“Ừm, tôi cũng không thích cậu ta.” Tề Hám đưa tay vỗ nhẹ đầu Yến Nghiêu, nhìn mái tóc bồng bềnh của cậu xẹp xuống rồi nói: “Vào trong đi.”
Cái vỗ đầu này của anh như vuốt phẳng lại bộ lông đang xù lên của Yến Nghiêu, tâm trạng cậu lập tức bình ổn trở lại. Cậu ngoan ngoãn gật đầu “vâng” một tiếng rồi nói: “Vậy em đi thật đây, anh giữ gìn sức khỏe nhé.”
Nhìn Yến Nghiêu cứ đi vài bước lại ngoảnh đầu lại cho đến khi qua cổng an ninh rồi khuất dạng ở cửa lên máy bay, Tề Hám mới quay người rời khỏi sân bay về nhà. Anh chuyển những món Yến Nghiêu tặng về nhà, lắp đặt trong phòng làm việc, sau đó thử chỉnh âm và dùng thử. Cảm giác rất thoải mái, chất lượng âm thanh thu được cũng rất rõ ràng, tiện hơn một chút so với bộ anh vẫn thường dùng.
Bố mẹ Tề về nhà trước bữa tối. Mẹ anh đã mua rất nhiều đồ ăn để nấu một bàn thịnh soạn. Bố Tề nói ngày kỷ niệm ngày cưới cũng chẳng thấy bà để tâm đến thế, nhưng mẹ anh chỉ bảo ông đừng xía vào.
Sau bữa cơm, mẹ Tề cất những nguyên liệu chưa dùng hết vào tủ lạnh thì thấy chiếc bánh kem bên trong, bà khựng lại hỏi: “Con mua bánh à?”
Bà thừa biết Tề Hám không thích đồ ngọt, nhưng nghĩ mãi cũng không ra có người bạn nào lại tặng bánh kem cho con trai mình.
“Bạn con tặng.” Tề Hám đi đến bên cạnh mẹ, xách chiếc bánh được giữ lạnh ra ngoài.
Một khi Yến Nghiêu đã tặng thì ít nhiều cũng phải ăn một chút. Tề Hám mở hộp bánh ra, ngón tay khều nhẹ món đồ trang trí hình cây đàn piano nhỏ trên mặt bánh, lấy nó xuống rồi cắt cho bố mẹ mỗi người một miếng, bản thân anh cũng cắt một miếng nhỏ. Phần còn lại được anh cắt rồi mang cho mấy đứa trẻ nhà hàng xóm.
Tin nhắn của Yến Nghiêu hiện lên ở đầu màn hình điện thoại.
Yến Nghiêu: Anh ơi em đến nơi rồi.
Cậu lại gửi thêm một tấm ảnh selfie, chỉ lộ nửa khuôn mặt, phía sau là tấm biển chỉ dẫn của sân bay thành phố B.
Tề Hám: Về sớm đi.
Yến Nghiêu trả lời ngay tức khắc: Biết rồi ạ, anh ăn bánh kem chưa?
Tề Hám chụp một tấm ảnh tay mình đang cầm khay bánh rồi gửi qua.
Tề Hám: Đang ăn.
Yến Nghiêu: Em l**m l**m tay.
Tề Hám: …
Yến Nghiêu đã thu hồi một tin nhắn.
Yến Nghiêu: Không ngọt lắm đâu anh! Em không chọn nhiều đường, kem cũng là loại ít ngọt.
Bánh đúng là không ngọt lắm, đối với Tề Hám thì độ ngọt vừa phải. Nhưng dù sao thì đồ ngọt ăn nhiều cũng sẽ thấy ngán, thế nên anh chỉ ăn một chút rồi đặt xuống.
Yến Nghiêu: Em vốn định tự làm một cái có tạo hình, nhưng thợ làm bánh bảo em làm xấu quá nên đưa cho em mấy món đồ trang trí thôi. [Khóc]
Tề Hám: Không sao, vị rất ngon.
Yến Nghiêu: Vậy thì được rồi, em phải về đơn vị trước đây, anh nghỉ sớm nhé.
Tề Hám: Đi đường cẩn thận.
Yến Nghiêu: Biết rồi ạ.
Tề Hám đặt điện thoại xuống, bắt gặp ánh mắt dò xét của bố mình. Anh thản nhiên vứt khay bánh vào thùng rác. Bố Tề rút một tờ khăn giấy, thong thả lau miệng, rồi nói đầy ẩn ý: “Cây vạn tuế trong nhà nở hoa rồi.”
Tề Hám thấy buồn cười, bèn đáp lại với thái độ dửng dưng: “Con lên lầu đây, bố ngủ sớm nhé.”
Ngày hôm sau, Từ Tri Hàn gọi anh qua một chuyến. Sân khấu của y thay đổi vị trí, cần phải xem lại hiện trường, nhân tiện nhờ Tề Hám đàn thử tại chỗ để kiểm tra hiệu ứng ánh sáng.
Kể từ khi giải quyết xong tay săn ảnh theo đuôi, mỗi lần Tề Hám ra ngoài không còn cảm nhận được ánh mắt của người khác nữa. Anh đến địa điểm tổ chức concert, lúc nói chuyện có nhắc qua việc này với Từ Tri Hàn. Từ Tri Hàn “ồ” lên một tiếng, nói: “Lạ thật, mỗi lần bám tôi là bọn chúng bám ít nhất cả tháng, sao đến cậu lại bỏ cuộc nhanh thế?”
Tề Hám lật lật tập nhạc phổ trong tay, khẽ “ừm” một tiếng rồi nói: “Đánh cho một trận rồi.”
Từ Tri Hàn biết cái “đánh” mà ai kia nói không phải là đánh thật, chắc chỉ là lời qua tiếng lại rồi có va chạm tay chân đôi chút, nhưng y vẫn không nhịn được mà chửi một câu: “Cậu điên rồi à?” Rồi lại nói tiếp: “Mà thôi, dù sao bọn chúng cũng chẳng dám lấy chuyện này ra làm rùm beng đâu, đúng là tự chuốc lấy khổ.”
Đây là concert kỷ niệm mười năm ra mắt của Từ Tri Hàn, buổi tổng duyệt đã được diễn tập từ rất lâu, có nhiều thứ cần thay đổi, nên y đã chuẩn bị vô cùng nghiêm túc. Tề Hám trước nay luôn rất ngưỡng mộ những người kiên trì, vì vậy khi có thời gian rảnh, anh thường xuyên qua giúp đỡ, khi thì giúp chuyển tông bài hát, khi thì trò chuyện về những chủ đề khác trong giới.
Lâm Băng đã dùng điện thoại của Cao Thanh để gọi riêng cho Tề Hám một cuộc cảm ơn. Cô nói đã nhận được vé mà Yến Nghiêu mang về, và thật sự không ngờ Tề Hám vẫn còn nhớ chuyện cô chỉ thuận miệng nhắc qua. Lâm Băng rất biết cách thể hiện cảm xúc tích cực và mang lại giá trị tinh thần cho người khác. Cô cảm ơn rối rít, tự nhiên trò chuyện vài câu rồi cười tủm tỉm nói: “Mau về đây nhé anh Tề, bọn em nghiên cứu ra nhiều món mới ngon lắm, em mời anh uống trà sữa.”
Tề Hám cười gật đầu đáp: “Được.”
Từ Tri Hàn đứng bên cạnh nãy giờ đã ghé sát lại. Từ lúc đầu y đã nghe thấy giọng nữ trong điện thoại nhắc đến concert của mình. Vốn dĩ rất thân thiện với người hâm mộ, nên y đã hào phóng ló mặt vào màn hình, cười vẫy tay với Lâm Băng: “Hi~ Bạn mới của Hansel.”
Lâm Băng kinh ngạc “A” lên một tiếng, ở đầu dây bên kia điên cuồng nhấn nút chụp màn hình. Cao Thanh đứng bên cạnh không thể nhịn nổi nữa, cũng chen vào màn hình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chào anh, chào anh.”
Tề Hám mỉm cười nhìn họ náo loạn một hồi, sau khi cúp máy, anh cất điện thoại lại vào túi.
Từ Tri Hàn vươn tay giãn cơ, nói: “Bạn bè bây giờ của cậu đứa nào cũng quậy thật đấy.”
Tề Hám cười mà không nói gì, cầm lại bản nhạc phổ, sau đó đứng dậy đi đến bên cây đàn dương cầm ngồi xuống, mở bản nhạc ra đặt lên giá.
Những ngón tay thon dài đặt trên phím đàn, phần đệm thịt dùng lực nhấn xuống một cách thuần thục, tiếng đàn cũng theo đó mà vang lên.
Đối với Từ Tri Hàn, cả việc biểu diễn lẫn thưởng thức người khác trình diễn đều là một sự hưởng thụ. Y gác tay lên lưng ghế, tư thế thả lỏng, mắt lim dim tận hưởng giây phút thư thái hiếm hoi này.
Tề Hám không mấy khi nhìn vào bản nhạc. Lưng anh thẳng tắp, hai tay phối hợp nhịp nhàng và chuẩn xác, những ngón tay lướt đi linh hoạt. Giai điệu cứ thế tuôn chảy từ đầu ngón tay, tiếng đàn du dương, êm tai vang vọng khắp mọi ngóc ngách.
Từ Tri Hàn nhìn Tề Hám chơi đàn, dòng suy nghĩ chợt nảy ra. Y bỗng dưng tự hỏi, với một người có tài năng âm nhạc thiên bẩm như Tề Hám, công lao dẫn đến thành công của anh rốt cuộc là nhờ vào tài năng nhiều hơn, hay may mắn nhiều hơn?
Với những người là thế hệ đầu tiên trong gia đình theo đuổi âm nhạc chuyên nghiệp, con đường này vốn đã rất khó khăn. Việc Tề Hám có thể nổi bật trong giới thực sự rất hiếm có. Đa phần những nhạc sĩ không lên sân khấu biểu diễn cũng sẽ không lấy việc sáng tác và phối khí làm nghề chính, vì nó vốn không đủ sống.
Vì thế, mọi người trong giới đều nói Tề Hám kiêu ngạo, tự cho mình là hơn người, những lời nhận xét về anh thường mang sắc thái tiêu cực, cho rằng anh cứ khăng khăng đi con đường này đến cùng. Nhưng cũng chưa một ai từng nói rằng những tác phẩm của Tề Hám không hay.
Dù Từ Tri Hàn cũng đã vài lần khuyên anh chuyển sang làm việc trước ống kính, nhưng y vẫn tôn trọng quyết định của Tề Hám hơn. Một khi Tề Hám đã kiên quyết làm hậu kỳ, anh ta cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ là trong mắt mọi người, sự kiên trì dường như cũng đã trở thành một cái sai.
Tâm trí của Từ Tri Hàn đã bay xa tít tắp. Khi bản nhạc kết thúc, Tề Hám đã quay lại khu vực nghỉ ngơi, bấy giờ tâm trí y mới quay về. Từ Tri Hàn vỗ tay tán thưởng, hết lời cổ vũ: “Hay quá, thích nghe lắm, muốn nghe nữa.”
Tề Hám vẫn chỉ cười nhẹ. Nụ cười của anh rất nhạt cũng rất nhanh, dường như chẳng có gì khiến anh thực sự bận tâm. Anh ngồi xuống bên cạnh, lấy cây bút đang gài trên cổ áo xuống, sửa lại vài chỗ trên bản nhạc trong tay.
“Này anh bạn, tôi phát hiện ra hình như cậu cười nhiều hơn rồi đấy,” Từ Tri Hàn liếc qua bản nhạc của anh rồi nói.
“Thế à?” Sau khi sửa xong, Tề Hám gài bút lại vào cổ áo, gấp bản nhạc lại rồi nhìn sang Từ Tri Hàn, trông có vẻ khá hứng thú với chủ đề này.
Từ Tri Hàn xoa cằm suy nghĩ một lúc, bắt đầu cố nhớ lại xem Tề Hám trước đây là người như thế nào. Y chỉ nhớ mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy Tề Hám rất bận rộn. Nghĩ hồi lâu, ký ức đã có phần phai nhạt, chỉ còn nhớ được một vài mảnh vụn, bèn nói: “Đúng thế, nhớ lúc mới quen, trông cậu điềm tĩnh và lạnh lùng biết bao, ai mà ngờ được lúc đó cậu mới 20.”
Nói rồi y nhún vai, cười bổ sung một câu: “Nhưng cũng có thể là do lúc đó cậu học hành vất vả quá, học đến mức thành ra lãnh cảm luôn rồi.”