“Hiếm khi nghe cậu nói thật một câu,” Tề Hám nói khẽ, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như thường.
Yến Nghiêu gãi gãi mặt, nói xong lại thấy hơi ngượng, bèn chữa chyas: “Thế à? Em còn lừa anh lúc nào nữa thế?”
Tề Hám không định để cậu ngượng ngùng thêm nữa, dứt khoát nói: “Vậy thì không có. Cậu mệt rồi, tôi cũng buồn ngủ rồi, về nghỉ đi.”
Yến Nghiêu hơi nhíu mày rồi lại giãn ra ngay, ra vẻ ngoan ngoãn vâng lời: “Em biết rồi, anh.”
Lúc chào tạm biệt, hai người lại trò chuyện thêm vài câu. Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Yến Nghiêu xuống núi trở về khu lều trại ngay lập tức.
Ngày hôm sau trời cuối cùng cũng hửng nắng, mấy hôm trước cứ mưa dầm dề không ngớt làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ công việc. Ăn trưa xong, đội trưởng gọi họ đi dỡ thuốc men, nghe nói cấp trên đã duyệt công quỹ và cử thêm một đợt bác sĩ y tá đến. Có lẽ mẹ Yến tối qua đã thật sự nghe lời cậu nên đã nhờ người tìm mối quan hệ. Sau khi giúp dỡ thuốc men xong lại có thêm hai chiếc xe tải nữa đến. Một xe chở đầy quần áo giữ nhiệt, xe còn lại chứa đồ ăn thức uống, băng vệ sinh và thuốc men. Đội trưởng nói đó là một khoản quyên góp ẩn danh.
Yến Nghiêu nhận một chiếc áo bông mới rồi mặc vào người, nhưng cậu cảm thấy chuyện này không giống tác phong của mẹ Yến cho lắm. Khi không còn phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, mọi người cuối cùng cũng lấy lại được sĩ khí và tinh thần làm việc, nụ cười cũng xuất hiện nhiều hơn.
***
Một khi đã làm việc, Tề Hám không bao giờ để bị phân tâm. Anh đã tập luyện cùng Từ Tri Hàn cả ngày, mãi đến tối lúc chuẩn bị về nhà mới xem điện thoại. Lúc này, người dàn ông mới thấy tin nhắn Yến Nghiêu gửi từ buổi chiều, đó là một tấm ảnh chụp cậu mặc áo bông mới nhưng không lộ mặt, kèm theo một dòng tin nhắn.
Yến Nghiêu: Ấm lắm, lưng hết đau, chân hết mỏi, leo một hơi được mười tầng lầu luôn á anh.
Tề Hám: Thế là cậu lại leo lên núi đấy à?
Một lúc sau Yến Nghiêu mới trả lời bằng một tin nhắn thoại. Nghe giọng có vẻ là đã phục hồi lại tinh thần như mọi khi, giọng điệu cũng vui vẻ hơn: “Không có, tín hiệu mạnh hơn nhiều rồi, không cần leo núi cũng trả lời tin nhắn được.”
Tề Hám nhắn lại là đã biết: Sắp xong việc chưa?
Yến Nghiêu lại gửi một đoạn ghi âm dài, lần này giọng điệu có phần làm bộ làm tịch hơn: “Xong rồi ạ. Hơn nữa hôm nay còn có một người tốt bụng quyên góp rất nhiều quần áo dày, giúp chúng em được ăn no mặc ấm, còn giải quyết được cả vấn đề đến kỳ của các bạn nữ nữa. Mọi người đều rất biết ơn người đó.”
Nghe giọng điệu của cậu, Tề Hám thấy buồn cười, anh khẽ cong môi định trả lời thì Yến Nghiêu lại gửi thêm một tin nhắn thoại. Lần này, giọng cậu đã trở nên nghiêm túc, chân thành nói: “Nhưng nếu để cá nhân em bày tỏ cảm nghĩ thì… người em muốn cảm ơn không chỉ vì chuyện hôm nay, mà là vì mỗi ngày được quen biết anh ấy.”
Có lẽ vì thấy bàn phím của Tề Hám cứ hiện mãi dòng chữ “đối phương đang nhập…”, nhưng lại chẳng có tin nhắn nào được gửi đi, Yến Nghiêu sốt ruột không chịu nổi, bèn gọi thẳng một cuộc điện thoại tới.
Sau khi Tề Hám bắt máy, Yến Nghiêu nói ngay: “Anh nói xem, liệu ‘vị mạnh thường quân tốt bụng nào đó’ có cảm nhận được lòng biết ơn của mọi người dành cho mình không?”
“Tôi vừa mới nghe xong đoạn ghi âm.” Tề Hám vuốt nhẹ đuôi mày. Phản ứng của Yến Nghiêu trước giờ vẫn luôn thẳng thắn, lại có phần lì lợm.
Cậu lựa chọn lờ đi giọng điệu bình thản của Tề Hám, nói tiếp: “Mọi người đều cảm ơn người đó, nhưng với em thì không chỉ đơn thuần là cảm ơn. Em rất mong người đó có thể hiểu được.”
“Cậu muốn người đó hiểu đến mức nào?” Tề Hám hỏi ngược lại, thẳng thừng đá trả lại ‘quả bóng thẳng’ mà Yến Nghiêu vừa ném tới. Điều này ngược lại khiến Yến Nghiêu có chút không biết phải đáp lời ra sao.
Tề Hám có ngốc không? Đương nhiên là không, thậm chí anh còn thông minh hơn bất kỳ ai mà Yến Nghiê từng biết. Mối quan hệ của họ lúc kéo xa, lúc lại kéo gần. Khi xa, Yến Nghiêu cảm thấy Tề Hám đang tạo ra một khoảng cách quá lớn, vĩnh viễn không thể lại gần. Nhưng khi gần lại có cảm giác như thể chỉ cần đưa tay là chạm tới, tựa như tấm giấy dán cửa sổ mỏng như cánh ve chỉ còn thiếu một ngón tay là bị chọc thủng.
Bây giờ chính là lúc gần. Nhưng khi nào nên đưa ngón tay ra mà không bị Tề Hám từ chối lại là một thời điểm cùng không khí rất khó nắm bắt. Yến Nghiêu gãi gãi gáy sau. Đường hẹp tương phùng, kẻ dũng sẽ thắng, nhưng lúc này cần phải lấy lùi làm tiến hơn, bởi vì cậu cảm thấy Tề Hám sẽ không chấp nhận một lời tỏ tình nào khác ngoài việc nói trực tiếp khi cả hai mặt đối mặt.
“Rất muốn, rất rất muốn. Còn cả… mong anh đừng đẩy người khác ra xa ngàn dặm nữa, vì em cũng không ngốc đến thế đâu.”
Nghe xong lời Yến Nghiêu nói, Tề Hám đột nhiên chau mày im lặng. Không phải anh không biết đáp lời thế nào, mà là vì anh phát hiện ra dường như có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình từ phía sau.
Tề Hám nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở bên kia đường. Bên trong xe tối om không nhìn rõ có người hay không. Chủ nhân của ánh mắt kia dường như cũng nhận ra Tề Hám đã phát giác được mình, nên nhanh chóng thu tầm mắt lại.
“Sao thế anh?” Giọng nói có chút căng thẳng của Yến Nghiêu vang lên từ điện thoại. Mãi không nghe thấy Tề Hám trả lời, cậu có chút đứng ngồi không yên, không chắc là Tề Hám cố tình hay đã có chuyện gì xảy ra ở phía anh.
Tay kia của Tề Hám móc chìa khóa xe từ trong túi ra, mở khóa rồi đi về phía chiếc xe của mình: “Không có gì, gặp một người quen thôi.”
Bầu không khí trong phút chốc đã bị phá vỡ. Tề Hám không tiếp tục câu chuyện nữa, Yến Nghiêu cũng tự biết điểm dừng mà kết thúc chủ đề. Khoảng cách mấy trăm cây số, chỉ có thể dựa vào một chiếc điện thoại để liên lạc, bất cứ chuyện gì cũng có thể phá tan bầu không khí mà cậu đã khó khăn lắm mới tạo dựng được. Yến Nghiêu không khỏi thấy nản lòng.
Mấy ngày sau đó, mỗi khi ra ngoài Tề Hám luôn có cảm giác bị theo dõi. Anh cũng sớm phát hiện ra đó là đám tay săn ảnh vốn định bám theo Từ Tri Hàn. Vì không chụp được gì, bọn họ đã chuyển sang theo dõi anh, một người thường xuyên ra vào khu tập luyện với hy vọng có thể chụp được thứ gì đó đáng giá, dù sao thì bây giờ anh cũng được xem là một nhân vật mang tiếng xấu.
Tuy nhiên, một khi đã giao dịch với Từ Tri Hàn, anh cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ để tránh làm liên lụy đến y.
Từ Tri Hàn nghe anh kể chuyện này, bèn nói: “Cứ mặc kệ bọn họ vài ngày là được. Họ không chụp được gì từ cậu thì sẽ sớm bỏ cuộc thôi.”
Từ Tri Hàn đã đưa ra giải pháp tiện lợi nhất. Tề Hám làm theo, cố gắng phớt lờ đám chó săn. Tuy nhiên, việc này thật sự rất khó, bởi anh không thích cảm giác lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm từ phía sau, mọi hành động đều như bị soi mói.
Hoạt động cứu hộ của Yến Nghiêu và đồng đội đã kết thúc viên mãn vào hôm qua. Đội cứu hỏa của họ được tỉnh trao tặng cờ thi đua, còn cục trưởng thì tự bỏ tiền túi ra mời cả đội một bữa ăn thịnh soạn. Về phần ‘vị mạnh thường quân tốt bụng nào đó’, Yến Nghiêu ra vẻ bí ẩn nói: “Tôi sẽ đích thân cảm ơn người đó một cách tử tế.”
Thời gian bán vé cho buổi hòa nhạc của Từ Tri Hàn đã được ấn định. Việc làm khách mời không gây áp lực gì cho Tề Hám, chỉ cần buổi tập diễn ra suôn sẻ là được, bởi suy cho cùng anh cũng chỉ đệm đàn mà thôi. Phần lớn thời gian người đàn ông đều ru rú trong phòng, vùi đầu vào công việc ở studio.
Tề Hám đứng dậy cầm cốc đi rót nước. Vừa mở cửa phòng, anh đã chạm mặt bố Tề. Tề Hám giơ chiếc cốc lên ra hiệu rồi bước đến bên cây nước, hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”
Bố nhìn anh một lượt. Việc ngồi lâu một chỗ khiến Tề Hám toát ra vẻ lười biếng. Mãi đến khi nhìn thẳng vào mắt anh, ông mới phát hiện ra trên gương mặt con trai đã có chút quầng thâm. Tề Hám dựa vào cây nước uống một ngụm, thấy bố mãi không nói gì, anh bèn gọi một tiếng: “Bố?”
Ông khẽ thở dài, nói: “Thấy con cứ ru rú mãi trong phòng, thật sự không định ra ngoài kết giao bạn bè à?”
“Kết bạn trai ạ?” Tề Hám vẫn cầm cốc đứng yên, mắt nhìn thẳng vào bố Tề.
Bố Tề bất lực đáp: “Con kết bạn gì cũng được.”
Tề Hám cười một tiếng, nhấc tay uống cạn cốc nước rồi lại rót thêm một ly nữa. Ngay khi anh định quay về studio thì bị bố giữ lại.
Tề Hám nói: “Bố quan tâm chuyện tình cảm của con như vậy, nhưng con tự có dự định của mình rồi, bố yên tâm.”
“Ngày mai là sinh nhật con trai bác Tư của con, nó chỉ đích danh mời con tham gia bữa tiệc. Nếu có xích mích gì thì con đến nói cho rõ ràng với nó đi.” Dứt lời, bố Tề liền buông tay anh ra.
Tề Hám không biết Tư Xuân Dương lại định giở trò gì. Anh vốn tưởng lần trước mình đã nói đủ rõ ràng rồi, không ngờ cậu ta lại dám làm lớn chuyện, thậm chí còn làm ầm lên trước mặt phụ huynh.
“Vâng.” Tề Hám đồng ý.
Anh thậm chí còn không có thông tin liên lạc của Tư Xuân Dương, phải lái xe đến dưới lầu dựa theo địa chỉ bố Tề gửi. Khi đến nơi, anh nhấn chuông. Chuông mới reo được hai tiếng thì cửa đã mở.
“Chú nhỏ!” Chào đón Tề Hám là nụ cười rạng rỡ của Tư Xuân Dương. Cậu ta vội vàng đỡ lấy món đồ trên tay anh, hỏi đầy mong đợi: “Là quà sinh nhật cho em ạ?”
“Bố tôi tặng,” Tề Hám thành thật trả lời, rồi bổ sung một câu, “CÒn tôi thì không có.”
Tư Xuân Dương thoáng chốc ỉu xìu, đoạn né người mời Tề Hám vào nhà. Trong nhà được trang trí bằng các vật dụng tạo không khí, trông có vẻ náo nhiệt, nhưng vì chỉ có hai người họ nên lại có vẻ lạnh lẽo, vắng vẻ.
“Không có ai khác à?” Tề Hám hỏi.
Tư Xuân Dương gật đầu, mời Tề Hám ngồi xuống sofa rồi rót cho anh một ly nước. Sau đó, cậu ta tự mình ngồi xuống tấm thảm bên cạnh bàn trà, cánh tay dán sát vào bắp chân đang đặt cạnh đó của Tề Hám.
Trên tivi đang chiếu một bộ phim hài, nhưng Tề Hám chỉ lặng lẽ dịch chân mình ra chỗ khác. Tư Xuân Dương mở lời: “Anh ăn tối chưa? Có muốn gọi đồ ăn ngoài không?”
“Không cần, cậu thổi nến bây giờ là được rồi.” Tề Hám cảm thấy đối phương đã đi quá giới hạn nên không muốn ở lại lâu. Hơn nữa, việc chỉ mời một mình anh đến, dù nhìn thế nào cũng rõ ràng là có chủ ý.
Tư Xuân Dương đi đến tủ lạnh lấy bánh kem ra. Cậu ta tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng lập lòe từ tivi. Vì không tìm thấy bật lửa nên Tề Hám bèn móc bật lửa từ trong túi ra đưa sang.
Tư Xuân Dương thắp nến lên, im lặng cúi đầu, chắp tay cầu nguyện rồi thổi tắt nến. Sau đó, cậu ta đi lướt qua Tề Hám để bật đèn, rồi lặng lẽ nhìn anh bằng ánh mắt có phần van nài.
Tình hình càng thêm khó hiểu. Tề Hám không muốn phải chịu đựng những cảm xúc tiêu cực của đối phương nên lên tiếng: “Nếu không nói gì thì tôi đi đây.”
Tư Xuân Dương vội vã níu lấy tay anh, nhưng Tề Hám đã giật lại. Cậu ta lại trưng ra vẻ mặt tủi thân đáng thương như lúc nãy, cuối cùng cũng mở lời: “Lúc nãy em đã ước… mong anh đừng lạnh lùng với em như thế nữa.”
“Đó là điều ước của cậu, chẳng lẽ người khác nhất định phải thay cậu thực hiện sao?” Tề Hám hỏi ngược lại.
Tư Xuân Dương dường như không nghe lọt tai những lời người đàn ông nói, cứ thế tự mình trút giận: “Từ lúc ban đầu anh đã từ chối em. Rõ ràng em là người quen biết và thích anh từ rất sớm. Đã không gặp lâu như vậy, em chỉ muốn được như trước đây thôi. Kể cả anh chỉ xem em là hậu bối, là một thằng trẻ con thì cũng không thể đối xử với em như vậy.”
Tề Hám không nói gì, vẻ mặt có chút lạnh lùng, dường như những lời đó chẳng hề khuấy động được chút cảm xúc nào của anh. Thấy vậy, Tư Xuân Dương trông càng thêm tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nén lại. Cậu ta quay lưng về phía Tề Hám, ngồi bên bàn trà cắt bánh. Cậu ta đặt một miếng sang bên cạnh, rồi cắt miếng thứ hai, bắt đầu cắm cúi ăn.
Đúng lúc này, lời thoại của bộ phim trên tivi cũng vừa dứt, trong chốc lát chỉ còn lại tiếng nhạc nền du dương và tiếng lách cách khe khẽ khi răng và dĩa của Tư Xuân Dương va vào nhau.
“Người cậu thích không phải tôi, cậu chỉ đơn giản là muốn được chú ý mà thôi,” Tề Hám đột nhiên đáp lại những lời đối phương vừa nói.
Nghe vậy, Tư Xuân Dương đặt miếng bánh đang ăn dở xuống, dùng mu bàn tay quệt vệt kem trên khóe môi rồi quay người lại trừng mắt nhìn Tề Hám một cách hung dữ, giọng cũng cao lên: “Anh không được tùy tiện phán xét tình cảm của em, đừng tưởng mình hiểu biết hết mọi thứ!”
“Về cậu, tôi xác thật là không hiểu,” Tề Hám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy oán giận của đối phương, nói từng chữ một, “Nhưng nếu cậu nói đó là yêu, thì nó không phải như cách cậu đang thể hiện bây giờ. Cái ‘yêu’ mà cậu nói là chỉ việc tự ý ra vào phòng làm việc của tôi mà không được cho phép sao? Là chỉ việc tôi đã bày tỏ thái độ không muốn nhưng cậu vẫn hết lần này đến lần khác làm phiền sao? Hay là việc làm ầm lên trước mặt bố tôi, gây phiền phức cho ông ấy?”
Tư Xuân Dương bị những lời này của anh làm cho nghẹn họng. Tề Hám gạt tay cậu ta đang đặt trên chân mình ra, truy hỏi: “Cậu nói đã quen tôi từ rất sớm, vậy thì cậu nên biết tôi không thích người khác động vào đồ của mình khi chưa có sự cho phép. Nếu cậu cho rằng bản thân thích tôi là vì hồi nhỏ tôi đã dạy cậu chơi đàn, đã lau nước mắt cho cậu, vậy để tôi nói cho cậu biết. Nếu đổi lại là bất kỳ đứa trẻ khác, tôi cũng sẽ làm như vậy. Bởi vì bố cậu đã trả tiền học phí cho tôi.”
“ANh…” Tư Xuân Dương vẫn chưa hoàn hồn sau những lời anh nói thì Tề Hám đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Anh suy nghĩ một lát, đoạn bồi thêm một câu: “Nếu cậu không nghe lọt tai những lời này, cứ khăng khăng cho rằng đó là thích, vậy thì tôi nói thẳng. Tôi không thích cậu. Sau này đừng làm phiền tôi nữa.”
Điện thoại trong túi đã reo từ nãy, nhưng Tề Hám không hề để tâm đến lời níu kéo của Tư Xuân Dương, anh sải bước rời khỏi căn hộ. Vừa ra khỏi tòa nhà, người đàn ông lại cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm. Tề Hám nheo mắt, cảm thấy có chút bực bội. Anh rảo bước về xe, mở điện thoại trả lời tin nhắn của bố Tề, báo rằng mình đã giải quyết xong chuyện của Tư Xuân Dương, đồng thời dặn thêm sau này nếu cậu ta có tìm đến nữa thì cứ từ chối thẳng.
Bố Tề trả lời là đã biết. Cùng lúc đó, cuộc gọi video của Yến Nghiêu cũng hiện lên trên đầu màn hình. Mấy ngày nay Yến Nghiêu gần như ngày nào cũng gọi, chỉ để trò chuyện đôi ba câu thường ngày chứ không có chủ đề gì quan trọng.
Tề Hám nhìn yêu cầu cuộc gọi một lúc rồi cũng bắt máy. Yến Nghiêu đang ngồi trước bàn, vốn dĩ đang trong tư thế thoải mái chống tay lên cằm, nhưng sau khi thấy vẻ mặt của Tề Hám liền lập tức buông tay xuống. Cậu nhìn Tề Hám chằm chằm hai giây rồi cất lời: “Anh, anh không vui à?”
Tề Hám liếc mắt nhìn màn hình, từ trong điện thoại nhìn lại, vẻ mặt của anh thực ra cũng chẳng khác ngày thường là mấy.
Yến Nghiêu dịu dàng cười, giọng cũng mềm đi, cậu nói: “Thật ra anh không cần nói, em cũng có thể nhìn ra được.”
“Chắc không phải chuyện gì xấu đâu nhỉ, nhưng anh có thể… nói cho em biết được không?” Yến Nghiêu ghé sát vào điện thoại nhìn anh.
Nhìn bộ dạng này của cậu, Tề Hám bèn dùng vài ba câu đơn giản hóa lại sự việc. Yến Nghiêu nghe anh tóm tắt xong cũng hiểu được đại khái.
“Em hình như còn khó chịu hơn cả anh rồi, làm sao bây giờ?” Yến Nghiêu nói. Cậu ghét việc có người khác lằng nhằng vo ve bên cạnh người mình thích. Yến Nghiêu gọi đó là ghen, nhưng lại không muốn nói ra một cách quá nghiêm túc, nếu không sẽ giống như đang muốn Tề Hám phải quay lại dỗ dành mình.
Tuy nhiên, vì Tề Hám đã giải quyết xong nên Yến Nghiêu cũng không đề cập thêm về chuyện này nữa, chỉ nói: “Nếu còn có chuyện như thế này, anh có thể tìm em, em có cách.”
Dù biết chắc cách của Yến Nghiêu sẽ chẳng phải là cách gì hay ho, nhưng Tề Hám vẫn ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Yến Nghiêu còn chưa kịp nói, chỉ mới nghĩ trong đầu thôi đã khẽ bật cười: “Ví dụ như để em gọi anh vài tiếng ‘ông xã’, ‘anh yêu’, ‘chồng mau về nhà đi em đang đợi’, là người khác sẽ bỏ cuộc thôi.”
Quả nhiên không phải cách hay ho gì, nhưng hiệu quả giải trí thì không tồi. Thấy Tề Hám có chút bất đắc dĩ, Yến Nghiêu cũng bật cười, sau đó nghiêm túc trở lại: “Em không quan tâm sinh nhật người khác thế nào, nhưng sinh nhật của anh sắp đến rồi. Anh có muốn quà gì không?”
Được Yến Nghiêu nhắc đến, Tề Hám mới nhớ ra sinh nhật của mình. Nhưng anh trước giờ chẳng có cảm giác nghi thức gì với ngày sinh nhật, lại không thích ăn đồ ngọt nên từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ăn bánh sinh nhật bao giờ. Còn về quà tặng, phần lớn đều liên quan đến nhạc cụ, bởi đó là sở thích lớn nhất của Tề Hám. Mà bây giờ anh cũng đã tự chủ về kinh tế từ lâu, thứ gì muốn thì tự mình có thể đáp ứng.
Cho dù Tề Hám nói không cần tặng, nhưng Yến Nghiêu lại vẫy tay, cười nói: “Em không cần biết, em sẽ tự mình phát huy. Thật hy vọng anh chưa từng nhận được món quà nào như thế để em có thể là người đầu tiên.”