Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 27

Vì tối qua nói chuyện với Cao Thanh và mọi người quá khuya, đồng hồ sinh học của Tề Hám đã bị xáo trộn hoàn toàn trong hai ngày này, khiến anh phải ngủ mãi đến 9 giờ sáng hôm sau mới thức dậy.

Sau khi rửa mặt, Tề Hám mua bữa sáng rồi lên nhà bác Tề ở tầng ba. Bác Tề mở cửa với nụ cười quen thuộc. Khi vào nhà, anh đặt bữa sáng lên bàn. Bác Tề nói đã ăn rồi, sau đó loạng choạng bước vào phòng tìm được một quả táo, rửa sạch rồi đưa cho Tề Hám.

Sắc mặt bác Tề rất tệ, gần như không khác mấy so với lúc ông nằm viện trước kia, tình trạng sức khỏe rõ ràng đã sa sút hơn trước. Tề Hám vừa định gặng hỏi xem có chuyện gì thì bên ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

Tề Hám đi trước bác Tề một bước, đứng dậy mở cửa. Dương Mai đang đứng ở cửa, cô mặc một chiếc váy liền thân màu nhạt, khoác ngoài là một chiếc áo mỏng, mái tóc đen mượt mà buông xõa trước ngực, trên tay xách một túi trái cây. Đây là lần đầu tiên Tề Hám thấy cô ăn mặc giản dị đến thế.

“Bộ chưa thấy gái đẹp bao giờ à?” Dương Mai vừa cất lời đã phá tan hình tượng “mới” mà Tề Hám vừa kịp dựng lên cho cô.

   

Tề Hám nghiêng người mời cô vào rồi đóng cửa lại. Dương Mai thay giày bước vào phòng khách, cô chào bác Tề một tiếng rất khách sáo, rồi lập tức không chút khách khí ngồi phịch xuống, thò tay lấy một chiếc bánh bao nhỏ từ phần ăn sáng của Tề Hám nhét vào miệng.

Tề Hám ngồi đối diện cô, đẩy túi bánh bao nhỏ và sữa đậu nành sang trước mặt cô.

Bác Tề vốn có mối quan hệ rất tốt với hàng xóm láng giềng, bởi ông là người hiền lành, nhân hậu, lại sẵn lòng giúp đỡ người khác. Trong khu này, Dương Mai chỉ chịu nói chuyện phiếm và chào hỏi bác Tề một cách lịch sự.

Thấy bác Tề lại định đứng dậy, Tề Hám nhanh chóng nhét quả táo vào tay Dương Mai rồi nói: “Cô ấy ăn là được rồi, bác cứ ngồi xuống nghỉ đi.”

Dương Mai bắt đầu cắn táo ăn ngay, đôi mắt hạnh chớp chớp hỏi: “Bác ơi, sao trông bác vẫn xanh xao thế này?”

“Già rồi thì sức khỏe ngày càng sa sút thôi,” Bác Tề vừa nói vừa ho khan một tiếng. Tề Hám vội vàng rót cho ông một ly nước ấm, nhưng tiếng ho của bác Tề cứ liên tục không dứt, khiến Tề Hám không khỏi sinh nghi.

Việc bác Tề cứ hết lần này đến lần khác cố gắng che đậy dường như càng xác nhận sự nghi ngờ của Tề Hám: Bác thực sự không muốn cho họ biết tình hình sức khỏe thực tế.

Dương Mai vừa giơ tay uống sữa đậu nành vừa hỏi: “Con trai bác đi rồi sao?”

“Chúng nó bận lắm.”

   

Dương Mai cười khẩy một tiếng. Giọng cô tuy thanh ngọt nhưng lời nói lại đầy châm chọc: “Anh ta không bận đâu, vợ anh ta bận về đi mát-xa đấy.” Dù biết lời nói thẳng thắn dễ làm tổn thương người nghe, nhưng Tề Hám vẫn phải nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái cảnh cáo.

Dương Mai mặc kệ anh, tự mình uống cạn ngụm sữa đậu nành cuối cùng. Ánh mắt Tề Hám vô tình chuyển xuống, đột nhiên dừng lại ở cổ tay đang lộ ra của Dương Mai.

Cổ tay thiếu nữ mảnh khảnh, nhưng trên làn da trắng ngần lại in hằn một vòng vết thương màu xanh tím. Tề Hám còn chưa kịp nhìn rõ đó là vết thương gì thì Dương Mai đã nhanh chóng đặt tay xuống gầm bàn, đồng thời kéo ống tay áo xuống che kín cổ tay lại.

Ăn ké xong bữa sáng, Dương Mai lập tức rời đi. Tề Hám cũng không ở vị thế có thể yêu cầu bác Tề điều gì, anh chỉ dặn dò ông có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho mình, vì dạo gần đây anh sẽ ở lại thành phố B.

Về đến nhà, Tề Hám bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Mấy hôm trước Yến Nghiêu đã quét dọn phòng khách, còn các phòng khác thì cậu không động đến. Tề Hám thu lại tấm vải chống bụi phủ trên nhạc cụ, cẩn thận lau chùi từng thứ một. Trong lúc cất kẹp capo vào ngăn kéo, anh đột nhiên phát hiện thiếu mất một cái.

Chiếc kẹp capo bị mất ở sân nhỏ đã được Yến Nghiêu nhặt đi rồi. Đó là chiếc kẹp capo duy nhất Tề Hám đã dùng gần ba năm nay. Nó lên dây rất chuẩn, thao tác cũng rất mượt mà, tuy không đắt tiền nhưng Tề Hám vô cùng trân trọng.

   

“Mượt không?”

Hướng Văn Phi đu dây tuột xuống, tháo khóa an toàn rồi đi tới trước mặt Yến Nghiêu kể công.

Yến Nghiêu đưa đồng hồ bấm giờ cho đối phương xem, nói: “Nhanh hơn lần kiểm tra trước gần 1 giây, tiếp tục giữ vững phong độ. Vẫn còn có thể tiến bộ nhiều.”

Hướng Văn Phi ngồi phịch xuống bãi cỏ bên cạnh, rồi ngả người ra sau, tỏ vẻ rất bất mãn với thái độ của Yến Nghiêu: “Sao ngày nào anh cũng trưng cái bộ mặt lạnh tanh ra thế, có thể dùng phương pháp giáo dục mang tính khích lệ một chút được không?”

Yến Nghiêu cụp mắt nhìn cậu ta: “Tôi vừa không khích lệ cậu à?”

Cách đó không xa, con mèo tam thể đi những bước uyển chuyển như người mẫu lại gần. Nó ngồi ngay ngắn bên cạnh Hướng Văn Phi, đôi mắt to tròn không biết đang nhìn gì, cứ thế làm bộ đáng yêu như chốn không người.

Hướng Văn Phi thầm nghĩ, khích lệ cái con khỉ. Yến Nghiêu lúc nghỉ ngơi thỉnh thoảng còn mỉm cười, chứ hễ vào huấn luyện là mặt lạnh như tiền, mày nhíu lại, gân cổ hét lên, còi thổi một tiếng là bọn họ phải cun cút chạy về xếp hàng chờ lệnh.

COn mèo đi đến bên cạnh Yến Nghiêu, cọ đầu vào bốt của cậu. Yến Nghiêu nhấc chân khẽ gạt sang một bên làm nó “meo” một tiếng rồi nhẹ nhàng chạy biến.

   

Sau khi kiểm tra xong tất cả các thành viên, Yến Nghiêu đặt bảng thành tích đã ghi chép vào văn phòng rồi dẫn họ ra ngoài chạy năm cây số mang vật nặng.

Tuyến đường năm cây số của họ bắt đầu từ khu dân cư bên cạnh, chạy đến trung tâm thương mại rồi quay về. Sau khi chỉnh tề trang phục và đeo bình dưỡng khí lên lưng, Yến Nghiêu dẫn cả đội chạy trên con đường quen thuộc ngày này qua ngày khác. Trong lúc chạy, Yến Nghiêu giảm tốc độ, chạy vào giữa hàng ngũ để dẫn dắt các đồng đội ở tốp giữa và tốp sau, giúp họ điều chỉnh nhịp thở và bắt kịp tốc độ của mình. Thành tích tổng thể hôm nay khá tốt. Yến Nghiêu liếc nhìn đồng hồ bấm giờ, đa số đều hoàn thành trong khoảng 21 phút, những người cuối cùng cũng đạt mức tiêu chuẩn.

Lúc trở về trạm chữa cháy, Yến Nghiêu chạy đến quán trà sữa của Lâm Băng để mua cho mọi người coi như một phần thưởng nhỏ. Tóc của Yến Nghiêu đã ướt đẫm mồ hôi. Thanh niên cúi đầu, dùng tay áo trên vai quệt mồ hôi trên mặt. Ngay lúc đó, một tiếng hét thất thanh đột ngột vang lên từ bên cạnh: “Anh định làm gì!”

Yến Nghiêu nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ bị xô ngã xuống đất, chiếc váy voan trắng tinh của cô đã bị sàn nhà bẩn thỉu làm cho lấm lem hết cả. Đứng trước mặt cô là một người đàn ông mặt mày hung tợn đang giơ nắm đấm lên.

Yến Nghiêu lập tức lao đến che người phụ nữ ra sau lưng, đoạn đưa tay đẩy vào vai gã đàn ông để hắn giữ khoảng cách, hỏi gằn: “Anh định làm gì?”

Bị Yến Nghiêu từ đâu bất ngờ xuất hiện làm cho tức tối, gã đàn ông cố nén giận, có lẽ vì cảm thấy mất mặt trước đám đông, hắn gằn giọng: “Cậu là ai? Chuyện nhà người ta để chúng tôi tự giải quyết!”

   

Lúc này, người phụ nữ phía sau đã được một bác gái qua đường đỡ dậy. Cô vừa đứng lên đã xách túi xách đập tới tấp vào mặt và người gã đàn ông, giọng vì quá tức giận mà lạc đi khi gào lên: “Mã Tư Viễn, anh dám đánh tôi à?! Mẹ kiếp, anh thật sự dám đánh tôi!”

Yến Nghiêu nhìn về phía gương mặt quen thuộc ấy, chợt nhận ra đó chính là Dương Mai. Gã đàn ông tên Mã Tư Viễn giật phắt chiếc túi từ tay Dương Mai. Việc bị người qua đường vây xem cảnh một gã đàn ông to con bị phụ nữ đánh khiến hắn cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề. Mã Tư vIễn quẳng chiếc túi sang một bên, lợi dụng sự chênh lệch sức lực giữa nam và nữ, một tay túm lấy tóc Dương Mai rồi lôi cô lại gần.

Dương Mai đau đến mức kêu lên một tiếng. Yến Nghiêu liền mạnh mẽ tách hai người họ ra, che cho Dương Mai đang đau đến bật khóc ra sau lưng mình.

“Chuyện nhà được giải quyết bằng cách đàn ông đánh đàn bà sao?” Yến Nghiêu vốn không phải người sợ phiền phức. Cậu bẩm sinh đã không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn dễ bảo, bản tính nổi loạn và ngang tàng chỉ là được giấu kín dưới lớp vỏ bọc mà thôi.

Mã Tư Viễn chửi thề một tiếng rồi nói: “Mẹ kiếp, mày là lốp dự phòng của con này à? Mày đéo biết nó là loại người gì sao? Một con phò…”

“Nói năng cho sạch sẽ vào!” Yến Nghiêu nghiêm giọng cắt ngang những lời lẽ bẩn thỉu của hắn. Dù không thích Dương Mai, nhưng cậu tin lời Tề Hám. Một khi Tề Hám đã nói Dương Mai không phải người vi phạm pháp luật thì cậu cũng tin cô không phải là người như vậy.

Huống chi, việc bôi nhọ nhân phẩm và danh dự của bất kỳ ai giữa chốn đông người như thế này khiến cậu nghe vô cùng chói tai gai mắt.

   

“Mày thật sự coi nó là vàng là bạc à? Nó lấy tiền của tao để nuôi mày đấy à?” Mã Tư Viễn thong thả buông lời khiêu khích, nói năng hàm hồ để lái dư luận của người qua đường.

Những lời này của hắn đã kéo cả Yến Nghiêu vào cuộc. Yến Nghiêu một tay siết chặt vai hắn, tay kia vòng qua ghì mạnh Mã Tư Viễn xuống đất. Cậu dùng sức rất lớn, vai của Mã Tư Viễn gần như bị cậu bóp nát. “Tôi đã bảo nói năng cho sạch sẽ vào.”

Khi Yến Nghiêu trở nên hung dữ, cậu tỏa ra một khí thế cực kỳ đáng sợ. Vì đang mặc đồng phục huấn luyện nên cậu sẽ không vung nắm đấm, nhưng ánh mắt của cậu đã đủ sức xé nát đối phương thành từng mảnh.

đối diện với ánh mắt đó, tim Mã Tư Viễn bất giác run lên, bả vai đã đau đến mức gần như tê dại. Hắn cố sức vùng vẫy chống cự nhưng không tài nào thoát khỏi Yến Nghiêu.

Nghe thấy tiếng người qua đường xôn xao, các đồng đội ở gần đó cũng chạy tới. Không địch lại số đông, Mã Tư Viễn nhanh chóng bị họ khống chế và giữ chặt.

Khi các đồng đội của Yến Nghiêu tập hợp lại, những lời bàn tán của người qua đường cũng tự động tan biến. Yến Nghiêu quay sang nói với Hướng Văn Phi: “Báo cảnh sát trước đi.”

 
Bình Luận (0)
Comment