Tề Hám rụt tay về, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì: “Trả thù tôi à?”
Yến Nghiêu sau khi “cắn” xong liền nở một nụ cười y hệt trong tấm ảnh selfie của mình, quả thật rất rạng rỡ. Dường như mọi cảm xúc u ám đã bị quét sạch. Cậu nói với Tề Hám: “Anh ơi, đôi lúc em cảm thấy anh rất để tâm đến em, nhưng có lúc lại chẳng hề quan tâm.”
Lo được lại lo mất vốn là một cụm từ rất xa vời với Yến Nghiêu, nhưng từ khi tiếp xúc với Tề Hám, nó cứ như thể bám riết lấy cậu, khiến cậu đánh mất cả cảm giác an toàn.
“Lúc mới quen anh, em đã hỏi anh Cao xem anh là người thế nào. Anh ấy nói anh là một người rất nghiêm túc, một khi đã quyết định làm gì thì sẽ làm đến cùng và làm tốt nhất.” Yến Nghiêu xoa nhẹ miếng băng dán trên đầu ngón tay, nói tiếp: “Bây giờ anh đã xác định được việc mình muốn làm thì nhất định sẽ làm. Anh nhất định sẽ quay về thành phố A, nhất định sẽ bắt những kẻ đã phản bội mình phải gánh chịu hậu quả, nhất định sẽ viết ra những bản nhạc còn hay hơn. Anh đã quyết tâm với biết bao nhiêu chuyện như vậy, có bao giờ anh nghĩ mình sẽ mệt mỏi không?”
Tề Hám đại khái hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của đối phương, cũng hiểu được nỗi khổ tâm khi không muốn phải chia xa một lần nữa của Yến Nghiêu. Nhưng hiểu thì có thể làm gì được đây? Yến Nghiêu cũng không níu tay anh, không dựa vào chút tình cảm của mình mà khóc lóc níu kéo.
Miếng băng dán trên đầu ngón tay đã bị Yến Nghiêu mân mê đến cong cả mép. Tề Hám đưa tay nắm lấy ngón tay cậu, gỡ miếng băng cũ ra, dùng tăm bông lau khô vết máu rồi dán một miếng băng mới lên.
“Liệu có sợ không?” Yến Nghiêu đột nhiên lên tiếng, giọng rất nhỏ như phát ra từ trong cổ họng, không biết là đang hỏi Tề Hám hay là đang tự hỏi chính mình.
Tề Hám khẽ cười một tiếng, cho Yến Nghiêu một câu trả lời: “Sợ một lần rồi thì sẽ không bao giờ thắng được nữa.”
Yến Nghiêu ngẩn người một lúc, sau đó rầu rĩ bật cười theo. Cậu cũng đã âm thầm kiên định với suy nghĩ của mình. Nhìn miếng băng vừa được dán lại cẩn thận trên tay, Yến Nghiêu dùng lại chính những lời Tề Hám đã nói với mình lúc trước để nói lại với anh: “Vậy thì cứ làm điều anh muốn đi.”
***
Trước khi đi, Tề Hám đã nói mật khẩu khóa cửa cho Ân Dã và Yến Nghiêu, còn bản thân thì vừa lái xe vừa thong dong đi du lịch trên đường trở về thành phố A.
Bố mẹ Tề Hám ngày nào cũng ở cơ quan nên ở nhà gần như chỉ có một mình anh. Ngay ngày đầu tiên trở về, Tiếu Nhạc Hân đã gây chuyện. Con bé ở nhà ngoan ngoãn được nửa tháng, thấy không có tác dụng gì bèn đập vỡ cửa sổ vào lúc nửa đêm rồi nhảy từ tầng hai xuống. May mắn là chỉ bị thương ngoài da, không tổn hại đến xương cốt. Bố con bé tức đến mức lên cơn tim, phải gọi 120 đưa thẳng vào bệnh viện thành phố.
Tề Hám đến bệnh viện thăm anh họ. Bố Tiếu đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh mắng mỏ cấp dưới. Thấy anh đến, đối phương dừng lời, không mắng nữa. Người cấp dưới bên cạnh ngẩng lên nhìn, run rẩy không biết có nên chào hay không, sợ lại làm sai, cuối cùng vẫn gọi một tiếng “Tề đổng”.
Tề Hám bước đến bên giường, nói: “Không cần gọi tôi như vậy, anh về công ty trước đi.”
Bố Tiếu cũng phẩy tay. Nhân viên cấp dưới nọ như trút được gánh nặng, cúi đầu chào sếp rồi vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Tề Hám rót một ly nước nóng đưa qua. Bố Tiếu nhận lấy rồi thổi nhẹ. Tề Hám nhân tiện ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hỏi: “Bây giờ anh thế nào rồi?”
“Sinh lý thì không sao, nhưng tâm lý thì có vấn đề,” Bố Tiêus uống một ngụm nước rồi trả lời.
“Vậy anh định thế nào?”
Đối phương bất lực đáp: “Anh cũng đang muốn nhảy lầu cùng nó luôn đây.” Dứt lời, đối phương thở dài một hơi, đôi mắt cong lên để lộ mấy nếp nhăn nơi khóe mắt, giọng điệu có phần trêu chọc: “Tề đổng, lẽ ra lúc trước nên nghe lời cậu, chỉ cần góp cổ phần thôi, những chuyện khác đều không cần bận tâm. Chứ bây giờ anh cậu đã kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác rồi.”
Tề Hám cũng cười, vạch trần giấc mơ đẹp của đối phương: “Anh không làm được đâu, anh còn có gia đình.”
Miệng thì than vãn, nhưng trong lòng bố Tiếu vẫn cảm thấy tất cả đều đáng giá. Quản lý công ty tuy mệt mỏi, nhưng được cái ổn định. Bản thân đã dành thời gian cho công việc, dành tiền bạc cho gia đình, chỉ mong rằng Tiếu Nhạc Hân có thể thấu hiểu cha nó một chút để gia đình thêm phần hòa thuận.
Chiều hôm đó, bố Tiếu xuất viện về nhà, Tề Hám cũng đi cùng đến nhà họ Tiếu. Tiếu Nhạc Hân đang nhăn nhó ngồi trên sofa xem TV. Dì giúp việc gọt táo cho cô bé ở bên cạnh, thấy có khách đến liền đứng dậy đi pha trà.
Tiếu Nhạc Hân cắn một miếng táo, tắt TV rồi đứng dậy định về phòng. Mẹ Tiếu ở bên cạnh gọi cô bé lại: “Đừng có trốn trong phòng nữa, ra nói chuyện với bố và chú con đi.”
Dì giúp việc bưng trà và điểm tâm lên rồi lui ra. Bố Tiếu ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhạc Hân, hỏi cô bé: “Vết thương còn đau không?”
Tiếu Nhạc Hân gặm táo, không thèm trả lời. Mẹ Tiếu thì lo lắng cho tình hình của chồng, nhìn bố Tiếu với ánh mắt ái ngại, còn bố Tiếu lắc đầu ra hiệu mình không sao.
Qua vài câu nói ngắn gọn, Tề Hám đã nhìn ra được cách họ chung sống thường ngày. Tiếu Nhạc Hân gần như lớn lên trong sự nuông chiều của gia đình. Ở độ tuổi 14-15 đang nổi loạn, cô bé không phân biệt được lời người thân là quan tâm hay trách mắng, tất cả đều bỏ ngoài tai, chỉ bo bo làm theo ý mình.
“Không biết xin lỗi bố mình trước một tiếng à?” Tề Hám lên tiếng hỏi.
Tiếu Nhạc Hân ngừng gặm táo. Bố mẹ con bé cũng ngẩn người.
Tiếu Nhạc Hân đặt quả táo ăn dở xuống bàn trà. Người khác nói một câu, cô bé có thể đáp lại mười câu: “Thế còn lời xin lỗi với con đâu? Nhốt con lâu như vậy tại sao không xin lỗi? Ép con làm việc con không muốn tại sao không xin lỗi?” Vừa nói, cô bé vừa đột ngột đứng dậy, dùng mu bàn tay quệt ngang khóe mắt, giọng đã nghẹn ngào: “Lúc mọi người dùng quyền người lớn để bắt nạt một đứa trẻ chưa thành niên như con, tại sao không xin lỗi?”
Nói xong, cô bé quay người lên lầu về phòng. Bố mẹ không cản được, mà cũng chẳng buồn cản. Tề Hám thì không ngờ phản ứng của Tiếu Nhạc Hân lại lớn đến vậy. Anh đứng dậy ra hiệu, xin ý kiến của mẹ Tiếu: “Chị dâu, em vào xem con bé được không?”
Mẹ Tiêu gật đầu, dẫn anh đến trước cửa phòng Tiếu Nhạc Hân. Tề Hám đứng lại, giơ tay gõ cửa: “Là chú đây, vào được không? Nhạc Hân.”
Trong phòng không có động tĩnh gì. Mẹ Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, cũng gọi với vào: “Tiếu Nhạc Hân, chú còn chưa nói xong mà con.”
Tề Hám lại giơ tay gõ cửa lần nữa. Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng dép loẹt quẹt trên sàn, rồi khóa cửa kêu “cạch” một tiếng. Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, sau đó Tiếu Nhạc Hân lại loẹt quẹt chạy ngược vào trong.
Tề Hám mở cửa bước vào rồi tiện tay khép hờ lại chứ không đóng hẳn. Mẹ Tiêu vẫn đứng ở phía không xa ngoài cửa. Anh đi vào trong phòng, thấy Tiếu Nhạc Hân đang co ro trên giường, ôm lấy đầu gối. Tề Hám nhìn khuôn mặt cô bé, thấy toàn là vệt nước mắt, chóp mũi cũng đỏ ửng.
Anh không thể tùy tiện đi lại trong phòng của một thiếu nữ, chỉ có thể đứng cách giường một khoảng. Anh rút hai tờ giấy ăn trên bàn học đưa cho cô bé, giọng ôn hòa: “Còn khóc nữa à.”
Giọng anh vốn đã trầm, lại cố tình dịu đi nghe rất cảm động. Tiếu Nhạc Hân nhận lấy giấy lau mặt. Cánh cửa khẽ vang lên một tiếng động nhỏ. Tề Hám quay đầu nhìn, phát hiện ra một chú mèo tam thể đã luồn vào. Nó uyển chuyển đi vào phòng rồi nhảy tót lên giường, cái đầu xù lông cọ cọ vào mu bàn tay Tiếu Nhạc Hân.
“Con rất lo cho sức khỏe của bố con đúng không?” Tề Hám mở lời.
Tiếu Nhạc Hân dùng một tay ôm lấy chú mèo, hừ một tiếng trong mũi: “Không có.”
Tề Hám khẽ “Ừm” một tiếng: “Vậy là giận chú rồi.”
Hàng mi ướt đẫm của Tiếu Nhạc Hân cụp xuống, ngón tay khẽ v**t v* bên má chú mèo, còn bản thân thì không nói gì.
Tề Hám cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Con thấy câu nói vừa rồi của chú không đúng, vậy chú xin lỗi. Xin lỗi con nhé.”
Tiếu Nhạc Hân vẫn gãi cằm cho chú mèo, một bên nói: “Chú biết con không muốn nói chuyện này mà.”
Thế là Tề Hám cũng chỉ nói những gì cô bé muốn nghe. “Con không cần phải yêu cầu họ đồng ý ngay bây giờ.”
Tiếu Nhạc Hân ngước mắt lên, trong mắt cô bé vừa có nước mắt lại vừa chan chứa tức giận: “Vậy con phải đợi đến bao giờ? Bây giờ họ không chấp nhận thì sau này cũng sẽ không chấp nhận! Chẳng lẽ con phải giả vờ làm một người bình thường để sống tiếp sao? Hẹn hò với đàn ông? Kết hôn? Sinh con?”
Nghe giọng điệu đầy tức giận của cô bé, Tề Hám cũng không nổi giận, chỉ nói: “Bây giờ con cũng là một người bình thường.”
Tiếu Nhạc Hân nhìn anh, cơn giận bỗng chốc tan biến. Không phải cô bé được lời nói này an ủi, mà chỉ đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải bướng bỉnh với Tề Hám nữa. Ba tuổi là một khoảng cách lớn, riêng cô bé và Tề Hám đã cách nhau tới năm lần. Cho dù cả hai có cùng xu hướng tính dục, nhưng điều đó không có nghĩa quan điểm sống của đôi bên sẽ tương đồng. Có lẽ cô bé và Tề Hám vốn dĩ không có chủ đề chung, hai người không thể thấu hiểu nhau.
Tiếu Nhạc Hân ôm lấy chú mèo, kéo chăn trùm kín cả người lẫn mèo vào trong, như thể đang tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc cứng rắn: “Chú đi đi, không cần quan tâm đến con nữa đâu.”
Tề Hám cảm thấy mình không nên dùng suy nghĩ của một người trưởng thành để cho rằng Tiếu Nhạc Hân có thể hiểu được những gì mình đang làm. Anh đút tay vào túi quần, hiếm khi giải thích: “Chú biết con đang nghĩ gì, con cảm thấy chú không nói đỡ cho con tức là không giúp con, đúng không? Thật ra chú nói gì cũng vô ích cả, chỉ có việc tự con có thể làm được gì mới có tác dụng thôi.”
Tiếu Nhạc Hân vẫn trốn mình trong “vỏ nhộng”, cô bé nằm im không nhúc nhích, cũng không nói gì. Chú mèo tam thể có vẻ hơi ngạt, liền chui đầu ra khỏi chăn nhưng cũng không chạy đi.
“Mỗi người đều có cách giải quyết của riêng mình. Căn nhà ở trung tâm thành phố là do chú mua, nhưng tên trên giấy tờ là của bố mẹ chú. Đó là cách giải quyết của chú.”
Giọng Tề Hám đều đều, nhưng Tiếu Nhạc Hân vẫn nằm im. Tề Hám lại nói tiếp: “Một người bạn của chú có hoàn cảnh gia đình tương tự con. Năm 16-17 tuổi, cậu ấy bỏ nhà đi một năm, không lấy một đồng nào của gia đình. Sau đó gia đình phải cầu xin cậu ấy trở về. Cậu ấy bướng bỉnh lắm, bây giờ tự mình đi làm bên ngoài rồi, vẫn không lấy tiền của gia đình. Đó là cách giải quyết của cậu ấy, nhưng chú không khuyến khích con làm như vậy.”
Tề Hám nói tiếp: “Chú đã nói với con rồi, nhà con chỉ có mình con là con gái, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đối xử tệ bạc với con, cả nhà đều thương con. Con chỉ cần xin lỗi bố con một tiếng, nói rằng con đã làm bố tức giận phải nhập viện, con biết bản thân có lỗi. Bố con tức giận không phải vì con thích con gái mà vì ông ấy thương con, còn con lại không biết thương ông ấy. Sau khi xin lỗi xong thì hãy ôn bài cho tốt, sang năm thi cấp ba, mấy năm nữa lại thi đại học. Sau khi con trưởng thành, họ sẽ không làm khó con nữa.”
Thân hình Tiếu Nhạc Hân khẽ động. Cô bé đang âm thầm lau nước mắt trong chăn. Câu nói “con lại không biết thương ông ấy” của Tề Hám đã khiến cô bé đột nhiên không kìm nén được cảm xúc, lại lặng lẽ rơi lệ. Dù Tề Hám không nghe thấy tiếng khóc, nhưng anh có thể cảm nhận được cảm xúc của Tiếu Nhạc Hân đang không ổn. Anh đặt bịch giấy ăn trên tủ đầu giường xuống trước mặt chú mèo. Chú mèo “meo” một tiếng, ngoạm lấy bịch giấy rồi lại chui vào trong chăn.
Tề Hám im lặng đứng bên giường một lúc, tiếp đến lại nói đỡ cho bố Tiếu một câu: “Bố con chỉ hơn chú năm tuổi thôi, đừng nghĩ ông ấy thật sự không hiểu gì cả, ông ấy không đến mức cố chấp như vậy đâu.” Cuối cùng, anh nói: “Chú ra ngoài trước, khi nào nghĩ thông rồi thì tìm bố con nói chuyện, hoặc tìm chú cũng được, thời gian này chú đều ở thành phố A.”
Nói xong, anh quay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ra ngoài, anh thấy mẹ Tiếu đang nhìn mình với vẻ mặt căng thẳng. Tề Hám nói: “Con bé đang khóc, chị cứ để nó yên một lúc.”
Trở lại phòng khách, bố Tiếu đưa tay lên xoa trán, mặt mày rầu rĩ: “Mười mấy năm qua anh chưa bao giờ làm con bé khóc nhiều như thế.”
Mẹ Tiếu vẫn lo lắng xoa tay, hỏi anh: “Tiểu Tề, con bé thật sự không sao chứ em?”
Tề Hám cầm ly nước uống một ngụm, nói: “Không sao đâu, anh chị cứ để con bé tự suy nghĩ.”
Bố Tiếu day day ấn đường, từ khi Tiếu Nhạc Hân gây ra chuyện này, bản thân chưa từng có nổi một giấc ngủ ngon, cảm giác như già đi cả chục tuổi. Bố Tiếu thở dài một hơi nặng trĩu, nói: “Lúc con bé mới sinh nhỏ xíu, anh thật sự là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Mười mấy năm trời không để con bé chịu chút ấm ức nào. Anh cậu chỉ là… lo con bé sẽ phải chịu khổ.”
“Anh càng giữ chặt, nó lại càng muốn bay đi. Người ta không sợ mưa gió bão bùng, chỉ có anh là vẫn xem nó như đóa hoa trong nhà kính thôi,” Tề Hám đặt ly nước xuống, phản bác lại lời của anh họ mình.
Bố Tiếu không nói gì, chỉ đưa tay che mắt.
Tề Hám nhìn anh họ, nói: “Anh cũng sắp khóc à? Nó là con bé mới mười mấy tuổi đầu khóc lóc thì thôi đi, anh tưởng mình cũng là cậu nhóc mười mấy tuổi hay sao?”
Bố Tiêu bỏ tay xuống, lặng thinh, cảm xúc có chút dao động rồi mới nói: “Cậu có thể đừng cắt ngang cảm xúc của anh thế được không? Anh muốn xả một chút mà cũng khó thế à.”
Nhìn cảnh hai anh em người tung kẻ hứng, mẹ Tiêu lại cảm thấy có chút thú vị. Lòng cô bớt căng thẳng đi nhiều, cô vỗ vai chồng mình, nói: “Được rồi, đều đã ngoài 35 sắp 40 đến nơi rồi, tự nhận thức về tuổi tác của mình một chút đi.”