“Cậu ta có phải sắp yêu cậu rồi không?”
Ân Dã đứng sau quầy bar nhìn về phía Tề Hám. Tề Hám chỉ cười một tiếng, thái độ không rõ ràng. Anh sẽ không tùy tiện đem suy nghĩ của người khác ra bàn tán. Thấy vậy, Ân Dã lại hỏi một cách mập mờ: “Đằng đó cũng là gay à?”
“Cậu thấy sao?” Tề Hám hỏi ngược lại. Anh cảm thấy Ân Dã đang cầm đèn chạy trước ô tô, đến xu hướng tính dục của người ta còn chưa biết mà đã vội hỏi đến chuyện yêu đương rồi.
Ân Dã nhún vai: “Tôi mà biết thì hỏi cậu làm gì? Tôi thì thấy không giống lắm, nhưng ánh mắt cậu ta nhìn cậu rất lạ.”
Yến Nghiêu nhanh chóng xử lý xong, vẻ mặt đã trở lại bình thường. Cậu quay về chỗ ngồi, nói: “Tôi cần nhạc đệm.”
Ân Dã chỉ về phía bàn điều khiển âm thanh: “Cậu tự chỉnh đi, lát nữa tôi bật cho.”
Yến Nghiêu loay hoay với máy tính xong lại loay hoay trên sân khấu. Cậu dẹp chiếc ghế đẩu đi, chỉnh micro cao lên, xem ra là định vừa đàn vừa hát. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu gật đầu ra hiệu cho Ân Dã, đối phương liền bắt đầu bật nhạc đệm cho cậu.
Khúc nhạc dạo đầu vừa vang lên, Tề Hám khẽ ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu. Giai điệu quen thuộc cũng khiến tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn về phía đó.
Đó là bản nhạc Tề Hám viết hồi mới tốt nghiệp đại học được bán cho một ban nhạc lúc đó còn chưa có tên tuổi. Sau này, ban nhạc đó viết lời và phát hành bài hát. Họ vừa có may mắn lại vừa có thực lực tuyệt đối, kết quả là nổi tiếng chỉ sau một đêm, bài hát này cũng theo đó vang lên khắp hang cùng ngõ hẻm.
Tám năm qua như một cuộn phim được tua nhanh, lướt qua trước mắt Tề Hám theo nhịp dạo đầu. Bài hát viết thời còn trẻ cũng thật phóng khoáng, lại được ban nhạc rock kia chắp bút thêm phần lời xuất sắc, đã hoàn toàn biến nó thành một liều thuốc nổ mang ý nghĩa vẫy tay chào tạm biệt thế tục, mở đường cho vô số ca khúc cùng thể loại sau này.
Tiếng ghi-ta điện vang lên, Yến Nghiêu bắt đầu cất tiếng hát. Do căng thẳng nên giọng cậu có hơi cứng, nhưng hơi thở lại rất ổn định và nhịp nhàng. Chỉ sau hai câu hát, thanh niên đã hoàn toàn thả lỏng và đắm mình vào màn trình diễn.
Có lẽ Yến Nghiêu cảm nhận bài hát này sâu sắc hơn bất kỳ ai khác, bởi vì cậu đã thật sự từng nói lời tạm biệt.
Từ đơn ca dần dần chuyển thành hợp xướng, đa số mọi người đều ngà ngà say và hát theo. Màn trình diễn kết thúc, cả khán phòng vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Yến Nghiêu cúi chào rồi bước xuống sân khấu, cẩn thận nhìn về phía Tề Hám nhưng không thể đoán được đối phương hài lòng hay không từ biểu cảm của anh, đành tạm cho rằng màn biểu diễn vừa rồi của mình cũng chỉ tàm tạm thôi.
Tề Hám nhận lấy cây ghi-ta điện, đưa cho Ân Dã nhờ cất về chỗ cũ. Thấy Yến Nghiêu mặt mày căng thẳng, anh bèn nói: “Tốt lắm, đừng tự đánh giá thấp mình như vậy.”
Lúc này, Yến Nghiêu mới cười rộ lên: “Tôi chỉ biết chơi mỗi bài này thôi.”
Tề Hám nhẩm tính năm tháng: “Lúc bài hát này phát hành, cậu mới 14 tuổi à?”
Yến Nghiêu gật đầu, háo hức muốn kể cho Tề Hám nghe về quá khứ của mình: “Lúc đó tôi đang trốn học piano. Hồi đó tôi không thích âm nhạc nhưng gia đình cứ ép phải học đàn, bảo là để nâng cao tố chất nghệ thuật, giúp con người trở nên thanh lịch. Đàn piano có giúp tôi thanh lịch hơn không thì chịu, chứ lúc tôi trèo tường bỏ trốn thì chẳng thanh lịch chút nào.”
Lời thanh niên nói rất giàu hình ảnh, khiến người ta có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh một thiếu niên co chân trèo lên tường, quần áo lấm lem bùn đất rồi cứ thế lao đi không một lần ngoảnh lại.
“Lúc đó tôi đang chạy trên đường thì nghe được bài hát này. Khi dừng lại lắng nghe, tôi đã thấy MV của ban nhạc đang phát trong một cửa hàng, họ ôm đàn chạy trên bờ biển, trông rất giống bản thân lúc đang bỏ trốn. Thế là tôi nghĩ mình cũng phải chạy như họ, rồi bỗng ghi nhớ tên bài hát và tự mua cho mình chiếc đĩa CD đầu tiên.”
“Tôi cứ ngỡ mình không yêu âm nhạc, nhưng thực ra tôi chỉ không yêu thứ âm nhạc trói buộc mình thôi,” Yến Nghiêu nói.
“Đó là bản nhạc tôi viết hồi mới tốt nghiệp đại học,” Tề Hám nói.
Yến Nghiêu cúi đầu, như thể đang nhấm nháp từng chữ, lặp lại: “Đại học…” Dường như chỉ cần đọc hai chữ này thật chậm, cậu cũng có thể cùng Tề Hám đi hết những năm tháng ấy.
Tề Hám lại nói: “Lúc tôi học đại học, cậu vẫn còn đang học tiểu học.”
Không chắc Tề Hám có cố tình khơi lên chủ đề tuổi tác hay không, Yến Nghiêu liền dùng chính lời anh từng nói với mình để phản bác lại: “Quá khứ quan trọng với anh đến vậy sao?”
Vừa nói, Yến Nghiêu vừa đưa tay chỉ vào anh rồi lại chỉ vào mình: “Bây giờ anh 30, tôi 22, cả hai chúng ta đều trẻ trung, còn bảnh tỏn nữa.”
Đúng là trời sinh một cặp.
“Say rồi à?” Tề Hám cau mày, có phần bất đắc dĩ. Những lời Yến Nghiêu nói ngày càng kỳ quặc không theo lẽ thường, không khó để đoán rằng cậu đã uống quá chén.
Yến Nghiêu thầm nghĩ, chén rượu tình yêu này ai uống mà chẳng say. Cậu khẽ ngẩng đầu lên. Khi bắt gặp ánh mắt của Tề Hám, trái tim cậu như có một luồng điện chạy qua, vừa tê dại vừa rạo rực, hơi nóng lại bắt đầu bốc lên mặt.
Tề Hám không quá để ý đến biểu cảm trên mặt cậu. Dù khi nói chuyện cần phải nhìn vào mắt nhau, nhưng Yến Nghiêu về cơ bản đều chỉ nhìn nửa dưới khuôn mặt anh. Anh tạm cho rằng là do ánh mắt mình quá lạnh lùng sắc bén nên cũng chẳng nhìn chằm chằm vào đối phương nữa. Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ, thấy đã hơi muộn, huống hồ Yến Nghiêu trông rõ là người không biết uống rượu, ở lại đây cũng không có gì thú vị, bèn đứng dậy nói: “Về thôi.”
Yến Nghiêu trả tiền rồi theo Tề Hám ra khỏi quán.
“Cậu về nhà hay về đơn vị?”
“Về đơn vị.”
“Có cần tôi đưa về không?” Tề Hám buông tay xuống, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra. Yến Nghiêu từ chối: “Không cần đâu, tôi đi xe đạp công cộng nhanh lắm. Anh về nghỉ ngơi đi.”
Tề Hám thuận tay nâng cằm Yến Nghiêu lên rồi buông ra, liếc nhìn gương mặt đối phương, nói: “Say hay chưa thế?”
Yến Nghiêu cảm thấy vui sướng vì hành động vừa rồi của người đàn ông, cậu cười nói: “Chưa say, mặt đỏ không phải vì rượu đâu.” Tề Hám sao có thể không hiểu suy nghĩ của cậu. Thấy anh chuẩn bị mở miệng, Yến Nghiêu cảm thấy đó có lẽ không phải là lời mình muốn nghe, bèn nói trước để cắt lời: “Anh, vấn đề không phải ở anh.”
Bị cắt lời, Tề Hám cũng không giận, anh đã lường trước được rằng tám phần là Yến Nghiêu sẽ mở lời trước để giành quyền chủ động, bèn thuận theo câu chuyện, hỏi: “Vậy là vấn đề gì?”
“Không dám nhìn anh là vì chính bản thân tôi. Anh thông minh như vậy, tôi không nói thì anh cũng biết tôi đang nghĩ gì, nếu không anh đã chẳng đàn đoạn nhạc đó cho tôi nghe. Nếu… thôi, tôi sẽ không đòi hỏi quá đáng, kẻo lại khiến người khác ghét.” Yến Nghiêu là người rất thành thật, cậu có thể bông đùa vài câu trêu ghẹo vô hại, thỉnh thoảng cũng sẽ ngại ngùng, nhưng khi nói chuyện nghiêm túc, dù bản thân có tệ đến đâu cậu vẫn sẽ nhìn thẳng vào đối phương. Cậu có thể sẽ dùng chút mưu mẹo, nhưng với Tề Hám thì chưa bao giờ.
Giá như anh có thể viết nó ra thì tốt quá, em rất muốn học.
Tề Hám thậm chí còn có thể thay Yến Nghiêu nói nốt phần sau.
Để xoa dịu bầu không khí, Yến Nghiêu nhướng mày. Gương mặt khi làm biểu cảm này không hề khiến người khác cảm thấy hời hợt, ngược lại còn mang vẻ như đang nghiêm túc thương lượng: “Tôi sẽ không nói huỵch toẹt ra, nhưng anh có thể vẫn xem tôi là bạn không? Một người bạn không quá thân cũng được, hoặc là một người ở vị trí sẽ không làm phiền đến anh.”
Yến Nghiêu nói cứ như thể đang bàn bạc với anh về chuyện này, nhưng trong mắt Tề Hám, đối phương càng giống như đang cầu xin hơn. Giọng điệu mềm mỏng hạ thấp bản thân, quyền chủ động đã hoàn toàn được giao ra.
Tề Hám nhìn thẳng vào mắt cậu, thử thăm dò giới hạn của đối phương để dễ tính đối sách: “Cậu cho rằng đó là gì?”
Đôi mắt đen láy của Yến Nghiêu chậm rãi đảo một vòng, cậu cười để lộ ra chiếc răng nanh: “Không biết nữa, là đang câu tôi à? Hoặc cứ coi tôi như một con cá cũng được… Anh có thể đừng nhìn tôi một lúc được không, như vậy tôi thấy khó mở miệng quá.”
Tề Hám bèn quay lưng về phía cậu, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng: “Được chưa?”
“Ừm, tôi nghĩ sự xuất hiện và những việc tôi làm chắc không gây phiền toái gì cho anh đâu nhỉ? Tôi không giỏi giao tiếp với người khác, đặc biệt là với anh, nếu có thì tôi xin lỗi…”
“Không có.” Tề Hám cắt lời cậu, ngăn không cho cậu tiếp tục day dứt về vấn đề này.
Dòng suy nghĩ của Yến Nghiêu rõ ràng đã bị rối loạn đôi chút: “Được rồi. Tôi hy vọng bây giờ anh cũng đừng cảm thấy phiền. Tôi có thể chỉ giữ mối quan hệ bạn bè thôi, trong lòng tôi tự biết chừng mực.”
Bây giờ Tề Hám mới biết Yến Nghiêu trông có vẻ ngông nghênh bất cần, nhưng thực chất lại là một người chẳng có giới hạn gì cả, đến những lời như vậy mà cũng nói ra được. Anh quyết định để Yến Nghiêu nếm mùi thất bại và hiểu rằng mình không phải là hạng dễ đối phó. Ánh mắt anh tùy ý dừng lại trên chậu hoa Ân Dã trồng, đoạn nói thẳng: “Bạn bè kiểu gọi thì đến, xong thì đuổi à? Hay là muốn làm bạn giường?”
Yến Nghiêu im lặng, không biết có phải vì quá sốc hay không.
“Hay cậu muốn nghe những lời quá đáng hơn?” Tề Hám ghét sự im lặng của người khác, nó khiến anh cảm thấy mình không được tôn trọng.
Hơi thở của Yến Nghiêu trở nên nặng nề hơn, dường như cậu muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Tề Hám cố tình khiêu khích ép đối phương phải đáp lời: “Cậu muốn yêu đương? Hay là…”
“Tôi muốn yêu đương, nhưng không phải kiểu yêu đương anh không tình em không nguyện thế này. Phép khích tướng với tôi khá hiệu quả đấy, đúng không? Anh này, tôi nghĩ chúng ta làm bạn hẳn cũng hợp, tôi sẽ không làm chuyện gì khiến anh ghê tởm đâu, tôi chỉ là…” Nói đến đây, cậu dừng lại, vô cớ để lửng một nhịp thở.
“Khóc rồi à?” Tề Hám đổi về giọng điệu bình thường, câu hỏi bình tĩnh không khiến Yến Nghiêu cảm thấy bị thương hại.
Giọng nói mang theo ý cười của Yến Nghiêu vang lên: “Tôi không khóc đâu.”
“Anh cũng không cần vì muốn khích tôi mà nói những lời bản thân không thích. Tôi chỉ cảm thấy chúng ta vẫn còn không gian để tìm hiểu nhau, vì vậy tôi muốn quay lại mối quan hệ bạn bè bình thường. Anh có thể trả lời tôi được không? Nó quyết định việc tôi có tiếp tục nói nữa hay thôi.”
“Tôi không thể giả câm giả điếc được,” Tề Hám trả lời. Biết rành rành mà giả vờ ngơ ngác không phải là việc Tề Hám sẽ làm, do dự thiếu quyết đoán cũng không phải là tính cách của anh.
Bất kể tửu lượng ra sao, Tề Hám đều không xem trọng lời nói của người đã uống rượu, anh chỉ nghe cho vui mà thôi. Chất cồn đã k*ch th*ch dopamine tiết ra khiến não bộ hưng phấn, nên chẳng ai dám chắc những lời nói ra lúc này có phải là suy nghĩ thật lòng hay không, và liệu sau khi tỉnh táo có hối hận hay không.
Yến Nghiêu dường như đã lường trước được thái độ của Tề Hám, cậu vẫn cười nói: “Ừm, tôi thật sự rất thích anh. Anh này, tôi thấy anh rất có tài, hy vọng anh sẽ trở về vị trí vốn thuộc về mình, cũng mong anh sẽ gặp được người mà anh thật sự yêu thương.”
Tề Hám chăm chú lắng nghe từng lời Yến Nghiêu nói, nhưng cảm thấy chúng chẳng ăn nhập gì với nhau. Nghe đến câu cuối cùng, anh càng thấy nực cười hơn, còn bật ra một tiếng cười khẩy từ trong cổ họng. Yến Nghiêu nghe thấy tiếng cười của anh liền nói tiếp: “Thôi được rồi, lời chúc phía trước là thật lòng, còn lời chúc sau có hơi trái lòng một chút.”
Ngay sau đó, Tề Hám nghe thấy tiếng bước chân. Yến Nghiêu đã đi đến sau lưng anh, một vật bằng kim loại ấm nóng do được ủ trong tay được nhét vào tay. Tề Hám nắm lấy, nhận ra đó chính là chiếc kẹp capo được Yến Nghiêu nhặt đi.
“Vật về với chủ,” Yến Nghiêu khẽ nói.
Tề Hám liếc qua khóe mắt, thấy được vai của cậu. Anh vừa nhích chân một bước, Yến Nghiêu đã lập tức lùi về vị trí cũ, dường như sợ Tề Hám nhìn thấy mình. Tề Hám mân mê chiếc kẹp capo bằng kim loại, rồi đột ngột xoay người đối mặt với Yến Nghiêu: “Cậu hiểu ý của tôi rồi chứ?”
Yến Nghiêu quả thực chưa kịp khóc, nhưng tình hình cũng chẳng khá hơn là bao. Hốc mắt cậu đã đỏ hoe, rõ là muốn khóc nhưng đã cố gắng kìm nén lại. Cậu hơi lúng túng quay đầu đi, nhưng rồi lại cảm thấy như vậy quá yếu đuối, liền quay đầu lại: “Tôi…”
Cậu vừa định trả lời thì đột nhiên im bặt. Ngay khoảnh khắc định trả lời, trong lòng cậu bỗng lóe lên một suy đoán phi thực tế khác, và một cảm xúc vui mừng khấp khởi lặng lẽ nảy mầm. Cậu nhìn thẳng vào mắt Tề Hám, giọng nói không giấu nổi sự mong đợi: “Anh, anh…”
Yến Nghiêu căng thẳng đến mức hơi thở trở nên dồn dập, yết hầu trượt lên xuống hai lần rồi nói tiếp: “Có phải anh cũng cảm thấy chúng ta có thể tiến xa hơn không?”
Tề Hám lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt chẳng hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng cái nhìn ấy không khiến Yến Nghiêu lùi bước, ngược lại càng thêm gan dạ. Việc Tề Hám không phủ nhận ngay lập tức có nghĩa khả năng này không hề nhỏ. Yến Nghiêu nói tiếp: “Tôi luôn cảm thấy anh không muốn mọi người hiểu về mình. Mỗi lần tội muốn hỏi thì anh đều lảng sang chuyện khác, vì vậy tôi mới luôn cho rằng anh hoàn toàn không thích tôi chút nào.”
“Yến Nghiêu, tôi sẽ nói trước những lời không hay nhé. Tôi chưa từng thích cậu,” Tề Hám thấy đối phương lại bắt đầu suy diễn lung tung, bèn mở lời cắt ngang để kéo cậu về đúng hướng.
Yến Nghiêu tiến lại gần anh hơn một chút, ngước mắt nhìn Tề Hám. Khi nhìn thẳng, ánh mắt của Yến Nghiêu có phần sắc bén. Nhưng khi hơi ngước lên, đuôi mắt lại trĩu xuống, chỉ một thay đổi góc độ nhỏ đã khiến thanh niên trông như một chú cún con đang ngồi dưới chân, vẫy đuôi mong được v**t v*.
Cậu đã đứng hóng gió lâu như vậy mà mặt không những không hết đỏ, ngược lại còn đỏ hơn. Yến Nghiêu nhìn Tề Hám bằng ánh mắt ươn ướt, khẽ nói: “Biết chứ, nhưng vẫn có một chút, đúng không? Anh à, anh nói cho tôi biết đi.”
Ý định ban đầu của Tề Hám chỉ là muốn nói rõ ràng với cậu, tránh cho đôi bên phải đoán mò suy nghĩ của nhau gây lãng phí thời gian. Tiếp tục đâm đầu vào tường hay từ bỏ là do Yến Nghiêu tự lựa chọn. Nhưng nhìn bộ dạng của thanh niên bây giờ, chuyện này với cậu dường như không phải là một câu hỏi trắc nghiệm, mà là một bài văn nghị luận với đề bài là “Làm thế nào để đối phương thích mình”, và cứ thế triển khai thành một bài luận dài.
“Đúng vậy,” Tề Hám thở dài, nghe chính mình thừa nhận.