắn tin cho Tề Hám dặn anh lái xe cẩn thận, không thì tối nay đừng về nữa, cứ nghỉ một đêm ở trạm dịch vụ rồi mai hãy đi tiếp.

Sau khi về đến bệnh viện và xử lý xong vết thương, Yến Nghiêu quay lại ngồi bên ngoài phòng bệnh của bác Tề. Người cậu dính đầy bùn đất nên đã vào nhà vệ sinh rửa qua đế giày. Thấy Tề Hám vẫn chưa trả lời tin nhắn, Yến Nghiêu dần trở nên bồn chồn. Cậu vò đầu, tay ôm khư khư chiếc điện thoại như muốn nhìn xuyên qua nó.

Đến 12 giờ rưỡi, Tề Hám cuối cùng cũng gửi lại một tin nhắn thoại. Có lẽ vì hơi mệt nên giọng anh có chút khàn. “Không sao đâu, cậu về ngủ chưa? Đừng đợi tôi.”

Cuối cùng cũng đợi được tin nhắn của anh, cơn nóng nảy trong lòng Yến Nghiêu tan biến ngay tức khắc. Cậu khịt mũi, bệnh viện rất yên tĩnh nên cậu cũng hạ giọng xuống: “Tôi vẫn còn ở bệnh viện, phòng 308 tầng ba.”

   

Lần này Tề Hám trả lời rất ngắn gọn. ” Được.”

Sau khi tiêm phòng uốn ván, cơ thể khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi, chóng mặt. Nhận được hồi âm, Yến Nghiêu mới thả lỏng được tâm trạng căng thẳng của mình. Một lúc sau, tác dụng của thuốc bắt đầu khiến cậu buồn ngủ, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Vừa ra khỏi cao tốc, Tề Hám liền chạy thẳng đến bệnh viện rồi lên tầng ba. Anh nhìn thấy Yến Nghiêu đang ngồi trên hàng ghế trước cửa phòng bệnh, hai tay khoanh lại, đầu tựa vào tường, mắt nhắm nghiền.

Tề Hám rón rén bước đến bên cạnh. Yến Nghiêu đang nhắm mắt, không biết đã ngủ hay chưa. Tề Hám nhìn tư thế của cậu, cúi người xuống, tay phải vòng qua vai, tay trái luồn xuống dưới khoeo chân. Nhưng anh còn chưa kịp bế người lên thì một bàn tay đã níu lấy cánh tay anh.

Yến Nghiêu đã mở mắt. Ánh nhìn cảnh giác của cậu lập tức dịu đi khi thấy Tề Hám, chuyển thành một ánh mắt vừa cẩn trọng vừa lo lắng. Cậu nhận ra hành động của đối phương, vội buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy anh ra, môi mấp máy, giải thích: “Xin lỗi, tôi cứ tưởng… là trộm.”

Tề Hám thu tay về, vuốt ngược lọn tóc lòa xòa trước trán. Sau khi hoàn hồn, Yến Nghiêu lại có chút ngượng ngùng, lắp bắp nói: “Anh, vừa rồi anh có phải…” Cậu không dám hỏi thẳng câu “có phải anh định bế tôi không?”.

Tề Hám dĩ nhiên sẽ không trả lời câu hỏi này, chỉ liếc nhìn chân của Yến Nghiêu rồi nói: “Buồn ngủ thì về nhà ngủ đi, tôi đưa cậu về.”

Lần này Yến Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn anh, không còn vẻ ngượng ngùng nữa.

   

Sắc mặt Tề Hám không có gì khác thường, chỉ là mái tóc thường ngày được buộc gọn giờ đây có chút rối, ánh mắt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Yến Nghiêu đứng dậy, ngửi thấy mùi thuốc lá quyện lẫn mùi dầu gió trên người đàn ông. Cậu giơ tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng tựa đầu vào hõm cổ và vai đối phưog, mái tóc cọ vào cằm Tề Hám. “Anh, anh có mệt không?”

Đó không phải là một câu hỏi, mà là một lời than thở đầy xót xa.

Lòng bàn tay ấm áp của Tề Hám đặt lên sau gáy Yến Nghiêu. Yến Nghiêu có chút khó tin, ngẩng đầu lên. Bàn tay anh thuận thế trượt xuống, chạm vào vết thương trên đùi cậu. Yến Nghiêu giật mình suýt thì nhảy dựng lên, máu nóng dồn lên khiến cả cổ và má cậu đỏ bừng.

Hành động của Tề Hám rất nghiêm túc, chỉ là để xác nhận vị trí vết thương. Sau đó, anh véo nhẹ gáy Yến Nghiêu, kéo cậu ra khỏi người mình rồi nói: “Đi về nhà với tôi.”

Yến Nghiêu bối rối nhận ra hơi nóng không chỉ lan lên trên mà còn dồn cả xuống dưới. Cậu ngượng ngùng gãi gãi gáy, tay kia len lén kéo nhẹ quần xuống.

Tề Hám thật sự có chút mệt nên không để ý lắm đến tình trạng của thanh niên, chỉ dắt Yến Nghiêu vẫn còn đang ngượng ngùng ra khỏi bệnh viện. Cậu kịp thời níu tay Tề Hám lại, ngăn người đàn ông định chui vào ghế lái, nói: “Để tôi lái cho.”

Bên trong xe sực nức mùi dầu gió hăng sắc giúp tỉnh táo, nồng đến mức hơi khó chịu. Yến Nghiêu về cơ bản đã ổn, sau cơn kích động cậu đã ép mình bình tĩnh trở lại. Cậu khởi động xe, lái về nhà.

   

Về đến nhà Tề Hám, anh đặt đồ đạc xuống phòng khách, không có thời gian sắp xếp, chỉ nói với Yến Nghiêu: “Nghỉ ngơi đi, quần áo trong tủ, đồ đạc cứ dùng tự nhiên.”

Yến Nghiêu nghe ra Tề Hám vẫn định quay lại bệnh viện, bèn nhìn anh hỏi: “Anh không ngủ à?”

“Giờ tôi đến bệnh viện, tôi vẫn chưa nắm rõ tình hình cụ thể,” Tề Hám nói.

“Tôi không…” Yến Nghiêu chưa kịp phản bác thì lại bị Tề Hám ngắt lời: “Cậu nghỉ đi, tôi không ngủ được.”

Anh chỉ mệt, chứ không buồn ngủ.

Yến Nghiêu mím môi, im lặng chấp nhận. Tề Hám đưa chìa khóa nhà cho cậu, sau đó cầm chìa khóa xe rồi lại ra khỏi cửa.

Bình Luận (0)
Comment