Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 42

Tề Hám ngồi hút thuốc trong khu vực cho phép, tiện tay lướt xem vòng bạn bè trên mạng xã hội. Hầu hết bạn bè ở thành phố B đều chia sẻ một bài viết từ tài khoản công khai, anh nhấn vào xem thì phát hiện một huyện nhỏ trực thuộc thành phố vừa xảy ra lũ lụt.

Đọc xong bài viết cũng là lúc điếu thuốc trên tay cháy hết, Tề Hám chỉnh lại vạt áo rồi đứng dậy quay về phòng riêng. Trong phòng đã có mặt một nửa số người, phần lớn đều là họ hàng thân quen. Thấy vậy, anh tìm đại một chỗ rồi ngồi xuống đợi cùng mọi người.

Thức ăn đã được chuẩn bị sẵn nên khi ai nấy có mặt đông đủ thì chẳng mấy chốc món ăn cũng được dọn lên hết. Trong những bữa tiệc rượu thế này, Tề Hám không hay nói chuyện, nhưng cũng không đến mức mất tập trung vào điện thoại, anh chỉ thỉnh thoảng tiếp lời vài câu, phần lớn thời gian đều lắng nghe.

Ngồi bên cạnh là Tư Xuân Dương và hai người vai vế nhỏ hơn, bọn họ khá ồn ào. Sau khi mời rượu và ăn no, cả ba bắt đầu thì thầm to nhỏ rồi lén lút trốn dưới gầm bàn chơi điện thoại. Bỗng nhiên, một chiếc điện thoại từ dưới bàn được chìa ra trước mặt Tề Hám, trên màn hình là một mã QR. Tư Xuân Dương nhoẻn miệng cười với Tề Hám: “Chusnng ta hêm bạn bè đi.”

   

“Điện thoại hết pin rồi,” Tề Hám mắt không thèm liếc một cái, đáp.

Tư Xuân Dương “ừm” một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào gò má của Tề Hám. Cậu ta quả thật không thấy Tề Hám xem điện thoại nên cũng tin lời anh. Tư Xuân Dương cúi đầu loay hoay một lúc rồi lại đưa điện thoại qua lần nữa, lần này là để anh tự điền số điện thoại.

Không biết Tư Xuân Dương thật sự không hiểu người khác đang từ chối, hay là biết rõ đối phương không muốn nhưng vẫn cố tình làm người ta ghét.

Tề Hám liếc qua điện thoại của cậu ta: “Không nhớ số.”

Tư Xuân Dương tất nhiên không tin vào lý do này, chỉ cười rồi thu điện thoại về. Tề Hám không muốn cho cậu ta một đường lui, còn đối phương thì lại muốn chọc tức Tề Hám.

Nhưng chưa kịp làm gì, Tề Hám đã đứng dậy rời đi. Thấy anh đột ngột bỏ về trước, bố Tề có chút không hiểu nhưng cũng không hỏi kỹ nguyên do, chỉ vẫy tay bảo anh cứ đi trước nếu có việc.

Tư Xuân Dương cũng lập tức đứng dậy chào một tiếng rồi đuổi theo, để lại cả bàn người ngơ ngác nhìn nhau.

Điều khiến Tư Xuân Dương không ngờ là Tề Hám không hề rời đi mà đang đứng đợi ở ngoài cửa. Thấy cậu ta cũng ra ngoài, anh mới quay người ra hiệu đi theo mình.

Cả hai đi đến một góc khuất trong hành lang, cách xa phòng ăn. Tề Hám dừng lại, cất lời: “Cậu có biết mình đang làm gì không?”

   

“Biết chứ.” Tư Xuân Dương cười phá lên, tay nghịch ngợm bao thuốc lá vừa mới móc được từ túi Tề Hám.

Tề Hám nhìn bao thuốc màu xanh đen bị vò nhàu trong tay cậu ta, nói: “Tôi không có hứng chơi trò này với cậu, tự biết điểm dừng đi.”

Tư Xuân Dương cười một tiếng, lè lưỡi trêu anh, nom hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm: “Làm gì thế, em chỉ xin Wechat thôi mà, có cần phải nghiêm mặt vậy không.”

Bởi vì đối phương đã chọn cách giả ngây giả ngô, Tề Hám thấy không cần phải lãng phí thời gian với cậu ta nữa. Anh để lại bao thuốc chỉ còn hai điếu bên trong cho cậu ta rồi quay người sải bước rời khỏi khách sạn.

Có lẽ vì bị Tề Hám từ chối, hoặc cũng có thể vì Tư Xuân Dương chỉ muốn trêu đùa một chút, nên mấy ngày sau đó cậu ta không hề xuất hiện.

Không có ai làm phiền là tốt nhất, Tề Hám có thể yên tâm tập luyện cho tiết mục của mình. Từ Tri Hàn đã sắp xếp cho anh một màn vừa đệm đàn piano vừa hát, đặt làm tiết mục kết màn cho buổi hòa nhạc.

Hôm nay, Cao Thanh và Lâm Băng gọi video cho anh. Sau khi tán gẫu vài chuyện trên trời dưới đất, Lâm Băng vừa nghe tin anh sẽ tham gia buổi hòa nhạc của Từ Tri Hàn thì hai mắt sáng rực, phấn khích hỏi anh có thể mua giúp mình một tấm vé được không.

Ở góc khuất máy quay, Cao Thanh huých cùi chỏ vào Lâm Băng. Lâm Băng chợt hiểu ra, ngượng ngùng gãi đầu rồi cười nói: “Em chỉ nói vu vơ thôi.”

Tề Hám mỉm cười đáp: “Không sao, đến lúc đó tôi hỏi giúp cho.”

   

Lâm Băng trông vô cùng mừng rỡ, hai mắt sáng rực. “Cảm ơn anh Tề.” Vừa dứt lời, cô đã bị người khác gọi đi làm.

Thấy cô đi làm việc rồi, Cao Thanh bèn tìm một chỗ vắng người để nói chuyện riêng với Tề Hám. Hắn nói: “Ân Dã mấy hôm nay vừa mới làm xong mẻ rượu lê. Gửi cho mày một chai nhé? Hay là để dành đợi mày về?”

Ngụ ý trong câu này là hỏi xem dạo gần đây Tề Hám có về được không. Anh đáp: “Cứ gửi đi, lát nữa tao gửi địa chỉ cho mày. Đợi tao về thì lâu lắm.”

“Được thôi.” Cao Thanh đồng ý ngay.

Tề Hám suy nghĩ một lát rồi hỏi anh: “Yến Nghiêu thế nào rồi?”

“Yến Nghiêu á?” Cao Thanh hỏi lại rồi bật cười, giọng có chút trêu chọc, “Làm sao tao biết được. Từ lúc mày đi, nó cũng như biến mất theo vậy, chẳng có chút tin tức gì cả.”

Tề Hám nhớ lại tin nhắn Yến Nghiêu gửi cho mình hôm qua. Nội dung đại khái là huyện miền núi bị lũ lụt trực thuộc thành phố có không ít người thương vong, mà lực lượng cứu hỏa lại không đủ nên thành phố đã điều động một nửa quân số đến chi viện, hiện tại cậu cũng đi rồi. Yến Nghiêu còn nói một tuần tới sẽ không xem điện thoại nhiều, nhưng sẽ cố gắng nhắn tin báo bình an mỗi ngày.

Xem ra Cao Thanh không biết chuyện này. Vì Yến Nghiêu không nói nên Tề Hám cũng không chủ động đề cập với anh. Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy. Tề Hám gửi địa chỉ cho Cao Thanh, sau đó quay lại với công việc.

Chuyện đi chi viện này, trước khi đi Yến Nghiêu chỉ nói với Tề Hám, sau khi đến vùng núi rồi mới báo cho bố mẹ. Vốn dĩ cậu không định nói cho ai khác biết, nhưng ở thời đại Internet này làm gì có bí mật. Ngay ngày hôm sau, truyền thông đã chụp ảnh đưa tin trên báo thành phố, báo tỉnh cũng đăng bài tường thuật.

   

Một vài người họ hàng có nhắn tin hỏi thăm, nhưng Yến Nghiêu không xem kỹ, chỉ trả lời qua loa là mình không sao rồi lại chuyên tâm nhắn tin làm phiền Tề Hám. Nhưng tín hiệu ở vùng núi rất kém, xoay xở cả buổi cũng không gửi đi được, thế nên kế hoạch làm phiền Tề Hám đã thất bại từ trong trứng nước. Vừa hay thời gian nghỉ ngơi cũng kết thúc, Yến Nghiêu đành cất điện thoại đi để tiếp tục công việc.

Lũ quét trên núi có sức tàn phá cực mạnh, dòng chảy lại xiết. Nơi nước nông cũng đã ngập gần đến ngực Yến Nghiêu, còn nơi nước sâu thì một người chắc chắn không thể đứng vững. Hai ngày đầu, họ phải chèo xuồng cứu sinh đi khắp nơi cứu người, sau khi xác nhận đã tìm đủ số người mất tích thì bắt đầu chuyển sang đào kênh dẫn nước và đắp đập ngăn lũ.

Vừa mới Lập đông đã có một đợt không khí lạnh tràn về. Vùng núi cao vốn đã lạnh hơn trong thành phố, lại thêm việc phải ngâm mình trong nước lạnh mỗi ngày nên cơ thể không chịu nổi. Tay chân cậu sưng vù vì ngâm nước, cả ngày cứ sụt sịt mũi làm việc.

Hướng Văn Phi có thể chất kém hơn một chút nên đã sốt cao vào ban đêm. Cậu ta được dìu đến trạm y tế trong tình trạng mê man, nhưng khi đến nơi thì trạm đã chật kín những người dân làng bị thương nặng, thế là đành ngồi bệt xuống đất, co ro trong một góc để truyền dịch.

Yến Nghiêu ngoài chảy chút nước mũi ra thì không có vấn đề gì lớn. Thấy Hướng Văn Phi đã ngủ thiếp đi khi đang dựa vào tường, cậu bèn đi xin một cốc nước nóng rồi uống chút thuốc cảm. Sau đó, thanh niên lại đổ đầy nước nóng vào bình giữ nhiệt của Hướng Văn Phi rồi đặt bên cạnh. Yến Nghiêu ở lại với cậu ta cho đến khi truyền dịch xong rồi mới đưa thuốc và nước, bảo đối phương uống.

Hướng Văn Phi lạnh đến mức môi trắng bệch, cả người co quắp lại. Thấy vậy, Yến Nghiêu bèn cởi chiếc áo bông ngoài cùng của mình ra đắp cho cậu ta. Hướng Văn Phi uống thuốc trong mơ màng, ý thức không còn tỉnh táo, hỏi Yến Nghiêu: “Đội trưởng, anh không lạnh à?”

   

“Không lạnh.” Yến Nghiêu đáp.

Hướng Văn Phi không còn sức để nghĩ xem Yến Nghiêu có thật sự lạnh hay không, mí mắt nặng trĩu không sao mở nổi, rồi lại thiếp đi. Yến Nghiêu ở lại với cậu ta cho đến khi truyền dịch xong thì trời cũng đã rạng sáng. Cậu một mình quay về khu lều trại, chợt nhớ ra nên lấy điện thoại ra xem, nhưng tín hiệu quá kém nên cậu chỉ nhận được một tin nhắn Tề Hám gửi từ chiều.

Tề Hám: Đừng chỉ lo hỏi thăm tôi thế nào, phải chú ý sức khỏe. Nếu không chịu nổi thì phải nói, cố gượng ép sẽ hại thân.

Yến Nghiêu: Em không sao đâu, anh.

Yến Nghiêu không biết đến bao giờ tin nhắn này mới gửi đi được. Cậu thở dài, đặt điện thoại xuống rồi nằm ngay ra đất chợp mắt vài tiếng, đến sáng sớm đã phải dậy thổi còi để tiếp tục công việc bận rộn.

Đêm đó trời lại hạ nhiệt, gió lạnh thấu xương. Sau một ngày ngâm mình trong nước đá, lại còn uống phải mấy ngụm nước bùn, các thành viên trong đội bắt đầu có dấu hiệu uể oải. Ngâm nước lâu ngày hại sức khỏe là một chuyện, trong nước bùn còn có nhiều vi khuẩn, cộng thêm thời tiết lạnh làm sức đề kháng suy giảm, nên đã có một nửa số người ngã bệnh.

Là người dẫn đầu, Yến Nghiêu tất nhiên không thể gục ngã. Cậu nhíu mày nhìn đồng đội đang ngồi nằm la liệt trên đất, lẳng lặng pha mì gói làm bữa tối rồi đặt bên cạnh họ. Sau đó, cậu đứng dậy đi ra khỏi khu lều, nói với đội trưởng đang đứng hút thuốc ở một bên: “Cũng không thể làm việc thế này được, mạng của họ không phải là mạng người sao.”

   

Đội trưởng cũng đang rầu rĩ không kém. Ông vừa nhả khói vừa chửi thầm, có những chuyện không thể nói thẳng ra được: “Bác sĩ thì chẳng cử đến được mấy người, thuốc men cũng không đủ dùng.”

Yến Nghiêu không phải không biết điều này, cậu chỉ thở dài một hơi mà không nói gì thêm, đành bật đèn pin đi đến khu tạm trú của dân làng để kiểm tra tình hình. Vốn dĩ việc kiểm tra dân làng mỗi tối là nhiệm vụ của đồng đội khác, nhưng họ đã đổ bệnh cả rồi, thành ra những người còn đứng vững bây giờ đều phải một mình cáng đáng công việc của mấy người.

Yến Nghiêu điểm danh theo danh sách thì phát hiện thiếu một người. Cậu cuống cuồng đi tìm hai vòng mà không thấy, đến khi quay lại khu tạm trú thì người đó đã trở về. Người này nói rằng vừa mới sang ngọn đồi bên cạnh để gọi điện báo bình an. Yến Nghiêu trừng mắt nhìn anh ta, giọng nghiêm khắc: “Anh không biết vừa có lũ quét sao? Núi có thể sạt lở bất cứ lúc nào và chôn vùi anh đấy!”

Người nọ bị mắng đến không nói được lời nào, chỉ rụt cổ lại như một con chim cút. Mắng xong, Yến Nghiêu cũng cảm thấy mình hơi quá lời, nhưng nếu không nghiêm khắc thì lại sợ người khác coi thường hiểm nguy.

Yến Nghiêu quay về lều báo cáo tình hình. Đêm đó, cậu bị ho đến tỉnh cả ngủ, xem ra chính mình cũng bị cảm rồi. Yến Nghiêu lồm cồm bò dậy uống thuốc rồi lại móc điện thoại ra xem tín hiệu. Tin nhắn ngày hôm qua đã gửi đi được, nhưng vì không có sóng nên cậu chưa nhận được hồi âm của Tề Hám.

Một khi đã tỉnh thì không tài nào ngủ lại được, Yến Nghiêu cầm điện thoại đứng dậy, đi ra khỏi khu lều rồi leo lên ngọn đồi có sóng. Cậu vừa leo vừa xem điện thoại, không ngờ mới leo được nửa đường đã có tín hiệu.

   

Hàng loạt tin nhắn lập tức nhảy ra, trong đó có một tin của Tề Hám gửi lúc hơn 9 giờ tối nay.

Tề Hám: Hôm nay thế nào rồi?

Yến Nghiêu: Cũng không sao, chỉ là ở đây không có sóng nên không gửi tin nhắn được.

Sau đó, cậu ngồi xuống, trả lời tin nhắn của bố mẹ rồi soạn một đoạn văn gửi cho mẹ. Bây giờ đã là một giờ sáng, đành phải đợi ngày mai mẹ ngủ dậy mới xem được.

Đột nhiên, trên đầu màn hình điện thoại hiện ra một tin nhắn từ Tề Hám: Ừ, chú ý an toàn.

Yến Nghiêu vội vàng nhấn vào khung trò chuyện của người đàn oong: Anh chưa ngủ à.

Tề Hám: Vẫn chưa. Đang có sóng à?

Yến Nghiêu gõ chữ nhanh như bay, chỉ sợ giây tiếp theo Tề Hám sẽ nói đi ngủ. Gửi tin nhắn xong, cậu liền gọi video ngay lập tức.

Yến Nghiêu: Gọi video đi.

Sau khi Tề Hám nhận cuộc gọi, anh chỉ thấy một màn hình đen kịt, lờ mờ nhận ra được khuôn mặt Yến Nghiêu. Dường như Yến Nghiêu cũng phát hiện ra ánh sáng quá tối nên đã bật đèn pin đặt bên cạnh, lúc này khuôn mặt cậu mới được chiếu rõ.

Bản thân Yến Nghiêu đã mấy ngày không soi gương, bây giờ đột nhiên nhìn thấy mình cũng có chút giật mình. Nhất là dưới ánh đèn này, mặt cậu trắng bệch trông như ma, môi thì khô nứt nẻ, chẳng còn phong độ như ngày thường, nhưng đôi mắt nhìn Tề Hám vẫn sáng ngời.

   

Tề Hám đang cầm cốc nước uống, bối cảnh phía sau vẫn là phòng làm việc. Anh liếc nhìn màn hình vài lần rồi hỏi Yến Nghiêu: “Cậu bị bệnh à?”

Yến Nghiêu cười một tiếng, để lộ ra chiếc răng nanh, đáp: “Cũng có một chút, em vừa mới uống thuốc cảm xong.”

Tề Hám đặt cốc nước xuống, cảm thấy khung cảnh phía sau khá âm u, không giống như đang ở trong phòng nghỉ, anh lại hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?”

“Trên núi. Ở đây có sóng, em lên báo bình an,” Yến Nghiêu thành thật trả lời.

“Bị bệnh mà còn chạy lên núi giữa đêm hôm thế à?”

Yến Nghiêu sờ mũi, chột dạ giải thích: “…Em vừa nói với mẹ chút chuyện.”

Tề Hám không hỏi cậu nói chuyện gì. Thấy quầng thâm đen dưới mắt Yến Nghiêu, trong mắt cũng hằn lên đầy tơ máu, giọng anh dịu lại: “Người không mệt à? Sao còn chưa về nghỉ ngơi đi.”

“Không mệt ạ.” Yến Nghiêu đáp.

Sao có thể không mệt được chứ. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Tề Hám, cậu dường như đã quên hết mọi mệt mỏi, chỉ muốn cứ thế ngắm nhìn anh mãi.

Tề Hám bật cười. Yến Nghiêu cảm thấy đã lâu lắm rồi bản thân không được thấy đối phương cười. Cậu luôn có cảm giác nụ cười lần này của Tề Hám khác với thường ngày, trông dịu dàng hơn hẳn, hay là bình thường anh cười cũng thế này nhỉ? Yến Nghiêu đã không còn phân biệt được nữa.

   

Tề Hám cúi mắt nhìn màn hình, chậm rãi nói: “Không mệt cũng không lạnh à?”

“Không mệt cũng không lạnh.” Yến Nghiêu lặp lại.

Vừa nói xong, cậu đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Có lẽ là vì cậu nhận ra Tề Hám đang quan tâm mình. Thật ra cậu cũng thấy rất lạnh khi phải đứng trong dòng nước băng giá bị cuốn đi cả ngày. Răng va vào nhau cầm cập thì cậu mím chặt môi, tay run thì giấu ra sau lưng, tóm lại là không thể để những đồng đội đang bị bệnh nhìn thấy, nếu không sĩ khí của mọi người sẽ chỉ càng sa sút.

Với sự quan tâm của đồng đội, cậu đều có thể ứng phó một cách dễ dàng, nhưng sao với Tề Hám lại không được như vậy. Yến Nghiêu khẽ thở dài trong lòng, cúi đầu bật ra một tiếng cười khẽ, rồi lại ngẩng lên cười với Tề Hám. “Thật ra cũng hơi lạnh ạ.”

Bình Luận (0)
Comment