Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 29

“Tiếng hít thở và tiếng bước chân,” Tề Hám nói.

Yến Nghiêu giơ ngón cái về phía anh, buột miệng nói thẳng: “Được rồi, anh đỉnh thật đấy.” Nói rồi cậu vớ lấy một chiếc ghế đẩu cao, đặt xuống rồi cố chen vào giữa hai người họ, nheo mắt nhìn ngang nhìn dọc rồi mới giả vờ tò mò hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế? Có tiện cho thêm một người tham gia không?”

Người đàn ông ngồi đối diện rõ ràng là một gã trai thẳng chính hiệu, chẳng hề nhận ra ẩn ý mập mờ đang ngầm cuộn lên, liền vỗ vỗ vào cây ghi-ta trong lòng, nhiệt tình đáp: “Bọn tôi đang nói chuyện về ghi-ta, cậu có hứng thú không?”

“Tôi có hứng thú lắm chứ,” Yến Nghiêu nheo mắt cười, giọng điệu có phần kỳ quặc.

Đối phương vẫn không nhận ra có gì khác thường, cứ ngỡ lại có thêm một người bạn chung sở thích. Đang định mở miệng thao thao bất tuyệt, Tề Hám đã dùng miếng píc gảy đàn gảy nhẹ một tiếng rồi đưa mắt ra hiệu cho Yến Nghiêu, hỏi: “Biết chơi không?”

Yến Nghiêu đưa tay ra, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một ký hiệu: “Một chút thôi.”

   

Tiếp theo, Tề Hám ra hiệu về phía cây ghi-ta điện trong lòng mình: “Thử không? Cắm điện vào cũng được.”

Yến Nghiêu không trả lời ngay, ánh mắt cậu dừng lại trên cây đàn màu đen tuyền trong lòng anh. Tề Hám là người rất chịu chi cho âm nhạc. Ddù Yến Nghiêu chỉ là dân nghiệp dư, coi việc chơi đàn như một sở thích, nhưng cậu cũng đã phải kinh ngạc khi bước vào phòng nhạc của Tề Hám.

Lần đầu tiên chạm vào cây đàn dương cầm của Tề Hám, cậu đã có một cảm giác rất kỳ diệu. Trong tiềm thức, cậu luôn cho rằng nhạc cụ là thứ vô cùng quý giá đối với một nhạc sĩ, là báu vật không thể dễ dàng để người khác tùy tiện nghịch ngợm. Dù suy nghĩ này đúng với phần lớn nhạc sĩ, nhưng Tề Hám dường như không nghĩ vậy. Anh hoàn toàn thoải mái trưng bày nhạc cụ của mình cho người khác xem.

“Anh dường như không mấy bận tâm đến việc nhạc cụ của mình bị người khác tùy tiện chạm vào.” Yến Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm vào cây ghi-ta điện của anh. Những ngón tay của Tề Hám đặt tùy ý trên cần đàn, nơi được khảm những hoa văn tinh xảo, trông như thể hoa đang nở ra từ đầu ngón tay anh.

Tề Hám nhận ra ánh mắt của cậu, anh gõ nhẹ vào thân đàn như muốn nhắc cậu đừng nhìn chằm chằm nữa, rồi nói: “Nhạc cụ được người khác sử dụng mới có thể được gọi là nhạc cụ, nếu không thì cũng chỉ là một món đồ trang trí đẹp mắt mà thôi.”

Những ngón tay của Tề Hám thon dài, mạnh mẽ. Những đường gân xanh ẩn dưới da, chứa đựng một sức mạnh không thể xem thường được thu vào bên trong cơ thể.

Thế là, ánh mắt của Yến Nghiêu lại chuyển từ cây đàn sang gương mặt chủ nhân. Ngay lúc đó, người đàn ông bên cạnh đột nhiên lên tiếng phụ họa, cắt ngang những lời Yến Nghiêu định nói: “Đồng ý, tôi cũng nghĩ vậy.”

   

Tề Hám nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu vì bị cắt lời của Yến Nghiêu. Cậu phải sắp xếp lại cảm xúc rồi nói: “Tôi không rành lắm, anh có thể biểu diễn cho tôi xem một lần không?”

Đúng lúc ấy, đám người ở phía xa gọi người kia lại, nói có người sắp nôn, mau đưa vào nhà vệ sinh. Cậu ta lẩm bẩm chửi mấy câu rồi tháo ghi-ta xuống, đặt sang một bên để đi làm cái việc chẳng mấy hay ho đó.

Tề Hám thu lại nụ cười, nói: “Lý do.”

Yến Nghiêu không hiểu lắm sự thay đổi cảm xúc tinh vi của anh, đành sờ mũi nói: “Cái capo của anh đang ở chỗ tôi.”

Giọng điệu rõ là một lời đe dọa vụng về.

“Vậy ý của cậu là nếu tôi không đàn thì cậu sẽ không trả?” Tề Hám hỏi.

Yến Nghiêu lập tức ỉu xìu. Cậu sao có thể không trả chứ, cả đêm nay chẳng phải cũng vì chuyện trả capo này mà bản thân đã bày ra đủ trò sao.

“Vốn dĩ là của anh mà, làm gì có chuyện trả hay không trả. Tôi thật sự không biết chơi, huống hồ còn là đàn cho anh nghe nữa.” Yến Nghiêu không biết làm mặt hung dữ nên chuyển sang làm ra vẻ đáng thương, nhưng rõ ràng bản thân là người ít khi mềm mỏng nên giọng điệu nghe có phần gượng gạo.

Tề Hám vẫn không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng. Yến Nghiêu không những không thấy xấu hổ mà còn lấy làm đắc ý, lại mặt dày làm mềm giọng nói: “Anh ơi, người ta xin anh đó.”

   

“Thằng nào nhại giọng gớm thế?” Ân Dã không biết từ đâu xuất hiện, thấy Yến Nghiêu là người quen đã gặp vài lần, thì bật chế độ móc mỉa quen thuộc.

“Anh chứ ai.” Yến Nghiêu nghiêng đầu liếc y một cái, thuận miệng đáp lại, rồi lại nhìn về phía Tề Hám chờ đợi câu trả lời.

Tề Hám cầm ly rượu lên uống cạn ngụm cuối cùng đã bị tan đá làm cho loãng đi, rồi úp tay lên miệng ly ra hiệu không uống nữa. Ân Dã hiểu ý nên không rót thêm.

Tề Hám đi đến bàn điều khiển âm thanh chọn một bản nhạc đệm, rồi cầm cây ghi-ta điện bước về phía sân khấu nhỏ, anh ngồi xổm bên cạnh sân khấu để điều chỉnh amply và loa. Vài người chú ý đến tiếng rè rè phát ra từ loa nên tạm dừng việc đang làm, hướng mắt về phía sân khấu.

Sau khi chuẩn bị xong thiết bị, Tề Hám xách một chiếc ghế đẩu lên sân khấu. Anh gảy thử vài nốt để chắc chắn âm điệu và âm thanh không có vấn đề gì, rồi cúi người chào khán giả trước khi ngồi xuống ghế và bắt đầu màn trình diễn của mình.

Âm sắc của ghi-ta điện có phần “lưu manh”, vừa có thể chơi những bản metal rock khuấy động không khí, lại vừa có thể tấu lên những bản tình ca triền miên quyến rũ.

Bản nhạc Tề Hám chơi là một thể loại mà Yến Nghiêu chưa từng nghĩ tới. Nó khiến người nghe chìm đắm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lơ mơ buồn ngủ. Miếng gảy đàn mỏng manh, trông không giống như đang gảy dây, mà như đang dùng đầu nhọn để trêu chọc. Những ngón tay của Tề Hám vê trên dây đàn, tạo ra một cảm giác mê hoặc khiến người nghe như lạc vào ảo giác. Yến Nghiêu khó khăn lắm mới dời được ánh mắt gần như dính chặt vào cây ghi-ta điện, cậu nhìn lên gương mặt Tề Hám, rồi bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh.

   

Hơi thở của Yến Nghiêu ngưng lại. Bầu không khí âm nhạc nhuốm sắc hồng ngọt ngào đến mức sắp khiến người ta đỏ mặt say đắm thì lại từ từ biến đổi, cảm xúc được dung hòa lại với nhau, có chút đắng chát nhưng lại ẩn chứa một niềm tin kiên định.

Anh chàng chơi ghi-ta vừa dìu bạn từ nhà vệ sinh ra đứng chết trân tại chỗ, thậm chí quên cả đặt bạn mình xuống. Ánh mắt Tề Hám đã dừng lại nơi đám sâu rượu với đôi mắt mơ màng nhưng tay vẫn nắm chặt lấy nhau.

Anh đang tấu lên cảm xúc của những con người khác nhau.

Mỗi đoạn nhạc chỉ kéo dài khoảng 40 giây, cảm xúc được chuyển đổi một cách tự nhiên. Ánh mắt Tề Hám nhìn về đâu, thì nơi đó chính là bầu không khí mà anh đang diễn tấu.

Đoạn nhạc cuối cùng kết thúc bằng một giai điệu rock nhẹ nhàng, tựa như một sự ấm áp vượt lên trên cả chính trị, sinh mệnh và chiến tranh, khiến cho vạn trái tim tan vỡ cũng cảm thấy thanh thản. Màn trình diễn ngẫu hứng kết thúc, Tề Hám lại cúi người cảm ơn một lần nữa, và những tràng pháo tay luyến tiếc vang lên.

Tề Hám xách cây ghi-ta điện bước xuống sân khấu, nhìn thẳng vào Yến Nghiêu đang ngây người nhìn mình rồi hỏi: “Đến lượt cậu?”

Yến Nghiêu sực tỉnh. Ngay khoảnh khắc đối diện với Tề Hám, tim cậu bắt đầu đập nhanh không sao kiểm soát nổi. Cảm giác hưng phấn khiến mặt mày đỏ bừng lên.

Yến Nghiêu đưa tay nhận lấy cây ghi-ta điện và miếng gảy. Khoảnh khắc những đầu ngón tay run run chạm vào cần đàn mát lạnh, đầu óc cậu lập tức bình tĩnh trở lại. Dù là người sống khá tình cảm, nhưng Yến Nghiêu không phải kiểu người dễ bị cảm xúc chi phối.

   

Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh là vì đã nhận ra một điều: thứ điều khiển cảm xúc của cậu không phải là chính cậu, lại càng không phải là cây ghi-ta điện này, mà là ánh mắt của Tề Hám. Chỉ cần không nhìn anh, cảm xúc của cậu sẽ không bị dao động quá lớn.

Thứ khiến cậu đỏ mặt ngẩn ngơ, một phần ít là âm nhạc, phần lớn là vì Tề Hám đang nhìn mình.

Tề Hám không để tâm xem cậu đang nghĩ gì, chỉ để ý thấy trên quầy bar có thêm một ly rượu, liền thuận miệng hỏi: “Uống gì thế?”

“Tôi thấy tên quán nên gọi một ly Salty Dog.” Lòng bàn tay Yến Nghiêu siết chặt miếng gảy đàn. Cậu cần cảm giác đau nhói nho nhỏ do nó gây ra để giữ cho mình một chút lý trí.

Tề Hám liếc nhìn ly rượu rồi lại nhìn Yến Nghiêu. Anh không vạch trần việc mặt cậu giờ đang đỏ lựng như mông khỉ, mà chỉ dùng một cách nói uyển chuyển hơn để nhắc nhở rằng trạng thái của cậu lúc này hơi tệ, giọng điệu vẫn bình thản: “Cậu bị dị ứng cồn à?”

Yến NGhiêu đương nhiên cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng, bèn đưa tay lên xoa xoa gò má rồi nói: “Không có.”

“Chơi không được thì đừng cố.” Tề Hám cho cậu một lối thoát.

Yến Nghiêu rất bướng bỉnh. Cậu đứng dậy, nhẹ nhàng đặt cây ghi-ta điện vào lòng Tề Hám rồi nói: “Tuy tôi đàn rất tệ, nhưng tôi sẽ không vì anh chơi hay mà sợ mất mặt đâu.”

   

“Tôi chỉ cần đi vệ sinh một lát thôi.” Yến Nghiêu vừa nói vừa chỉ vào mặt mình.

Thấy cậu đứng dậy, Tề Hám chợt nhớ đến vết thương trên chân đối phương bèn thuận miệng hỏi: “Vết thương ở chân lành chưa?”

Yến Nghiêu không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện đó. Mặc dù lúc băng bó trông có vẻ đáng sợ nhưng thực ra cũng chỉ là vết xước ngoài da, đã gần lành gần hết rồi. Do tư thế đứng nên cậu cúi mắt nhìn Tề Hám, mím môi cười cười, cố tình trêu: “Lành rồi, có cần người ta c** q**n ra cho anh xem không?”

Tề Hám nhìn cậu, từ chối hùa theo trò đùa dung tục này. Gương mặt lạnh nhạt vẫn không chút cảm xúc: “Tôi không có hứng thú.”

Bình Luận (0)
Comment