Đối phương nhận ra Tề Hám không hiền lành khách sáo như vẻ bề ngoài, chắc chắn không phải là một người dễ bị bắt nạt, bèn hừ một tiếng đầy kiêu ngạo rồi không chủ động gây sự với anh nữa. Tề Hám cũng không tiếp tục truy hỏi.
Hai vợ chồng họ lén lút bàn bạc rồi làm thủ tục xuất viện cho bác Tề, đưa bác về nhà. Chuyện tạm thời được giải quyết xong, Tề Hám bèn nhắn tin cho Yến Nghiêu báo rằng bác Tề đã xuất viện an toàn.
Yến Nghiêu nhắn lại là đã biết, một lát sau lại chủ động gọi điện đến, giọng nói có phần căng thẳng: “Vậy… anh này, anh có đi nữa không?”
Tề Hám tạm thời sẽ không đi, anh đáp: “Còn phải xem phản ứng sau khi phim lên sóng thế nào đã.”
Yến Nghiêu có vẻ đã thả lỏng hơn, cậu cười nói: “Được, có chuyện gì thì cứ tìm tôi nhé.”
“Ừm, chân cậu sao rồi?” Tề Hám tiện miệng hỏi.
Yến Nghiêu chẳng hiểu sao Tề Hám đối với cậu cứ luôn khách sáo như vậy. Cậu vẫn luôn cố gắng đến gần Tề Hám, nhưng bên cạnh anh dường như luôn có một bức tường vô hình ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài. Họ đã từng kề sát nhau đến thế, thậm chí có thể nghe thấy cả nhịp tim của đối phương, nhưng Yến Nghiêu dường như vẫn không tài nào đến gần anh được.
Cậu cố dùng giọng điệu trêu chọc để kéo gần khoảng cách này, nói: “Vẫn ngon chán, anh muốn thử không?”
Tề Hám vẫn không hùa theo, nhàn nhạt: “Không sao là được rồi.”
Yến Nghiêu có thể đoán được câu tiếp theo của đói phương chắc chắn sẽ là “tôi có việc, cúp máy đây”, thế là cậu lên tiếng ngắt lời trước: “Khoan đã.”
Giọng Tề Hám ngừng lại, anh đang đợi câu tiếp theo của Yến Nghiêu. Yến Nghiêu không thích vòng vo tam quốc, có chuyện trong lòng cũng không giấu được lâu, cậu hỏi: “Anh đối với ai cũng như vậy à, anh?”
Cậu không nói rõ, nhưng Tề Hám có thể hiểu, anh biết đối phương đang nghĩ gì. Suy nghĩ của Yến Nghiêu rất dễ đoán, cũng có thể là do cậu không thật sự muốn che giấu. Chỉ cần hơi để tâm một chút là có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cậu.
Tề Hám sợ cậu nghĩ nhiều, chỉ nói: “Tôi vốn là như vậy đấy, Yến Nghiêu.”
Không biết Yến Nghiêu có nghĩ đây là một cuộc cãi vã hay không, nhưng Tề Hám tự nhiên không thể nói lời nặng nhẹ nào với cậu. Anh vừa định nói thêm gì đó thì đối phương lại bật cười, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhõm: “Thôi được rồi, tôi cứ tưởng anh chỉ đối xử với tôi như vậy, chỉ vì… tôi cũng thích con trai.”
“…”
Tề Hám im lặng, anh cảm thấy Yến Nghiêu vẫn chưa nói hết lời. Anh hỏi tiếp: “Vừa rồi một mình cậu đã nghĩ gì thế?”
Yến Nghiêu lại trở nên không đứng đắn, giọng nói cũng giấu đi ý cười: “Tôi đang thầm tưởng tượng linh tinh ấy mà. Nếu đúng là anh chỉ giữ khoảng cách với mình tôi thôi thì em sẽ tìm một cục đậu phụ đập đầu vào chết cho rồi, coi như để tỏ rõ tấm chân tình.”
Nếu đối phương đã chọn giả ngốc thì Tề Hám cũng không hỏi thêm nữa. Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy. Sau đó, Yến Nghiêu lại gửi một tấm ảnh chụp chung với mèo như để che giấu điều gì đó. Tề Hám bấm vào xem, thấy Yến Nghiêu một tay bế con mèo lên, áp má vào đầu nó. Con mèo tam thể có vẻ mặt ngây ngô, tính tình chắc hẳn rất ngoan, để cho Yến Nghiêu bế mà không giãy giụa hay tỏ ra khó chịu. Còn Yến Nghiêu thì mím môi mỉm cười nhìn vào ống kính.
Yến Nghiêu hỏi anh: Dễ thương không?
Tề Hám thuận tay gõ hai chữ: Dễ thương.
Yến Nghiêu ôm mèo, lòng dạ bồn chồn không yên. Cậu nắm lấy chân con mèo, để nó nằm ngửa trên đùi mình rồi cho nó tập gập bụng. Yến Nghiêu nhìn chằm chằm vào con mèo tam thể mắt to dễ thương, thầm nghĩ: Anh ấy đang nói mày dễ thương hay tao dễ thương nhỉ? Chắc chắn là mày rồi. Làm mèo sướng thật, được ăn ngon uống sướng, béo ú thành một cục mà vẫn được khen dễ thương.
Hai ba ngày đầu Tề Hám vừa về, chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Cao Thanh và Ân Dã biết anh đã về nhưng vẫn chưa gặp mặt lần nào. Mãi đến khi Tề Hám rảnh rỗi mới gọi cả hai cùng đi ăn một bữa.
Tề Hám cũng đã hỏi Dương Mai, nhưng cô nói không đi, rằng cô bây giờ là người đã có chồng, không thể tiếp xúc quá nhiều với những người đàn ông độc thân khác. Tề Hám cảm thấy người này đúng là có tiềm năng bị lú vì yêu, nên cũng không ép buộc nữa.
Cao Thanh đã hỏi trước xem có thể dẫn Lâm Băng theo không. Tề Hám không có ý kiến gì, thế là bữa tối có thêm một cô gái. Xem ra Yến Nghiêu đoán không sai, hai người họ đúng là đang hẹn hò.
Ân Dã không nỡ nhìn, hai người kia cứ tình tứ đưa đẩy, còn y đành quay sang nhìn Tề HAsm. Tề Hám thì như nhà sư đắc đạo, sáu căn thanh tịnh, mắt chẳng thèm liếc nhìn ai. Ân Dã hỏi anh: “Tâm cậu chết rồi à? Người ta ngang nhiên thế trước mặt hai chúng ta mà cũng không thèm động mắt một cái.”
Tề Hám liếc nhìn cặp đôi kia rồi quay sang Ân Dã, thản nhiên nói: “Thế thì sao? Hay là chúng ta đánh nó một trận đi.”
Ân Dã vừa gặm sườn xào chua ngọt vừa nói đùa cho có lệ: “Còn cậu thì sao? 30 tuổi rồi chưa tính đến chuyện đó à? Tôi có một cậu đàn em, dáng ngon mặt đẹp, có cần tôi giới thiệu kết bạn WeChat nói chuyện thử không?”
Tề Hám không đồng tình với thái độ “thử xem sao” này của y. Anh là người không muốn tạm bợ, một khi đã ở bên nhau thì cả hai phải cùng hài lòng và có một khoảng thời gian tìm hiểu nhất định. Tình yêu kiểu mì ăn liền không phải là quan điểm tình yêu của anh, mà anh cũng không muốn quen biết một ai đó với mục đích hẹn hò. Một khi tiếp xúc có mục đích, người ta sẽ nhìn đối phương như thể đang dùng kính hiển vi, chỉ cần một điểm không hài lòng sẽ bị phóng đại lên vô hạn, và như vậy thì chỉ thấy được khuyết điểm mà thôi, không đủ khách quan.
“Còn Yến Nghiêu thì sao?”
Cao Thanh đột nhiên thốt ra câu này. Tề Hám nhìn cậu ta, nói: “Có gọi cậu ấy rồi, nhưng phải đi làm nhiệm vụ nên không đến được.”
Cao Thanh cũng không thể nào nhìn thấu được Tề Hám. Hắn biết Tề Hám chắc chắn hiểu mình đang hỏi điều gì, nhưng anh chính là không muốn trả lời. Chẳng biết hai người này cứ úp úp mở mở như vậy là muốn làm gì, Cao Thanh cũng lười hỏi thêm về chuyện của họ nữa, chỉ nói: “Thôi được rồi.”
Sau khi ăn uống no say, cả nhóm cùng nhau đến “Hàm Cẩu” để giải khuây. Tề Hám gọi một ly rượu hoa quả, uống sau bữa ăn cảm giác rất sảng khoái. Lâm Băng sau khi kết thúc công việc làm thêm đã rời đi để trở về chăm lo cho tiệm trà sữa của mình. Ân Dã cũng đã sửa sang lại quán một chút, thay đi vài bộ bàn ghế đã cũ, lắp thêm mấy ngọn đèn cho sáng sủa hơn.
Ân Dã trêu chọc: “Tôi còn tưởng cậu trở về với chốn phồn hoa rực rỡ kia sẽ bị đèn hồng rượu lục quyến rũ, rồi sẽ làm khó bắt tôi điêu khắc hoa hồng bằng băng cơ đấy.”
Bình thường họ không hay đùa giỡn nhiều, nhưng sau khi xa cách rồi gặp lại, ai nấy đều trở nên không đứng đắn, ăn nói chẳng giữ mồm giữ miệng. Cao Thanh cười nói chen vào: “Quán bar ở đây chắc không bằng ở thành phố A đâu nhỉ, chất lượng người mẫu nam bên đó cao hơn nhiều đúng không? Nhảy một bài thì giá phải gấp mấy lần hả?”
Tề Hám cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn, tuy bị trêu chọc cũng không thấy khó chịu, nhưng vẫn ngăn họ nói tiếp: “Ăn nói cho sạch sẽ vào.”
Hai người họ bèn không trêu anh nữa. Ân Dã quay người đi chuẩn bị đồ uống. Cao Thanh tự mình vào trong quầy bar rót cho Lâm Băng một ly nước cam, rồi lại bắt đầu tán tỉnh nhau như chốn không người.
Tề Hám nhìn sang tấm bảng nhắn tin bên cạnh. Trước đây chỉ có vài người quen của họ viết mấy dòng, bây giờ những tờ giấy ghi chú đã dán chi chít kín cả tấm bảng. Liếc qua vài cái, phần lớn là lời nhắn của các cô gái, chữ viết thanh tú, nội dung cơ bản là cầu mong thi đỗ, mong gia đình khỏe mạnh và những điều tương tự.
Ánh mắt Tề Hám cuối cùng dừng lại trên mẩu giấy ghi chú anh để lại ở một góc. Sát bên cạnh nó là một tờ giấy ghi chú y hệt, dán gần đến mức như thể muốn mượn giấy để truyền đi gì đó. Tề Hám rướn người, hơi nghiêng về phía trước để nhìn kỹ hơn.
“Hy vọng anh có thể khiến âm nhạc Trung Quốc ngày càng tốt đẹp hơn.”
Tề Hám cũng nhớ lại câu mình đã tiện tay viết lúc đó: Hy vọng nền âm nhạc Trung Quốc ngày một tốt hơn.
Tề Hám giơ tay sờ nhẹ lên tờ giấy ấy, chẳng cần đoán cũng biết là người viết là Yến Nghiêu. Chỉ có cậu ta mới thẳng thắn và chân thành như vậy, nét chữ lại sắc sảo, phóng khoáng và ngạo nghễ.
Tề Hám nhớ lại Yến Nghiêu từng nói chữ mình viết không đẹp, xem ra cũng chỉ là nói bừa mà thôi.
“Đồ đây.” Ân Dã bưng ly rượu đặt trước mặt Tề Hám.
Tề Hám cầm ly lên nhấp một ngụm, ban đầu là vị cay nồng nhè nhẹ, sau đó dần lan ra hương trái cây ngọt ngào.