Câu nói này của cậu không được Tề Hám đáp lại, Yến Nghiêu chỉ đành hơi lúng túng xoa sau gáy.
Cả hai cùng nhau chuyển đồ ra ngoài, xếp vào cốp xe, vài món không vừa thì để ở hàng ghế sau. Tề Hám đóng cửa xe rồi nhìn Yến Nghiêu đang đứng bên cạnh, hỏi cậu: “Khi nào cậu về thành phố B?”
“Em… Anh có việc gì ạ?” Yến Nghiêu hỏi lại.
Tề Hám không nói gì, anh mở cửa ghế phụ, lấy một chiếc phong bì từ trên ghế đưa cho cậu. “Đây là bốn vé xem concert của Từ Tri Hàn, cậu về đưa ba vé còn lại cho ba đứa kia.”
Yến Nghiêu nhận lấy phong bì, gật đầu lia lịa, do dự một lúc mới nói: “Em… vé máy bay của em lúc 3 giờ chiều.”
Tề Hám “ừm” một tiếng, cúi xuống xem đồng hồ, hiện tại đã 10 giờ 30. Vừa lên xe, anh vừa nói: “Lên xe đi, tôi đưa cậu đi ăn.”
Nghe người đàn ông nói vậy, Yến Nghiêu vội mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Vì mặt Yến Nghiêu có vết thương nên phải kiêng một số món. Đến nhà hàng, cậu đã nhờ nhân viên gợi ý vài món có thể ăn được. Tề Hám thản nhiên dùng một tay nắm hờ chống lên đầu, mắt nhìn xuống điện thoại. Yến Nghiêu liếc thấy màn hình điện thoại của Tề Hám vẫn còn vỡ nát, bèn nói: “Anh ơi, hay là anh đi thay màn hình đi, vỡ thế này hại mắt lắm.”
Tin nhắn là của mẹ Tề gửi tới, hỏi trưa nay anh có về nhà ăn cơm không. Tề Hám gõ chữ trả lời rằng không về, sẽ ăn ở ngoài, miệng thì ậm ừ đáp lại Yến Nghiêu một tiếng, xem ra không để tâm cho lắm.
“Hay là… em đưa anh cái điện thoại kia nhé, em chưa bóc seal đâu.” Yến Nghiêu lại nói.
Tề Hám ngước mắt lên nhìn cậu, vẻ mặt và giọng điệu đều nhàn nhạt: “Cậu có bóc hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Yến Nghiêu nhận ra cứ mỗi lần mình nhắc đến chuyện này là Tề Hám lại phản ứng rất lạnh lùng, rõ ràng là cố tình, thế nên cậu đành im bặt không dám nhắc lại nữa.
Nhân viên đẩy xe đồ ăn đến để dọn món. Yến Nghiêu chống bên tay không bị thương lên bàn, lười biếng gục đầu lên tay mình. Cậu chăm chú nhìn dáng vẻ lẫn cử chỉ có phần uể oải của Tề Hám, cố nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa liền mở lời hỏi: “Anh ơi, khi nào anh về thành phố B thế? Khi nào chúng ta mới hết xa nhau vậy?”
Lời này vừa thốt ra, tay nhân viên đang dọn món cũng phải khựng lại. Cô liếc mắt nhìn hai người một lượt rồi vội vàng dọn nốt món ăn, lui khỏi phòng riêng.
Sau khi xử lý xong tin nhắn, Tề Hám mới nhìn sang Yến Nghiêu đang gục trên tay, nói: “Nói năng chú ý một chút, người ta hiểu lầm bây giờ.”
Yến Nghiêu ngẩng đầu lên, cậu có lý lẽ của riêng mình, nói năng hùng hồn: “Em nói sai gì đâu. Em cũng đâu bảo là yêu xa. Chúng ta đúng là ở xa nhau mà, tình bạn nơi xa, không đúng à?”
“Ăn cơm đi,” Tề Hám nói, không phản bác lại lý lẽ cùn của Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu đứng dậy lấy bát của Tề Hám để múc canh cho anh, miệng vẫn luyên thuyên tiếp: “Anh vẫn chưa trả lời em.”
Tề Hám nhận lấy bát canh cậu vừa múc đưa cho mình. “Sau concert của Từ Tri Hàn.”
Yến Nghiêu ngồi xuống, lấy phong bì ra, rút một tấm vé để xem thời gian. Phát hiện cách thời gian concert diễn ra còn tận một tháng nữa, cậu đến cười cũng không nổi, tuyệt vọng “A” lên một tiếng, cả người cũng ỉu xìu.
Cơm nước xong đã gần 11 giờ rưỡi, hai người rời phòng riêng ra quầy lễ tân thanh toán. Lúc Yến Nghiêu định giành trả tiền với anh thì phát hiện điện thoại đã để quên trong phòng. Tề Hám vốn cũng không có ý định để cậu trả, anh quét mã rồi nói: “Vào trong lấy đi, tôi đợi cậu trên xe.”
Khi Tề Hám một mình rời khỏi nhà hàng, anh vừa hay đi lướt qua một đôi nam nữ. Người đàn ông sau cặp kính nhìn Tề Hám một thoáng, sau đó kéo người phụ nữ đi vào trong.
Tề Hám không có phản ứng gì, anh móc chìa khóa ra mở cửa xe, ngồi vào ghế lái thắt dây an toàn rồi tiện tay châm một điếu thuốc ngậm trong miệng đợi Yến Nghiêu ra.
Cửa ghế phụ sau đó được mở ra, nhưng người vào lại không phải Yến Nghiêu.
Thịnh Minh Ngôn khịt khịt mũi, mỉm cười nói: “Vẫn hút loại thuốc này à?”
Bàn tay Tề Hám đang đặt trên vô lăng nhấc lên, kẹp lấy điếu thuốc, chậm rãi nhả ra một làn khói rồi lại ngậm điếu thuốc vào miệng.
Anh không có phản ứng gì, dường như xem người bên cạnh là không khí.
Thịnh Minh Ngôn lấy một tấm thiệp cưới được làm tinh xảo từ túi trong áo vest ra, đặt bên cạnh cần số, nở nụ cười ôn tồn nhã nhặn, giọng điệu dịu dàng: “Anh Tề này, tôi sắp kết hôn rồi.”
Sau khi kết hôn với thiên kim tiểu thư của công ty giải trí, bọn họ sẽ hoàn toàn trở thành người một nhà. Công ty sẽ không bao giờ “giúp người ngoài”, mà chỉ tìm mọi cách để dập tắt những lời đồn thổi nhắm vào Thịnh Minh Ngôn.
Bấy giờ Tề Hám mới có phản ứng. Anh cầm tấm thiệp lên, tùy ý mở ra xem. Thiệp cưới viết tay trông rất có thành ý, nét chữ phóng khoáng trang nhã, xem ra ngay cả tấm thiệp cũng được đầu tư không ít công phu.
Anh nhìn tên của Thịnh Minh Ngôn và tên của cô dâu được viết cạnh nhau, đạon cười khẩy: “Khi nào ly hôn thì báo tôi.”
Thịnh Minh Ngôn càng cười tươi hơn, vẻ mặt không mấy bận tâm: “Quan trọng không? Có bằng chứng chứng minh tôi là đồng tính luyến ái chưa? Chỉ cần tôi vẫn ‘cứng’ tốt với cô ta là được rồi.”
Nghe hắn nói vậy, Tề Hám nhếch mép như cười như không cười “ồ” lên một tiếng, đoạn nói: “Tung tin đồn cũng cần bằng chứng à?”
Câu nói này khiến Thịnh Minh Ngôn cứng họng, hắn mất kiên nhẫn nheo mắt lại. “Anh…”
Đúng lúc này, cửa ghế phụ bị người bên ngoài kéo ra. Thịnh Minh Ngôn ngẩng đầu, bắt gặp một gương mặt quen thuộc vừa mới gặp hôm qua.
“Cút xuống.” Giọng Yến Nghiêu lạnh đến rợn người, vẻ mặt cũng cực kỳ đáng sợ.
Thấy cậu xuất hiện ở đây, Thịnh Minh Ngôn lập tức hiểu ra vì sao thái độ hôm qua của Yến Nghiêu đối với mình lại lạnh lùng lẫn khinh thường đến vậy. Hắn nhếch miệng cười, giả lả ôn lại chuyện cũ: “Hóa ra là cậu chủ Yến.”
Yến Nghiêu giơ tay tóm lấy cánh tay hắn. Cậu dùng sức rất mạnh, Thịnh Minh Ngôn cảm giác như có một gọng kìm sắt đang siết chặt lấy tay mình. Nét mặt lập tức méo mó, xé toạc lớp mặt nạ tươi cười giả tạo. Hắn bị Yến Nghiêu lôi mạnh ra khỏi xe, lảo đảo mất thăng bằng. Biểu cảm ôn hòa trên mặt nứt toạc, sắc mặt âm u: “Cậu đúng là một con chó trung thành.”
Yến Nghiêu im lặng, ánh mắt vẫn ghim chặt vào hắn một cách đáng sợ. Bàn tay đang bị kìm kẹp của Thịnh Minh Ngôn đột nhiên giãy giụa, Yến Nghiêu bèn dùng sức, chỉ bằng một tay đã bẻ quặt tay hắn ra sau lưng, ép Thịnh Minh Ngôn phải quay lưng về phía mình.
“Cút.” Yến Nghiêu bực bội đá hắn văng ra. Cú đạp không hề nương tay, trúng thẳng vào thắt lưng Thịnh Minh Ngôn khiến hắn bị văng đi mấy mét, không kịp dừng lại mà ngã sõng soài trên đất, trông vô cùng thảm hại.
Ngồi trong xe, Tề Hám gấp tấm thiệp cưới lại, đoạn giơ tay ném thẳng vào người Thịnh Minh Ngôn một cách chuẩn xác. Giọng anh lạnh lùng, không chút cảm xúc: “Cầm đống rác của cậu đi.”
Yến Nghiêu nghiêng người ngồi vào ghế phụ, đóng sập cửa xe rồi kéo kính lên, hoàn toàn mặc kệ Thịnh Minh Ngôn ở bên ngoài.
Tề Hám dập tắt điếu thuốc hút dở rồi khởi động xe. Sau khi xe lăn bánh ra khỏi bãi đỗ, anh vẫn không quay đầu lại mà chỉ nhắc một câu: “Dây an toàn.”
Đang nghiến răng, Yến Nghiêu vội “Vâng” một tiếng. Cậu thả lỏng quai hàm, đưa tay cài dây an toàn, rồi bàn tay siết chặt lấy phần vải quần trên đầu gối, im lặng không nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào con búp bê đầu cỏ đặt trên xe.
Đôi mắt nhựa hoạt hình của con búp bê cứ thế nhìn cậu, Yến Nghiêu cũng nhìn lại nó. Chắc là Tề Hám thỉnh thoảng có chăm sóc nên đám cỏ mọc ra từ đầu búp bê rất sum suê, xanh mướt. Mái tóc cỏ ấy cứ thế dựng thẳng đứng, chẳng có ai tạo kiểu cho nó cả.
Tề Hám dừng xe ở cột đèn đỏ, mắt vẫn nhìn thẳng vào đèn tín hiệu phía trước, rồi đột nhiên hỏi: “Cậu thích nó à?”
Yến Nghiêu không hiểu anh đang hỏi gì, bèn dời mắt từ con búp bê đầu cỏ sang gương mặt nhìn nghiêng của Tề Hám: “Gì ạ?”
Đường nét gương mặt của Tề Hám rất ưu tú, lông mày anh khí, sống mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh lùng, một lọn tóc đen lòa xòa bên má. Tề Hám khẽ động. Anh vươn cánh tay dài ra, cầm lấy con búp bê đầu cỏ đặt vào tay Yến Nghiêu, sau đó lại lấy một sợi dây thun màu đen từ hộc đựng ly trong hộp tỳ tay, đặt nốt vào tay cậu.
“Cầm lấy mà chơi đi.” Thấy đèn xanh đã hiện lên, Tề Hám đưa đồ xong liền tiếp tục lái xe.
Yến Nghiêu cúi đầu nhìn con búp bê đầu cỏ và sợi dây thun trong tay, mím môi không nói gì.
Cậu dùng ngón tay vuốt mớ cỏ trên đầu búp bê, chải ngược ra sau, tay kia cầm sợi dây thun buộc cho nó một kiểu tóc giống hệt của Tề Hám.
Trên mặt con búp bê có một đường cong hình miệng cười được khâu bằng chỉ đỏ. Yến Nghiêu bất giác bật cười, hai tay ôm lấy nó rồi cúi đầu chăm chú ngắm nhìn. Yến Nghiêu không biết phải diễn tả cảm giác khó tả này ra sao. Cậu vừa có chút tức giận lại vừa thấy hơi khó chịu, nhưng dường như Tề Hám đã an ủi cậu đôi chút khiến cậu chẳng biết nên đối diện với mớ cảm xúc này thế nào.
Sau khi về đến nhà họ Yến, Yến Nghiêu lên lầu lấy túi xách. Tề Hám dùng hai ngón tay cầm con búp bê đầu cỏ lên ngắm nghía. Nhìn kiểu tóc cẩu thả, rối bù mà Yến Nghiêu đã tạo kiểu trước đó, anh bất đắc dĩ bật cười một tiếng rồi đặt lại lên bàn táp-lô.
Yến Nghiêu rất nhanh đã xách túi đi xuống. Đồ đạc của cậu rất ít, trông chỉ có vài thứ như sạc và tai nghe, tay còn cẩn thận ôm chiếc hộp đựng cốc sứ mà Tề Hám đã tự tay làm tặng mình.
Tề Hám đỗ xe vào bãi ở sân bay, sau đó xuống xe đi cùng Yến Nghiêu làm thủ tục check-in rồi tiễn cậu đến cổng an ninh. Yến Nghiêu khoác túi một bên vai, giọng rầu rĩ nói: “Anh ơi, em đi đây.”
“Ừm, đến nơi thì nhắn tin,” Tề Hám gật đầu đáp.
Yến Nghiêu ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ giơ tay vẫy vẫy Tề Hám. “Tạm biệt anh ạ.”
Tề Hám nhìn thanh niên bước đến cổng an ninh, rồi lại thấy đối phương vội vã quay trở lại. Anh nhìn cậu, khẽ “Hửm?” một tiếng. Hai hàng lông mày của Yến Nghiêu đã nhíu chặt lại, sắc mặt không tốt lắm, cậu nói rất nhanh: “Anh, anh phải tránh xa hắn ta ra!”
Tề Hám cười cười, lại “Hửm?” thêm một tiếng. Yến Nghiêu biết vẻ mặt này của anh là cố tình bèn đưa hai tay lên, nắm nhẹ lấy cánh tay Tề Hám, muốn anh nghe mình nói một cách thật nghiêm túc.
Yến Nghiêu cứ thế tuôn ra hết những lời lúc nãy chưa kịp nói, vừa nhanh vừa gấp: “Em không thích hắn, không muốn hắn lại gần anh, cũng không muốn anh nói chuyện với hắn.”
Thật ra, Yến Nghiêu rất ít khi thật sự nổi giận, nhưng khi thấy Thịnh Minh Ngôn ở cạnh Tề Hám, cậu lại rất dễ cáu kỉnh, cảm xúc lên xuống thất thường. Sau khi xử lý xong Thịnh Minh Ngôn, Yến Nghiêu mới nhận ra nguyên nhân khiến mình trở nên như vậy là ghen tị.
Ghen tị vì Thịnh Minh Ngôn quen biết Tề Hám sớm như vậy, ghen tị vì Thịnh Minh Ngôn đã từng là một phần trong những năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng của Tề Hám, ghen tị vì hắn đã gây ra lỗi lầm lớn đến thế mà Tề Hám vẫn nói chuyện cùng…
Thậm chí, cậu còn ghen tị cả với tuổi tác của Thịnh Minh Ngôn.
Lúc đó, lòng cậu ngổn ngang trăm mối. Khi Tề Hám đưa cho cậu con búp bê đầu cỏ, cậu giống như một chai nước ngọt có ga đã bị lắc mạnh rồi đột nhiên mở nắp, thứ phun trào ra chính là những cảm xúc hỗn loạn và tồi tệ không sao kìm lại được, để lại những bọt khí dính nhớp chảy tràn khắp tay.
Tề Hám đưa tay nâng cằm Yến Nghiêu lên. Yến Nghiêu cũng thuận theo động tác đó mà ngẩng đầu. Vẻ mặt người đàn ông vẫn không có gì thay đổi, dường như có chút không hài lòng với phản ứng của thanh niên, chỉ nói: “Nghĩ ngợi lung tung.”
Yến Nghiêu cúi đầu, hít sâu vài hơi để kìm nén cảm xúc của mình lại, tiếp theo vẫn cố chấp lặp lại: “Em không thích hắn.”