Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 33

“Tất nhiên là không được.”

Tề Hám đang nói chuyện điện thoại với mẹ. Đại ý là cô con gái của anh họ đang trong thời kỳ nổi loạn, cặp kè với một thằng nhóc tóc vàng hoe khiến bố nó tức đến độ nhốt con ở nhà cả tháng. Sau khi con gái hứa sẽ chia tay và quay lại trường học, cô bé lại học theo trào lưu hẹn hò đồng tính trên mạng, quay sang yêu một bạn nữ. Con gái giáo dục phiền phức hơn con trai nhiều, mắng không được, đánh lại càng không xong, làm bố nó tức đến sắp phát bệnh tim. Cuối cùng, họ nghĩ đến việc nhờ Tề Hám dùng thân phận đặc biệt của anh để “trị” con bé, thậm chí còn định gửi nó qua chỗ anh vào dịp nghỉ hè sắp tới. Tề Hám không có hơi sức đâu mà giải quyết chuyện nhà người khác nên đã từ chối thẳng thừng.

Ngày trước khi anh công khai xu hướng tính dục, tuy gia đình không đến mức gà bay chó sủa nhưng họ hàng thân thích cũng đều biết cả. Chuyện không quá ầm ĩ, nhưng ai cũng tỏ tường. Khoảng thời gian đó cũng là mấy năm huy hoàng nhất của Tề Hám, có tiền có quan hệ lại có chỗ dựa vững chắc, chẳng ai dám ho he với anh. Ngay cả bố mẹ cũng chẳng làm gì được anh. Tóm lại là, khi có thực lực và sự tự tin, người ta vốn chẳng sợ phiền phức.

“Hơn nữa, con là đàn ông trưởng thành, nó lại là một cô bé chưa lơn. Mẹ nghĩ gì vậy?” Tề Hám tỏ ra rất bất mãn với cách giải quyết vấn đề của họ.

   

Mẹ Tề suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là con nói chuyện với nó qua WeChat đi? Dù gì nó cũng là cháu con, là con nhìn nó lớn lên mà.”

Tề Hám thở ra một hơi, đáp lại một tiếng không rõ có phải là đồng ý hay không. Nghe động tĩnh đó, mẹ anh biết ngay con trai đang hút thuốc, liền cằn nhằn: “Hút ít thôi, bây giờ đang 30 thì còn trẻ, đợi đến lúc con 4-50 tuổi thì sao? Định ngày nào cũng chạy vào bệnh viện à?”

“Con đang kiểm soát đây.” Tề Hám nói rồi lại rít thêm một hơi nữa. Anh nói chuyện với mẹ thêm vài câu rồi cúp máy. Tề Hám lướt danh bạ, tìm đến tài khoản của cô cháu gái, gõ mấy chữ quen thuộc đến nhàm chán để bắt đầu cuộc trò chuyện.

Tề Hám: Có đó không?

“Có nhà không đấy?” Tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng oang oang của Dương Mai. Tề Hám dập tắt điếu thuốc, đút điện thoại vào túi rồi ra mở cửa, vào thẳng vấn đề: “Có chuyện gì?”

Dương Mai hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện mấy hôm trước. Cô ta khoanh tay, lại trở về với vẻ cao ngạo như một con thiên nga trắng: “Tôi sắp đi rồi.”

Tề Hám dựa vào khung cửa, giọng rất thản nhiên: “Cô muốn tôi giúp gì?”

Dương Mai ngẩn người, “Hả?” một tiếng. Hai giây sau, cô ta mới hiểu ra Tề Hám đang nói đến chuyện lần trước anh đã giúp mình, nên lần này cũng hỏi ngược lại xem cô có cần giúp đỡ gì không.

Dương Mai bị hai người bọn họ làm cho sắp hết nói nổi: “Tôi sắp rời khỏi thành phố B, vĩnh viễn! Đúng là đồ gay mà đầu óc thẳng đuột, chỉ biết đến chuyện lợi ích.”

   

Tề Hám quả thực không ngờ cô ta thực sự sắp đi. Anh cứ ngỡ đối phương chỉ muốn ra ngoài giải khuây một thời gian. Tình hình cụ thể của sự việc mấy hôm trước anh cũng không nắm rõ, nên quyết định đột ngột rời khỏi thành phố này của Dương Mai hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

“Đi đâu thế?” Tề Hám hỏi.

Dương Mai không ngờ anh lại chủ động hỏi. Cô nghĩ một lát, vẻ mặt khá mông lung: “Tôi cũng không biết, cứ đi bừa thôi, chỗ nào thoải mái thì ở lại đó.” Cô ta buông tay xuống, nói tiếp: “Anh nên đi mà hỏi cậu bạn trai nhỏ của anh xem đã nói gì với tôi, khiến tôi bây giờ cứ như một con ngốc ấy.”

Tề Hám đã quá quen với kiểu trêu chọc này của cô ta, anh khẽ “hờ” một tiếng: “Trong mắt cô tôi chẳng phải có đến tám trăm cậu bạn trai sao? Đang nói đến ai thế?”

Dương Mai đảo mắt: “Cái người trông ngốc nhất ấy.”

Tề Hám không muốn tiếp tục chủ đề vô bổ này với đối phương nữa, chỉ nói: “Lần sau lựa chọn cho kỹ vào.”

Dương Mai lúc này mới nhớ ra Tề Hám đến giờ vẫn chưa hiểu nguyên nhân thực sự. Cô không giải thích nhiều, chỉ nở một nụ cười rạng rỡ đã lâu không thấy, giọng thanh thản: “Thật ra một mình cũng tốt lắm. Tôi đi đây.”

“Thượng lộ bình an.” Tề Hám nói.

Dương Mai chào tạm biệt anh rồi lên tầng hai về nhà. Tề Hám đóng cửa lại, lấy điện thoại ra thì thấy cô cháu gái đã trả lời tin nhắn.

   

Tiếu Nhạc Hân: Thế là chú cũng bị họ lay chuyển rồi à?

Tề Hám không để tâm đến giọng điệu mỉa mai của con bé, đầu ngón tay gõ mấy chữ.

Tề Hám: Nghe nói dạo này cháu cãi nhau to với bố à?

Tiếu Nhạc Hân tỏ vẻ khá dửng dưng: Ừm.

Tề Hám: Cháu thích con trai hay con gái?

Tiếu Nhạc Hân mất kiên nhẫn gửi một đoạn ghi âm: “Là con gái, con gái, con gái đấy! Sao đến cả chú cũng không hiểu vậy?”

Tề Hám gõ lại: Cháu chắc chứ?

Không hiểu vì sao Tiếu Nhạc Hân không trả lời nữa, mà Tề Hám vốn cũng chẳng có tâm trí đâu mà lo chuyện người khác. Dạo này anh hơi bận, một người bạn cũ đột nhiên liên lạc lại. Người này trước đây là ca sĩ chính của một ban nhạc, giờ đã ra riêng và phất lên như diều gặp gió. Tề Hám từng viết rất nhiều bài hát cho ban nhạc của họ, bao gồm cả ca khúc chia tay trong buổi biểu diễn cuối cùng. Ban đầu họ chỉ là một ban nhạc underground, còn Tề Hám cũng chỉ là một nhạc sĩ không tên tuổi. Sau này, ban nhạc nổi tiếng, Tề Hám cũng tạo được danh tiếng cho riêng mình. Thế nhưng, ngay khi ban nhạc đang ở đỉnh cao, ca sĩ chính Từ Tri Hàn lại dứt khoát rời nhóm. Tề Hám đã ngỡ đối phương sẽ biến mất tăm, không ngờ lại có ngày một bước lên mây.

Mối quan hệ giữa Tề Hám và người kia rất rõ ràng là một mối quan hệ hợp tác hoàn hảo. Từ Tri Hàn có tiền, Tề Hám có nhạc, thế là ký hợp đồng giao dịch. Khi Tề Hám bị bôi nhọ, anh ta không bỏ đá xuống giếng, nhưng dĩ nhiên cũng chẳng chìa tay cứu giúp. Và ngay khi cái tên Tề Hám có thể xuất hiện trở lại trên phần credit, Từ Tri Hàn đã chủ động liên lạc.

   

Từ Tri Hàn cần anh tiếp tục viết nhạc, còn Tề Hám cũng cần danh tiếng của đối phương để tên tuổi của mình dần quay trở lại với công chúng. Từ Tri Hàn là người rất thông minh, không bao giờ cố tạo dựng một mối quan hệ bạn bè giả tạo, mà Tề Hám cũng không muốn phải diễn. Về mặt âm nhạc có lẽ họ hợp nhau, nhưng làm bạn thì chưa chắc, bởi hai người quá thông minh ở cạnh nhau ngược lại sẽ rất mệt mỏi.

Hiện tại, Từ Tri Hàn chỉ liên lạc mang tính tượng trưng, có lẽ là muốn chờ xem phản ứng của khán giả với ca khúc cuối phim sau khi bộ phim lên sóng. Nhưng một khi phía bên kia đã có động thái, điều đó có nghĩa là ngày hợp tác trở lại cũng không còn xa nữa.

Vì vậy, dạo này Tề Hám đang tập trung sáng tác những ý tưởng mới cho anh ta. Yến Nghiêu cũng nhận ra anh đang bận nên rất ít khi làm phiền, nhưng dăm ba hôm vẫn sẽ ghé qua để “đánh dấu sự hiện diện”.

Tề Hám không rõ Dương Mai đã dọn đi cụ thể vào lúc nào. Chỉ đến một hôm, khi chuẩn bị lên nhà bác Tề ở tầng ba, lúc đi ngang qua tầng hai thấy hành lang trống huơ trống hoác và cửa nẻo đóng im ỉm, người đàn ông mới biết Dương Mai đã rời đi.

Sức khỏe của bác Tề đã tệ hẳn đi. Không phải Tề Hám bi quan, mà đó là sự thật. Anh cảm thấy bác chỉ còn cách cửa Diêm Vương một bước chân. Ngay cả việc đi chợ bác Tề cũng không còn sức nữa, đều là Tề Hám đúng giờ mua thức ăn mang lên cho bác. Cả ngày bác ho đến xé lòng xé phổi, vậy mà con trai ông cũng chẳng thèm về thăm lấy một lần.

Tề Hám thường tiện thể mang cơm nước lên cho bác Tề, nhưng không phải do anh tự nấu. Anh nói đùa với bác: “Bác mà ăn món cháu nấu chắc bệnh lại nặng thêm mất. Món của cháu cũng thuộc dạng thuốc độc mãn tính đấy ạ.”

   

Đó là câu nói đùa của Tề Hám với bác Tề. Lão nhân gia thực ra không quá bận tâm đến chuyện sinh lão bệnh tử. Bác Tề mỉm cười rồi lại ho sù sụ. Tề Hám rót cho đối phương một ly nước ấm. Ông uống xong mới dịu đi một chút, lòng dạ ngổn ngang trăm mối, nói: “Cháu cũng vất vả quá, tiểu Tề.”

Tề Hám lại không thấy vậy, anh cười hỏi lại: “Cháu vất vả chỗ nào chứ?”

“Áp lực ở nhà lớn lắm à? Sao lại không muốn về nhà thế?” Bác Tề rất ít khi chủ động nhắc đến gia đình Tề Hám, vì anh không bao giờ đề cập đến.

Tề Hám không muốn nói nhiều, chỉ dùng một lý do sáo rỗng để cho qua: “Cũng bình thường thôi. Ở gần nhà thì bố mẹ lúc nào cũng muốn kiểm soát suy nghĩ của cháu, cháu thấy ở ngoài tự do hơn.”

Bác Tề gật đầu, vẫn là những chuyện vụn vặt trong nhà. Bác nói: “Cũng là vì muốn tốt cho cháu thôi…” Nói rồi, bác đột nhiên chuyển sang tình hình sức khỏe của mình: “Bác sắp không qua khỏi rồi, không muốn cứ làm mất thời gian của cháu mãi.”

“Bác đừng nói vậy.”

“Bác sống hơn sáu mươi năm là đủ rồi. Sau này cháu không cần đến thăm bác nữa đâu.”

“Bác đừng lo làm mất thời gian của cháu, cháu vốn là kẻ rảnh rỗi mà.” Tề Hám nói lời an ủi rất trôi chảy, không hề vấp váp. Bác Tề nở một nụ cười nhàn nhạt, gắng gượng nằm xuống giường, rồi nói: “Cháu về đi, bác ngủ một lát.”

Tề Hám cảm thấy có điều chẳng lành, vội đưa tay nắm nhẹ lấy cánh tay bác Tề: “Để cháu gọi con trai bác về.”

Bác Tề có vẻ kiệt sức, vỗ nhẹ lên tay anh, lặp lại: “Về đi cháu.”

Bình Luận (0)
Comment