Sau khi Yến Nghiêu dứt lời, bầu không khí giữa hai người bỗng đặc quánh lại. Tề Hám chỉ nói một câu: “Đừng đánh mất chính mình.” nhưng Yến Nghiêu không biết có nghe lọt tai hay không, chỉ lảng đi ánh mắt rồi bắt đầu chuyên tâm xào nấu.
Ăn cơm xong, Ân Dã về lại Hàm Cẩu. Cao Thanh thì nói muốn ở đây ngủ trưa rồi kẹp chiếc gối dưới nách, ngang nhiên đi vào phòng ngủ chính. Yến Nghiêu ngồi trên sofa, lặng lẽ quan sát hành động của Cao Thanh, tay chân có chút luống cuống sờ lên tay vịn một lúc, rồi mới lấy điện thoại ra gõ một dòng chữ gửi cho Tề Hám.
Tề Hám cúi xuống nhìn điện thoại, Yến Nghiêu nhắn: Em chỉ đang nói ra những gì mình muốn nói thôi.
Xem ra cậu vẫn chưa hiểu ý anh, cứ một mực bướng bỉnh. Tề Hám không trả lời, anh đặt điện thoại sang một bên tiếp tục xem phim. Không nhận được hồi âm, Yến Nghiêu lại lúng túng sờ lên tay vịn ghế sofa.
Cao Thanh vào phòng ngủ chính nằm được năm phút đã đi ra, trách Tề Hám sao lại ngủ trên cái giường mềm như vậy. Tề Hám nhìn hắn, nói: “Tôi có nói tôi ngủ phòng đó đâu.”
Cao Thanh cũng không nói muốn đổi phòng mà đi thẳng về cửa hàng, viện cớ có khách. Cũng đúng, hắn mà ở lại một mình trong tình cảnh này thì chỉ thấy ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu. Cái cảm giác em họ và bạn thân của mình đang “tòm tem” với nhau thật quá kỳ quặc, huống hồ gì hắn mới vừa trêu chọc Yến Nghiêu không lâu.
Trong mắt họ hàng, ấn tượng về Yến Nghiêu thực ra không tốt đẹp gì, tóm lại là nổi loạn, bướng bỉnh. Mấy người lớn tuổi trong nhà họ Yến còn dán cho cậu cái mác “lòng lang dạ sói”, “bạch nhãn lang”. Yến Nghiêu nói trở mặt là trở mặt ngay. Mấy năm đó, nhà họ Yến ra ngoài lúc nào cũng cảm thấy người khác đang chê cười gia đình gia giáo nhà mình lại sinh ra một đứa đồng tính. Nhưng vì việc làm ăn của bố Yến Nghiêu khá phát đạt, lại hay giúp đỡ họ hàng nên họ vẫn phải tươi cười với ông.
Bản thân Cao Thanh thì không có cảm giác gì đặc biệt với Yến Nghiêu. Bản thân là người trẻ, không có nhiều định kiến như vậy. Trước đây tuy không thân nhưng cũng có nói chuyện qua lại, chỉ cảm thấy tính cách Yến Nghiêu khá đơn độc, nhưng con người thì không tệ. Cao Thanh có suy nghĩ của riêng mình, tự nhiên sẽ không bị tư tưởng phong kiến của họ làm ảnh hưởng, nhưng hắn cũng không lên tiếng bênh vực Yến Nghiêu, hoàn toàn là tai này lọt tai kia.
Thế nhưng, dáng vẻ Yến Nghiêu thể hiện trước mặt Tề Hám lại là một bộ dạng khác hẳn. Cao Thanh nhìn cái cách Yến Nghiêu mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm mình đường hoàng đi vào phòng Tề Hám nhưng nội tâm lại dậy sóng cuộn trào thì lại thấy rất thú vị. Có điều, đùa cũng phải có chừng mực, hắn sợ Yến Nghiêu sẽ trả thù mình, thế nên chuồn cũng rất nhanh.
Sau khi Ân Dã và Cao Thanh rời đi, cả thế giới như tĩnh lặng lại. Yến Nghiêu im lặng nhìn Tề Hám một lúc, đợi đến lúc bộ phim vừa kết thúc mới lên tiếng: “Giường mềm quá thì nên đổi nệm đi anh, nằm lâu không tốt cho lưng đâu.”
Tề Hám cầm điều khiển bấm ti vi, giọng lơ đãng: “Chiều mai tôi ra cửa hàng nội thất xem sao. Cậu muốn xem gì?”
Yến Nghiêu dời tầm mắt lên màn hình: “Gì cũng được, em không kén chọn.”
Tề Hám cũng không biết nên xem gì với Yến Nghiêu. Bình thường anh không xem phim truyền hình hay chương trình giải trí, chỉ xem phim điện ảnh và tin tức. Nhưng trong tình huống này, phim điện ảnh thì quá dài mà tin tức thì lại quá nhàm chán. Tề Hám chuyển về kênh trực tiếp, chọn bừa một kênh đang hot. Một khuôn mặt quen thuộc tràn ngập màn hình, bên trong đang chiếu lại đúng chương trình giải trí có Thịnh Minh Ngôn tham gia.
“Chương trình dở tệ thế này mà vẫn còn chiếu lại, hết cái để chiếu rồi hay sao thế.” Yến Nghiêu ngồi bên cạnh lên tiếng, vẫn giữ nguyên tư thế đút hai tay vào túi, nửa thân trên thoải mái dựa vào gối.
Tề Hám đặt điều khiển xuống, cũng thả lỏng dựa lưng vào gối. Anh lướt nhìn một lượt gương mặt của các thí sinh trên màn hình, nhận ra hơn nửa trong số đó anh đều đã gặp qua. Anh nói: “Cũng chưa chắc, một vài thí sinh trong đó cũng có thực lực đấy chứ.”
Yến Nghiêu cười một tiếng đầy ẩn ý, nói: “Giám khảo mà không ra gì thì thí sinh có giỏi đến mấy cũng phí công.”
“Cậu xem rồi à?” Tề Hám hỏi lại.
Yến Nghiêu nhíu mày nhăn mặt, vẻ mặt đầy chán ghét đáp: “Em có khả năng phán đoán của riêng mình, có thể nhận định được nó hay hay dở. Cái chương trình này thuộc dạng nằm giữa hay và dở, tức là vừa hay vừa dở.”
Tiếng cười của Tề Hám nghe rất dễ chịu. Anh khẽ cười hai tiếng rồi nói: “Tại sao lại nghĩ như vậy? Cậu là người trong nghề chắc? Cậu có nghe hiểu được nhạc của Thịnh Minh Ngôn và nhạc của tôi không? Có phân biệt được những hợp âm tương tự nhau không? Có nhận ra được tôi không?”
Giọng anh chỉ hơi cao lên một chút, mang theo ý cười chứ không hề có ý chế nhạo. Nhưng Yến Nghiêu nghe xong vẫn nhíu mày. Cậu ngước mắt nhìn Tề Hám, nói: “Rất nhiều thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Em là người ngoại đạo, nhưng em tin anh, cũng tin vào chính mình.”
Lời nói của cậu có phần nằm ngoài dự đoán của Tề Hám. Anh nhìn Yến Nghiêu, dáng vẻ hơi bất đắc dĩ: “Cậu cũng đáng yêu phết, như con bê con vậy.”
Yến Nghiêu nhướng mày, không hiểu sao mấy tính từ mà Tề Hám dùng lúc nào cũng kỳ quặc như thế. Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi cũng giãn đôi mày đang nhíu chặt ra. Thôi kệ đi, bê thì bê, Tề Hám đã khen cậu đáng yêu rồi, dù có nói cậu là con lợn thì cũng là khen.
Tề Hám không nói gì nữa, quay đầu lại tiếp tục nhìn màn hình. Yến Nghiêu cũng im lặng một lúc, sau đó lại khơi lại chủ đề lúc nãy: “Chuyện này không liên quan đến việc em có thích anh hay không. Em phải tin anh trước rồi mới thích anh được.” Nói xong, cậu lại bồi thêm một câu: “Em không nói dối để dỗ anh vui đâu.”
Tề Hám cũng chưa bao giờ nghi ngờ sự chân thành của cậu. Yến Nghiêu là người cần được đáp lại, nếu không cậu sẽ cứ nhìn anh chằm chằm, cứ cố chấp lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi cho đến khi nhận được câu trả lời.
“Tôi biết rồi.” Thế là Tề Hám trả lời cậu như vậy.
Sau khi Yến Nghiêu rời đi, căn nhà lại trở nên vắng lặng. Tề Hám tắt ti vi, dọn dẹp bàn trà, cẩn thận rửa sạch từng chiếc chén một. Điện thoại bên cạnh cứ reo không ngớt.
Tiếu Nhạc Hân đã chịu xuống nước gọi anh bằng chú theo đúng vai vế. Tề Hám trả lời một tiếng “Ừm”, rồi sau đó cô bé không thấy anh nhắn lại gì nữa. Cảm thấy mình bị trêu đùa, cô bé tức tối đến phát điên, liên tục gửi icon cho Tề Hám. Bị làm phiền không chịu nổi, Tề Hám mở ra xem thì thấy toàn là emoji quả bom. Những quả bom đối phương ném tới cứ nổ tung liên tiếp trên màn hình điện thoại của anh.
Tề Hám: Sao thế?
Tiếu Nhạc Hân gõ chữ như bay, trả lời ngay lập tức: Rồi sao nữa? Chú không định nói giúp cháu vài lời hay ý đẹp để khuyên bố cháu à? Chú là chú ruột của cháu đấy!!!
Tề Hám: Muốn tôi nói gì?
Tiếu Nhạc Hân: Ít nhất cũng đừng nhốt cháu lại chứ, làm như cháu phạm phải tội tày trời gì không bằng.
Tề Hám bèn đổi chủ đề: Cháu nói cháu thích con gái, nhưng tôi nghe nói cháu chỉ có một người bạn trai cũ thôi phải không?
Tề Hám: Cháu không thành thật thì tôi sẽ không giúp giải quyết đâu.
Tiếu Nhạc Hân lại biến mất. Tề Hám đã quen với việc cô bé lúc thì đột ngột im bặt, lúc lại đột ngột nổi điên. Anh tắt điện thoại, định bụng làm việc. Vừa mới ngồi xuống trước máy tính, Tiếu Nhạc Hân lại nhắn tin tới.
Tiếu Nhạc Hân: Người đó là con gái, nhưng bố cháu cứ nghĩ là con trai. Trước đây ông ấy đã ngăn cấm chúng cháu qua lại, ép chúng cháu chia tay. Cháu bị ép quá mới nói mình thích con gái, nhưng không khai bạn ấy ra.
Thấy cô bé giải thích, Tề Hám chỉ hỏi một câu: Thật không?
Tiếu Nhạc Hân: Vâng, cháu chỉ nói với một mình chú thôi. Chú đừng cho bố cháu biết, cháu sợ sẽ ảnh hưởng đến bạn ấy.
Tiếu Nhạc Hân còn quá nhỏ, nhưng trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm. Bản thân Tề Hám cũng vào năm 13-14 tuổi đã mơ hồ nhận ra, nên anh không nghi ngờ liệu cô bé có phân biệt được giữa cảm mến và yêu thích hay không. Tiếu Nhạc Hân đã có thể vì chuyện công khai xu hướng tính dục mà làm ầm ĩ đến mức này, cũng chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa.
Tề Hám gửi một tin nhắn thoại, giọng điệu ôn hòa: “Bố cháu bị bệnh tim, đừng cãi lại ông ấy, cũng đừng đối đầu trực diện. Khoảng thời gian này nên lựa lời mềm mỏng một chút, mẹ cháu thương cháu, sẽ nói giúp cho.”
Tiếu Nhạc Hân: Rồi sao nữa? Chú ơi, cách của chú chỉ có vậy thôi á???
Tề Hám trả lời cô bé: Cháu cứ phối hợp với chú trước, sau đó chú sẽ giải quyết.
Tiếu Nhạc Hân không hỏi anh định giải quyết thế nào, chỉ nhắn lại một câu cảm ơn. Tề Hám đặt điện thoại xuống, mở máy tính lên tiếp tục công việc còn dang dở. Những lúc ở một mình, phần lớn thời gian Tề Hám đều dành để viết nhạc. Anh không có hoạt động gì cho bản thân, chỉ một mình viết nhạc, một mình uống rượu. Anh đã quen với việc ở một mình, nhưng cũng có thể hòa mình vào đám đông.
Chiều hôm sau, người đàn ông lên đường đến cửa hàng nội thất. Phòng ngủ phụ không có nhà vệ sinh riêng, ánh sáng cũng không tốt lắm, lại thêm chiếc giường quá nhỏ so với thân hình tay dài chân dài của anh, nằm thế nào cũng không thoải mái.
Nhân viên bán hàng thấy anh đến, mỉm cười đưa cho một ly nước, hỏi anh cần gì. Thái độ của cô vừa thân thiện lại không quá vồ vập, sau đó giới thiệu vài mẫu bán chạy nhất. Tề Hám nằm thử, chọn một chiếc phù hợp rồi quét mã thanh toán, để lại địa chỉ và số điện thoại để họ cho người giao hàng tận nơi.
Tề Hám thanh toán xong thì đi vào nhà vệ sinh. Một người phụ nữ dắt theo một cậu bé trai trạc 5-6 tuổi đang đứng ở khu bồn rửa tay công cộng, không vào trong cũng không rửa tay. Thấy Tề Hám đi vào, người phụ nữ vội tiến lên hỏi: “Chào anh, con trai tôi nó tự đi vệ sinh được rồi, nhưng tôi không yên tâm để nó đi một mình, mà đưa vào nhà vệ sinh nữ thì cũng không tiện. Nếu anh không ngại thì có tiện đưa cháu vào giúp tôi được không?”
Thái độ của người mẹ rất thành khẩn, cậu con trai bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn anh. Tề Hám gật đầu, chìa tay ra với cậu bé: “Đi vào với chú nào.”
Người mẹ vui mừng ra mặt, cảm ơn rối rít: “Làm phiền anh quá.” Nói rồi, cô giao tay con trai mình cho anh, còn bản thân thì đứng đợi ở không xa cửa nhà vệ sinh nam. Tề Hám dắt cậu bé vào trong. Cậu bé tự mình đi đến bồn tiểu dành cho trẻ em, c** q**n rồi đi vệ sinh. Tề Hám vừa tháo thắt lưng, chuẩn bị giải quyết thì chuông báo cháy của trung tâm thương mại đột ngột vang lên, âm thanh trong nhà vệ sinh nghe chói tai đến đinh óc.
Tề Hám lập tức cảnh giác. Anh kéo vội thắt lưng lại, xốc chiếc quần của cậu bé bên cạnh lên rồi bế thốc cậu bé lên chạy ra ngoài. Người mẹ bên ngoài hoảng hốt xông vào nhà vệ sinh nam, suýt nữa thì đâm sầm vào Tề Hám đang đi ra. Tề Hám một tay bế cậu bé, tay kia khẽ đẩy nhẹ vào lưng người phụ nữ: “Ra ngoài trước đã.”