Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 35

“Em thì có gì phải ngại đâu, người đáng ra phải ngại là hai người họ kìa.”

Yến Nghiêu ngồi xuống. Cú quát trong điện thoại của cậu đã dọa hai người kia im bặt. Hằng ngày ở trong đội, Yến Nghiêu đều hô khẩu lệnh nên hoàn toàn có thể ra uy mà không cần nổi giận, giọng không lớn nhưng nghe lại thấy rợn tóc gáy.

Sau khi cậu đến, Cao Thanh liền viện cớ đi vệ sinh để chuồn mất, còn Ân Dã thì ngồi bên cạnh lướt các kênh ti vi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Yến Nghiêu tự lấy một chiếc chén nhỏ, định rót trà. Tề Hám liếc cậu một cái, nói: “Đừng uống nữa, không biết hết hạn chưa.”

Yến Nghiêu vừa tự rót trà cho mình vừa nói: “Tráng qua hai lần là được chứ gì.”
Tề Hám nhìn động tác của cậu, “Câu này nãy tôi vừa mới nói xong.”

Yến Nghiêu cười với anh, chẳng hề để tâm mà nâng chén lên thổi nhẹ rồi uống một ngụm, sau đó nói: “Chưa hết hạn đâu, vị ngon đấy chứ.”

Lúc chuẩn bị bữa trưa, Ân Dã kéo Cao Thanh xuống lầu mua thức ăn. Trong mấy gã đàn ông này, chỉ có Yến Nghiêu là nấu ngon nhất. Ân Dã thì dừng ở mức biết nấu chứ không thể gọi là ngon, Cao Thanh thì đúng kiểu công tử bột mười ngón tay không dính nước, còn Tề Hám thì hễ nấu món gì là dở món đó.

   

Trong bếp, Yến Nghiêu đang xem công thức nấu ăn trên mạng, còn Tề Hám thì lục lọi tủ lạnh tìm những nguyên liệu có thể dùng được. Yến Nghiêu một tay chống lên mặt bàn đá hoa cương, chiếc điện thoại đặt trên bàn đang phát video hướng dẫn. Tay còn lại của cậu sờ sờ cằm, hỏi: “Vậy bình thường anh ăn ngoài hay tự nấu?”

“Thường thì tự nấu.” Tề Hám lấy nguyên liệu ra đặt lên bệ bếp.

Mấy ngón tay Yến Nghiêu ấn vào má, trông có chút hài hước. Cậu lại hỏi: “Nấu thế nào cũng không ngon à?”

Tề Hám gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Nấu không ngon.”

Yến Nghiêu “Ồ” một tiếng rồi cười nói: “Thì đành chịu thôi. Ông Trời bao giờ cũng đóng một cánh cửa sổ mà.”

Tề Hám nhìn cậu, hiểu ra ý an ủi trong lời nói đó. Yến Nghiêu tinh quái nháy mắt, ghé lại gần anh hơn một chút rồi nói tiếp: “Tìm một người bạn trai biết nấu ăn là được rồi.”

“Cậu có chắc muốn tôi tiếp tục chủ đề này không?” Tề Hám nhắc nhở rằng câu nói này không hợp lúc.

Yến Nghiêu vờ lục lọi trong đống nguyên liệu Tề Hám vừa lấy ra. Cậu biết rằng nếu cứ tiếp tục, những lời Tề Hám sắp nói sẽ không phải là điều bản thân muốn nghe, thế nên dứt khoát đáp: “Không cần đâu.”

Nói xong, cậu cầm điện thoại lên nhắn những thứ cần mua cho Cao Thanh. Tề Hám quay lưng lại, dựa vào bệ bếp, cũng nhàm chán lấy điện thoại ra xem.

   

Chẳng biết Tiếu Nhạc Hân lại có điện thoại từ đâu. Cô bé vừa gửi cho Tề Hám một tin nhắn thoại, trong đó nói: “Chú có thể khuyên bố cháu được không?”

Tề Hám trả lời: Lý do?

Tiếu Nhạc Hân: Vì chú là chú của cháu.

Tề Hám: Cháu cũng có bao giờ gọi tôi là chú đâu.

Tiếu Nhạc Hân lại im bặt, chơi trò giả điếc để lảng tránh, điều này khiến Tề Hám cảm thấy đối phương thật bất lịch sự. Con bé trước nay chưa từng dùng kính ngữ với anh, lại còn luôn ra vẻ ra lệnh. Tề Hám chịu để ý đến nó đã là bậc đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không muốn con bé thật sự lầm đường lạc lối.

Khi nghe thấy giọng một cô gái lạ phát ra từ điện thoại của anh, Yến Nghiêu liền nghiêng đầu qua nhìn. Tề Hám đang thờ ơ dựa người vào bếp, tay trái chống ngược lên mặt đá hoa cương trơn láng, tay phải cầm điện thoại, ánh mắt dán chặt vào màn hình, dáng vẻ trông vừa thoải mái lại vừa tùy ý.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tề Hám hơi nghiêng đầu nhìn lại. Hai người im lặng nhìn nhau ba giây, rồi Tề Hám đột nhiên lên tiếng: “Cậu đang bắt chước con mèo kia đấy.”

Yến Nghiêu khựng lại, thoáng ngẩn người trước câu nói không đầu không cuối của anh, hỏi lại: “Ý anh là sao?”

Tề Hám nói tiếp: “Cậu không hợp với việc giả ngốc đâu, Yến Nghiêu.”

   

Yến Nghiêu lại dùng đôi mắt đen láy, ẩm ướt ấy nhìn Tề Hám, tỏ vẻ như thật sự không hiểu anh đang nói gì. Đúng lúc đó, điện thoại của Tề Hám lại vang lên một tiếng. Anh nhìn vào màn hình, thấy Tiếu Nhạc Hân cuối cùng cũng trả lời bằng một tin nhắn thoại. Cô bé gọi một tiếng đầy miễn cưỡng: “Chú.”

Yến Nghiêu vẫn dán chặt ánh mắt vào mặt anh. Sau khi trả lời cô bé, Tề Hám cất điện thoại vào túi, quay người lại sắp xếp đống nguyên liệu ít ỏi kia rồi hỏi Yến Nghiêu: “Cậu định làm món gì?”

Xem ra anh không muốn tiếp tục chủ đề có phần nghiêm túc lúc nãy nữa.

“Cà chua xào trứng với rau xà lách trộn dầu hào. Mấy món khác đợi bọn họ mua đồ về rồi tính.” Yến Nghiêu đã bắt đầu lấy nguyên liệu ra khỏi túi. Cậu xả nước, cầm hai mớ rau xà lách nhỏ, tách ra rồi bắt đầu rửa.

Tề Hám vo gạo cho vào nồi cơm điện rồi bật nút nấu, sau đó lấy mấy quả trứng đập vào bát đánh tan. Yến Nghiêu rửa rau xong để vào rổ cho ráo nước, khía một hình chữ thập trên quả cà chua rồi dội nước sôi lên. Sau khi lột vỏ, cậu thái cà chua thành từng miếng nhỏ.

Yến Nghiêu cho cà chua vào đĩa, rồi đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối: “’Chú‘ là ý gì thế?”

Tề Hám cứ ngỡ cậu sẽ nhịn câu hỏi này đến không biết bao giờ mới chịu hỏi, quả nhiên Yến Nghiêu vẫn là người không giữ được chuyện trong lòng.

“Một đứa nhóc đang tuổi dậy thì thôi. Nếu hồi cấp ba tôi nổi loạn một chút thì khéo đã sinh được một đứa như nó rồi.”

   

Nói đùa thì có thể buột miệng nói ra ngay, nhưng với Tề Hám thì chuyện này trăm năm mới có một lần. Yến Nghiêu cười phối hợp, rồi lại ném ra câu hỏi mấu chốt: “Anh, từ hồi cấp ba anh đã phát hiện mình không giống họ rồi à?”

Tề Hám dùng đầu ngón tay xoa xoa đuôi mày, suy nghĩ một giây xem có nên nói chuyện này không, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Yến Nghiêu biết: “Cấp hai. Mơ hồ lắm, nhưng có thể cảm nhận được.”

Yến Nghiêu kể một lèo trải nghiệm của mình như đổ hạt đậu: “Thật ra lúc đầu em cũng không biết, chỉ cảm thấy mình không thích con gái lắm. Sau này mạng internet phát triển, em mới biết là có thể như vậy.”

Cửa ra vào vang lên tiếng gõ, Yến Nghiêu bèn ngừng nói. Tề Hám quay người đi ra mở cửa. Ân Dã và Cao Thanh đã mua đồ về, xách cả vào bếp. Ân Dã vào phụ một lúc rồi lại rời đi, còn Tề Hám thì ở lì trong bếp, muốn nâng cao tay nghề nấu nướng của mình, ít nhất cũng để bản thân nấu ăn không còn khó nuốt như vậy nữa. Yến Nghiêu mở túi ra, thu hoạch được một con cá tươi roi rói vẫn còn đang quẫy đạp đầy sinh lực. Cậu cầm dao lên, dứt khoát dùng sống dao đập con cá cho ngất đi rồi lầm bầm một câu sao không bảo ông chủ làm cá sạch sẽ rồi hãy mang về.

Sống dao miết ngược chiều vảy cá, vảy cá bay tung tóe vào bồn rửa như hoa giấy ngày hội. Một chiếc vảy cá bay lên, dính vào cổ Yến Nghiêu. Tề Hám nhắc: “Bay lên cổ rồi kìa.”

Yến Nghiêu đặt dao xuống, rửa tay rồi sờ lên cổ. Bàn tay ướt sũng sờ một cái nhưng không lấy được vảy cá xuống. Tề Hám tiến lại gần, một tay giữ lấy cằm thanh niên, nhẹ nhàng bẻ sang hướng ngược lại. Yến Nghiêu giật nảy mình, con ngươi hơi co lại, nhất thời quên cả thở. Bàn tay ướt đẫm nước không biết đặt vào đâu, không thể làm ướt áo Tề Hám nên đành lơ lửng giữa không trung, làm bộ như sắp đặt lên vai anh.

   

Tề Hám nhìn sợi dây chuyền trên cổ cậu, mặt dây vẫn giấu sau cổ áo. Anh dùng tay kia nhón lấy chiếc vảy cá nhỏ rồi buông tay, ném vảy cá vào bồn rửa rồi xoa tay cho sạch.

Vành tai Yến Nghiêu bất giác ửng đỏ. Tề Hám lùi lại về khoảng cách an toàn, giọng nói vẫn bình thản như thường, vẻ mặt cũng không có gì khác lạ. Anh hỏi cậu: “Như vậy thôi mà cậu cũng ngại à?”

Nghe anh nói xong, Yến Nghiêu càng cảm thấy không còn mặt mũi nào. Cậu chùi tay ướt vào quần áo. Tề Hám có thể nghe ra giọng đối phương đang hơi run nhẹ, không rõ là vì xúc động hay vì lý do nào khác: “Đỏ mặt trước người mình thích là phản ứng sinh lý chân thật nhất.”

Tề Hám cười một tiếng đầy ẩn ý. Yết hầu Yến Nghiêu trượt lên xuống hai cái, giọng nói không còn run nữa, trở nên rành rọt rõ ràng: “Anh đang cười gì vậy?”

“Cậu chưa từng yêu ai à?”

“Chưa từng, một trang giấy trắng tinh. Anh thấy em trẻ con lắm phải không?”

Tề Hám im lặng nhìn cậu. Yến Nghiêu cũng bình tĩnh nhìn thẳng vào anh. Ở cái tuổi đôi mươi này, người ta thường nhiệt huyết nhất, làm việc gì cũng có một sự xông xáo chẳng cần suy tính, không sợ vấp ngã cũng chẳng sợ hiểm nguy. Khi đối mặt với những rung động lạ lẫm nảy sinh, họ không biết phải ứng phó ra sao, chỉ có thể ngượng ngùng đỏ mặt, mang theo một sự ngây ngô non nớt của thời còn đi học.

   

Nhưng tuổi tâm hồn của Yến Nghiêu lại trưởng thành hơn. Suy nghĩ của cậu độc đáo, làm việc vừa cẩn trọng lại vừa táo bạo. Thêm vào đó, tính cách độc lập đặc biệt đã hình thành nên một cách ứng phó của riêng cậu, đó chính là thẳng thắn.

Nghĩ gì nói nấy, đem quyền chủ động giao cho Tề Hám, một người có suy nghĩ trưởng thành hơn mình.

Tề Hám thích những thứ dễ nắm bắt. Với tất cả những gì không nằm trong tầm kiểm soát, anh sẽ cảm thấy khó chịu. Tề Hám nói: “CÓ rất nhiều trò khôn vặt.”

Sau khi hiểu rõ tính cách của người đàn ông, Yến Nghiêu lập tức đem cả thể xác lẫn tâm hồn mình ra trao gửi, dùng trái tim có thể sẽ bị đối phương làm cho tan nát để đánh cược, cược rằng Tề Hám sẽ “chịu thua” trước chiêu này của cậu.

Nhưng Yến Nghiêu lại có một chút không thành thật. Cậu giống như lời Tề Hám vừa nói, đang giả ngốc như con mèo tam thể. Mèo tam thể giả ngốc có thể nhận được sự yêu thương của con người, chỉ cần làm nũng là không lo ăn uống. Còn Yến Nghiêu giả ngốc có lẽ có thể nhận được một chút an ủi, vờ như dù có bị từ chối cũng sẽ không quá đau lòng để Tề Hám không cảm thấy khó xử, có thể làm theo suy nghĩ của chính mình.

Yến Nghiêu có lẽ đã hiểu ý anh. Nụ cười trên môi cậu dần sâu hơn, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ. Cậu nói: “Nhưng cứ hễ nhìn thấy anh, em lại như biến thành một kẻ ngốc.”

Chẳng giấu giếm được điều gì.

Bình Luận (0)
Comment