Yến Nghiêu cũng không dám nói năng linh tinh, chỉ lẳng lặng nhìn Tề Hám, ánh mắt như đang muốn lấy lòng anh. Tề Hám đối diện với ánh mắt của thanh niên, đưa tay vỗ nhẹ lên tóc mái rồi thì thầm một tiếng: “Ngốc.”
Nghe anh nói vậy, Yến Nghiêu liền biết Tề Hám đã hết giận. Cậu lập tức cười toe toét, nói liến thoắng: “Anh ơi, em sai rồi, lần sau em sẽ không hành động bốc đồng như vậy nữa.”
“Lần sau?”
“Không có, không có lần sau nữa đâu.”
Đi theo chỉ dẫn của định vị đến nhà họ Yến, sau khi đỗ xe, Yến Nghiêu quét vân tay vào nhà. Hôm nay tình cờ bố mẹ cậu đều không có ở nhà, một dì giúp việc rót nước, bưng đĩa đồ ăn vặt và hoa quả lên rồi nhanh chóng lui xuống.
Yến Nghiêu ra hiệu cho anh ngồi, tiện tay cởi áo khoác ngoài của mình ra. Tề Hám gật đầu ngồi xuống, bưng ly nước lên uống một ngụm. Yến Nghiêu bèn lấy một món ăn vặt từ trong đĩa, nhét vào lòng bàn tay người đàn ông. “Anh ăn thử cái này đi, ngon lắm.”
Tề Hám xé vỏ bao rồi cho vào miệng. Đó là sô cô la nhân hạt, vị không quá ngọt. Anh gật đầu, xem như là khen ngon. Khi anh nghiêng đầu nhìn sang, liền bắt gặp Yến Nghiêu đang một tay chống lên đầu gối, lòng bàn tay đỡ lấy cằm, nghiêng đầu chăm chú nhìn mình.
Tề Hám nhìn lại cậu, hỏi: “Tay hết đau rồi à?”
Yến Nghiêu vẫn giữ nguyên tư thế, vui vẻ cười một cái. “Hết đau rồi.”
Có chút không chịu nổi vẻ tương tư của thiếu niên mới lớn này, Tề Hám lặng lẽ thở dài. Anh đưa tay, ngón cái miết nhẹ lên má Yến Nghiêu, vuốt lại miếng băng dán bị bong mép trên mặt đối phương cho phẳng.
“Không phải cậu bảo quà to lắm à, để đâu rồi?” Tề Hám hỏi.
Yến Nghiêu vẫn ngẩn ngơ nhìn anh, mãi đến khi Tề Hám khẽ nhướn mày, người nào đó mới hoàn hồn lại, vội nói: “Ở trong kho, em dắt anh đi xem.”
Nói là dắt anh đến nhà kho, nhưng Yến Nghiêu lại đưa anh lên lầu, mở cửa một căn phòng. Tề Hám lên tiếng: “Kho nhà cậu cũng có giường à?”
Yến Nghiêu cười khoái chí, nhướng mày nói với Tề Hám: “Sợ à? Em thì làm gì được anh chứ?”
Tề Hám nhìn đôi mắt cong cong vì cười của đối phương, thản nhiên khoanh tay trước ngực: “Quà gì mà còn phải bán thân nữa? Thôi tôi về đây.”
Nói rồi, anh liền nhấc chân lùi lại một bước thật. Yến Nghiêu vội vàng chạy tới níu cánh tay anh, không ngờ Tề Hám lại thật sự hùa theo trò đùa của cậu. Yến Nghiêu “ây” một tiếng rồi cười làm lành: “Đừng đi mà, em cho anh xem cái này trước đã.”
Sau khi kéo Tề Hám vào phòng, Yến Nghiêu cúi người, lục lọi gì đó trong ngăn kéo bàn.
Bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi ôm sát vào lưng Yến Nghiêu theo từng cử động, làm lộ rõ cả xương bả vai. Yến Nghiêu lấy ra một cuốn album rồi đứng thẳng người dậy, Tề Hám bèn lên tiếng: “Cậu gầy đi rồi.”
Yến Nghiêu “Hửm?” một tiếng, vừa cười vừa nói: “Không phải anh nói rồi sao? Em còn đen đi một chút…”
Nói đến nửa chừng, Yến Nghiêu bỗng khựng lại, dường như vừa nhận ra điều gì đó rồi nói tiếp: “Anh… anh không phải là không thích dáng vẻ bây giờ của em đấy chứ?”
“…Cậu đang nói cái gì vậy.” Tề Hám không hiểu nổi lối suy nghĩ của cậu.
Trong đầu Yến Nghiêu đã tự biên tự diễn cả một vở kịch bị crush chê bai, ruồng bỏ. Cậu vội vàng nói: “Không được, không được đâu! Một thời gian nữa em sẽ mập lại như cũ thôi, thật đấy!”
Thấy bộ dạng đau đớn hối hận của cậu, Tề Hám đành nói: “Được rồi, cậu đang cầm cái gì trong tay thế?”
Yến Nghiêu vội chỉnh lại vẻ mặt, mở album lật đến trang có kẹp đánh dấu, rồi chỉ vào một tấm ảnh, phấn khích nói: “Anh ơi, anh xem này!”
Tấm ảnh trông đã khá cũ. Nhân vật chính trong ảnh có lẽ là Yến Nghiêu hồi tiểu học với vẻ mặt thờ ơ. Phía sau lưng cậu là một địa điểm du lịch rất nổi tiếng ở thành phố A. Nơi ngón tay Yến Nghiêu chỉ tới là một nhóm mấy người đứng ở phía sau, lệch về một bên.
Tề Hám chỉ liếc qua đã nhận ra ngay đó là mình và ba người bạn cùng phòng ký túc xá hồi đại học. Vì nhân vật chính là Yến Nghiêu nên mặt của họ trong ảnh khá mờ. Tề Hám nhận ra cũng không có gì lạ, vì trí nhớ của anh vốn rất tốt. Anh thậm chí còn nhớ rõ lúc đó là khi Thịnh Minh Ngôn vừa vào đại học, được nghỉ lễ ngắn ngày nên muốn đi chơi. Đây là lần đầu cậu ta đến thành phố A, lạ nước lạ cái nên mấy người bọn anh cũng rảnh rỗi đi cùng.
Một bóng người mờ đến thế, làm sao Yến Nghiêu nhận ra được nhỉ?
“Đúng là tôi rồi, sao cậu nhận ra được?” Tề Hám hỏi.
Yến Nghiêu cầm tấm ảnh ngắm tới ngắm lui, dáng vẻ như đang cầm báu vật. “Nhìn một cái là ra ngay mà, lẽ nào em lại không nhận ra anh?”
Tề Hám nhìn dáng vẻ của cậu, khẽ nhếch môi cười. Yến Nghiêu chỉ vào người đứng ngoài cùng trong nhóm bốn người, hỏi: “Người này là ai vậy anh?”
“Bạn cùng phòng ký túc xá hồi đại học, Triệu Lâm Dương,” Tề Hám đáp.
Yến Nghiêu lại chỉ vào người bên cạnh Triệu Lâm Dương, hỏi: “Còn người này?”
Tề Hám nói: “Tạ Trục, một người bạn.”
“Ồ ồ.” Yến Nghiêu xoa cằm, nhìn kỹ Tạ Trục một lượt nhưng cũng chẳng nhận ra điều gì, rồi lại chỉ sang người đứng cạnh Tề Hám. “Còn đây?”
“Thịnh Minh Ngôn.”
Tề Hám vừa nói vừa nhìn sang Yến Nghiêu. Sắc mặt Yến Nghiêu lập tức trở nên khó coi như nuốt phải ruồi, vẻ mặt cũng lạnh đi trông thấy.
Cậu cất tấm ảnh lại vào album, đặt nó về chỗ cũ một cách cẩn thận. Tề Hám nhìn theo từng động tác của đối phương rồi nói: “Trong album ảnh trên QQ của tôi có một vài tấm, mật khẩu là ba số một.”
Yến Nghiêu ngẩn người quay lại nhìn Tề Hám. Thấy anh đã lấy điện thoại ra, Yến Nghiêu bật cười, cũng móc điện thoại của mình ra để kết bạn với anh.
Sau màn kịch nhỏ vừa rồi, Yến Nghiêu mới dẫn Tề Hám đến nhà kho để xem món quà sinh nhật thật sự. Ngay khi Yến Nghiêu bật đèn kho lên, Tề Hám đã đoán được món quà bên dưới tấm vải phủ bụi là gì.
Mãi cho đến khi Yến Nghiêu lật tấm vải phủ bụi lên, cả một bộ thiết bị phối khí và chỉnh âm hoàn chỉnh mới hiện ra, từ sound card, micro, máy thu âm, bàn trộn âm… cho đến những món lớn nhỏ khác, không thiếu một thứ gì.
Yến Nghiêu xoa sau gáy, nói: “Em đã nghĩ rất lâu xem anh cần gì. Dù trông anh có vẻ chẳng thiếu thứ gì, nhưng việc anh có cần hay không và việc em có muốn tặng hay không lại là hai chuyện khác nhau. Vì thế, em nghĩ anh đã thích âm nhạc đến vậy thì em nên tặng một thứ mà anh có thể dùng đến.”
Nói đến đây, vẻ mặt Yến Nghiêu cũng trở nên nghiêm túc hẳn. Cậu không còn những hành động thừa thãi, đôi mắt tập trung nhìn thẳng vào Tề Hám, giọng điệu chân thành nói: “Anh à, những thứ bị đánh cắp sẽ không bao giờ phát huy được hết giá trị vốn có của nó. Sau khi nghe hết tất cả các bài hát của anh, em mới nhận ra anh tài giỏi hơn em tưởng rất, rất nhiều. Em tặng anh món quà này không chỉ vì muốn tiếp tục được nghe nhạc của anh, mà còn mong rằng những sản phẩm âm nhạc do anh tạo ra có thể tiếp tục đường đường chính chính giành lấy những chiếc cúp vốn dĩ thuộc về anh.”
Từ trong đôi mắt đen láy của đối phương, Tề Hám nhìn thấy một niềm khao khát mãnh liệt và rực cháy. Ngọn lửa ấy đã khiến cho mặt hồ tĩnh lặng trong lòng anh cũng dần dần sôi trào. Anh đưa tay, dùng đầu ngón tay miết nhẹ lên bàn chỉnh âm, giọng trầm và chắc: “Yên tâm, tất cả những gì cậu nói, rồi sẽ thành hiện thực.”
Yến Nghiêu chỉ mỉm cười nhìn anh, đoạn cũng cúi đầu đặt tay mình lên bàn chỉnh âm, ngón trỏ vươn ra chạm vào ngón út của Tề Hám. Chút hành động nhỏ này của cậu đều được Tề Hám thu hết vào mắt. Đúng lúc Yến Nghiêu đang cúi mắt suy nghĩ sao tay Tề Hám lại dài đến thế thì ngón út của anh khẽ động. Yến Nghiêu bèn ngẩng lên, còn Tề Hám đột nhiên nói: “Cảm ơn cậu.”
Yến Nghiêu tưởng đối phương đang nói đến món quà nên mỉm cười, định đáp “không cần đâu” thì Tề Hám đã lặp lại: “Tất cả mọi thứ, đều cảm ơn cậu.”
Yến Nghiêu hiểu “tất cả mọi thứ” mà Tề Hám nói rốt cuộc là gì. Cậu nói: “Anh, thật ra anh nên cảm ơn chính mình, cảm ơn sự kiên trì của bản thân.”
Tề Hám có chút bất đắc dĩ, khẽ nhếch một bên môi cười, kéo Yến Nghiêu ra khỏi bầu không khí sến súa. Anh nhấc tay đang đặt trên bàn lên, nói: “Muốn so thử không?”
Yến Nghiêu nhìn bàn tay người đàn ông, trong lòng vẫn còn đang nghĩ liệu như này có hơi vượt quá giới hạn không, nhưng đầu đã gật rồi.
Khi hai bàn tay áp vào nhau, Yến Nghiêu mới biết rằng qua phần đệm thịt nơi đầu ngón tay, người ta có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương. Sự rung động khe khẽ nơi đầu ngón tay khiến tai cậu đỏ bừng lên ngay lập tức.
Cậu sợ Tề Hám nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vì chính trong tai cậu, nó đã vang lên như sấm dậy rồi. Cậu có chút ngượng ngùng, vừa khẽ co ngón tay lại thì Tề Hám đã rụt tay về.
Yến Nghiêu tiếc nuối rụt tay về, nói một câu khô khốc để xoa dịu sự ngượng ngùng của mình: “Tay anh to thế này, chắc ai đứng trước mặt anh cũng thành mặt V-line mất.”