Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 34

Bác Tề đã ra đi bằng một cách dứt khoát nhất. Sáng hôm sau, một ông cụ đi chạy bộ buổi sáng đã phát hiện thi thể của bác dưới sông. Cảnh sát xác nhận đây là một vụ tự tử. Họ tìm thấy thư tuyệt mệnh tại nhà, sau khi giám định đã khẳng định đó là do chính tay nạn nhân viết.

Lần này, vợ chồng Tề Hiếu Trình về rất nhanh, chỉ mất một ngày để lo liệu tang lễ. Cũng may là họ đã tìm cho bác một phần mộ khá tốt để người đã khuất được an nghỉ thoải mái dưới suối vàng.

Quyền thừa kế căn nhà dĩ nhiên thuộc về Tề Hiếu Trình. Anh ta nói sẽ phá bỏ nơi này để sửa sang lại, thế nên ngay trong tối hôm đó Tề Hám đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tìm nhà mới. Phần lớn lý do anh ở lại đây bấy lâu nay là vì bác Tề. Mỗi lần trả tiền thuê nhà, anh đều đưa tiền mặt trực tiếp cho bác. Dương Mai ban đầu còn chuyển khoản, nhưng sau khi phát hiện tiền không đến tay bác Tề thì cũng chuyển sang trả tiền mặt.

“Này, anh biết tin hôm qua có một ông cụ nhảy sông tự tử chưa?” Hướng Văn Phi người ngợm còn đang bốc hơi nóng hầm hập, ngồi phịch xuống bên cạnh Yến Nghiêu tán gẫu. Yến Nghiêu vừa kết thúc buổi tập, đang ngồi nghỉ trên bậc thang, cố gắng điều hòa lại nhịp thở. Cậu hỏi: “Gì cơ?”

   

Hướng Văn Phi quệt mồ hôi trên mặt: “Tôi mới lướt thấy trên mạng xã hội. Người già tự tử thì cũng chỉ có mấy lý do thôi chứ gì? Không có tiền, con cái không ngó ngàng, hoặc là bệnh tật không muốn làm gánh nặng cho gia đình. Nghe nói ông cụ này bị ung thư phổi giai đoạn cuối.”

Những điều cậu ta nói không phải là không có lý. Vì chuyện của ông nội nên Yến Nghiêu không có cảm xúc gì sâu sắc với người già, chỉ “ừm” một tiếng nhàn nhạt tỏ vẻ đồng tình. Hướng Văn Phi sau khi thở đều lại liền một tay túm lấy con mèo tam thể đang ngồi xổm trước mặt Yến Nghiêu: “Sao nó cứ bám anh suốt thế?”

Yến Nghiêu liếc con mèo một cái, rút điện thoại ra chụp cho nó một tấm ảnh rồi mới trả lời: “Vì tôi đẹp trai.”

Hướng Văn Phi nghẹn lời. Cậu ta không biết Yến Nghiêu đang làm gì với chiếc điện thoại. Trước đây, lúc nghỉ ngơi Yến Nghiêu không mấy khi xem điện thoại, ít nhất là không thường xuyên như vậy. Khoảng thời gian này, số lần thanh niên xem điện thoại có khi còn nhiều hơn cả tuần trước cộng lại. Chẳng lẽ là đang yêu qua mạng thật ư?

Hướng Văn Phi cười gượng: “… Hóa ra anh cũng tự luyến phết nhỉ.”

“Nói thật mà cũng thành tự luyến à?” Yến Nghiêu cười khẩy, vẫn không ngẩng đầu lên, mắt dán vào màn hình.

Hướng Văn Phi không còn gì để nói, đành nhấc con mèo từ trên đùi xuống đất, đứng dậy phủi lông mèo trên người: “Đi hút thuốc đây.”

“Vào nhà vệ sinh mà hút.” Yến Nghiêu nói. Cậu bấm mấy cái trên màn hình, gửi tấm ảnh con mèo tam thể đi, sau đó lại gõ thêm một dòng chữ nữa.

   

Sau khi Hướng Văn Phi đi khỏi, Yến Nghiêu ôm điện thoại chờ tin nhắn trả lời. Trong lúc chờ đợi, cậu có thói quen vào xem trang cá nhân của Tề Hám. Nếu chỉ lướt bảng tin chung rất có thể sẽ bỏ lỡ bài đăng của anh, vì thế lần nào cậu cũng vào thẳng trang cá nhân của Tề Hám để xem cho chắc.

Nửa tiếng trước, Tề Hám đăng một dòng trạng thái với nội dung: “Trong danh sách bạn bè có ai là môi giới nhà đất không, phiền chủ động liên hệ với tôi. Cảm ơn.”

Môi giới nhà đất ư? Yến Nghiêu bấm like bài đăng của anh, lòng đầy thắc mắc lướt qua danh sách bạn bè của mình. Cậu tìm được một môi giới ở thành phố B trong một loạt các tài khoản bán hàng có tên bắt đầu bằng “AA”, sau đó gửi danh thiếp của người đó cho Tề Hám.

Yến Nghiêu: Là môi giới ở thành phố B phải không? Bên em có một người đây.

Một lúc sau, Tề Hám trả lời bằng một tin nhắn thoại. Anh nói: “Được, cảm ơn.”

Người đàn ông cũng không chủ động giải thích lý do mình tìm môi giới. Tính cách của Tề Hám trước nay vẫn lạnh nhạt như vậy, ngoại trừ lúc bàn về âm nhạc, những lúc khác anh luôn đứng ngoài lề câu chuyện, dường như có thể dứt ra bỏ đi bất cứ lúc nào.

Yến Nghiêu sụt sịt mũi, tay cạy cạy đầu gối, đang do dự không biết có nên hỏi không thì Tề Hám lại gửi một tin nhắn nữa.

Tề Hám: Mèo đáng yêu lắm.

Tề Hám gửi yêu cầu kết bạn cho số liên lạc mà Yến Nghiêu vừa gửi. Danh bạ của anh có quá nhiều người, thực sự không tìm lại được người môi giới từng liên lạc trước đây nên mới đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội, hy vọng người đó thấy và chủ động liên hệ.

   

Sau khi yêu cầu kết bạn được chấp nhận, Tề Hám lướt qua trang cá nhân của người kia, thấy có rất nhiều căn nhà ở vị trí khá tốt. Đối phương chủ động hỏi anh cần tìm loại nhà nào, Tề Hám nói cần căn rộng một chút, cách âm tốt, tốt nhất là ít hàng xóm.

Một lúc sau, người kia gửi đến vài bộ hồ sơ bảo anh xem trước, tất cả đều phù hợp với yêu cầu của anh. Tề Hám mở tệp ra xem xét kỹ lưỡng. Những thông tin người đó gửi quả thực đều khớp với yêu cầu anh vừa nêu, nhưng vị trí lại khá xa xôi, trang trí lại sơ sài, thậm chí có hai căn còn là nhà thô.

Tề Hám: Đừng xa trung tâm thành phố quá, và phải có đầy đủ nội thất.

Trong lúc chờ đối phương tìm hồ sơ, Tề Hám phát hiện Yến Nghiêu đã nhắn tin cho mình từ hơn mười phút trước.

Yến Nghiêu: Anh định chuyển nhà à?

Yến Nghiêu: Anh ơi?

Tề Hám: Ừ.

Yến Nghiêu kiên trì bắt chuyện tiếp: Lúc chuyển nhà có thể gọi em làm chân khuân vác nha [Mạnh mẽ]

Yến Nghiêu: Chỉ cần một bữa trưa là được.

Tề Hám ở bên này màn hình, khóe môi hơi nhếch lên: Bán rẻ sức lao động quá.

Yến Nghiêu vội phản bác: Người ta tự nguyện mà.

   

Chẳng cần biết cậu có tự nguyện hay không, tóm lại là lúc dọn nhà Tề Hám không hề báo cho bất kỳ ai. Anh không thích nợ ân tình. Căn nhà mới lại nằm khá gần trung tâm thành phố, trong ngoài đều sáng sủa, nội thất đơn giản tinh tế. Dĩ nhiên tiền thuê cũng tăng gấp đôi.

Nhưng cũng chẳng sao, miễn ở thoải mái là được.

Tề Hám tắm xong liền nằm xuống chiếc giường lớn đến mức quá đáng. Tấm nệm mềm đến nỗi có cảm giác như cả người đang lún sâu vào bộ lông của một con thú cỡ lớn. Tề Hám đoán người thuê trước là một cô gái, bởi vì nếu ngủ trên chiếc giường này, ngày hôm sau anh sẽ bị vẹo cổ.

Chủ nhà cũng là một người phóng khoáng và dứt khoát. Sau khi nghe ý kiến của Tề Hám, ông liền chuyển tiền ngay, bảo anh tự ra cửa hàng nội thất chọn một tấm nệm khác.

Tề Hám không vội đổi ngay. Giường trong phòng ngủ phụ có độ cứng mềm vừa phải nên anh có thể ngủ tạm vài hôm, đợi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi đổi cũng chưa muộn.

Căn hộ chung cư không có sân vườn nhỏ để trồng hoa như căn nhà một tầng trước đây. Tề Hám bèn chở hết mấy chậu hoa cỏ chiếm diện tích sang bên Hàm Cẩu lấp đầy khoảng sân ở đó, chỉ giữ lại vài loại dễ chăm sóc ở ban công nhà mình.

Người đàn ông mất ba ngày để sắp xếp xong xuôi mọi thứ và dọn dẹp sạch sẽ. Cùng lúc đó, bên phía đoàn làm phim cuối cùng cũng được duyệt và ấn định lịch phát sóng. Họ gọi điện thoại trao đổi với anh một chút. Tề Hám nhẩm tính, chắc còn khoảng một tháng nữa.

   

Mẹ anh nghe tin anh đã chuyển nhà thì rất tán thành, sau đó lại nhắc qua chuyện của cháu gái. Con bé bây giờ cũng chẳng thèm đi học, chỉ suốt ngày ở nhà chơi game. Bố nó hết cách đành đập nát cả máy tính lẫn điện thoại, giờ thì ngoài giờ ăn cơm ra, nó cứ ru rú trong phòng, không có thứ gì để giải khuây, chẳng biết sống qua ngày thế nào.

Bảo sao mấy hôm trước anh nhắn tin cho nó cũng không thấy trả lời. Thế là Tề Hám cũng không hỏi han thêm nữa. Hôm nay, Ân Dã và Cao Thanh đến nhà, nói là để tăng thêm hơi người sưởi ấm nhà mới.

Tề Hám đặt điện thoại xuống, nói: “Có phải nhà mua đâu. Nước lọc, trà hay rượu đây?”
Cao Thanh ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh đáp: “Trà đi, lát lái xe.”

Thế là Tề Hám bắt đầu đun nước. Ân Dã ngồi cạnh anh, dựa vào chiếc gối ôm, nhìn Tề Hám thành thục rửa và tráng bộ ấm trà rồi nói: “Không ngờ cậu lại tự tay làm thật đấy.”

Ngón tay Tề Hám thon dài, những động tác mượt mà như mây trôi nước chảy trông vô cùng đẹp mắt. Anh đáp: “Cậu ta muốn uống thì tôi biết làm sao.”

Cao Thanh cười “cha cha” một tiếng, vẻ mặt đắc ý: “Đừng yêu tao quá thế chứ.”

Tề Hám lôi từ gầm bàn trà ra một gói trà bình dân không rõ nhãn hiệu, ra hiệu một cái: “Mày thì uống cái này này.”

“… Hết hạn chưa đấy?” Cao Thanh nhìn lớp bụi phủ trên bao bì, hỏi.

Tề Hám đã xé gói trà và đổ vào trong chén tống: “Hết hạn thì tráng qua hai lần là được.”

   

Sắc mặt Cao Thanh trong nháy mắt thay đổi liên tục. Ân Dã ngồi bên cạnh được một phen cười khoái chí, nói: “Vốn dĩ đã là trà vụn, tráng hai lần thì còn vị gì nữa?” Hằng ngày y bị Cao Thanh và Lâm Băng hành hạ không ít, giờ đây coi như Tề Hám đã gián tiếp giúp xả một ngụm tức.

Chiếc điện thoại bị Ân Dã ngồi đè lên bỗng reng lên. Ân Dã móc ra xem rồi đưa cho Tề Hám. Một tay Tề Hám vẫn đang rót nước sôi, tay kia nhận lấy điện thoại: “A lô.”

Giọng của Yến Nghiêu vang lên: “Anh, hôm nay em được nghỉ phép rồi.” Nói đoạn, cậu khẽ động đậy, tạo ra vài tiếng sột soạt, rồi nói tiếp: “Hôm qua anh bảo đang dọn dẹp, xong chưa vậy? Để em qua giúp anh nhé.”

Tề Hám đậy nắp chén tống lại, đành dùng một tay lắc nhẹ vài cái rồi đổ đi nước trà đầu tiên, đoạn trả lời: “Dọn xong rồi. Được nghỉ thì cứ đi chơi đi.”

Yến Nghiêu vội nói ngay, dường như sợ Tề Hám sẽ cúp máy: “Ồ, vậy anh có ở nhà không?”

Tề Hám không trả lời ngay. Anh liếc nhìn bộ dạng của Cao Thanh đang mím chặt môi cố nín cười đến đỏ cả mặt, lại cầm ấm nước lên châm thêm vào chén. Thấy anh không đáp ngay, Yến Nghiêu liền nói tiếp với giọng dẻo quẹo: “Em đến tìm anh chơi nhé, được không ạ? Anh ơi, anh?”

Cao Thanh không nhịn được nữa, bật cười “phụt” một tiếng. Sợ hắn cười quá to sẽ bị Yến Nghiêu nghe thấy, Tề Hám bèn nói: “Cúp trước nhé, lát nữa tôi gửi định vị.”

Sau đó, anh đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục pha trà. Thấy anh đã để điện thoại xuống, Cao Thanh mới ôm bụng cười phá lên, vừa lau nước mắt vừa nói không ra hơi: “Sao nó có thể dẹo thế được nhỉ? Trời ơi, lần đầu tiên tao nghe thấy cái giọng này từ miệng nó đấy.”

   

Ân Dã không phản ứng dữ dội như hắn, cho đến khi thấy Cao Thanh dùng cái giọng vịt đực của mình sáp lại gần Tề Hám, cất giọng a dua: “Anh ưi~~~”

Âm cuối kéo dài, uốn lượn như lượn mười tám vòng. Ân Dã cuối cùng cũng bị màn copy của Cao Thanh chọc cho cười không ngớt. Tiếng cười điên cuồng của hai người như gọng kìm kẹp lấy Tề Hám.

Tề Hám vừa định mở miệng bảo cả hai im lặng một chút, thì từ chiếc điện thoại bên cạnh, giọng Yến Nghiêu đã vang lên trước: “Mấy người đang làm gì thế?”

Bình Luận (0)
Comment