Tề Hám lười đôi co thêm với anh họ Tiếu, sau khi hỏi han vài câu về tình hình gần đây, dặn dò đối phương chú ý sức khỏe và có chuyện gì thì cứ gọi cho mình, anh lập tức rời khỏi nhà họ Tiêu để đến phòng tập của Từ Tri Hàn.
Tề Hám ngồi dưới khán đài nghe Từ Tri Hàn duyệt xong một bài hát. Chất giọng của y rất đặc biệt, khi hát cứ như đang thủ thỉ một câu chuyện, mang lại cho người nghe một cảm giác bình yên, ấm áp và thân thuộc, nghe nhiều dễ khiến người ta xúc động.
Từ Tri Hàn bước xuống sân khấu, ôm bình nước uống rồi ngồi xuống bên cạnh Tề Hám. Mấy lọn tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Y khoác thêm áo ngoài, nói: “Những bài đã chọn chỉ có vậy thôi. Cậu không phải vừa viết một bài mới sao? Có muốn cân nhắc đưa cho tôi không?”
“Cậu tự nghĩ lời chưa?” Tề Hám hỏi.
Một thời gian trước, anh đã đưa bản demo cho Từ Tri Hàn nghe. Từ Tri Hàn nghe xong liền tấm tắc khen hay, bảo Tề Hám giữ lại bài hát đó cho mình.
Từ Tri Hàn ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Cậu không viết à?”
Đa số bài hát của Từ Tri Hàn cũng đều là hàng nhà làm. Nhưng Tề Hám thường hoàn thiện cả nhạc lẫn lời cùng một lúc. Tuy anh cũng có không ít bản nhạc không lời, nhưng phần lời do người khác viết nhìn chung đều không hay bằng lời do chính anh chấp bút.
“Viết cũng được, nhưng tôi thấy cậu tự viết sẽ hay hơn. Trải nghiệm cá nhân của mỗi người khác nhau, cậu cũng có thể làm thành hai phiên bản, tôi sẽ viết cho cậu một bản.”
vốn dĩ Tề Hám viết ra giai điệu này là dựa trên những trải nghiệm của Từ Tri Hàn, nếu để anh viết lời thì có thể sẽ không được như ý.
Nghe vậy, Từ Tri Hàn cười gật đầu: “Được.”
Y có thể từ một ban nhạc underground trở thành sao hạng A trên màn ảnh lớn, không chỉ vì sở hữu thực lực đáng gờm mà còn có ngoại hình xuất chúng. Từ Tri Hàn nói với Tề Hám: “Với khuôn mặt này của cậu, làm người của công chúng sẽ thành công gấp trăm lần so với đứng sau hậu trường.”
Tề Hám đưa lại cho đối phương tờ danh sách tiết mục đang đặt trên đùi: “Tôi làm người đứng sau hậu trường không thành công à?”
Từ Tri Hàn nhận lấy tờ danh sách, cười nói: “Cậu ấy à, làm gì cũng thành công cả, chỉ là cậu có muốn làm hay không thôi. Tôi cho rằng đôi lúc cậu cũng cần linh hoạt một chút, đừng cứ khư khư đi theo một con đường mãi.”
Điện thoại trong túi reo lên một tiếng. Tề Hám lôi điện thoại ra xem tin nhắn, lơ đãng đáp lại một câu: “Không phải ai cũng thích bị người khác chú ý.”
Tin nhắn mở ra, là một tấm ảnh Yến Nghiêu gửi đến. Đối phương gửi đủ thứ, lúc thì ảnh phong cảnh, lúc thì ảnh huấn luyện trong đội cứu hỏa, nhưng nhiều nhất vẫn là ảnh tự sướng của mình với con mèo tam thể. Tề Hám nhấn vào ảnh để xem hình lớn. COn mèo đang nằm trên đùi thanh niên, còn Yến Nghiêu thì ngồi xổm dưới đất. Góc chụp là từ dưới lên, một bên là khuôn mặt to bự của chú mèo tam thể, nửa trên là khuôn mặt của Yến Nghiêu.
“Nghệ sĩ à?” Từ Tri Hàn ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Thật ra y không cố ý nhìn, chỉ là định lấy cho Tề Hám một chai nước, ai ngờ mắt mình lại to quá, thế là liếc trúng.
Tề Hám nhấn nút tắt màn hình, nhận lấy chai nước Từ Tri Hàn đưa. Thấy đối phương không nói gì, y lại nói tiếp: “Người thường à, trông đẹp trai thế, bạn trai hả?”
“Không phải.” Tề Hám phủ nhận.
Từ Tri Hàn cười đầy ẩn ý, nụ cười tuy không nói gì nhưng dường như đã nói lên tất cả. Y liếc nhìn màn hình điện thoại nát bét của Tề Hám rồi chuyển chủ đề: “Phiên bản chiến tích à? Đã bảo cậu giúp tôi một việc nhỏ này đi, tiền chia không thiếu của cậu đâu. Chúng ta chia đôi, điện thoại tôi cũng đổi cho cậu cái mới, thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Tề Hám thờ ơ cong môi.
Từ Tri Hàn sầu não xoa trán, thở dài nói: “Hansel, vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Tề Hám chỉ chờ câu này của y, ý cười trên môi càng đậm hơn: “Bài hát này tặng cậu. Cậu nói muốn tôi xuất hiện trong concert, được thôi. Sau này tôi sẽ tìm truyền thông đăng tin về vụ đạo nhạc năm đó, tung ra một vài thông tin thật thật giả giả. Đợi sau khi tôi đính chính, cậu chia sẻ lại bài viết là được.”
Vào thời điểm vụ đạo nhạc nổ ra năm đó, Từ Tri Hàn đã không làm gì cả. Lúc ấy đang là tâm điểm sóng gió, y cũng đang trên đà phát triển nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Giờ đây, y đã có chỗ đứng vững chắc, chuyện đó cũng đã qua nhiều năm, nếu lật lại thì độ nóng cũng giảm đi ít nhất một nửa, ít nhất sẽ không gây ra mưa gió đẫm máu như năm xưa.
“Tôi còn tưởng cậu sắp bỏ cuộc không đính chính nữa cơ chứ.” Từ Tri Hàn cười.
Dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm, những vụ drama đạo nhạc tương tự trên mạng nhiều vô số kể. Đối với cư dân mạng, chuyện này thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, cho dù có bằng chứng xác thực hay được đính chính, có lẽ họ cũng chẳng còn bận tâm nữa. Nhưng đối với những người trong cuộc, chuyện đó thật sự quá đau lòng.
Từ Tri Hàn nói: “Được, tôi hứa với cậu.”
“Cảm ơn nhé. Lời bài hát cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi, có chuyện gì cứ liên lạc với tôi. Cậu muốn sắp xếp cho tôi tiết mục nào cũng được.”
Sau đó, Tề Hám cùng y chỉnh lại thiết bị. Đến giờ ban nhạc luyện tập, Tề Hám không xem tiếp nữa mà rời khỏi nhà hát, trở về nhà.
Hôm nay là cuối tuần, bố Tề chắc là đang ở nhà. Tề Hám mua thêm ít đồ ăn về nhà thì phát hiện còn có khách.
Bố Tề không có nhiều bạn bè vì sở thích của ông khá ít, hiếm khi tiếp xúc với người lạ. Vị khách này là bạn học chung thời đại học với ông, trước đây cả hai cùng làm nghiên cứu, sau này thì chuyển sang kinh doanh buôn bán.
Tề Hám bước vào phòng khách, chào một tiếng: “Bác ạ.”
Bác Tư mỉm cười gật đầu với anh: “Mấy năm không gặp rồi nhỉ.”
Tề Hám không nói gì, quay người định đem đồ ăn cất vào tủ lạnh thì bất chợt nghe thấy tiếng đàn dương cầm rất khẽ vọng ra từ tầng hai. Phòng thu của Tề Hám cách âm rất tốt, bình thường dù là đêm khuya yên tĩnh cũng khó mà nghe thấy được.
Bác Tư thấy anh dừng động tác, dỏng tai lên cũng không nghe thấy gì. Ông nhìn theo ánh mắt của Tề Hám về phía phòng thu trên lầu, cười giải thích: “Xuân Dương nghe tin cháu về nên cũng đi theo, chắc là chạy lên phòng thu của cháu tham quan rồi.”
Tề Hám cười một tiếng, nói thẳng: “Không chỉ là tham quan đâu nhỉ.”
Bàn tay đang cầm tách trà của bác Tư khựng lại một chút. Đối với những chuyện mình không thích, Tề Hám trước nay luôn thẳng thắn, lời nói này của anh không hề kiêng nể chút nào, mà bố Tề cũng không ngăn lại.
Bác Tư cau mày, đặt tách trà xuống rồi đứng dậy đi lên lầu hai.
Tề Hám thì đem đồ cất xong liền ra ban công hút thuốc. Mở điện thoại ra, anh mới thấy Yến Nghiêu gửi đến một sticker hình cá mập khóc ròng, hỏi anh sao lâu thế vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Tề Hám cúi người nhìn chậu trầu bà trên giàn hoa ở ban công, lơ đãng trả lời một câu: “Nói vài chuyện thôi.”
“Chuyện gì vậy anh?” Yến Nghiêu trả lời rất nhanh, nhưng ngay giây sau đã vội thu hồi lại câu nói đó rồi gửi một tin khác.
Yến Nghiêu: Dạo này anh bận lắm ạ?
Tề Hám: Bàn chút chuyện concert với Từ Tri Hàn.
Yến Nghiêu: Em có nghe nói anh ấy sắp mở concert, có phải sẽ hát bài do anh sáng tác không?
Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Tề Hám khẽ chạm vào chiếc lá. Có lẽ phần lớn là do bố anh không biết chăm sóc nên cả cây trầu bà trông héo úa, lá cũng nhăn nhúm lại.
Tề Hám: Không tiện tiết lộ.
Yến Nghiêu vội gửi một tin nhắn thoại tới, giọng điệu có phần căng thẳng: “Vậy em không hỏi nữa.”
Tề Hám phả ra một làn khói: “Đến lúc đó sẽ tìm cho cậu một vé.”
Lần này Yến Nghiêu không trả lời ngay, nhưng dòng trạng thái trên đầu khung chat cứ liên tục chuyển đổi qua lại. Một lúc lâu sau, Yến Nghiêu mới gửi tới một tin nhắn thoại. Đối phương đã tự dỗ mình vui vẻ trở lại, trong giọng nói không giấu được ý cười: “Anh tốt với em thật đấy.”
Cửa kính sát đất ở ban công bị người ta kéo ra. Tư Xuân Dương chạy tới, va vào vai Tề Hám rồi “á” lên một tiếng, đưa tay xoa xoa cái mũi đỏ ửng. Cậu ta ngẩng đầu cười, nói: “Thầy ơi, lâu rồi không gặp!”
Tề Hám liếc cậu ta một cái, nói: “Chào cậu.” Rồi nói thêm một câu: “Không cần gọi tôi là thầy.”
Ấn tượng của anh về Tư Xuân Dương không sâu sắc lắm. Thời đại học, anh từng dạy piano cho Tư Xuân Dương một thời gian. Lúc đó Tư Xuân Dương vẫn còn là một đứa nhóc mới 10 tuổi, học không được là lại khóc ầm lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên phím đàn. Tề Hám không chịu nổi nước mắt, dạy người ta mà còn phải dỗ con nít, anh không có nhiều thời gian và tâm sức để xử lý mấy chuyện trẻ con như vậy nên sau này đã không nhận công việc đó nữa.
Tư Xuân Dương bị mùi thuốc lá làm cho ho sặc sụa hai tiếng, nhưng vẫn cố nói tiếp: “Không gọi là thầy thì gọi là gì ạ? Chú à? Gọi thế thì già quá.”
“Ngộp thì vào trong nhà đi.” Tề Hám dịch sang chỗ khác, quay người nhìn sang giàn cây bên cạnh.
Tư Xuân Dương như thể không hiểu ý trong lời nói của anh, vẫn tỏ ra thân quen mà đi theo, hỏi: “Mấy năm nay thầy đi đâu thế?”
Cậu ta không đi, Tề Hám đành phải dập nửa điếu thuốc còn lại. Anh chụp vài tấm ảnh đám cây xanh mọc um tùm rồi hỏi: “Hôm nay là thứ ba, cậu không đi học à?”
Câu chuyện của Tư Xuân Dương cũng bị anh lái đi mất, khóe miệng cậu ta cong lên: “Em lên đại học rồi, buổi chiều không có tiết.”
Tề Hám cất điện thoại, “ừm” một tiếng rồi không nói gì thêm, phủi đi chút tàn thuốc còn vương trên vạt áo rồi quay vào nhà. Anh ngồi xuống chiếc sofa đơn, Tư Xuân Dương cũng theo vào, ngồi chen vào giữa bác Tư và bố Tề.
“Năm nay ăn Tết ở nhà nhé?” Bố Tề tráng cho anh một cái chén, rót trà đặt trước mặt.
Tề Hám gật đầu, uống một ngụm trà: “Sang năm con vẫn phải đi.”
“Sao thế? Có bạn gái ở ngoài rồi à?” Bác Tư là người mở lời hỏi trước.
Bố Tề cau mày, vừa định nói gì đó thì Tề Hám đặt chén trà xuống, “Dạ?” một tiếng, tỏ vẻ mình không nghe rõ.
Bác Tư cũng nhìn ra anh cố tình giả vờ không nghe rõ để không phải trả lời, bèn chuyển sang nói: “Cứ nay đây mai đó mãi như vậy, bố mẹ sẽ lo lắng đấy.”
Bố Tề lập tức ngắt lời: “Đừng có lên lớp dạy dỗ nó.”
Không ngờ mấy hôm trước anh vừa xen vào chuyện của Tiếu Nhạc Hân, hôm nay đã đến lượt chuyện của mình bị người khác xen vào. Tề Hám thờ ơ cong môi, nói: “Bác à, không phải cha mẹ nào cũng không thể sống thiếu con cái, mà ngược lại sự lo lắng chỉ làm hao tổn tinh thần và cảm xúc của chính mình. Có lẽ điều người khác muốn trốn tránh chính là sự lo lắng này.”
Câu nói này vừa thốt ra, bác Tư không chủ động nói thêm gì nữa. Tư Xuân Dương thì luôn cảm thấy câu nói đó có ẩn ý, không biết là đang chỉ Tề Hám hay là chỉ mình.
Tư Xuân Dương đành phải cố gắng làm sôi động bầu không khí, cậu ta lay lay cánh tay bố Tề rồi lại lay lay bác Tư, nói: “Đừng nói mãi chuyện này nữa, con đói quá! Ngày nào con cũng ăn ở nhà ăn không no gì cả, không phải hôm nay nói sẽ dẫn con đi ăn bữa thịnh soạn sao? Lại còn để con đói thế này.”
Thế là chủ đề được chuyển đi. Tề Hám xuống lầu lái xe đưa bố Tề đến nhà hàng trước, còn bác Tư và Tư Xuân Dương thì về đón bác gái.
Tề Hám sắp xếp chỗ cho bố xong, ông ngồi trong phòng riêng lật xem thực đơn. Món ăn và rượu đã được đặt trước đó, bố đưa thực đơn cho Tề Hám, hỏi anh có muốn gọi thêm món mình thích không.
Tề Hám không ngồi xuống cũng không nhận thực đơn, một tay đút túi quần mân mê bao thuốc lá bên trong, nói: “Bố cứ xem gọi đi, không gọi cũng được, con ra ngoài một lát.”
“Không phải vừa mới hút rồi sao?” Bố Tề cau mày nhìn anh.
Tề Hám vốn dĩ cả ngày không hút cũng không sao, nhưng vừa rồi hút dở nửa điếu rồi lại dập đi thì không chịu được, anh nói: “Đã dập rồi thì phải hút cho xong chứ ạ.”
Hàng mày của bố Tề giãn ra, gương mặt trầm tĩnh cũng thả lỏng đôi chút. Ông nở một nụ cười rất nhẹ, nói: “Con thật sự có người yêu rồi à?”
“Không có ạ.” Tề Hám nói thật.
Bố Tề dời mắt xuống thực đơn, ngón tay lật sang một trang khác: “Vậy là có đối tượng rồi.”
Dù sao Tề Hám cũng không định giấu, mà trước mặt bố mẹ có giấu cũng không được. Anh không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ nói: “Con ra ngoài đây ạ.”