Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 37

“Hôm nay huy động nhiều người thế, là cháy lớn à?”

Yến Nghiêu ngồi trên xe cứu hỏa, cài quai mũ bảo hiểm rồi hỏi nhân viên ghi chép. Người này gật đầu, vẻ mặt có phần nghiêm nghị đáp: “Là trung tâm nội thất, toàn đồ gỗ với nội thất thế này thì dễ bén lửa lắm.”

Yến Nghiêu chợt nhớ tới hôm qua Tề Hám có nói sẽ đến trung tâm nội thất mua đệm mới, liền cau mày hỏi tiếp: “Trung tâm nội thất nào? Mấy trung tâm thương mại lớn đều có chuông báo khói, chắc là không có người bị kẹt đâu chứ?”

Nhân viên ghi chép nghiêng đầu nhìn cậu, có chút ngạc nhiên khi thấy Yến Nghiêu đột nhiên hỏi dồn dập như vậy. Thấy mặt mày thanh niên căng thẳng lôi điện thoại từ trong túi ra, anh ta hỏi lại: “Cái ở phố A đấy. Cậu sao thế? Lời này mà cậu cũng dám nói chắc như đinh đóng cột à?”

Yến Nghiêu không giải thích, mở điện thoại gọi ngay một cuộc trên WeChat cho Tề Hám nhưng không ai bắt máy, liền chuyển sang gọi thẳng số di động. Hướng Văn Phi ngồi bên cạnh thấy cả người cậu có gì đó không ổn, bèn huých cùi chỏ vào cậu: “Anh sao vậy? Có người quen ở trong đó à?”

   

“Không chắc nữa.” Yến Nghiêu chỉ đáp lại một câu như vậy. Gọi liên tiếp ba cuộc vẫn không có ai nghe máy, cậu bắt đầu luống cuống, nhưng lý trí buộc cậu phải bình tĩnh vào lúc này. Yến Nghiêu bèn tìm số của Cao Thanh trong danh bạ rồi gọi đi.

“Alô?” Cao Thanh bắt máy rất nhanh, Yến Nghiêu hỏi ngay: “Anh Tề có ở chỗ anh không? Hôm nay anh có gặp anh ấy không?”

Cao Thanh ngớ người trước hai câu hỏi của em họ, ngơ ngác đáp: “Cái gì? Hôm nay tôi không gặp Tề Hám, có chuyện gì vậy?”

Yến Nghiêu như bị dội một xô nước đá từ đầu đến chân, giọng cũng khàn đi: “Trung tâm nội thất ở phố A cháy rồi, là vụ cháy lớn. Hôm qua anh ấy nói hôm nay sẽ đến đó, giờ thì không gọi được.”

Cao Thanh nghe xong cũng hiểu ra vấn đề, bắt đầu thấy lo lắng theo, nhưng vẫn cố nghĩ theo hướng tích cực: “Cậu đừng lo quá, Tề Hám khi sáng tác không trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại đâu. Hơn nữa, chưa chắc cậu ấy đã đến phố A, chỗ đó cách nhà xa lắm mà.”

Yến Nghiêu hít sâu hai hơi. Cao Thanh biết đối phương đang quá lo cho Tề Hám. Bản thân hắn thiên về hướng lạc quan hơn, nhưng chuyện an toàn tính mạng vẫn phải xác nhận cho chắc, thế là Cao Thanh nói tiếp: “Không sao đâu, bây giờ tôi qua nhà cậu ta xem thế nào. Đừng để bị ảnh hưởng, chú ý an toàn.”

Yến Nghiêu “ừ” một tiếng rồi cúp máy, lại tiếp tục gọi cho Tề Hám. Xe cứu hỏa lao đi vun vút. Mười lăm phút trên đường cũng là mười lăm phút Yến Nghiêu không ngừng gọi điện. Khi đến nơi, cậu nhìn thấy cả tòa nhà trung tâm nội thất đang chìm trong biển lửa. Khói đen kịt cuồn cuộn, không ngừng tuôn ra từ cửa chính, đến nỗi lối vào gần như đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

   

Lý trí của Yến Nghiêu cuối cùng cũng chiến thắng cảm xúc. Vừa xuống xe cứu hỏa, cậu liền đưa điện thoại cho nhân viên ghi chép: “Anh Lý, gọi giúp em với. Chỉ cần gọi được, có người nghe máy thì gần như là không sao rồi.”

Nhân viên ghi chép cũng nhận ra có lẽ người mà Yến NGhiêu lo lắng là một người rất quan trọng với cậu nên đã nhận lời. Cùng lúc đó, chỉ huy bắt đầu ra lệnh cho mọi người chuẩn bị tiến vào hiện trường vụ cháy để tìm kiếm cứu nạn và rà soát tình hình.

Yến Nghiêu kéo mũ bảo hiểm xuống, đeo mặt nạ dưỡng khí và kiểm tra lại trang bị cẩn thận. Sau khi đã hoàn toàn sẵn sàng, cậu dội nước khắp người, ôm vòi rồng rồi dẫn một đội tiến vào trong. Cùng lúc đó, đội trưởng của đội khác cũng dẫn theo một đội tách ra ở ngã rẽ, tiến về một hướng khác.

Phía trước gần như không nhìn thấy đường, nhiệt độ cao không thể chịu nổi bên trong biển lửa đã hong khô ngay tức khắc lớp nước vừa được dội lên bộ đồ bảo hộ. Yến Nghiêu tiến vào với tốc độ đều, tìm thấy nhà vệ sinh trước rồi quay lại ra hiệu cho đồng đội phía sau tiến vào tìm kiếm.

Sau khi tìm kiếm một vòng, Yến Nghiêu phát hiện một người đàn ông bị kẹt trong góc nhà vệ sinh bèn ra hiệu cho đồng đội đeo mặt nạ dưỡng khí rồi đưa người đó ra ngoài trước. Cậu tìm kiếm thêm một vòng quanh đó thì không khí trong bình dưỡng khí bắt đầu loãng đi, Yến Nghiêu đành phải rút lui để thay trang bị. Cậu men theo vòi rồng đi ra ngoài. Vừa ra tới nơi, cậu cởi bình dưỡng khí trên lưng xuống rồi báo với chỉ huy: “Trụ cứu hỏa không có nước.”

Viên chỉ huy chửi thề một tiếng. Trong một vụ cháy lớn mà xảy ra tình huống này thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khối lượng công việc dập lửa trở nên khổng lồ. Giờ chỉ có thể cố gắng hết sức cứu những người bị kẹt ra trước. Ở phạm vi 50 mét xung quanh, cảnh sát đã dựng hàng rào cảnh giới. Yến Nghiêu liếc nhân viên ghi chép, người đó đáp: “Vẫn không ai nghe máy.”

   

Yến Nghiêu cắn chặt môi, thay bình dưỡng khí rồi lại men theo vòi rồng tiến vào biển lửa. Cậu tìm kiếm từ trên lầu xuống dưới, ra vào tổng cộng ba chuyến, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo và những triệu chứng mất nước đầu tiên bắt đầu xuất hiện.

Cậu tìm thấy một cô gái ở gần cầu thang bộ. Đối phương gần như đã ngất đi, không nghe thấy Yến Nghiêu nói gì và cũng không thể cử động được nữa. Yến Nghiêu vội lấy mặt nạ, nối vào bình dưỡng khí của mình rồi đeo cho đối phương, sau đó kéo cô dậy, cõng lên lưng đi ra ngoài.

Không nhìn rõ đường, cậu chỉ có thể men theo vòi rồng dưới chân để khó nhọc quay ra. Yến Nghiêu cõng cô gái ra ngoài, đặt lên cáng. Nhân viên y tế lập tức đưa cô lên xe cứu thương để bắt đầu cấp cứu. Yến Nghiêu quay đầu về phía nhân viên ghi chép, nhưng người đó chỉ bất lực lắc đầu. Đôi mày của Yến Nghiêu vẫn nhíu chặt không hề giãn ra. Bất chợt, trong dạ dày cuộn lên một trận dữ dội, cậu vội giơ tay lật mặt nạ lên, quỳ xuống bên đường nôn thốc nôn tháo. Tình trạng mất nước khiến cậu choáng tới nỗi nôn mửa.

Yến nghiêu gần như đã kiệt sức. Mỗi lần vào trong cậu đều ở lại quá lâu, đến mức khi ra ngoài thì bình dưỡng khí gần như đã cạn sạch. Hơn nửa quãng đường quay ra, cậu đều phải cố hít một hơi rồi lại nín thở.

Viên chỉ huy nhìn cậu rồi ra lệnh: “Yến Nghiêu, đổi người.”

Sau đó, ông ra hiệu cho một người khác, đối phương lập tức dẫn theo vài người nữa tiến vào biển lửa. Yến Nghiêu vặn chai nước, lẳng lặng đứng một bên uống nước, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc của bản thân.

Công tác rà soát bên trong hiện trường gần như đã hoàn tất. Mười một người bị mắc kẹt đều đã được cứu ra, không ai nguy hiểm đến tính mạng. Đúng lúc này, Yến Nghiêu nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, cậu liền bật dậy, lao đến bên nhân viên ghi chép, vớ lấy điện thoại rồi bắt máy của Cao Thanh.

   

Cao Thanh im lặng hai giây rồi nói: “Cậu ta không có ở nhà.”

Yến Nghiêu không nói gì, cậu cũng không biết nên nói gì hay phải thể hiện cảm xúc ra sao, càng không thể để cảm xúc của mình sụp đổ. Thanh niên đành cố gắng gượng đáp lại một tiếng, sau đó cúp máy rồi lại gọi cho Tề Hám cuộc thứ 67.

Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên từ một nơi không xa. Yến Nghiêu giật thót, ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Một đồng đội vừa từ trong đám cháy đi ra, rút từ trong túi một chiếc điện thoại đang đổ chuông rồi đưa cho cậu. Yến Nghiêu nhận ra giọng mình đang run lên: “Nhặt được ở đâu vậy?”

Người đồng đội tháo mặt nạ ra, nói: “Trước cửa nhà vệ sinh nam trên tầng ba. Tôi thấy tên trong danh bạ là cậu. Cáy này của bạn cậu à? Yên tâm đi, chúng tôi đã tìm kỹ rồi, không có ai cả. Chắc đối phương đã tự ra ngoài được rồi, chỉ là đánh rơi điện thoại thôi.”

Giọng Yến Nghiêu run run, cảm nhận được cả môi mình cũng đang run theo. Khi đưa tay nhận điện thoại, cậu thấy tay mình cũng run lên bần bật: “Nhỡ đâu vẫn còn người thì sao?”

“Bao nhiêu người vào tìm rồi, mấy góc kẹt cũng đã tìm kỹ lắm rồi, thật sự không có ai đâu.”

Yến Nghiêu đặt cả hai chiếc điện thoại sang một bên rồi đi tới chỗ chỉ huy để xin vào trong thêm một lần nữa, nhưng chỉ huy không đồng tình với hành động này của cậu. Tuy Yến Nghiêu bây giờ không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu vào thêm lần nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Với cái tính của Yến Nghiêu, thể nào cậu cũng lại ở trong đó rất lâu, e rằng người gặp nguy hiểm đến tính mạng cuối cùng sẽ chính là cậu.

   

Yến Nghiêu vẫn tiếp tục: “Chỉ huy Lưu, cho tôi mười lăm phút thôi, tôi bảo đảm.”

Chỉ huy Lưu liếc cậu một cái: “Yến Nghiêu, cậu quên những gì đã được học rồi sao?”

“Tôi biết giới hạn của mình, tôi vẫn chưa tới ngưỡng đâu. Tôi có thể đảm bảo bản thân sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, chắc chắn sẽ ra ngoài an toàn,” Yến Nghiêu hơi cúi đầu, ngữ điệu vẫn bướng bỉnh.

Chỉ huy Lưu nghiêm giọng quát: “Yến Nghiêu!”

Yến Nghiêu nói tiếp: “Tôi không bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc. Mười lăm phút sẽ không có vấn đề gì đâu, anh biết rõ thể lực của tôi mà, tôi có thể cam đoan về khoảng thời gian đó.”

Chỉ huy Lưu chỉ thẳng vào mặt cậu, mắng: “Cậu con mẹ nó thật sự nghĩ mình là gián đánh không chết hả? Tự ý hành động trong đám cháy, không chấp hành mệnh lệnh, hậu quả thế nào cậu tự biết rõ!”

“Tôi đang báo cáo và xin phép ngài.” Yến Nghiêu cúi đầu, dáng vẻ rõ ràng là đang thỉnh cầu, nhưng giọng điệu lại quá quyết liệt, khiến chỉ huy Lưu tức đến nghiến răng.

Cuối cùng, chỉ huy Lưu cũng không lay chuyển được cậu. Ông cầm bộ đàm lên nói: “Cho Yến Nghiêu dẫn đội ba vào trong 15 phút nữa để vẽ lại bản đồ tình hình đám cháy. Người ở ngoài tăng áp lực nước mạnh lên.”

Bên kia bộ đàm vọng lại tiếng “Rõ”. Nghe vậy, Yến Nghiêu ngẩng đầu, đi tới bên xe cứu hỏa chỉnh lại trang bị, đeo bình dưỡng khí rồi dẫn một đội nữa tiến vào biển lửa một lần nữa.

   

Yến Nghiêu thật sự không tìm thấy bóng dáng Tề Hám ở bên trong. Cậu vốn có thói quen suy nghĩ theo hướng tồi tệ nhất nên cứ lặp đi lặp lại việc tìm kiếm. Chừng nào chưa tận mắt nhìn thấy Tề Hám, cậu chưa tài nào yên lòng được.

Yến Nghiêu nhìn ngọn lửa dữ dội đang ập tới trước mặt, bất giác giơ tay che chắn. Khi thời gian sắp hết và mọi người cũng đã nắm rõ tình hình đám cháy, cậu liền giơ tay ra hiệu cho đồng đội phía sau rút lui.

Giữa làn khói dày đặc và tiếng lửa cháy gào thét, một đồng đội đi trước đột nhiên vấp ngã, khuỵu xuống. Yến Nghiêu không nhận ra đó là ai, cũng không thấy rõ tình hình cụ thể. Cậu vội cúi xuống đỡ người đó. Ngay lúc ấy, chiếc tủ áo bằng gỗ đang cháy rừng rực bên cạnh bỗng rung lắc dữ dội rồi đổ ập xuống phía đồng đội.

Yến Nghiêu vội ôm lấy đầu người đồng đội, nghiêng mình dùng tay trái che chắn cho anh ta. Cậu đã hứng đỡ cú va chạm đầu tiên, làm giảm bớt phần lớn lực tác động. Hơn nữa, nhờ có mũ bảo hiểm nên người đồng đội không bị thương nặng. Yến Nghiêu kéo anh ta đứng dậy rồi nhanh chóng dìu ra ngoài.

Ra khỏi hiện trường, viên chỉ huy chỉ liếc nhìn Yến Nghiêu một cái chứ không nói gì thêm. Yến Nghiêu tháo mặt nạ và mũ bảo hiểm ra, đứng bên cạnh xe cứu hỏa dùng chút nước còn sót lại trong vòi dội lên đầu và người.

“Này! Chỗ đó không được vào!” Một viên cảnh sát đang đứng gần đám đông hét lên bằng giọng địa phương.

Yến Nghiêu vừa vặn vòi nước, quệt mặt, định đứng dậy xem có chuyện gì thì đột nhiên cổ áo sau gáy bị siết chặt, cả người bị một lực mạnh nhấc bổng lên. Yến Nghiêu vốn đang bực tức không có chỗ xả, vừa trợn mắt định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy người vừa đến liền nghẹn họng.

   

Tề Hám thả cổ áo cậu ra, hỏi: “Cao Thanh gọi cho cậu nhiều cuộc thế, là đang làm nhiệm vụ không có thời gian xem điện thoại à?”

Giọng anh chẳng hề có chút tức giận hay chất vấn, chỉ là một tông giọng bình tĩnh nhưng chan chứa sự quan tâm. Yến Nghiêu cứ dán chặt mắt vào gương mặt Tề Hám, mấp máy môi mà không thốt nổi nên lời.

“Mẹ kiếp, mệt chết tôi rồi!” Cao Thanh thở hồng hộc chạy tới, chống tay lên đầu gối nhìn hai người họ, nói không ra hơi: “Cả hai đều không sao chứ? Nhưng tôi thì sắp có sao đây này. Gọi điện cháy máy cho cả hai đều không nghe máy, hại ông đây quay như chong chóng!”

Yến Nghiêu vẫn nhìn Tề Hám chằm chằm như thể không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Thấy sắc mặt cậu trắng bệch, Tề Hám nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt rồi lại kiên nhẫn hỏi: “Bị thương à?”

Yến Nghiêu như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cậu đưa tay ôm choàng lấy eo Tề Hám, áp cả người vào lòng anh. Bị kéo bất ngờ, lồng ngực Tề Hám đập nhẹ vào vai Yến Nghiêu. Cả người thanh niên ướt sũng, làm ướt lây cả áo của anh.

Yến Nghiêu cúi đầu, gục mặt thật sâu vào vai Tề Hám như muốn ép nước mắt chảy ngược vào trong, hai tay siết chặt lấy eo anh. Tề Hám vỗ nhẹ lưng thanh niên bằng một tay, giọng dịu đi: “Được rồi, không cần phải làm như sinh ly tử biệt thế đâu.”

Yến Nghiêu th* d*c trên vai anh, coi như không nghe thấy lời anh nói, chỉ càng ôm chặt hơn. Tề Hám cảm nhận được đối phương đang rất bất an nên cứ để yên cho cậu ôm rồi đưa tay dùng đầu ngón tay lau nhẹ đuôi mắt Yến Nghiêu, không phân biệt được đó là vệt nước hay vệt lệ.

   

Anh khẽ giọng, cố gắng xoa dịu cảm xúc của Yến Nghiêu: “Áo này là áo trắng đấy, nhớ giặt cho sạch vào nhé, tiểu Nghiêu.”

Trên người Tề Hám không vương mấy mùi khói, chỉ có nơi đầu ngón tay mới thoang thoảng mùi thuốc lá. Khi vùi mình vào lòng anh, Yến Nghiêu chỉ ngửi thấy mùi hương thanh mát quen thuộc khiến lòng bình yên trở lại. Mùi hương ấy rất nhẹ, nhẹ đến mức phải áp sát vào người anh mới có thể nhận ra. Từ cổ áo đối phương, Yến NGhiêu ngửi thấy một mùi hương điềm nhiên, vững chãi, chỉ thuộc về riêng Tề Hám.

Bình Luận (0)
Comment