“Đây là anh trai cậu à?”
Cô y tá trẻ ở phía đối diện lên tiếng, giọng có chút trêu chọc, mắt liếc về phía Yến Nghiêu. Một tay cậu đang đặt trên bàn để cô băng bó, còn tay kia thì níu chặt lấy cánh tay Tề Hám.
Tề Hám ngồi bên cạnh, một tay đút túi quần mặc cho Yến Nghiêu níu lấy, tay còn lại thì đang khởi động chiếc điện thoại đã vỡ màn hình. Yến Nghiêu cứ nhìn anh chằm chằm, nghe lời trêu chọc của cô y tá chỉ nhướng mi rồi trầm giọng “ừ” một tiếng.
Cô y tá lau sạch vết máu trên tay Yến Nghiêu, nói: “May mà chỉ là vết thương ngoài da, không gãy xương. Nếu không thì cậu chỉ còn một tay để mà kéo anh ấy thôi.”
Yến Nghiêu: “…”
Điện thoại của Tề Hám im lìm một lúc lâu rồi cuối cùng cũng khởi động được. Màn hình đã nứt mất một nửa khiến chữ trên đó trông như bị tách đôi, nhưng phần cảm ứng vẫn nhạy. Tề Hám trả lời mấy tin nhắn của Cao Thanh, cất điện thoại vào túi rồi mới dời mắt sang cánh tay bị thương của Yến Nghiêu, hỏi: “Tình hình sao rồi?”
Cô y tá lấy cồn bắt đầu sát trùng và bôi thuốc cẩn thận, đáp: “Vết thương ngoài da thôi, chỉ là chảy nhiều máu trông hơi đáng sợ. Mấy ngày tới đừng để dính nước nhé, lúc tắm thì lấy màng bọc thực phẩm quấn lại để không bị nhiễm trùng.”
“Biết rồi,” Yến Nghiêu đáp. Cảm xúc của cậu giờ đã ổn định trở lại, gương mặt lại quen thuộc trưng ra vẻ lạnh lùng, chẳng ai nhìn ra được là cùng một người với người vừa khóc lóc sụt sùi nửa tiếng trước.
“Áo của anh…” Yến Nghiêu nhân lúc y tá ra ngoài lấy đồ liền hỏi.
Tề Hám thờ ơ liếc vệt nước còn vương trên vai mình, “Đừng bận tâm chuyện đó.”
Yến Nghiêu rụt tay lại, kéo tay áo xuống một chút, thấp giọng hỏi: “Thật sự không cần em giặt ạ?”
Tề Hám khẽ nhướng mày. Anh nói câu đó vốn chỉ để điều tiết bầu không khí, nào ngờ Yến Nghiêu lại có vẻ xem là thật. Thế là anh chuyển chủ đề, hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ tôi ở trong đó à?”
“Hôm qua anh nói sẽ đến mua đệm, gọi điện thì không nghe, nên em…” Yến Nghiêu giải thích, rồi cũng tự thấy đầu óc mình có vấn đề. Chuyện này giống như một trận hiểu lầm tai hại, suýt nữa dọa vỡ cả mật của cậu. Yến Nghiêu không giải thích thêm nữa, chỉ nói: “Quan tâm quá nên mới cuống lên thôi.”
Y tá đẩy cửa bước vào. Thấy Yến Nghiêu đã xử lý xong, chuẩn bị rời đi, cô dặn thêm một câu: “Lúc huấn luyện hay gì đó thì chú ý một chút, còn lại thì không có gì, về được rồi.”
Yến Nghiêu gật đầu cảm ơn rồi đứng dậy đi theo Tề Hám ra ngoài. Tề Hám đi phía trước, vóc dáng thẳng tắp, còn Yến Nghiêu theo sát ngay sau lưng anh.
“Anh, lúc anh kéo em dậy, có phải anh cũng lo lắng không?”
Tề Hám vẫn điềm nhiên bước phía trước, không có phản ứng gì. Anh đã quen với việc dẫn dắt câu chuyện, chi phối cảm xúc của người khác. Trong mối quan hệ này, Yến Nghiêu chưa bao giờ giành được quyền chủ động. Chỉ đến khoảnh khắc Tề Hám kéo cậu dậy vừa rồi, Yến Nghiêu mới nhận ra một cách rõ ràng rằng đối phương cũng lo lắng cho mình.
Cho dù cậu có là con bò bị dắt mũi đi chăng nữa, vậy cũng phải là con bò mà Tề Hám tình nguyện dắt đi.
Tề Hám dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng vào tín hiệu đèn đỏ cho người đi bộ ở đằng trước. Yến Nghiêu cũng dừng theo. Tề Hám nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu nghĩ tôi ở trong đám cháy nên mới lo lắng đến vậy?”
Yến Nghiêu cau mày: “Đương nhiên là em lo lắng rồi.”
Tề Hám nói tiếp: “Vẫn còn sợ à? Sao lại vội vã tìm tôi xác nhận thế.”
Trực giác của Tề Hám quá nhạy bén, chỉ một câu nói đã điểm trúng nỗi bất an còn sót lại trong lòng Yến Nghiêu. Đèn xanh bật sáng, lần này Yến Nghiêu bước đi sóng vai cùng Tề Hám. Cậu nói: “Em…”
“Không cần nói nữa.” Tề Hám lên tiếng ngắt lời. Yến Nghiêu cũng tự biết không nên tiếp tục chủ đề này vì sẽ ảnh hưởng đến công việc sắp tới. Cậu cụp mắt, chợt có chút phiền muộn.
Tề Hám đưa Yến Nghiêu trở lại hiện trường, dặn dò vài câu chú ý an toàn. Yến Nghiêu ngoan ngoãn gật đầu đáp lại. Thấy dáng vẻ vâng lời của thanh niên, trái tim sắt đá của Tề Hám cuối cùng cũng chịu mềm đi vì Yến Nghiêu. Người đàn ông đưa tay vỗ nhẹ vai đối phương, nói: “Đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.”
Yến Nghiêu rất muốn hỏi rốt cuộc Tề Hám thấy việc hôm nay cậu liều lĩnh xông vào biển lửa là ngu ngốc, hay việc bản thân thích Tề Hám mới ngốc. Nhưng Tề Hám đã rụt tay về không cho cậu cơ hội hỏi tiếp, anh nói thẳng: “Chú ý an toàn, xong việc nhớ báo bình an một tiếng.”
Yến Nghiêu “Vâng” một tiếng. Tề Hám định rời đi thì cậu lại nói thêm: “Em chưa bao giờ làm chuyện ngốc nghếch cả, anh ạ.”
Tề Hám biết đối phương bướng bỉnh, nhưng anh tự thấy mình đã nói đủ rõ ràng rồi. Thích anh không phải là một chuyện dễ dàng, nếu cứ mãi chạy theo anh thì sẽ rất mệt mỏi. Điều đó cần rất nhiều thời gian, tâm sức, và cả một tình yêu kiên định.
Từ phía xa có tiếng gọi Yến Nghiêu, hỏi cậu đứng ngây ra đó làm gì. Yến Nghiêu hét vọng lại, bảo sẽ qua ngay.
“Vậy thì cứ làm điều cậu muốn đi.” Tề Hám để lại câu nói ấy, chào tạm biệt Yến Nghiêu rồi lái xe rời đi.
Vụ cháy trung tâm nội thất đã chiếm cứ trang nhất của mọi tờ báo trong thành phố suốt mấy ngày liền. Một đám cháy lớn như vậy mà trụ cứu hỏa bên trong lại không có nước, về cơ bản chỉ có thể chờ mọi thứ cháy rụi rồi mới dập lửa được. Phần việc dọn dẹp sau khi dập lửa xong được giao lại cho nhân viên của trung tâm nội thất xử lý.
Sau khi kết thúc công việc, Yến Nghiêu gửi cho Tề Hám một bức ảnh, trong đó bản thân giơ tay chữ V, nhe răng cười toe toét. Khuôn mặt áp sát vào camera, quầng thâm dưới mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Cao Thanh bình luận: “Dù sao thì tao cũng chưa thấy nó cười với ai mà tươi không cần tưới thế này bao giờ.”
Riêng Ân Dã thì đã sợ Yến Nghiêu lắm rồi, bèn nhắc nhở Cao Thanh một câu: “Cậu đừng quên cái tiếng gào hôm đó của cậu ta, bây giờ nằm mơ tôi còn giật mình tỉnh giấc.”
Tề Hám không thích bàn tán về người khác. Thấy người đàn ông chẳng nói một lời, hai người kia cũng biết ý mà im bặt.
Trời mấy ngày gần đây trở lạnh, ban ngày cũng có chút se se. Tề Hám đã sớm tính toán xong xuôi, anh nói: “Bài hát mới có phản hồi khá tốt, chắc sắp phải về lại thành phố A làm việc rồi.”
Ân Dã là người am hiểu chuyện trong giới, lập tức phụ họa: “Đúng thế, hai năm tới nên nắm bắt thời cơ một chút. Cậu nên hợp tác thêm vài bài nữa với Từ Tri Hàn kia, còn có thể làm một đợt marketing hồi tưởng, như nào cũng đều có lợi cho cả hai người.”
Tề Hám không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, chỉ nói: “Để về rồi xử lý sau, lần này chắc sẽ ở lại khá lâu.”
Từ một tháng trước, Từ Tri Hàn đã bắt đầu nói chuyện với Tề Hám, tuy có phần đứt quãng nhưng nhìn chung khá nhiều, nói là đang chuẩn bị cho concert vào năm sau, hy vọng cả hai có thể hợp tác một ca khúc mới. Thậm chí nếu tốt nhất thì mong Tề Hám có thể lộ diện với tư cách khách mời bất ngờ. Kế hoạch này hoàn toàn là vì Tề Hám, bởi nếu chỉ là khách mời thì lợi ích Từ Tri Hàn nhận được sẽ thấp hơn Tề Hám rất nhiều. Nhưng nhìn về lâu dài, một khi danh tiếng của Tề Hám trở lại thì lợi ích của Từ Tri Hàn cũng sẽ rất lớn.
Cao Thanh có chút không nỡ, thở dài một hơi: “Lại đi à, Tết chắc không về nữa nhỉ?”
Tề Hám gật đầu: “Năm nay về ăn Tết với bố mẹ.”
“Đã nói với Yến Nghiêu chưa?” Cao Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện này, nhưng nhìn phản ứng thì có vẻ như người kia vẫn chưa biết.
Quả thật Tề Hám chưa hề hé lộ chút nào cho Yến Nghiêu. Công việc của Yến Nghiêu rất đặc thù, không phải cứ muốn xin nghỉ là nghỉ được. Mà cho dù có thời gian rảnh thì cũng sẽ có rất nhiều tình huống đột xuất xảy ra. Ngay cả khi còn ở thành phố B, số lần hai người gặp mặt đã không nhiều. Nếu bieets anh quay về thành phố A, chẳng rõ Yến Nghiêu sẽ thế nào. Tề Hám nghĩ có lẽ đối phương sẽ rất buồn, vì vậy anh không nghĩ thêm nữa.
Tề Hám rời khỏi Hàm Cẩu, chuẩn bị về nhà. Anh đỗ xe dưới khu chung cư, đi thang máy lên tầng thì phát hiện người nào đó đang đứng trước cửa nhà mình. Cậu tay cầm điện thoại, đầu ngón tay lướt trên màn hình. Giây tiếp theo, điện thoại trong túi Tề Hám vang lên tiếng chuông.
Yến Nghiêu lập tức quay đầu nhìn sang, nhấn tắt cuộc gọi rồi gọi Tề Hám một tiếng: “Anh.”
Tề Hám bước tới, hỏi cậu: “Vừa xong việc sao không nghỉ ngơi cho tử tế, chạy lung tung làm gì.”
Biết giọng anh không hề có ý trách móc. Yến Nghiêu cười nói: “Em vừa hay được nghỉ phép.” Thấy Tề Hám đưa tay nhập mật mã mở khóa, Yến Nghiêu hỏi tiếp: “Anh lại đến chỗ Ân Dã à?”
Đối với người khác, Yến Nghiêu luôn gọi cả họ lẫn tên, không gọi biệt danh hay gọi hai chữ cuối một cách thân mật. Khi gọi Cao Thanh cũng là “anh Cao”, chỉ riêng với Tề Hám mới gọi là “anh”.
Cửa nhà kêu “tít” một tiếng rồi mở ra. Tề Hám mở cửa, dẫn Yến Nghiêu vào nhà. Yến Nghiêu đặt đồ trên tay xuống tủ rồi cúi người thay giày. Tề Hám nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu đối phương, như thể đang nhắc nhở: “Cậu ta lớn tuổi hơn cậu đấy.”
Yến Nghiêu thay giày xong, đứng thẳng dậy. Hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, như thể chẳng hiểu tại sao Tề Hám lại đặc biệt nói câu này. Thanh niên cụp mắt, có chút không tình nguyện lí nhí: “Bạn của anh mà, có phải anh đâu.”