Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 45

Câu chuyện tiếp diễn bằng việc Yến Nghiêu theo Tề Hám về nhà. Vì cái ôm ban nãy, niềm vui sướng và xúc động trong lòng cậu không sao kìm nén được, cứ thế trào ra ngoài khiến khóe môi bất giác cong lên.

Tề Hám mở khóa cửa để Yến Nghiêu vào huyền quan trước. Anh lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép bông sạch cho cậu thay, còn mình thì cởi áo khoác treo lên giá, sau đó cũng thay giày rồi dẫn Yến Nghiêu vào phòng khách.

Khi đèn trần được bật sáng, toàn bộ bố cục căn phòng hiện ra rõ mồn một. Phong cách trang trí khá giống với căn nhà của Tề Hám ở thành phố B, nhưng lại có phần ấm cúng hơn. Yến Nghiêu ngồi trên sofa, len lén liếc nhìn thêm vài lần, phát hiện phía sau bàn ăn còn có một quầy bar, trên chiếc tủ nền phía sau còn trưng bày không ít loại rượu quý.

Trên quầy bar có đặt một chai rượu tròn màu trắng rất bắt mắt. Yến Nghiêu hỏi: “Đó có phải là chai Ân Dã gửi cho anh dạo trước không?”

“Phải.” Tề Hám đáp lời. Trong nhà đang bật điều hòa sưởi ấm nên anh xắn tay áo lên đến gần khuỷu tay rồi bước đến trước quầy bar, ra hiệu: “Nếm thử đi.”

Yến Nghiêu ngồi đối diện quầy bar, dõi theo từng động tác của Tề Hám. Anh cúi người lấy một chiếc ly từ trong tủ ra, xoay nhẹ thân ly để họa tiết hướng về phía Yến Nghiêu rồi đặt xuống trước mặt cậu. Yến Nghiêu nhìn vào thân ly, phát hiện có hình mấy con chim én đang sải cánh bay cao, bên dưới còn có một dòng chữ tiếng Anh, mang ý nghĩa là ‘an lành’.

   

Yến Nghiêu mân mê họa tiết trên ly, nhận ra đây là một chiếc ly gốm thủ công với hoa văn rõ nét và màu sắc tươi tắn. Thấy vẻ mặt yêu thích không nỡ rời tay của cậu, Tề Hám nói: “Tặng cậu đấy.”

Yến Nghiêu cầm chiếc ly lên cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh.”

Tề Hám chìa tay về phía cậu: “Để tôi gói lại.”

“Bây giờ dùng luôn được không ạ?” Yến Nghiêu lên tiếng đề nghị.

Tề Hám gật đầu, cầm lấy chiếc ly rửa sạch, lấy một lượng đá viên vừa đủ từ tủ đông cho vào ly, sau đó rót rượu vào rồi đặt lại trước mặt Yến Nghiêu.

Trong lúc Yến Nghiêu còn đang cẩn thận ngắm nghía chiếc ly đựng rượu hoa quả, Tề Hám đã lấy một chiếc ly khác và tự pha cho mình thêm một ly nữa, động tác vô cùng thành thục liền mạch. Yến Nghiêu rút điện thoại chụp chiếc ly từ mọi góc độ, rồi khẽ nâng ống kính lên để thu cả bóng hình Tề Hám vào video.

Tề Hám nhấc tay, dùng hai ngón tay ấn nhẹ điện thoại của cậu xuống. Tay kia của anh cầm ly rượu của mình chạm nhẹ vào ly của Yến Nghiêu trên bàn, sau đó ngửa đầu uống cạn một cách dứt khoát. Xong xuôi, anh đổ đá viên vào bồn rửa rồi bắt đầu pha một ly khác.

Yến Nghiêu tắt điện thoại, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, mắt dõi theo những ngón tay thon dài đang vương vài giọt nước của người đàn ông. Khi anh nhấc tay lên, giọt nước trượt dọc xuống cẳng tay, thấm ướt một mảng trên phần tay áo xám đã được xắn lên.

Khi Tề HÁm pha rượu, vẻ mặt anh rất thư thái, trên tay hoán đổi liên tục những chai rượu và ly đong khác nhau. Yến Nghiêu không hiểu anh đang pha loại rượu gì, nhưng lại nhìn ra được động tác của Tề Hám tuy tùy hứng nhưng không hề qua loa, cẩu thả. Có lẽ anh đang pha một loại rượu mà bản thân khá tâm đắc.

   

Cậu đang mải mê ngắm nhìn thì chuông điện thoại của Tề Hám đột nhiên vang lên. Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia nói: “Xin chào, đồ ăn anh đặt đã đến cửa, phiền anh ra lấy một chút.”

“Đồ ăn gì thế?” Tề Hám hỏi.

Yến Nghiêu đứng dậy giơ tay: “Em gọi đấy.” Nói rồi, cậu đứng dậy đi ra huyền quan, mở cửa nhận hoa, cảm ơn rồi đóng cửa, ôm hoa xách bánh đi vào.

Tề Hám liếc bó lan Nam Phi trắng trong lòng thanh niên, nói: “Cứ tưởng cậu đói bụng nên gọi đồ ăn khuya.”

bị anh nói vậy, tai Yến Nghiêu hơi đỏ lên. Cậu đưa hoa cho Tề Hám, giải thích: “Em đặt từ mấy hôm trước rồi, sợ không nghỉ phép được nên điền số điện thoại của anh. Tặng anh đấy. Sinh nhật vui vẻ nhé, anh.”

Lan Nam Phi có màu sắc trang nhã, hương thơm thanh mát xen lẫn chút ngọt ngào, điểm xuyết thêm những chiếc lá xanh, trông rất dễ chịu. Tề Hám nhấc tay nhận lấy, tìm một vị trí thích hợp để trang trí trên quầy bar, sau đó cất bánh kem vào tủ lạnh, nói: “Cảm ơn.”

Rõ ràng chỉ là một câu cảm ơn rất bình thường của Tề Hám, mà Yến Nghiêu nghe xong lại thấy toàn thân bứt rứt, nhưng lại không nói được là lạ ở đâu. Tai cậu lặng lẽ đỏ hơn một chút. Cậu đưa tay gãi gãi gáy một cách không tự nhiên, đành mở lời: “Anh, quà sinh nhật em sẽ đưa anh vào ban ngày nhé. Nó to quá, không tiện mang theo nên em không đem đến.”

“Còn nữa à?” Tề Hám cứ ngỡ quà của cậu là những thứ này, nào ngờ món quà Yến Nghiêu thật sự muốn tặng vẫn chưa mang đến.

   

Yến Nghiêu cũng không ngờ đối phương sẽ hỏi vậy, bèn nói: “Những thứ này chỉ để chúc mừng sinh nhật anh thôi, không tính là quà.”

Tề Hám đón sinh nhật với bạn bè cùng trang lứa thường chỉ là đặt một bó hoa hay một chiếc bánh, quà thì ra cửa hàng hiệu mua một món rồi gửi đi là xong, thậm chí phần lớn còn lười chọn, cứ thế chuyển khoản thẳng luôn. Đã lâu lắm rồi mới có người như Yến Nghiêu, vừa tạo ra không khí sinh nhật trọn vẹn lại vừa cẩn thận lựa chọn quà tặng như vậy.

Yến Nghiêu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhắc nhở: “Lúc 12 giờ em có chuyển khoản cho anh, anh vẫn chưa nhận.”

Tề Hám khẽ thở dài: “Không cần đâu.”

Anh không ngờ Yến Nghiêu đã làm tất cả những điều này mà vẫn không quên chuyển khoản. Nghe vậy, Yến Nghiêu tiu nghỉu hẳn đi, mày nhíu lại, hỏi: “Tại sao ạ?”

Nếu nói với Yến Nghiêu rằng không cần tặng nhiều đến thế thì chắc chắn cậu sẽ không nghe, thế nên Tề Hám đáp: “Tooi không thiếu chút tiền này.”

Yến Nghiêu liền thuận theo lời anh nói mà đưa ra một lý lẽ ngang ngược: “Nếu anh đã không thiếu chút tiền này, vậy thì anh nhận hay không nhận có khác gì nhau đâu? Anh nhận rồi, số dư của anh cũng không thay đổi gì, mà em lại hoàn thành được tâm nguyện tặng quà. Còn nếu anh không nhận, số dư vẫn không đổi, nhưng em lại bị tổn thương.”

Đôi lúc đầu óc Yến Nghiêu cũng xoay chuyển khá nhanh, toàn những lý lẽ ngang ngược. Thấy cậu đang tỏ ra đau khổ một cách cực kỳ nghiêm túc, Tề Hám đành phải nhận khoản chuyển khoản của cậu. Ngay lập tức, Yến Nghiêu cũng từ bộ dạng ỉu xìu mà tươi tỉnh hẳn lên.

   

Lấy cớ đã uống rượu, Yến Nghiêu thuận đà ở lại qua đêm. Cậu đảo mắt một vòng, thấy Tề Hám tìm cho mình một bộ quần áo liền cong mắt cười nhận lấy rồi vào phòng tắm.

Tắm xong, cậu nằm trên chiếc giường trong phòng dành cho khách, cúi đầu ngửi thấy mùi hương còn vương lại trên cổ áo. Yến Nghiêu sờ sờ mũi, mãn nguyện nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, lúc Tề Hám thức dậy thì đã thấy Yến Nghiêu dậy trước, đang ngồi trong phòng khách. Thấy Tề Hám ra ngoài, cậu chủ động lên tiếng: “Chào buổi sáng anh, em gọi đồ ăn sáng rồi, sắp đến nơi đấy.”

Tề Hám vốn đang định rủ cậu xuống nhà ăn sáng, nghe vậy liền đồng ý. Anh lại nói: “Tôi chưa từng nói cho cậu biết địa chỉ nhà tôi.”

“Lần trước lúc anh nhờ Ân Dã gửi đồ em cũng có mặt ở đó nên thấy được,” câu nói này của Yến Nghiêu có độ tin cậy rất cao.

Tề Hám khẽ nheo mắt: “Cậu ta lại nói cho cậu à?”

Yến Nghiêu xìu hẳn xuống: “Thôi được rồi, thật ra là em hỏi Cao Thanh. Chắc là thấy quan hệ của bọn mình khá tốt nên anh ấy mới nói cho em.”

“Quan hệ khá tốt cơ à?” Tề Hám lặp lại từng chữ.

Yến Nghiêu sờ mũi, rồi trịnh trọng gật đầu: “Vâng, là quan hệ bạn bè.”

Tề Hám nhướng mày nhưng không nói gì, vừa hay lúc đó chuông cửa vang lên. Sau khi nhận đồ ăn và dùng xong bữa sáng, Tề Hám đi theo Yến Nghiêu về nhà cậu để lấy quà. Yến Nghiêu đã nói rất khoa trương, nhất định muốn đích thân anh lái xe đến lấy. Giọng điệu tràn đầy sự mong chờ Tề Hám đến nhà mình.

   

“Bọn họ bám theo bao lâu rồi?” Yến Nghiêu nghiêng đầu nhìn chằm chằm chiếc xe vẫn luôn bám theo phía sau họ từ lúc ra khỏi cửa qua gương chiếu hậu.

Tề Hám mắt nhìn thẳng, tập trung lái xe, giọng bâng quơ: “Chắc cũng hơn một tuần rồi. Mặc kệ bọn họ đi.”

Yến Nghiêu cụp mi mắt nhìn xuống đầu gối, khẽ cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Đúng là không có hồi kết.”

Đối với Tề Hám, bọn họ là muốn chụp tin xấu của Từ Tri Hàn. Và dù bản thân anh ghét bị chụp lén, nhưng cũng không đáng để tốn công sức đi xử lý chuyện của họ. Đám chó săn ảnh rất khó đối phó, chỉ cần mấy ngày tới anh làm tốt việc của mình, bọn chúng không chụp được gì thì tự nhiên sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian vào anh nữa.

“Anh ơi, em thấy hơi khó chịu.” Yến Nghiêu đột nhiên lên tiếng, mày nhíu chặt, trông có vẻ rất khổ sở.

Tề Hám liếc nhìn cậu một lượt, giảm tốc độ xe rồi khẽ hỏi: “Say xe à? hay là đau ở đâu?”

Yến Nghiêu sờ trán, giọng cũng yếu hẳn đi, cậu nói: “Say xe, vừa đau đầu vừa khó chịu trong bụng.”

Trên xe không có thuốc chống say nên Tề Hám đưa cho cậu một chai nước, mở cửa sổ rồi tấp vào một tiệm thuốc gần đó. Anh bảo Yến Nghiêu xuống xe cho thoáng, còn mình thì vào tiệm mua thuốc.

Yến Nghiêu vừa xuống xe, thấy Tề Hám đã vào tiệm thuốc, mày cậu liền giãn ra. Cậu nhanh chóng đi về phía chiếc xe hơi màu đen đang đỗ cách đó không xa. Cửa kính xe dán phim chống nhìn trộm, Yến Nghiêu không thấy được mặt người bên trong bèn giơ tay gõ lên cửa kính, lên tiếng ra hiệu cho họ hạ cửa xuống.

   

Người bên trong làm như không nghe thấy. Yến Nghiêu gõ cửa kính càng lúc càng mạnh, nhưng vẫn không có chút phản ứng nào. Cậu nheo mắt lại, mím chặt môi, tay phải nắm thành quyền rồi giơ lên đấm mạnh vào cửa kính.

Cửa kính bị đấm thủng một lỗ to bằng nắm tay, những mảnh kính vỡ lả tả rơi vào người bên trong. Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ sợ hãi hét lên một tiếng. Yến Nghiêu nén giận, chìa tay về phía người phụ nữ ở ghế phụ, giọng cứng rắn: “Đưa máy ảnh đây.”

Người phụ nữ ôm chặt máy ảnh không nhúc nhích. Yến Nghiêu dùng tay áo gạt đi phần kính chưa vỡ, dọn ra một cái lỗ lớn hơn, rồi thò tay vào trong định mở cửa xe từ bên trong. Người đàn ông ngồi ở ghế lái phản ứng cực nhanh, hắn giật lấy máy ảnh từ tay người phụ nữ, tháo dây an toàn định bỏ chạy. Yến Nghiêu sợ hắn chạy mất thật, trong lòng sốt ruột liền lao cả nửa người trên vào trong xe qua ô cửa kính, túm lấy cổ áo hắn để giật lại chiếc máy ảnh.

Yến Nghiêu không kịp để ý đến vết xước trên cằm, lập tức rút thẻ nhớ ra. Hai người kia cũng đã ra khỏi xe, cùng xông vào giằng lấy chiếc máy ảnh. Yến Nghiêu vung tay ném trả máy ảnh cho họ, chỉ giữ lại chiếc thẻ nhớ trong tay rồi bẻ gãy.

Người phụ nữ ôm chặt máy ảnh, vội vàng kiểm tra xem có bị hỏng không. Thấy Yến Nghiêu chỉ làm hỏng thẻ nhớ, cô ta tức tối chửi một câu: “Đồ thần kinh! Bám theo mấy ngày trời chẳng chụp được cái gì! Chỉ để giật một cái thẻ trống không!”

Yến Nghiêu nghiêng đầu lườm cô ta một cái sắc lẹm. Dù lúc huấn luyện cậu có nghiêm khắc với người khác, nhưng rất hiếm khi thật sự nổi giận. Cậu đút chiếc thẻ nhớ đã gãy vào túi, nhìn chằm chằm hai người kia rồi cảnh cáo: “Anh ấy không phải nghệ sĩ, các người dựa vào đâu mà chĩa thẳng máy ảnh vào mặt người khác chụp khi chưa có sự đồng ý? Nghệ sĩ với ngôi sao không đủ cho các người chụp à?”

   

“Thằng điên.” Gã đàn ông buông một câu chửi thề bâng quơ nrồi quay người kéo người phụ nữ định lên xe chuồn mất. Bất ngờ, cổ áo gã bị một lực mạnh túm lấy, cả người bị ép mạnh vào thân xe, đầu đập mạnh một cái khiến gã nhất thời choáng váng. Đến khi mở mắt, gã mới nhận ra đó lại chính là Tề Hám.

Tề Hám chỉ cần một tay đã khống chế được gã, tay anh ghì chặt cằm và cổ họng đối phương. Ánh mắt nhìn gã từ trên cao xuống, gương mặt không chút biểu cảm cũng không để lộ cảm xúc gì, chỉ thấy gân xanh nơi thái dương hơi nổi lên, ánh mắt thì lạnh lẽo, sắc lẹm, trông đáng sợ hơn Yến Nghiêu ban nãy gấp mấy lần.

“Có muốn cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến không?” Tề Hám trầm giọng hỏi.

Gã đàn ông muốn vùng lên chống cự, nhưng dùng cả hai tay cũng không thoát khỏi được một tay của Tề Hám. Vẻ mặt anh lạnh như băng, tạo ra một cảm giác áp bức cực độ. Gã có chút khó thở, bàn tay đang siết chặt cổ họng mình không hề nới lỏng chút nào, thậm chí gã còn cảm nhận được nó đang từ từ siết chặt hơn. Cả khuôn mặt gã đỏ bừng. Phản ứng đầu tiên của người phụ nữ là giơ máy ảnh lên chụp, nhưng ngay sau đó máy ảnh lại bị Yến Nghiêu giật lấy.

Bị khống chế, gã đàn ông không nói được lời nào. Tề Hám nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh, “Hửm?” một tiếng, ra hiệu cho cô ta trả lời.

Người phụ nữ ban đầu đã bị một cú đấm vỡ kính xe của Yến Nghiêu dọa cho hết hồn, bây giờ lại bị dáng vẻ như xã hội đen của hai người họ dọa thêm lần nữa. Giờ phút này, cô ta đành vứt bỏ ‘đạo đức nghề nghiệp’ của mình, nói: “Biết rồi! Sau này sẽ không theo nữa!”

Thế là Tề Hám buông tay, gã đàn ông liền gục trên thân xe ho sặc sụa. Yến Nghiêu lườm gã một cái sắc lẹm, nhưng ngay sau đó, cằm của chính cậu lại bị Tề Hám giữ lấy. Khí thế quanh người Tề Hám đã thu lại không ít so với lúc nãy, anh cúi mắt, dùng ánh nhìn lạnh lẽo quét từng tấc một từ tóc xuống đến chóp cằm của Yến Nghiêu.

   

Vừa nhìn thấy Tề Hám, ánh mắt Yến Nghiêu lập tức trở nên có chút vô tội. Giờ phút này, cậu ngược lại còn mong Tề Hám mắng cậu hay đá cậu hai cái. Nhưng cuối cùng Tề Hám chẳng nói gì cả, chỉ buông tay rồi quay người trở lại xe. Yến Nghiêu thấy trong tay anh đang xách túi thuốc thì vội vàng đi theo, ngồi vào ghế phụ.

Tề Hám xé vỏ hộp thuốc, đưa cho cậu một vỉ. Yến Nghiêu căng thẳng đến mức yết hầu trượt lên xuống hai lần, lúc này mới hiểu được ý nghĩa của câu ‘mồ hôi chảy ròng ròng’ là gì. Cậu theo thói quen đưa tay phải ra định nhận đồ, nhưng mới nhấc lên một chút đã vội đổi thành tay trái để nhận thuốc.

Thấy cậu ngoan ngoãn uống thuốc, Tề Hám không nói một lời, khởi động lại xe rồi lái thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi, Yến Nghiêu đã cố gắng khơi chuyện mấy lần, nhưng người đàn ông đều không để ý đến cậu.

Tiêu rồi, Yến Nghiêu thầm nghĩ.

Tề Hám đỗ xe xong liền đi xuống, Yến Nghiêu cũng vội xuống theo, bước thấp bước cao phía sau anh. Cậu giơ tay định níu lấy cánh tay Tề Hám, nhưng vì anh sải bước quá lớn và đi quá nhanh nên đã bắt hụt hai lần.

Đến lần thứ ba, Yến Nghiêu sốt ruột túm được cổ tay Tề Hám, vừa đi theo sau vừa không ngừng gọi: “Anh ơi… đợi đã.”

Mãi đến khi Tề Hám thật sự dừng lại, Yến Nghiêu mới nhận ra mình đã vào trong bệnh viện. Lúc Tề Hám trao đổi với y tá và bác sĩ, giọng điệu anh vẫn bình thường. Khi y tá hỏi mặt Yến Nghiêu bị làm sao, cậu vẫn cứ níu chặt lấy Tề Hám, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là không thể để Tề Hám đi được.

Thế là Tề Hám trả lời thay cậu: “Bị ngã, vừa hay đập phải mảnh kính vỡ.”

   

Cô y tá thực tập nhìn chằm chằm hai người họ một lúc rồi nói: “Buông anh trai ra đi, không đau đâu.”

Giọng cô dịu dàng, còn cố ý cong khóe miệng, nở một nụ cười thân thiện nhất, trông cứ như đang xem Yến Nghiêu là người thiểu năng trí tuệ vậy. Cô y tá thực tập đẩy xe dụng cụ y tế qua, Tề Hám ngồi bên cạnh nhìn y tá trưởng và thực tập dùng nhíp nhỏ gắp từng mảnh vỡ thủy tinh trên cằm Yến Nghiêu.

“Đẹp trai thế này, đừng để bị hủy dung nhé.” Cô y tá thực tập cẩn thận gắp thêm một mảnh vỡ nữa đặt vào khay.

Tề Hám nhìn chằm chằm vào những vết máu đỏ trên mặt Yến Nghiêu, hỏi: “Có để lại sẹo không?”

Câu hỏi này cô y tá thực tập không dám chắc, nhưng y tá trưởng giàu kinh nghiệm bên cạnh đã lên tiếng: “Nếu chăm sóc tốt thì sẽ không sao, nhớ kiêng đồ cay nóng, hải sản và các loại thực phẩm dễ gây kích ứng khác.”

Cô y tá thực tập cười cười, lại nhìn hai người họ một lượt rồi buôn chuyện: “Hai cậu là họ hàng à?”

“Không phải.” Yến Nghiêu đột nhiên mở miệng, liền bị y tá trưởng ấn vai như đang cảnh cáo: “Đừng nói chuyện, đừng cử động.”

Thấy trí tuệ của cậu không có vấn đề gì, nụ cười của y tá thực tập càng tươi hơn: “Tôi thấy cũng không phải, trông không giống nhau.”

Y tá trưởng nhắc nhở cô: “Cô cũng bớt lời lại đi.”

   

Y tá thực tập đành phải im lặng. Sau khi hai người xử lý xong hết các mảnh kính vỡ trên người Yến Nghiêu, họ bắt đầu sát trùng rồi băng bó từng vết thương một. Chẳng mấy chốc, trên mặt Yến Nghiêu đã chi chít những miếng băng gạc lớn nhỏ, tay cũng được quấn băng.

Tề Hám thanh toán viện phí xong, cả hai lại quay về xe. Lần này, Tề Hám không khởi động xe ngay. Sau khi Yến Nghiêu thắt dây an toàn, anh mới lên tiếng hỏi trước: “Cậu nghĩ gì vậy?”

Giọng anh không phải là chất vấn hay trách mắng hành động thiếu suy nghĩ của Yến Nghiêu khi đi giật máy ảnh, mà là muốn hỏi cậu nghĩ gì về toàn bộ sự việc đã xảy ra.

Yến Nghiêu l**m đôi môi khô khốc, lòng trở nên căng thẳng. Cậu nói: “Bọn họ chụp lén anh, như vậy vốn đã là không đúng…”

Tề Hám “ừm” một tiếng, nói: “Nên cậu đã đập vỡ kính xe, rồi rút thẻ nhớ?”

Yến Nghiêu cúi đầu, móc chiếc thẻ nhớ đã bị bẻ làm đôi từ trong túi ra. Tề Hám liếc nhìn rồi nhận lấy, cất vào túi mình.

Yến Nghiêu vội vàng giải thích: “Nếu không làm gì cả, bọn họ sẽ càng lộng hành hơn. Loại người như bọn họ không có giới hạn đâu… sẽ chỉ càng ngày càng không biết đủ.”

“Đó cũng không phải là chuyện cậu nên xen vào,” Tề Hám bâng quơ đáp lại một câu.

Yến Nghiêu sững người một lúc. Cậu cụp mắt, không biết phải nói gì trong chốc lát. Đôi mắt cậu đảo qua đảo lại hai lần, rồi chớp chớp, cuối cùng là nuốt nước bọt. Đó là biểu hiện khi cơ thể căng thẳng và sợ hãi.

   

Tề Hám nói tiếp: “Bọn họ theo tôi chỉ để chụp Từ Tri Hàn. Ảnh có bị tung ra ngoài cũng sẽ không ai để ý đến tôi.”

“Nhưng mà, anh không làm việc trước ống kính chẳng phải vì không muốn cuộc sống bị ảnh hưởng sao? Hành vi của bọn họ, chẳng lẽ không ảnh hưởng đến anh à?” Yến Nghiêu hỏi vặn lại.

Ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày đúng là không lớn, nhưng việc lúc nào cũng bị chụp lén quả thật khiến Tề Hám rất bực bội. Tuy nhiên, nếu họ tiếp tục bám theo, Tề Hám cũng có cách xử lý của riêng mình. Anh đã quay lại rất nhiều video bị theo dõi, cộng thêm camera giám sát trên đường, chẳng qua anh chỉ không muốn gây chuyện ngay trước thềm buổi hòa nhạc của Từ Tri Hàn. Đến lúc đó, bọn chó săn ảnh sẽ càng chụp anh điên cuồng hơn, điều đó cũng chẳng có lợi gì cho Tề Hám.

Việc Yến Nghiêu tức giận vì chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của Tề Hám, chỉ là anh không ngờ Yến Nghiêu sẽ vì thế mà bị thương.

“Gây gổ trực diện với người khác cũng sẽ khiến bản thân bị tổn thương,” Tề Hám nói.

Thấy Yến Nghiêu mím môi không đáp, Tề Hám cũng không muốn nói nặng với cậu. Hai người xa cách lâu ngày mới gặp lại, lỡ như Yến Nghiêu lại một mình suy diễn lung tung, cuối cùng nảy sinh đủ thứ suy nghĩ vớ vẩn thì còn khó xử hơn. Anh cố gắng dịu giọng để hòa hoãn bầu không khí: “Bị say xe là thật à?”

Yến Nghiêu không ngờ chủ đề lại chuyển nhanh đến vậy, đành thành thật trả lời: “…Không, em lừa anh đấy.”

Tề Hám bật ra một tiếng cười khẽ từ trong mũi, lồng ngực cũng rung lên một chút, không phân biệt được là anh thật sự muốn cười, hay đang mỉa mai màn kịch vụng về của Yến Nghiêu. Anh nói: “Đóng kịch giống thật ghê.”

Bình Luận (0)
Comment