Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 28

“Tại sao?”

Giọng nói thoáng chút bực bội của Mai Mậu Bân vang lên từ điện thoại, nhưng Tề Hám vẫn bình thản đáp: “Không có tại sao cả, thưa thầy. Em muốn ở lại thành phố B.”

Mai Mậu Bân thở hắt ra một hơi nặng nề. Ông định nổi giận nhưng rồi lại nén xuống, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Tề Hám, chẳng lẽ em không nghĩ tới khả năng và cơ hội để gầy dựng lại sự nghiệp ở thành phố A sao? Ít nhất cũng cho thầy một lý do để yên lòng chứ.”

“Sao thầy lại nghĩ ở lại thành phố B em không có cơ hội phát triển?” Tề Hám hỏi lại.

Mai Mậu Bân không để đối phương lảng sang chuyện khác, ông chỉ nói: “Lý do.”

Tề Hám cũng không lảng tránh nữa, đành gọi một tiếng: “Thầy.”

Mai Mậu Bân im lặng, chờ đợi anh nói tiếp.

“Ở một mình em sẽ tỉnh táo hơn.” Tề Hám nói.

Thấy thầy vẫn im lặng, Tề Hám cũng yên tĩnh chờ đợi câu trả lời của ông.

   

“Em cần làm những việc khác để phân tán sự chú ý, san sẻ bớt thời gian suy nghĩ của mình đi.” Đó là giải pháp mà Mai Mậu Bân nghĩ ra cho anh.

Tề Hám đáp: “Vâng.”

Mai Mậu Bân thở dài một hơi thật sâu. Ông biết Tề Hám xưa nay vốn là người có tâm tư sâu nặng, hay suy nghĩ nhiều. Sau cùng, ông đành xuống nước: “Thôi thì hãy ra ngoài giao lưu nhiều hơn nhé.”

Sau khi chào tạm biệt và cúp máy, Tề Hám đi ra từ phòng vệ sinh. Ân Dã đang chuẩn bị đồ uống ở quầy bar, thấy anh ra liền nói: “Tôi còn tưởng cậu rớt luôn xuống bồn cầu rồi chứ.”

Hôm nay có một khách quen của quán Hàm Cẩu tổ chức sinh nhật, gọi cả đám bạn đến tụ tập uống rượu. Trước đây, thỉnh thoảng Tề Hám có hứng sẽ cùng họ chơi mấy game nhỏ trên bàn nhậu. Nhưng trong hai tháng anh về thành phố A, người bị lôi kéo uống cùng lại là Cao Thanh. Hắn chơi không lại họ nên chỉ uống nước, kết quả là tốc độ uống nước còn chẳng bằng tốc độ uống rượu của người ta.

Bữa tiệc đông người nên vô cùng náo nhiệt, ồn ào một cách hiếm thấy. Họ kéo cả Tề Hám lẫn Cao Thanh cùng chơi. Tề Hám không muốn uống lắm vì lần nào cả bọn cũng chơi mấy trò chuốc tàu nhanh, chẳng có gì vui ngoài việc uống liên tục cho đến khi đối phương say mèm.

Tửu lượng của Cao Thanh không tốt nên càng không muốn tham gia, kiên định từ chối: “Thôi không đi đâu, uống nữa chắc tôi ngộ độc nước mất.”

Nhưng đám người kia cứ thế tiến tới, không nói không rằng kéo cả hai đến bàn nhậu. Một trong số họ nói với Cao Thanh: “Chấp cậu ba vòng có được không?”

   

Vì là sinh nhật người ta nên cũng không tiện làm mất hứng mãi. Tề Hám vừa ngồi xuống đã liếc qua bàn nhậu, phát hiện họ đang chơi trò Cò quay Nga. Cao Thanh nhìn mà muốn xỉu ngay tại chỗ: “May mà hôm nay Lâm Băng không có thời gian tới.”

Hai người vừa ngồi xuống thì trò chơi lập tức bắt đầu. Rượu được rót nửa ly đặt trước mặt rồi mọi người bắt đầu lắc xúc xắc. Vận may của Cao Thanh không tốt lắm, mới uống hai vòng đã phải chạy vào nhà vệ sinh. Thời đại học, Tề Hám từng làm thêm ở quán bar, tuy không hay chơi nhưng mưa dầm thấm lâu, lại học hỏi nhanh và tửu lượng tốt nên chơi mấy trò này cũng khá thoải mái.

Chơi xong một ván, Tề Hám lập tức rút lui. Cao Thanh cũng đi vệ sinh xong, quay lại chỗ ngồi tán gẫu vài câu bâng quơ với anh.

Cả đám người đó đang chém gió ồn ào, chơi xong lại chuyển sang đàn hát. Hát xong, men say ngấm dần, họ bắt đầu lúc khóc lúc cười.

Cao Thanh nhận được điện thoại của Lâm Băng rồi nói phải đi ngay, Tề Hám chỉ nhìn theo bóng bạn mình vội vã thu dọn đồ đạc rời khỏi.

Ân Dã bên cạnh không khỏi cảm thán: “Đúng là người đang chìm đắm trong tình yêu.”

Tề Hám liếc nhìn đồng hồ, đoán chừng lát nữa mình cũng nên về. Vừa lúc đó, một người ngồi xuống chiếc ghế trống của Cao Thanh, chính là anh chàng đã ôm đàn ghi-ta đệm nhạc cho cả đám lúc nãy.

“Xin chào.” Đối phương mở lời trước.

Tề Hám gật đầu đáp lại: “Chào.” Người kia nở một nụ cười thân thiện, đưa tay chỉ về phía vị khách quen đang tổ chức sinh nhật hôm nay rồi lịch sự nói: “Tôi nghe bạn tôi nói anh là dân chơi nhạc chuyên nghiệp nên rất muốn thỉnh giáo một chút, không biết anh có tiện không?”

   

Thái độ của đối phương vừa lịch sự vừa chân thành. Tề Hám chưa kịp đồng ý thì người kia đã vội nói thêm: “Sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.” Tề Hám bèn nói: “Không sao, cậu cứ hỏi đi.”

***

Lẽ nào Tề Hám không có nhà? Hay là gọi điện thoại hỏi thử nhỉ?

Yến Nghiêu đứng trước cửa nhà Tề Hám, tay mân mê cằm. Cậu đã gõ cửa suốt 5 phút mà bên trong vẫn không một tiếng động, nhìn qua cửa sổ cũng chẳng thấy ánh đèn. Lẽ nào người đã ngủ mất rồi?

Yến Nghiêu liếc nhìn đồng hồ, linh cảm mách bảo Tề Hám không có ở nhà ngủ. Cậu bèn gõ cửa thêm lần nữa nhưng vẫn không có ai đáp lại. Thanh niên quay người rời đi, trong đầu cậu giờ đã có một đích đến khác.

Khi đến quán Hàm Cẩu bằng xe đạp công cộng, Yến Nghiêu còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong xen lẫn tiếng nhạc phù hợp với không khí. Xem ra hôm nay có một buổi tụ tập đông người và vô cùng náo nhiệt.

Đêm đầu hè hơi se lạnh, hai bên cửa sổ gỗ đều mở toang. Yến Nghiêu ló đầu nhìn vào trong tìm bóng dáng Tề Hám. Nhưng thực ra cậu chẳng cần phải tìm, vì lúc nào cậu cũng có thể trông thấy anh ngay trong đám đông từ cái nhìn đầu tiên. Mái tóc hơi dài được buộc tùy ý sau gáy, ánh mắt luôn có vẻ xa cách và dè chừng tạo cho người khác cảm giác khó lại gần, nhưng cũng không phải kiểu cố tình tỏ ra sắc bén, gai góc.

Tề Hám đang giữ khoảng cách xã giao thông thường với người bên cạnh. Người ngồi đối diện anh ôm đàn chơi một lúc rồi dừng lại bắt đầu nói chuyện. Yến Nghiêu cố gắng đọc khẩu hình của người đó nhưng chỉ có thể đoán mờ mờ được vài từ.

   

“Tại sao khi tôi chơi thì dây số 6 lại bị rè?” Người kia hỏi.

Tề Hám chăm chú lắng nghe đối phương chơi, quan sát kỹ động tác dùng lực ở đầu ngón tay rồi nói: “Cậu phải kiểm soát lực cho tốt, vì lực quá lớn thì cả dây 5 và dây 6 đều sẽ bị rè.”

Nhưng người kia lại cứ cho là do cây đàn: “Tôi cảm thấy là do đàn thì phải…”

Tề Hám lắc đầu: “Dây bass được quấn dây nên vốn dĩ đã dày hơn, đúng là dễ bị rè hơn thật.”

“Nhưng tôi thấy không phải vậy, khi tôi chơi đàn của bạn thì không bị vấn đề này.” Đối phương cau mày, vẫn khăng khăng giữ quan điểm của mình.

Vì đối phương là người chơi nghiệp dư, Tề Hám cũng không đòi hỏi quá khắt khe về mặt chuyên môn, anh chỉ nói: “Cậu đừng quá tập trung tiểu tiết. Chỉ cần không phải cứ gảy là rè, đàn vẫn phát ra tiếng là được. Đối với người chơi không chuyên thì chút khuyết điểm đó không đáng kể. Có thể là do tay trái của cậu bấm dây chưa đủ lực, trong khi tay phải lại gảy quá mạnh. Dây 5 và 6 vốn dĩ đã dễ bị rè hơn rồi. Phải biết tập trung vào cái chính, bỏ qua tiểu tiết, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cậu luyện tập đâu.”

Lời Tề Hám nói rất có lý, đối phương cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt rồi không còn cố chấp với vấn đề này nữa. Ngược lại, cậu ta còn cảm thấy rất vui khi quen được một người chơi nhạc chuyên nghiệp nên muốn trò chuyện thêm, rồi bắt đầu kể về việc mình đang muốn học ghi-ta điện vì cô gái cậu ta theo đuổi rất thích nhạc rock.

Đối với chủ đề âm nhạc, Tề Hám rất sẵn lòng chủ động trò chuyện. Anh đi lấy cây ghi-ta điện gửi ở chỗ Ân Dã, tháo miếng gảy đàn đang treo trên chùm chìa khóa xe rồi ngồi xuống ôm đàn gảy vài nốt. Người đàn ông chơi một bài luyện tập ở trình độ nhập môn, và vì ghi-ta điện không cắm điện nên âm thanh nghe rất “nhựa”, giống như gảy lên một tấm bông vậy.

   

Anh chơi một cách tùy hứng, trông có vẻ rất đơn giản. Người kia chăm chú quan sát Tề Hám thực hiện bài luyện tập cơ bản từ đơn giản đến phức tạp, nhịp điệu và tiết tấu của anh rất tốt, dứt khoát mà không hề phô trương hoa mắt.

Tề Hám gảy vài nốt tùy hứng, sau khi kết thúc liền dùng ngón tay chặn dây đàn lại rồi nói: “Ghi-ta điện dễ hơn ghi-ta thùng. Cậu có nền tảng ghi-ta rồi thì luyện sẽ càng dễ dàng hơn, muốn học lúc nào cũng được.”

Người kia gật đầu, rồi lại hỏi Tề Hám có thể gợi ý vài thương hiệu và mẫu đàn nào không. Tề Hám liệt kê vài thương hiệu chất lượng tốt trong tầm giá. Người kia cẩn thận ghi lại từng cái một vào ghi chú trên điện thoại để lúc nào có thời gian sẽ tìm hiểu.

“Cảm ơn anh nhiều nhé, có tiện cho tôi biết tên anh không?” đối phương hỏi.

Trong giới âm nhạc, đa số đều dùng nghệ danh và không dễ dàng tiết lộ tên thật. Trước đây, Tề Hám cũng luôn dùng tên tiếng Anh, nhưng bây giờ cái tên đó đã xuất hiện quá nhiều nên không thể dùng được nữa. Hôm nay chỉ là tình cờ gặp mặt, khả năng gặp lại sau này là rất nhỏ. Vì đối phương không chủ động nói tên mình trước nên Tề Hám cũng không cần phải lịch sự đáp lễ, anh chỉ nói: “Để lần sau nhé.”

Người kia gật đầu: “Vậy được rồi…” Vừa nói, mắt đối phương đột nhiên hơi mở to, nhìn ra sau lưng Tề Hám. Tề Hám nhanh như chớp đưa tay lên bắt lấy cổ tay đang chuẩn bị bịt mắt mình lại, anh nói: “Yến Nghiêu, cậu định giở trò gì đấy?”

Bị Tề Hám tóm lấy, Yến Nghiêu sững người một chút. Câu “Đoán xem tôi là ai nào” đã đến bên miệng lại phải nuốt ngược trở vào. Từ đầu đến cuối Tề Hám không hề quay đầu lại, mắt cũng không liếc về phía này một cái, sao có thể phán đoán hành động và đoán ra là cậu một cách chính xác như vậy?

Tề Hám buông bàn tay đang nắm cổ tay Yếu Nghiêu ra. Tay Yến Nghiêu thuận thế buông thõng xuống. Cậu nhìn Tề Hám từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng nghi ngờ không biết có phải Tề Hám có siêu năng lực tiên tri hay không, rồi cười hỏi: “Sao anh biết là tôi?”

 
Bình Luận (0)
Comment