Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 44

Yến Nghiêu nói sẽ tặng quà, nhưng lại chưa bao giờ hỏi địa chỉ nhà của Tề Hám. Tề Hám không đoán ra được đối phương đang có ý đồ gì, nhưng cũng chẳng buồn nghĩ nữa, cứ mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm.

“Cậu gầy đi rồi.” Tề Hám đột nhiên nói một câu như vậy khiến Yến Nghiêu ngẩn người mất ba giây. Lát sau cậu mới hoàn hồn, hỏi lại: “Thế mà anh cũng nhìn ra được à?”

Nói đi cũng phải nói lại, quần quật cả nửa tháng trời làm sao không gầy cho được. Nhưng Yến Nghiêu cũng chưa đến mức gầy đến độ người ta nhìn lướt qua là nhận ra ngay, huống hồ người phast hieejn lại là Tề Hám. Điều đó chẳng phải chứng tỏ suốt thời gian qua anh vẫn luôn ghi nhớ dáng vẻ của cậu trong lòng hay sao?

Tề Hám không nói gì thêm, nhưng Yến Nghiêu đã cảm nhận được một chút ngọt ngào. Cậu phấn chấn hẳn lên, hai mắt sáng rực rồi lập tức hỏi tới tấp: “Vậy anh có thấy mắt em to hơn không? Đường nét có phải sâu hơn rồi không?”

“Tẩm bổ đi.” Tề Hám nói.

Ngụ ý là anh thấy em không còn được như trước nữa chứ gì?

Thế là mấy hôm sau đó bữa nào Yến Nghiêu cũng ăn thêm cơm. Cậu còn cảm thấy mình hơi đen đi nên buổi tối lén lút đắp mặt nạ, thoa kem dưỡng da thì bị Hướng Văn Phi bắt gặp. Cậu ta nheo mắt cười đầy nham hiểm, nói rằng cậu quả nhiên đang yêu, rồi “uy h**p” Yến Nghiêu phải khai ra người mình thích là ai, nếu không sẽ rêu rao chuyện tiểu đội trưởng thoa kem dưỡng da buổi tối cho cả thiên hạ biết.

   

Yến Nghiêu mặc kệ cậu ta, chỉ đẩy hũ kem về phía Hướng Văn Phi. Thế là Hướng Văn Phi cũng vui vẻ thoa kem cho mình.

Trong lúc thoa kem, Hướng Văn Phi nghe nói Yến Nghiêu được nghỉ một kỳ dài ngày, bèn hỏi: “Anh yêu qua mạng thật đấy à? Vượt ngàn dặm theo đuổi tình yêu sao?”

Đúng vậy, nếu không gặp lại, cậu và Tề Hám sẽ thật sự trở thành bạn qua mạng mất. Yến Nghiêu vừa thu dọn đồ đạc vừa đáp trả một câu: “Nhiều chuyện thế sao không đi làm chó săn ảnh đi?”

Sau khi thu xếp xong xuôi mọi thứ, ngày hôm sau Yến Nghiêu lập tức bay đến thành phố A. Cậu ký gửi một cái thùng lớn, không muốn cho ai động vào, nên đã một mình chuyển nó vào nhà kho trước. Khi mẹ hỏi đó là gì. Yến Nghiêu phủi phủi vạt áo, đáp: “Bí mật.”

Vì muốn tạo bất ngờ nên Yến Nghiêu không hề báo cho Tề Hám biết mình đã về thành phố A. Cậu về sớm hai ngày là vì buổi triển lãm âm thanh và hình ảnh. Yến Nghiêu trước giờ không mấy hứng thú với chuyện công ty, nhưng lúc lướt qua danh sách tham dự triển lãm, cậu đã thoáng thấy cái tên Thịnh Minh Ngôn.

Thế là cậu liền được sắp xếp vào triển lãm với tư cách trợ lý. Giám đốc sản phẩm và giám đốc dự án của công ty cũng có mặt tại đó. Yến Nghiêu mặc áo sơ mi trắng và quần jean đi theo sau các vị giám đốc, trông hệt như một thực tập sinh mới vào nghề.

Yến Nghiêu cầm theo tập tài liệu và sản phẩm dùng thử để giới thiệu cho các khách hàng qua lại. Những gì cần biết cậu đều nắm rõ, dù sao cũng là sản phẩm của nhà mình nên hiểu rất cặn kẽ. Những vấn đề thực sự không hiểu thì đã có giám đốc sản phẩm trả lời thay.

   

Yến Nghiêu sắp xếp lại sản phẩm ở phía sau, lúc đi ra thì thấy giám đốc đang nói chuyện với một người phụ nữ. Cậu lặng lẽ bước đến bên cạnh giám đốc, vừa kịp nghe thấy tiếng cười có phần ái ngại của người phụ nữ đó: “Ngại quá, tôi không rành những thuật ngữ này lắm, chồng tôi mới là người trong ngành.”

“Không sao, chị muốn hỏi về vấn đề gì? Tôi có thể giải thích một cách đơn giản và dễ hiểu hơn.” Yến Nghiêu đột nhiên xen vào. Giám đốc nhìn cậu, đoạn nhường chỗ lại cho Yến Nghiêu.

Yến Nghiêu dùng những lời lẽ đơn giản để trao đổi với người phụ nữ một lúc. Giữa chừng, đối phương nghe một cuộc điện thoại, ngay sau đó một người đàn ông bước tới.

Yến Nghiêu chống một tay lên mặt bàn, cúi đầu loay hoay với mấy món phụ kiện trong tủ kính. Thấy người vừa đến, cậu ngẩng đầu, động tác vẫn lười biếng như cũ. Giám đốc đứng bên cạnh khẽ ho khan ra hiệu, nhưng Yến Nghiêu làm như không nghe thấy, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Thịnh Minh Ngôn đang đứng đối diện.

Ánh mắt cậu khi nhìn thẳng đầy sắc bén khiến bất cứ ai cũng không thể làm lơ. Thịnh Minh Ngôn cũng nhìn lại cậu, cặp kính trên sống mũi lóe lên một tia sáng, trên môi nở một nụ cười giả tạo y hệt như trong các chương trình giải trí. Hắn nói: “Cậu là cậu chủ Yến phải không?”

Người phụ nữ bên cạnh hơi sững sờ: “Đây là…”

Thịnh Minh Ngôn vòng tay qua vai người phụ nữ, nhẹ nhàng giải thích với cô: “Anh từng gặp tổng giám đốc Yến rồi.”

   

Thấy vậy, Yến Nghiêu cũng chẳng nói gì thêm, lại tiếp tục cúi đầu loay hoay với mấy món đồ trong tủ. Thịnh Minh Ngôn thấy dáng vẻ kiêu ngạo, thờ ơ của thanh niên cũng không tức giận. Nét mặt vẫn ôn hòa, chỉ có ánh mắt là từ từ di chuyển từ trên mặt cậu xuống phía dưới.

Trên cổ Yến Nghiêu có đeo một miếng gảy đàn hình tam giác bằng bạc, dưới ánh đèn không thể nhìn rõ chữ được khắc trên đó. Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Yến Nghiêu cảnh giác đưa tay nắm lấy miếng píc gảy rồi giấu nó vào trong áo.

Lần này, nụ cười của Thịnh Minh Ngôn có vẻ chân thật hơn một chút. Hắn nói: “Cậu chủ Yến cũng thích guitar à?”

Thịnh Minh Ngôn vốn quen thói giấu dao trong nụ cười, giọng điệu thì mỉa mai. Yến Nghiêu nhìn lại hắn ta, cuối cùng cũng lên tiếng phủ nhận: “Tôi không phải cậu chủ Yến, tên tôi là Yến Nghiêu.”

Lời nói của cậu mang đầy tính công kích. Mặc dù Thịnh Minh Ngôn không hiểu tại sao mới lần đầu gặp mặt mà Yến Nghiêu đã tỏ thái độ xỉa xói như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được nét hòa nhã. Hắn cũng tự giới thiệu về mình: “Tôi là Thịnh Minh Ngôn. Xem ra, chúng ta đã quen biết nhau rồi nhỉ.”

“Biết đâu tôi đã quen anh từ lâu rồi thì sao?” Yến Nghiêu đáp lại một câu không đầu không cuối, cũng không giải thích gì thêm.

Thịnh Minh Ngôn nheo mắt cười nhưng không nói gì. Giám đốc sản phẩm dẫn hắn ta đi thử vài món đồ, cuối cùng Thịnh Minh Ngôn mua hai sản phẩm rồi rời đi.

Sau khi triển lãm và tiệc tối kết thúc, trời đã tối hẳn. Yến Nghiêu khoác áo ngoài rồi lên xe, mở điện thoại soạn một tin nhắn gửi cho Tề Hám.

   

Yến Nghiêu: Em thật muốn đến ngày mai ngay lập tức.

Tề Hám: Vậy cậu nên chế tạo một cỗ máy thời gian trước đã.

Yến Nghiêu: Một mình em chế tạo thì chậm lắm, muốn mời thêm một người làm cùng, như vậy sẽ nhanh hơn.

Tề Hám gửi một tấm ảnh, là cảnh đêm có pháo hoa, kèm theo một dòng tin nhắn.

Tề Hám: Đến lúc cậu chế tạo xong thì cũng vừa hay có người bắn pháo hoa mừng hoàn công giúp cậu rồi.

Yến Nghiêu: Được, ngày mai em sẽ đến. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Tề Hám đọc những lời nói trên trời dưới đất của đối phương, đoán chừng Yến Nghiêu đã uống một chút, đoạn quay người đóng cửa kính và kéo rèm lại.

Người đàn ông quay lại giường, nửa nằm nửa ngồi xem điện thoại. Pháo hoa bên ngoài đã tàn từ lâu. Sau khi tiếng ồn ào tắt hẳn, căn phòng cũng chìm vào tĩnh lặng. Tề Hám mân mê chiếc máy hát đĩa nhỏ ở đầu giường, ngay sau đó, tiếng nhạc du dương vang lên, lấp đầy không gian.

Đúng 12 giờ, điện thoại nhận được vài tin nhắn. Lúc này Tề Hám chỉ để một ngọn đèn bàn để đọc sách, cũng vừa hay có chút buồn ngủ, nghĩ bụng sẽ trả lời tin nhắn xong rồi ngủ.

Tiếng pháo hoa ồn ào bên ngoài lại vang lên một lần nữa. Rèm cửa đã che kín ánh sáng nên Tề Hám cũng không đứng dậy xem. Anh vừa trả lời xong tin nhắn của Cao Thanh và Ân Dã, định nằm xuống thì điện thoại của Yến Nghiêu gọi tới.

   

Anh vừa bắt máy, giọng nói của Yến Nghiêu đã vội vã vang lên: “Sao lần này anh không ra hóng náo nhiệt nữa vậy?”

Giọng Tề Hám trở nên uể oải vì cơn buồn ngủ: “Hửm? Sao thế?”

Nghe giọng người đàn ông lười biếng, Yến Nghiêu dù có sốt ruột đến mấy thì khi nói chuyện với Tề Hám, giọng điệu vẫn rất dịu dàng: “Ra ngoài xem chút xíu đi mà.”

Trong phút chốc, Tề Hám đã hiểu ra ý của đối phương. Anh bước xuống giường, kéo rèm mở tung cửa sổ. Bầu trời đêm đen kịt được tô điểm bởi sắc màu rực rỡ của pháo hoa. Ngoài ra, ở phía bờ sông đối diện, có một bóng đen mờ ảo đang giơ cao một tấm biển đèn ghi dòng ‘Chúc mừng sinh nhật’ không ngừng huơ qua huơ lại.

Cùng lúc đó, giọng nói của Yến Nghiêu cũng vang lên từ điện thoại, lần này không còn qua dòng chữ nữa. Cậu trịnh trọng nói: “Anh ơi, sinh nhật vui vẻ. Mà không chỉ riêng ngày sinh nhật, ngày nào cũng phải vui vẻ nha.”

Tề Hám lặng lẽ thưởng thức màn pháo hoa, để lại cho Yến Nghiêu ba chữ ‘đợi một lát’ rồi lập tức cúp máy, thay quần áo sau đó ra ngoài.

Chỉ cần lái xe 10 phút là đến bờ sông bên kia. Yến Nghiêu đã dọn dẹp xong rác, đang đứng đợi. Vừa thấy Tề Hám đến, thanh niên lập tức nở một nụ cười hoàn mỹ, nhưng mím môi nén cười không được bèn bật cười thành tiếng. Tề Hám dường như cũng bị lây nụ cười của cậu, khóe môi khẽ cong lên, nói: “Cỗ máy thời gian của cậu nhanh thật đấy.”

Yến Nghiêu sờ sờ mặt mình. Trời quá tối nên cậu chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ của Tề Hám. Cậu từ từ tiến lại gần hai bước. Khi khoảng cách được rút ngắn, cậu để ý thấy Tề Hám ra bờ sông giữa đêm hôm mà ăn mặc khá phong phanh. Yến Nghiêu bèn tháo chiếc mũ len màu đen trên đầu mình, dùng tay nong rộng ra rồi đội lên đầu người đàn ông.

   

Vì Yến Nghiêu đến gần, Tề Hám cũng nhìn rõ mặt cậu, thấy vệt nước thoáng qua trên má Yến Nghiêu, nghe cậu nói khẽ: “Lần này thật sự đã lâu không gặp rồi.”

Tề Hám “ừm” một tiếng, hỏi ngược lại: “Lần này lại khóc vì cái gì?”

Yến Nghiêu nhìn những lọn tóc của Tề Hám bị gió thổi bay, cười nói: “Vì vui ạ. Dù sao thì… em đã luôn luôn, luôn luôn rất nhớ anh.”

Cậu lặp lại chữ ‘luôn’ tới bốn lần, như thể một lần là không đủ để diễn tả nỗi nhớ của mình trong suốt thời gian qua, mà cảm xúc chỉ có thể giãi bày qua lời nói.

Nghe vậy, Tề Hám khẽ nhấc tay, hỏi Yến Nghiêu: “Ôm một cái nhé?”

Bình Luận (0)
Comment