Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 39

Tề Hám đã quen với cái tính lì như trâu của Yến Nghiêu nên chỉ gật đầu đáp lại, sau đó dẫn người vào phòng khách.

“Uống nước nhé? Hay muốn cái khác?”

“Nước lọc là được rồi.”

Yến Nghiêu đặt túi đồ lên bàn trà. Tề Hám vào bếp rửa cốc, rót cho cậu một ly nước rồi ngồi xuống sofa. Điện thoại trong túi quần rung lên, Tề Hám rút ra, cúi đầu xem tin nhắn.

Yến Nghiêu cầm cốc nước uống, khóe mắt liếc sang điện thoại của Tề Hám. Cậu chỉ nhìn thấy một góc nhưng cũng nhận ra màn hình quả thật vẫn còn vỡ. Tề Hám một tay đút túi quần, tay kia linh hoạt gõ trên bàn phím, dáng vẻ vô cùng thong dong.

Đầu dây bên kia là tin nhắn thoại của Từ Tri Hàn, Tề Hám không mở loa ngoài mà chỉ chuyển thành văn bản. Nội dung là về chuyện concert đã bàn lần trước, hỏi xem Tề Hám nghĩ thế nào.

Tề Hám vốn rất không muốn đứng trước ống kính, việc bị lộ diện sẽ ảnh hưởng không tốt đến cuộc sống đời thực của anh. Anh soạn một đoạn tin nhắn gửi đi. Yến Nghiêu uống được nửa cốc nước thì bật cười, đột nhiên nói: “Em còn tưởng anh gõ chữ chậm lắm.”

   

Cảm nhận được ý tứ trong lời nói của cậu, Tề Hám cất điện thoại vào túi, chuyển chủ đề: “Mang gì đến thế?”

Yến Nghiêu lôi từ trong túi ra một hộp điện thoại còn nguyên seal, là mẫu mới nhất cùng hãng với cái điện thoại của Tề Hám. Cậu đưa nó cho Tề Hám, nhưng anh vẫn để cả hai tay trong túi quần, chỉ liếc nhìn món đồ rồi nói một cách bình thản: “Có chuyện muốn nhờ tôi à?”

“Đền cho anh,” Yến Nghiêu đáp, tay giơ cao hơn một chút ra hiệu.

Tề Hám hỏi ngược lại: “Cậu biết nó vỡ thế nào à?”

“Là em làm rơi.”

Tề Hám khẽ nheo mắt, giọng điệu cũng lạnh đi ngay tức khắc: “Cầm về đi.”

Yến Nghiêu biết thừa anh sẽ không nhận, bèn đổi cách nói khác: “Em biết là anh tự làm rơi, nhưng sinh nhật anh sắp đến rồi đúng không? Coi như em tặng trước.”

Tề Hám im lặng, gương mặt không chút biểu cảm. Lúc anh lạnh mặt trông rất đáng sợ, tóc mái rủ xuống che hờ một bên mắt. Tề Hám không nói gì, chỉ đưa tay vuốt ngược tóc mái ra sau rồi lại lôi điện thoại ra xem tin nhắn tiếp.

Tay Yến Nghiêu cứ thế treo lơ lửng giữa không trung. Một lúc lâu sau, ngón tay cậu bắt đầu run lên, nhưng vẫn không hề rụt lại.

Hai người giằng co thêm vài phút nữa. Tề Hám cứ mải miết nhắn tin, còn bàn tay đang giơ ra của Yến Nghiêu bắt đầu có dấu hiệu lung lay. Tay cậu không có điểm tựa, giữ quá lâu nên hơi mỏi.

   

Cuối cùng, Tề Hám nhắn cho Từ Tri Hàn một câu rằng mấy hôm nữa về sẽ gặp mặt nói chuyện trực tiếp rồi mới đưa tay cầm lấy chiếc hộp từ tay Yến Nghiêu, sau đó đặt lại vào trong túi.

Yến Nghiêu rụt tay về, tay kia bóp nhẹ mấy ngón tay đã tê rần. Nếu so về độ lì lợm, Tề Hám đoán chừng không thể nào bằng Yến Nghiêu được. Một khi Yến Nghiêu đã bướng lên thì dẫu có sứt đầu mẻ trán cũng quyết đâm đầu vào xe, còn Tề Hám thì không muốn làm những chuyện tốn thời gian như vậy.

Anh chỉ kiên trì với những việc đáng để kiên trì.

Đối với anh mà nói, việc so đo xem ai ngồi yên được lâu hơn với Yến Nghiêu là một chuyện vô nghĩa.

“Cầm đồ về đi, đừng để tôi nhìn thấy lần thứ hai.”

Yến Nghiêu cảm nhận đối phương thật sự khó chịu về chuyện này, bèn ngoan ngoãn “Ồ” một tiếng, rồi lại hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi,” Tề Hám đáp.

Yến Nghiêu lại “Ồ” một tiếng, “Em thì chưa ăn.”

Tề Hám đoán là đối phương đã đứng ở cửa đợi mình nên mới lỡ bữa. Gõ cửa không ai trả lời, nhắn tin không ai hồi âm, vừa định gọi điện thì người vừa khéo về tới.

Tề Hám đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, thấy vẫn còn một ít nguyên liệu. Bình thường anh ở một mình nên thường không mua nhiều đồ, trong tủ lạnh chỉ còn lại hai món đủ để làm một đĩa khoai tây xào và sườn kho.

   

“Đi theo tôi làm gì?” Tề Hám không cần quay đầu lại cũng biết Yến Nghiêu đang lén lút đi theo sau mình.

Yến Nghiêu thở phào một hơi: “Em đang nín thở đấy, thế mà vẫn bị anh phát hiện.”

Tề Hám xoay người, nhướng mày, khẽ “Hửm” một tiếng không cảm xúc, hỏi: “Đến lúc nào thế?”

Nghe vậy, hai hàng lông mày của Yến Nghiêu khẽ nhíu lại, khóe miệng lại cong lên. Cậu ngước mắt nói: “Em sẽ luôn đi sau anh, luôn dõi theo anh.”

“Tôi không thích người khác ở đằng sau lưng mình,” Tề Hám nói.

Lông mày Yến Nghiêu lại nhíu lại, cậu đáp một tiếng “Ồ” như hiểu như không rồi nói: “Vậy em đứng bên cạnh anh vậy.”

Tề Hám liếc cậu một cái, đoạn nghiêng người cho cậu xem nguyên liệu trong tủ lạnh: “Chỉ còn từng này thôi, không muốn ăn thì tôi gọi đồ ngoài cho cậu.”

“Anh nấu ạ? Anh ơi.” Yến Nghiêu kích động hẳn lên, giọng cũng lớn hơn một chút.

Tề Hám lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra: “Nếu cậu nuốt nổi.”

Hai mắt Yến Nghiêu sáng rực. Răng nanh cắn nhẹ vào môi thấy hơi đau mới nhận ra không phải là mơ, sau đó liền vẫy đuôi chạy tới giúp một tay.

Tề Hám vo gạo cắm cơm trước. Yến Nghiêu gọt vỏ khoai tây xong, quay đầu lại thì thấy Tề Hám đang vung dao phay chặt sườn. Giờ thì Yến Nghiêu đã hơi hiểu tại sao Tề Hám lại nói mình nấu ăn không ngon rồi, vì cậu chưa từng thấy ai chặt sườn mà như muốn tự chặt mình như vậy cả.

   

Tề Hám thái rau hoàn toàn dựa vào sức. Aanh thái rất nhanh, cảm giác như nhát nào cũng sắp phạm vào tay nhưng lại chẳng bao giờ thái trúng. Yến Nghiêu đặt củ khoai tây đã gọt sang một bên, hỏi một câu: “Anh ơi, lúc nấu ăn anh có bao giờ thái vào tay chưa?”

“Cậu muốn nói gì?” Tề Hám vung dao thêm một nhát nữa, máu b*n r* suýt nữa văng vào mắt Yến Nghiêu.

Yến Nghiêu lại gần anh, lồng ngực áp lên cánh tay Tề Hám: “Nhưng mà nhìn anh thế này chắc không thái vào tay đâu, mà là chặt phải tay thì đúng hơn.”

“Tư thế cầm dao không phải thế này…” Vừa nói, Yến Nghiêu vừa đưa tay ra định cầm lấy con dao, đầu ngón tay vô tình chạm phải mu bàn tay Tề Hám. Yến Nghiêu có chút ngượng ngùng rụt ngón tay lại. Tề Hám buông dao ra, ra hiệu cho cậu cầm lấy. Yến Nghiêu lại đưa tay lên nắm lấy cán dao.

Cậu đặt ngón trỏ lên cạnh sống dao để giữ cho dao vững, kiên nhẫn giải thích: “Anh đừng nắm hết cả cán dao bằng cả tay, dễ thái lệch lắm. Hơn nữa, đó là tư thế chém người chứ không phải thái rau.”

Yến Nghiêu hơi nghiêng người chặt sườn. Cậu trông có vẻ không dùng nhiều sức, nhưng nhát nào nhát nấy đều chặt đứt khúc sườn. “Lúc thái rau đừng nhìn xem miếng trước dày bao nhiêu, tay còn lại ở phía sau có thể cảm nhận được mà. Còn lúc chặt xương thì tay trái để xa ra một chút, để gần dao quá dễ bị thương lắm.”

Tề Hám đứng chếch phía sau, cúi đầu nhìn động tác của Yến Nghiêu. Yến Nghiêu chỉ cần vài nhát đã xử lý xong đống sườn, đặt vào đĩa để riêng rồi đổi thớt và dao thái rau củ để bắt đầu thái khoai tây.

   

Để cho Tề Hám nhìn rõ, động tác của Yến Nghiêu rất chậm rãi. Cậu vừa làm vừa giải thích, Tề Hám cũng khẽ “ừ” đáp lại từng câu. Yến Nghiêu thái khoai tây thành từng lát trước, trải đều trên thớt rồi mới bắt đầu thái sợi. Bất chợt, cậu nói: “Anh này, thật ra anh định về lại thành phố A rồi, đúng không?”

Tề Hám không nói gì, coi như ngầm thừa nhận. Anh vẫn chăm chú nhìn động tác trên tay Yến Nghiêu. Người đàn ông vốn không cố tình che giấu, mà Yến Nghiêu cũng có thể tự mình dần dần nhận ra điều bất thường. Yến Nghiêu vừa thái sợi vừa nói: “Phòng khách đã dọn dẹp cả rồi, trong tủ lạnh cũng chẳng còn mấy đồ, có phải anh định mai đi luôn không?”

Giọng Yến Nghiêu rất bình thản, dường như đã sớm nhận ra. “Nếu em không đến nhà anh, có phải anh định đi rồi mới nói cho em biết không?”

“Chẳng phải cậu đoán ra rồi đó sao?”

Giọng nói của Tề Hám truyền đến từ đằng sau tai. Ở khoảng cách quá gần, hơi thở ấm nóng phả ra từ lời nói lướt qua sau tai rồi lan xuống gáy Yến Nghiêu. Cả người thanh niên khẽ run lên một cách rõ rệt, con dao thái trên tay cũng run theo. Mũi dao cứa vào ngón trỏ, máu lập tức ứa ra ngay tức khắc.

Con dao đã được mài rất sắc, vết cắt của Yến Nghiêu không hề nhẹ. Một giọt máu tươi lăn xuống lát khoai tây. Yến Nghiêu đặt dao xuống, mím môi, mặt không đổi sắc mở vòi nước rửa tay.

Lúc này, cậu đã hơi hiểu ý câu nói “Tôi không thích người khác ở sau lưng mình” của Tề Hám. Cảm giác phía sau lưng quá nguy hiểm, còn mang theo cảm giác bị xâm chiếm mơ hồ.

   

Tề Hám liếc cậu một cái rồi rời khỏi bếp, lục tìm hộp y tế dưới bàn trà, lấy cồn i-ốt, tăm bông và băng dán cá nhân rồi quay lại bếp.

Yến Nghiêu rửa sạch tay, vừa định đưa ngón tay lên miệng thì thấy Tề Hám đã vặn nắp lọ cồn i-ốt, dùng tăm bông thấm thuốc. Cậu ngoan ngoãn chìa tay ra, để Tề Hám ấn que tăm bông lên vết thương trên ngón tay mình.

Yến Nghiêu chăm chú nhìn gương mặt đang cúi đầu sát trùng. Từ góc này, cậu có thể nhìn thấy tóc mái rủ xuống cùng hàng lông mày rậm, có dáng của đối phương. Đôi mắt Tề Hám vốn rất lạnh lùng kiêu ngạo, bản thân lại cao nên bình thường khi nhìn người khác từ trên xuống luôn tạo cảm giác quá xa cách. Nhưng khi cúi đầu, ngay cả mày mắt cũng như được thêm hơi ấm làm dịu đi gương mặt góc cạnh lạnh lùng, khiến người ta vừa muốn lại gần vừa e ngại chùn bước.

“Anh chắc chắn đã nói với Ân Dã và mọi người rồi, nhưng lại không nói cho em.” Yến Nghiêu vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt người đàn ông.

Tề Hám ném que tăm bông vào thùng rác, xé một miếng băng dán cá nhân chuẩn bị dán cho cậu.

“Vậy ý cậu là cậu đang giận à?” Tề Hám thờ ơ nở một nụ cười rất nhẹ, giọng điệu dửng dưng như mây bay gió thoảng.

“Không có.” Yến Nghiêu phản bác lại, mắt vẫn dán vào Tề Hám đang xé vỏ urgo rồi dán lên vết thương của mình. “Cho dù anh có lừa em, em cũng cam tâm tình nguyện.”

Tề Hám nhướng mắt nhìn cậu, khóe miệng vẫn khẽ cong. Đầu ngón tay anh ấn lên vết thương trên ngón tay Yến Nghiêu. Người đàn ông hơi dùng sức. Vết thương trông tuy không lớn nhưng lại cắt khá sâu, bị ấn vào như vậy đương nhiên là rất đau.

   

Yến Nghiêu khẽ nheo mắt vì đau, nhưng không hề kêu một tiếng.

Đầu ngón tay bị ấn đến trắng bệch, miếng urgo cũng bắt đầu thấm ra những vệt máu nhỏ. Nhưng Yến Nghiêu vẫn im lặng, chỉ dùng đôi mắt ẩm ướt của mình nhìn đối phương.

Tề Hám nhìn thẳng vào mắt cậu, tay vẫn không hề nới lỏng, ngược lại càng lúc càng dùng sức hơn. Anh nói: “Nếu cậu đã có thể chịu đựng như vậy, có những lời, cậu cũng có thể nhịn mà không nói ra.”

Nghe anh nói câu này, Yến Nghiêu mới nhíu mày. Cậu giật tay lại, lần đầu tiên không rút ra được. Vừa định giật lần thứ hai thì Tề Hám đã buông tay, để mặc cậu rụt tay về. Yến Nghiêu xoa nhẹ miếng urgo, hỏi ngược lại: “Tại sao?”

Tề Hám dùng một tay bóp lấy hai bên quai hàm Yến Nghiêu. Người đàn ông không cần dùng nhiều sức đã có thể nâng mặt thanh niên lên, nhìn thẳng vào mắt cậu. Giọng điệu rất nhẹ, như thể chẳng hề bận tâm lại dường như đang nghiêm túc trần thuật một sự thật: “Muốn khóc à?”

Ánh mắt Yến Nghiêu sáng tựa đuốc. Cậu nhìn Tề Hám vài giây, sau đó cúi đầu, há miệng cắn lấy ngón tay anh. Nhưng lực cắn lại nhẹ như đang ngậm, người cắn chỉ dùng răng nanh bên trái mài nhẹ một cái rồi nhả ra. Trên tay Tề Hám, ngay cả một dấu răng cũng không có.

 
Bình Luận (0)
Comment