Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 31

Tề Hám không để ý hai người đã tạm biệt và về nhà như thế nào. Anh chỉ nhớ Yến Nghiêu đã hỏi với gương mặt đỏ bừng rằng liệu từ nay trở đi có được tính là cậu đang theo đuổi anh không. Tề Hám cho rằng như vậy chưa tính, nhưng Yến Nghiêu thì hoàn toàn không nghe lọt tai. Có lẽ đối phương có cách hiểu của riêng mình, rồi cứ thế mang gương mặt đỏ lựng ấy mà bỏ đi.

Sáng hôm đó, Tề Hám bị tiếng ồn từ nhà Dương Mai ở tầng hai đánh thức. Ngay từ lúc mới dọn đến đây, anh đã thấy cách âm quá kém nên lót thêm cả tấm xốp cách âm, nhưng chung quy vẫn không ngăn được tiếng ồn hoàn toàn, hễ có động tĩnh gì lớn là vẫn nghe thấy như thường.

Trước kia, nhà Dương Mai thường ồn ào bởi tiếng ti vi và tiếng rung của máy nhảy. Nhưng mấy ngày nay, những âm thanh ấy lại có gì đó không ổn. Đó là tiếng đồ đạc bị ném vỡ loảng xoảng. Tề Hám cũng không chủ động sang hỏi, bởi anh không muốn lúc nào cũng dây dưa với cô ta.

Tề Hám vẫn sinh hoạt như thường lệ, sau khi vệ sinh cá nhân thì ra chăm sóc hoa cỏ, ăn sáng xong bật tin tức buổi sáng lên xem. Bất chợt, tiếng gõ cửa dồn dập đã cắt ngang chương trình thời sự. Tề Hám mở cửa thì thấy bác Tề. Vừa thấy anh ra, bác đã kéo anh đi thẳng lên lầu: “Con bé Tiểu Dương ở tầng hai đang đánh nhau kìa!”

   

Tề Hám vốn không muốn can dự vào chuyện riêng của người khác, cứ ngỡ Dương Mai chỉ đang xô xát qua lại với bạn bè, vì dù sao cô ta cũng thường xuyên túm tóc véo tay với mấy chị em bạn dì ở nhà. Khi lên đến tầng hai, Tề Hám nhìn vào trong qua ô cửa sổ thì nhận ra cảnh tượng mờ ảo bên trong không phải là Dương Mai đang đùa giỡn với bạn bè, mà là một người đàn ông cao to vạm vỡ đang ấn đầu cô xuống bàn trà, tay còn cầm thứ gì đó không rõ.

Tề Hám lập tức quát lớn: “Anh đang làm gì đấy?”

Anh quát lên để ngắt hành động của gã đàn ông kia trước. Nếu có thể giải quyết vấn đề bằng lời nói thì tốt nhất, bởi Tề Hám vốn không thích dùng bạo lực, rất phiền phức. Bác Tề sau khi xác nhận tình hình liền xuống nhà Tề Hám để gọi báo cảnh sát, còn anh ở lại để tạm thời thu hút sự chú ý của gã kia.

Gã đàn ông trong nhà buông thứ đang cầm trong tay ra. Dương Mai ngã ngồi bệt xuống bên cạnh bàn trà, tóc tai bù xù, thở hổn hển liên hồi. Gã kia cũng không mở cửa đối chất với Tề Hám mà chỉ nói vọng ra: “Tôi là bạn trai của cô ấy, đây là chút chuyện nhà thôi.”

Tề Hám đưa mắt nhìn sang người đang ngã ngòi dưới đất, hỏi: “Phải vậy không, Dương Mai?”

Dương Mai khàn giọng “ừm” một tiếng bé xíu. Ngày thường cô ta kiêu căng ngạo mạn là thế, mà giờ đến cả kêu cứu cũng không dám.

Tề Hám nhìn cô ta, bụng bảo dạ tuy Dương Mai không mấy dễ ưa nhưng cũng là con gái, thế là anh quyết định can thiệp thêm chút nữa, lại gọi một tiếng: “Dương Mai.”

Dương Mai im bặt, gã đàn ông bên trong cũng mất kiên nhẫn, liền mở cửa bước ra. Gã đứng trước mặt Tề Hám lúc này vẫn đang khom lưng nhìn qua cửa sổ, đoạn lên tiếng dọa nạt: “Mày rốt cuộc muốn cái đéo gì? Chuyện nhà người khác cũng thích chõ mũi vào thế à? Có tin bố móc mắt mày ra không?”

   

Tề Hám thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống gã, vẻ mặt lạnh đi, khí thế áp đảo: “Anh làm ồn đến tôi rồi.”

“Mẹ nhà mày! Ồn thì sao?!” Gã đàn ông đối diện văng tục một tiếng, rồi quay vào trong gầm lên với Dương Mai: “Con đ* kia, mày rốt cuộc lén lút qua lại với mấy thằng đàn ông hả? Ngoài đường thì tùy tiện va phải một thằng, về đến đây lại gặp thêm thằng khác à?”

“Chúng tôi chẳng có quan hệ gì cả.” Tề Hám lập tức phủ nhận, dứt khoát cắt đứt ý gã ám chỉ.

Gã đàn ông nhìn vẻ mặt của anh, thấy đúng là không có chút gì lo lắng, bèn nói: “Đã đéo quen biết thì đừng có xía vào chuyện người khác!”. Nói xong, gã quay người định vào nhà thì đúng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi đã dừng ngay đầu ngõ. Tiếng còi vừa tắt, hai viên cảnh sát mặc đồng phục lập tức bước xuống xe.

Gã đàn ông quay người nhìn xuống lầu, còn Dương Mai trong nhà nghe thấy tiếng còi cũng chạy ra nhìn xuống. Gò má bên trái của cô ta đỏ ửng một mảng. Cô quay đầu nhìn Tề Hám, mắt bỗng mở to: “Tề…”

Chớp thời cơ đó, Tề Hám tóm được cú đấm vung tới từ bên cạnh, túm chặt lấy cánh tay gã, nhân đà tung một cú đá mạnh vào bụng. Gã đàn ông vội giơ tay lên đỡ, nhưng Tề Hám không hề nương sức nên gã vẫn bị đá văng vào bức tường phía sau. Gã đau đến mức suýt không đứng dậy nổi. Khi gã định phản công lại thì Tề Hám đã né đi và không ra tay nữa, bởi một chiếc dùi cui đã kịp thời chặn ngang giữa hai người.

Cảnh sát yêu cầu họ vào nhà nói chuyện vì đứng ở ngoài gây chú ý quá. Trong lúc ngồi trên ghế sofa để hòa giải, viên cảnh sát trẻ tuổi ngồi bên cạnh đã nhận ra hai người họ: “Sao lại là các người nữa vậy?”

   

Viên cảnh sát trẻ nói với gã đàn ông: “Lần trước anh đã gây sự với lính cứu hỏa rồi, giờ lại gây thương tích cho dân thường. Quá tam ba bận, tôi cảnh cáo anh…”

Viên cảnh sát trung niên nhiều kinh nghiệm hơn giơ tay ngắt lời, bắt đầu xác minh danh tính, hỏi han nguyên nhân sự việc và tính xác thực của tình hình. Trong khi đó, viên cảnh sát trẻ tập trung ghi chép ở bên cạnh.

Gã đàn ông nói rằng Dương Mai ra ngoài thi lẳng lơ v* v*n đàn ông. Khi về nhà gã muốn nói chuyện rõ ràng thì cô ta cứ một mực chối bay chối biến, gã tức quá không kiềm chế được mới ra tay. Suốt buổi hòa giải, Dương Mai không nói một lời, chỉ ôm tay ngồi thẫn thờ. Cứ thế, lời kể một phía của gã đàn ông nghiễm nhiên được ngầm thừa nhận. Mãi đến lúc cuối cùng, khi cảnh sát yêu cầu ký tên vào biên bản, Dương Mai mới chịu giơ tay viết tên và lăn dấu vân tay.

Gã đàn ông lại lèm bèm thêm mấy câu rằng chuyện nhà không cần người ngoài xía vào, làm ầm lên thế này thật khó coi, hàng xóm láng giềng lại được dịp nhiều chuyện.

Viên cảnh sát trẻ kẹp cây bút vào tập biên bản, đóng sập cuốn sổ lại, phát ra một tiếng “bốp” không hề nhỏ. Giọng anh ta cũng trở nên gay gắt: “Quan thanh liêm khó xử chuyện nhà, đó là chuyện của thời Minh, thời Thanh rồi. Bây giờ là Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, có pháp luật nhà nước quản lý hẳn hoi.”

Lần này, viên cảnh sát trung niên không ngắt lời anh ta nữa, còn gã đàn ông kia cũng không dám cãi lại. Lúc ra về, cảnh sát gọi cả gã và Tề Hám ra khỏi phòng. Gã đàn ông xuống lầu lái xe đi mất, còn Tề Hám cũng về nhà kể lại tình hình cho bác Tề.

Sức khỏe của bác Tề ngày một yếu đi, bây giờ chỉ có thể ra ngoài vào buổi sáng và trưa để mua rau nấu cơm. Tề Hám luôn có một dự cảm không lành, nhưng anh cũng không chủ động hỏi thêm nữa, chỉ thi thoảng lại chạy lên lầu thăm nom, chứng kiến sức khỏe của bác ngày một sa sút.

   

Kể từ lần cảnh sát đến hòa giải, Tề Hám không còn bị tiếng ồn làm phiền nữa. Những lúc ở một mình, Dương Mai cũng trở nên rất yên tĩnh, điều này khiến Tề Hám nhất thời vẫn chưa kịp thích ứng.

Sau những ngày đầu hạ, thời tiết nóng lên đột ngột, kéo theo cả muỗi độc và tiếng ve inh ỏi. Ấy vậy mà Cao Thanh và Lâm Băng vẫn dính lấy nhau cả ngày không biết nóng là gì. Hôm nay là sinh nhật Cao Thanh, thế nên Tề Hám đành âm thầm chịu đựng giọng ca lạc điệu đến khó tin của hắn. Đã thế, Cao Thanh còn kéo anh hát chung. Tề Hám chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng karaoke, vừa hút thuốc vừa nhìn bọn họ ồn ào náo nhiệt.

Tiệc tàn, Tề Hám lần lượt tống từng người một lên taxi. Anh liếc đồng hồ, đã quá nửa đêm. Đêm ở thành phố B tĩnh lặng, không còn ồn ào huyên náo, trả lại cho mỗi người một khoảng thời gian riêng tư.

Tề Hám cưỡi xe điện về nhà. Khi đi ngang qua đại lộ thứ hai, anh thấy một đám đông đang tụ tập ồn ào dưới chân một khách sạn. Tề Hám phanh xe lại, ngước mắt nhìn lên. Bên ngoài tầng mười sáu của khách sạn, một người phụ nữ gần như khỏa thân, tóc tai rũ rượi đang ngồi trên cục nóng điều hòa. Trên sân thượng, một hàng lính cứu hỏa mặc đồng phục cứu hộ màu cam đang chuẩn bị triển khai công tác giải cứu.

Người phụ nữ co rúm người lại trên cục nóng điều hòa. Tề Hám vội dừng xe gần đó rồi chạy về phía khách sạn. Khi gió thổi tung mái tóc rối nát kia, gương mặt lộ ra khiến anh nhận ra ngay — đó là Dương Mai.

Bình Luận (0)
Comment