Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 32

Yến Nghiêu trang bị dây cứu hộ, sau khi khóa chặt dây an toàn quanh hông, cậu từ từ thả mình xuống từ sân thượng. Khi đặt chân lên mỏm tường nhỏ bên cạnh cục nóng điều hòa nơi Dương Mai đang ngồi, đám đông phía dưới đồng loạt ồ lên kinh ngạc.

Yến Nghiêu từ từ khuỵu gối xuống bên cạnh, cởi chiếc áo khoác đang buộc ở hông khoác lên người cô để che đi th*n th* tr*n tr** đầy thương tích, rồi hỏi: “Cô có muốn lên trên không?”

Cậu không rõ vì sao Dương Mai lại ở đây, là muốn tự vẫn hay vì một lý do bất đắc dĩ nào khác. Nhưng Yến Nghiêu nghiêng về vế sau hơn, vì Dương Mai hoàn toàn không có biểu hiện muốn tìm đến cái chết, ngay cả nét mặt cũng đờ đẫn, trông như bị dọa sợ.

Dương Mai đảo mắt, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên gương mặt Yến Nghiêu. Đôi mắt cô vô hồn, tựa như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Yến Nghiêu bèn đổi chủ đề: “Cô ngồi thế này không lạnh à?”

Đối với những người đang trong tình huống cực đoan, hỏi han chuyện ăn uống hay có thấy lạnh không sẽ khiến họ cảm thấy mình được quan tâm. Dương Mai co người lại trong chiếc áo khoác, hoàn toàn lờ đi lời nói của Yến Nghiêu, tự mình lẩm bẩm: “Tôi đã làm sai rồi.”

   

“Cô thấy mình đã làm sai chuyện gì?” Yến Nghiêu thả lỏng người, dùng thái độ của một người chuyên tâm lắng nghe để giao tiếp với cô.

Giọng Dương Mai hờ hững: “Tôi muốn có tiền cứu mạng mẹ tôi, nhưng tiền không cứu được bà ấy, còn tôi thì sắp bị đánh chết rồi.”

Cô ta chỉ dùng vài ba câu đã tóm gọn lại mọi chuyện. Yến Nghiêu quả thực rất khó đồng cảm với cô, cũng có phần chưa hiểu hết sự tình. Nhưng cậu có thể đưa ra một giải pháp mà bản thân cho là tốt nhất: “Chia tay gã ta đi. Nếu mạng sống đã không thể cứu vãn thì cũng đừng sống hoài sống phí.”

“Ý cậu là sao?” Hàng mi của Dương Mai đã ướt đẫm, bết lại thành từng sợi. Yến Nghiêu không ngờ một người ghê gớm đanh đá như cô lại có thể khóc đến nông nỗi này.

“Cô không thấy dùng khoảng thời gian đó để đi ngắm núi non biển cả sẽ thú vị hơn là nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà sao?”

Dương Mai mấp máy môi nhưng không nói gì. Yến Nghiêu nói tiếp: “Người ta phát minh ra xe lăn là để những người đi lại bất tiện có thể ra ngoài.”

Dương Mai không ngờ cậu lại nói những lời như vậy. Điều cậu nói ra không phải là lời an ủi, mà là một phương pháp tiếp cận mạo hiểm và lý tưởng hóa hơn. Dương Mai cười một tiếng đầy giễu cợt, nói: “Đúng là đồ ngốc.”

Tính khí của Yến Nghiêu tùy thuộc vào tình hình lúc đó. Cậu không hề tức giận, chỉ nói: “Làm chuyện ngốc nghếch mới là đồ ngốc.”

“Như thế này mà chưa đủ ngốc sao?” Dương Mai vặn lại ngay.

   

Yến Nghiêu nhìn thẳng vào cô, để cô hiểu rằng mình đang rất nghiêm túc: “Tôi lại thấy rất có ý nghĩa.”

Dương Mai không muốn tranh luận triết lý nhân sinh với cậu nữa, nói thẳng yêu cầu của mình: “Tôi muốn hút một điếu thuốc.” Yến Nghiêu giơ tay ra hiệu cho Hướng Văn Phi ném thuốc lá xuống. Cô chậm rãi rít từng hơi thuốc, và dù Yến Nghiêu có nói gì thêm, cô cũng không đáp lại nữa. Vì vậy, cậu đành im lặng ngồi bên cạnh đợi cô hút xong.

Sau khi hút xong điếu thuốc, Dương Mai tự mình nói muốn đi lên. Yến Nghiêu cúi xuống luồn dây cứu hộ cho cô, siết chặt lại, rồi sau khi kiểm tra kỹ càng một lượt mới ra hiệu cho cô nhích lại gần phía cậu. Yến Nghiêu đang trong tư thế nửa quỳ, chỉ vào đùi mình rồi nói: “Cô cứ đạp lên đùi tôi rồi bước lên vai. Đừng sợ, mọi người trên đó sẽ kéo cô lên.”

Dương Mai im lặng một lát rồi khàn giọng đáp: “Không cần phải thế đâu.” Yến Nghiêu đã gặp nhiều trường hợp thế này, người ta thường ngại ngùng khi phải đạp lên người khác vì cảm thấy thiếu tôn trọng. Vì vậy, cậu nói đùa để phá vỡ bầu không khí gượng gạo: “Cô cứ yên tâm, tôi không thích con gái đâu, sẽ không lợi dụng cô.”

“Đồ thần kinh!” Dương Mai hết lời để nói, nhưng quả nhiên lời của Yến Nghiêu có tác dụng k*ch th*ch hơn nhiều. Dương Mai kéo chặt áo lại, chẳng nghĩ ngợi gì nữa mà đạp thẳng lên đùi rồi lên vai Yến Nghiêu. Cậu giơ tay đỡ lấy người cô, trong khi những người lính cứu hỏa trên sân thượng đã vươn tay ra, nắm lấy tay cô rồi kéo lên.

Thấy cả hai đều bình an vô sự, Tề Hám mới thở phào nhẹ nhõm. Đám đông hiếu kỳ thấy không còn chuyện gì nữa cũng dần giải tán. Tề Hám sờ vào túi áo nhưng không thấy chìa khóa xe đâu, liền cúi xuống nhìn quanh mặt đất tìm kiếm.

   

Thính giác của Tề Hám rất nhạy, anh có thể phân biệt được cả tiếng hít thở và bước chân của người quen. Vì vậy, anh cất tiếng gọi: “Yến Nghiêu.”

“Có.” Một giọng nói mang theo ý cười của Yến Nghiêu vang lên từ phía sau. Dường như cậu biết Tề Hám sẽ gọi mình, nên ngay khi anh vừa dứt lời đã lập tức đáp lại.

Tề Hám quay người nhìn cậu. Yến Nghiêu hẳn đã chạy vội vào thang máy rồi lại chạy vội ra đây, cậu thở hổn hển đưa chùm chìa khóa trong tay cho Tề Hám: “Anh tìm cái này à?”

Tề Hám nhận lấy chìa khóa, “Cảm ơn cậu.”

Yến Nghiêu mỉm cười, một nụ cười đặc trưng nhất của mình rồi nói: “Lúc nãy ở trên cao tôi đã nhìn thấy anh rồi.”

Vậy thì thị lực của cậu cũng tốt thật đấy, Tề Hám đáp lại một tiếng, rồi hỏi: “Không sao chứ?” Yến Nghiêu lắc đầu. Ánh mắt Tề Hám vô tình lướt qua chiếc dây chuyền bạc hình bện thừng trên cổ cậu, mặt dây ẩn trong cổ áo.

Yến Nghiêu hỏi anh: “Sao muộn thế này rồi anh còn chưa nghỉ ngơi?”

“Cao Thanh tổ chức sinh nhật.”

Yến Nghiêu ngẩn người “Ồ” một tiếng, rõ ràng là cậu không hề biết chuyện này. Mối quan hệ giữa Yến Nghiêu và Cao Thanh rất bình thường, nếu không phải vì có chút họ hàng thì chẳng khác nào hai người xa lạ. Cao Thanh từng nói vấn đề là ở Yến Nghiêu, bởi cậu chẳng thân thiết với ai, lúc nào cũng đơn độc một mình.

Tề Hám vẫy tay chào tạm biệt rồi quay người cưỡi xe điện về nhà. Về đến nơi được một lúc, Yến Nghiêu gửi cho anh một tấm ảnh. Trong ảnh là con mèo tam thể đang cuộn tròn ngủ say sưa trong thùng giấy, một tay của Yến Nghiêu đang véo râu nó, còn cậu thì để lộ nửa khuôn mặt. Những tấm ảnh selfie của Yến Nghiêu luôn toát lên một cảm giác tùy hứng và phóng khoáng, góc chụp chưa bao giờ là “góc chết”, cứ như thể cậu đã lựa chọn kỹ càng những góc cạnh đẹp nhất của mình vậy.

   

Tề Hám trả lời: Nửa đêm nửa hôm còn làm phiền người ta.

Yến Nghiêu: Nó bảo nó nhớ anh nên người ta chụp ảnh nó cho anh xem này.

Tề Hám: Cậu là Chu Công giải mộng à?

Yến Nghiêu gửi một đoạn ghi âm. Tề Hám bấm vào nghe, đầu tiên là mấy tiếng mèo kêu, anh cứ ngỡ con mèo tam thể bị Yến Nghiêu chọc cho tỉnh giấc. Nhưng ngay sau đó, anh nghe thấy giọng Yến Nghiêu: “Nhớ anh quá, anh à.” Kế đến lại là mấy tiếng mèo kêu nữa. Hóa ra là Yến Nghiêu đang giả tiếng mèo.

Tề Hám đáp lại: Không yêu qua mạng.

Thấy Tề Hám vậy mà lại dùng đống ký ức muốn chôn vùi của mình để trêu lại, Yến Nghiêu cảm thấy dáng vẻ bông đùa này của anh thật hiếm thấy, không nhịn được mà bật cười một tiếng. Hướng Văn Phi vừa đi vệ sinh về ký túc xá, nghe thấy tiếng cười của Yến Nghiêu mà sống lưng lạnh toát. Lại thấy đối phương đang ôm điện thoại cười ngây ngất, Hướng Văn Phi kinh hãi xoa xoa lớp da gà trên cánh tay, vội rúc vào chăn tắt đèn đi ngủ, tự nhủ rằng đây chắc chắn là một cơn ác mộng.

Mấy hôm nay Yến Nghiêu đang lên kế hoạch cho kỳ nghỉ phép. Hướng Văn Phi nhìn cậu một lúc, lại nhìn thêm một lúc nữa, cuối cùng không nhịn được mà buột miệng hỏi: “Dạo này anh đang yêu à?”

“Không có.” Yến Nghiêu vẫn dán mắt vào điện thoại xem lịch phân công. Hướng Văn Phi huých cùi chỏ vào người thanh niên, giọng đầy vẻ hóng hớt: “Thế đang theo đuổi ai à? Kể tôi nghe đi, đây bày mưu cho.”

   

“Cậu á?” Yến Nghiêu tỏ vẻ nghi ngờ.

Thấy đàn anh chẳng những nghi ngờ mà vẻ mặt còn có chút giễu cợt, Hướng Văn Phi vội vàng chứng tỏ bản thân: “Tôi cũng từng có mấy đời bạn gái rồi đấy nhé.”

Yến Nghiêu thầm nghĩ người mình thích lại không phải con gái, mấy chiêu tán gái đó vô dụng thôi, bèn từ chối: “Cậu không được đâu.”

Hướng Văn Phi quyết ăn thua đủ tới cùng: “Sao cậu biết cách của tôi không được? Tính tình người ta thế nào? Nhiệt tình hay kiểu mưa dầm thấm lâu? Thích cái gì?”

Yến Nghiêu nói: “Đừng cố chấp nữa, mấy chiêu của cậu vô dụng thôi.”

Hướng Văn Phi ngẫm lại một lượt những người phụ nữ có quan hệ với Yến Nghiêu trong đầu, sau đó kinh hoàng phát hiện ra rằng ngoài nữ nhân viên văn thư và dì nấu ăn trong đơn vị, Yến Nghiêu chưa từng có bất kỳ tiếp xúc không cần thiết nào với những người khác giới khác. Thế là một suy đoán táo bạo nảy ra trong đầu cậu ta. Hướng Văn Phi đang định nói câu “yêu qua mạng cần cẩn thận” thì bỗng có người chạy đến gọi: “Tiểu đội trưởng Yến, có người tìm.”

Yến Nghiêu đút điện thoại vào túi, đứng dậy phủi quần rồi đi về phía phòng bảo vệ. Tới nơi, cậu thấy Dương Mai đang đứng bên cạnh phòng bảo vệ, tay cầm một chiếc hộp gỗ dài.

Yến Nghiêu không ngờ cô ta sẽ tìm đến đây, liền hỏi: “Cô tìm tôi à?” Dương Mai gật đầu, “Gọi cả đồng đội của cậu ra đây.”

Yến Nghiêu mơ hồ có một dự cảm chẳng lành: “Để làm gì?” Dương Mai cũng không muốn nhiều lời: “Nhanh lên.” Yến Nghiêu thấy cô ta thật khó hiểu, do dự một lúc rồi cũng cầm chiếc còi đang đeo trên cổ lên, thổi một hồi còi tập hợp.

   

Nghe thấy tiếng còi, các đồng đội đang nghỉ ngơi, tản ra khắp nơi trong đội cứu hỏa vội vàng buông việc đang làm, chạy đến tập hợp. Thấy mọi người đã vào hàng ngũ ngay ngắn, Dương Mai hắng giọng, nói: “Chào các chiến sĩ cứu hỏa, tôi là người bị nạn mắc kẹt trên tầng cao của khách sạn Thiên Vũ vào tối ngày mười ba, tôi…”

Dương Mai thẳng thắn nói ra thân phận của mình, dù cho cái đêm khỏa thân hôm đó đã xây dựng nên một hình ảnh không mấy tốt đẹp trong lòng đa số mọi người, trở thành chủ đề bàn tán sau bữa cơm của quần chúng mấy ngày nay.

“Khoan đã.” Yến Nghiêu lên tiếng định ngắt lời, cứ ngỡ cô ta sắp nói ra tên họ của mình. Dương Mai chẳng thèm liếc cậu lấy một cái, cứ thế nói tiếp: “Hôm nay tôi mạo muội đến đây là để cảm ơn tất cả các chiến sĩ anh dũng quả cảm, đặc biệt là cảm ơn người đã cứu tôi thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng…” Dương Mai giơ tay ra hiệu về phía Yến Nghiêu, “Tên.”

Yến Nghiêu ngượng đến tê cả da đầu, đờ đẫn đáp: “Yến Nghiêu…”

Dương Mai mỉm cười nói tiếp: “Đồng chí Yến Nghiêu, tôi xin được gửi tặng cậu một món quà nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.” Nói rồi, cô mở chiếc hộp gỗ trong tay, lấy ra một cuộn vải gấm màu đỏ. Dương Mai giũ tay một cái, tấm vải được mở ra. Cô ta dùng hai tay đưa cho Yến Nghiêu. Cậu giơ tay đỡ lấy một đầu, hai người mỗi người cầm một bên. Tay kia của Dương Mai mò trong túi lấy ra chiếc điện thoại, mở khóa rồi đưa cho một đồng đội trong hàng, mỉm cười lịch sự: “Anh có thể chụp giúp chúng tôi một tấm ảnh được không? Cảm ơn.”

Người đồng đội kia tỏ vẻ rất sẵn lòng, nhận lấy điện thoại rồi chụp ảnh cho hai người họ. Yến Nghiêu liếc thấy dòng chữ vàng trên tấm vải gấm đỏ, viết rằng: Lính cứu hỏa của nhân dân, tình sâu nghĩa nặng với nhân dân.

   

Các đồng đội giơ tay lên vỗ bôm bốp. Buổi lễ tặng cờ kết thúc, người đồng đội vừa giúp chụp ảnh nói: “Tiểu đội trưởng, em đi vệ sinh tiếp được chưa ạ?”

Yến Nghiêu thu lại lá cờ, bất đắc dĩ nói: “Giải tán đi.”

Đội hình vừa xếp ngay ngắn lập tức tan rã. Bình thường cũng có người khác tìm đến tận nơi để cảm ơn, nhưng thường sẽ có vài anh chàng độc thân ở lại trêu chọc dăm ba câu. Lần này thì lại giải tán hết cả, có lẽ họ nghĩ Dương Mai có ý với Yến Nghiêu nên không muốn làm phiền.

Ngay khi mọi người vừa đi khỏi, Dương Mai liền trở lại con người cũ, không còn ra vẻ thục nữ biết ơn nữa, cô ta hỏi: “Sao thế? Không thích à?”

Yến Nghiêu không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối diện với cô ta, bèn đáp: “Bình thường.”

Dương Mai khoanh tay, dùng ánh mắt như đang săm soi một món hàng nhìn cậu, cuối cùng đưa ra lời nhận xét: “Cậu cũng không tệ nhỉ.”

Sự nhẫn nại của Yến Nghiêu có giới hạn. Cậu ghét nhất là bị người khác quét mắt từ đầu đến chân rồi nhận xét, dán mác cho mình. Nhưng thấy Dương Mai là con gái, thanh nên vẫn cố nén giận: “Vào việc chính đi.”

Thấy cậu lại sắp nổi nóng, Dương Mai lại lôi Tề Hám ra để dập lửa: “Thái độ gì thế? Dù sao tôi và anh Tề cũng có chút quan hệ đấy.”

“Quan hệ gì? Quan hệ hàng xóm nhạt nhẽo à?” Yến Nghiêu vặn lại.

Dương Mai nhìn cậu với ánh mắt trêu chọc, khiêu khích: “Anh ấy chắc không thích kiểu người ăn nói đanh đá, móc mỉa đâu.”

   

Yến Nghiêu không bị cô ta kích động, hỏi ngược lại: “Cô nghĩ thái độ của tôi đối với hai người có thể giống nhau được sao?”

Câu nói này của cậu quả thực đã chứng thực cho suy đoán của Dương Mai. Cô ta cười nói: “Tôi chỉ lừa cậu một chút thôi, xem kìa, lại nổi nóng rồi. Có cần tôi nghĩ cách giúp không?”

Yến Nghiêu chẳng quan tâm cô ta có biết hay không, cậu chỉ muốn Dương Mai mau chóng rời đi, vì dù sao những ý kiến cô ta đưa ra cũng toàn là ý tồi: “Đồ tôi nhận rồi, cảm ơn. Tôi sẽ treo nó ở đầu giường, mỗi tối dập đầu ba cái rồi mới ngủ. Cô đi được chưa?”

Bình Luận (0)
Comment