Trước cái mác “lãnh cảm” mà Từ Tri Hàn gán cho mình, Tề Hám dửng dưng hỏi: “Chỉnh xong rồi chứ? Còn chỗ nào cần sửa nữa không?”
Từ Tri Hàn thản nhiên xua tay: “Vị trí không cần đổi nữa, tôi sẽ bảo chuyên viên ánh sáng chỉnh lại sau.” Nghe vậy, Tề Hám liền đưa bản nhạc cho y. Tiết mục cá nhân tiếp theo của Từ Tri Hàn không cần anh tham gia, nên anh chỉnh lại quần áo rồi ra về.
Trong khoảng thời gian này, Yến Nghiêu thỉnh thoảng lại nhắn tin để cập nhật tình hình cho anh. Khi thì cậu báo mặt mình đã bắt đầu đóng vảy, ngứa vô cùng. Lúc sau lại khoe những vết sẹo nhỏ đã bong ra mà không để lại dấu vết, rồi gửi kèm một tấm ảnh selfie làm bằng chứng. Tề Hám xem ảnh của cậu, quả thật không để lại sẹo, xem ra Yến Nghiêu rất chăm chút cho gương mặt của mình.
Tề Hám đã liên hệ với một vài công ty truyền thông, bỏ tiền mua chuộc một vài tài khoản marketing để họ lôi lại chuyện ba năm trước ra, “phán xét” anh thêm một lần nữa, hâm nóng lại scandal để tạo nhiệt.
Mãi cho đến gần ngày diễn ra concert, Từ Tri Hàn đột nhiên chia sẻ bài hát mới của một ca sĩ trẻ, là một nghệ sĩ mới cùng công ty. Bài hát được quảng bá đó vừa hay lại do Tề Hám sáng tác, cũng được xem như một cách khéo léo giúp anh hâm nóng tên tuổi.
Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra concert mà Yến Nghiêu trông mong mỏi cổ. Tề Hám ngồi trong phòng hóa trang ở hậu trường, chán đến chết nên cứ vân vê hộp thuốc trong túi. Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, Tề Hám nghiêng đầu nhìn người vừa đến, nói: “Trùng hợp thật.”
Ôn Tinh vừa định giơ tay lên chào thì bỗng khựng lại, giơ lên không được mà hạ xuống cũng không xong. Cô cười nói: “A! Sư huynh! Trùng hợp thật đấy, sao em không nghe nói anh cũng đến?”
Tề Hám mỉm cười đáp lại: “Bí mật, không công khai. Em cũng quen Từ Tri Hàn à?”
“Cũng không hẳn ạ, là show riêng do người khác giới thiệu, em kéo đàn cho bài hát thứ hai,” Ôn Tinh làm động tác kéo violin.
Tề Hám gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Ôn Tinh không tiếp tục trò chuyện với anh nữa, vì chuyên viên trang điểm bên cạnh đã vội gọi cô qua để lên đồ.
Đến lượt Tề Hám, anh bước tới ngồi xuống ghế. Chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh nhìn gương mặt anh rồi nói: “Anh đây thì chẳng cần trang điểm gì nhiều, em đánh cho anh lớp nền nhé.”
“Sao cũng được,” Tề Hám không có ý kiến.
Chuyên viên trang điểm đổi một bộ dụng cụ mới, thuần thục dặm dặm vỗ vỗ lên mặt anh. Sau khi tán đều lớp nền và phủ phấn cố định, cô dùng chì kẻ mày sửa lại dáng mày cho anh một chút rồi thoa một lớp son có màu tương đồng với màu môi của anh. Cửa phòng hóa trang được mở ra, Từ Tri Hàn đã trang điểm, làm tóc và thay trang phục xong xuôi bước vào.Yy đi thẳng đến bên cạnh Tề Hám, tựa vào lưng ghế nhìn Tề Hám trong gương.
Tề Hám sở hữu một khung xương hoàn hảo, xương chân mày cao, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng, đường viền hàm sắc nét. Vẻ ngoài của anh có phần sắc bén, nhưng khí chất lại khá lạnh lùng, xa cách, không phô trương sự sắc bén của mình.
“Sao thế?” Tề Hám hỏi.
Từ Tri Hàn đáp: “Xem mọi người thế nào, sợ có người căng thẳng.” Y đến đây là để xem có ai gặp trục trặc vào phút chót không, nhưng cảm thấy mọi người trông đều rất tự nhiên, chắc sẽ không có sai sót nào ảnh hưởng đến buổi biểu diễn.
Chuyên viên trang điểm cầm máy ép và gôm xịt tóc đi tới, nhìn mái tóc được Tề Hám buộc túm tùy tiện rồi nói: “Làm tạo hình tóc cho anh nhé.”
Tề Hám đưa một tay ra sau gáy, tháo dây thun xuống đeo vào cổ tay.
“Mọi người cứ tiếp tục nhé, lát nữa kết thúc, ai rảnh thì cùng đến khách sạn ăn cơm, ai bận thì không cần đến cũng được. Tôi mời,” Từ Tri Hàn chào hỏi mọi người. Những người khác lịch sự đáp lại: “Cảm ơn anh,” “Cảm ơn thầy Từ.” Từ Tri Hàn cười, vẫy tay chào họ rồi rời khỏi phòng hóa trang.
Lúc chuyên viên trang điểm đang loay hoay với mái tóc của Tề Hám, điện thoại trong túi bỗng rung lên. Tề Hám liếc mắt nhìn, là Cao Thanh gửi tới một tấm ảnh. Bức ảnh do Lâm Băng cầm máy, Ân Dã và Cao Thanh đứng hai bên cô, cả ba người cùng cười và tương tác với ống kính. Yến Nghiêu đứng sau lưng họ, không lại gần máy ảnh, chỉ là một bóng đen mờ mờ, trên đầu gài một cặp kính râm, mặt không biểu cảm nhìn ba người kia.
Ngay sau đó, tin nhắn của Cao Thanh nhảy ra.
Cao Thanh: Yến Nghiêu lại đang làm màu, giả vờ làm lạnh lùng boy đấy.
Tề Hám nhìn thấy tin nhắn của hắn mà không nhịn được cười, trả lời: Nói em họ mình thế à?
Cao Thanh sốc: Vãi! Hóa ra nó là em trai tao à? Nhưng nó gọi anh đâu phải gọi tao đâu.
Ngay sau đó, tin nhắn của Yến Nghiêu cũng nhảy ra, Tề Hám liếc qua xem.
Yến Nghiêu: Anh ơi, bắt đầu rồi.
Theo sau là một tấm ảnh được gửi đến. Thanh niên chụp ảnh luôn biết cách chọn góc và ánh sáng, đôi mắt tự nhiên nhìn vào ống kính, khóe miệng khẽ nhếch.
Cao Thanh đồng thời cũng đang than thở: Nó lại đang lề mề cái gì thế? Bắt đầu rồi mà một tư thế chụp 10 phút vẫn chưa vừa ý, chắc trong album toàn ảnh giống hệt nhau mất.
Tề Hám trả lời: Kệ người ta đi.
Rồi anh trả lời Yến Nghiêu: Vẫn đang trang điểm.
Yến Nghiêu trả lời ngay tức khắc: Cho em xem với.
Tề Hám gửi lại một dấu chấm hỏi.
Yến Nghiêu: Ý là cho em xem anh trang điểm trông thế nào.
Tề Hám: Lát nữa là thấy thôi.
Lúc này, chuyên viên trang điểm đã làm xong tóc cho anh, xịt gôm cố định nếp rồi ra hiệu anh có thể đi thay quần áo. Thế là Tề Hám không xem Yến Nghiêu lại gửi thêm gì nữa, anh đứng dậy nhìn chuyên viên trang điểm, nói: “Cảm ơn, vất vả cho cô rồi. Tiện thể cho tôi xin vài miếng khăn ướt tẩy trang được không?”
“Có có, đây ạ!” Chuyên viên trang điểm lấy mấy miếng khăn ướt và một chai dầu tẩy trang nhỏ từ trong túi ra đưa cho anh. Tề Hám nhận lấy, nhét vào túi rồi thuận miệng cảm ơn một tiếng nữa, sau đó vào phòng thay đồ.
Tề Hám có rất nhiều kiểu vest, vì trước đây thường xuyên phải tham gia các dịp trang trọng hoặc biểu diễn nên cần dùng đến nhiều. Anh đã chọn một bộ từ tủ đồ mang đến để thay.
Sau khi thay quần áo xong, anh cất túi đựng thường phục vào tủ đồ rồi mở điện thoại ra xem Yến Nghiêu, người vừa bị anh cho ăn bơ trong giây lát.
Yến Nghiêu: Nhưng trên sân khấu anh ở xa thế, nhìn không rõ đâu.
Yến Nghiêu: Em thật sự chỉ nói bừa thôi, anh đừng bơ em.
Yến Nghiêu: Anh không thèm trả lời em nữa rồi.
Yến Nghiêu: Van xin anh trả lời em đi mà…
Tề Hám đành chịu thua, anh đứng trước gương, tiện tay chụp một tấm ảnh gửi cho cậu rồi báo là mình phải đi bận đây. Sau đó, người đàn ông tắt điện thoại, đến phòng chờ, tìm một chỗ ngồi xuống nhìn vào chiếc TV nhỏ trên tường đang chiếu trực tiếp cảnh bên ngoài.
Đang cúi đầu nhìn điện thoại, Yến Nghiêu thấy tấm ảnh hiện ra mà suýt nữa thì phấn khích đứng bật dậy khỏi ghế. Cậu bấm vào tấm ảnh Tề Hám gửi. Tuy chụp vội nên hơi mờ nhưng vẫn toát lên một cảm giác bố cục rất cao cấp.
Trong ảnh, Tề Hám một tay cầm điện thoại, một tay đút túi quần, dáng người cao ráo. Bộ vest trên người tôn lên trọn vẹn tỷ lệ cơ thể hoàn hảo. Gương mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng sau khi trang điểm, đường nét lại càng thêm tinh xảo. Mái tóc dài vừa phải được xõa ra, uốn xoăn rồi vuốt ngược về sau, để lộ đôi mắt vốn sắc lạnh của anh.
Yến Nghiêu dùng răng nanh cắn nhẹ lên môi, cảm thấy Tề Hám đẹp trai đến mức long trời lở đất, người người phẫn nộ. Cậu lưu ảnh lại, sau đó bấm vào xem đi xem lại, vừa ngắm nghía vừa thưởng thức, vừa ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ.
Thanh niên hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng, chẳng biết đã ngẩn người nhìn tấm ảnh bao lâu. Trên sân khấu, Từ Tri Hàn hát hết bài này đến bài khác, cả sân vận động như bùng cháy, rồi lại xúc động hòa giọng cùng nghệ sĩ Từ.
Từ Tri Hàn một lần nữa đứng trên bục nâng hạ xuống sân khấu để thay đồ. Ánh đèn giữa giờ của sân vận động chiếu vào mắt Yến Nghiêu khiến cậu phải nheo lại. Ngay sau đó, một giai điệu dương cầm êm tai vang lên.
Yến Nghiêu nhìn theo hướng ánh đèn sân khấu chiếu tới, thấy Tề Hám đang chơi đàn ở một bên sân khấu, phong thái ung dung, những ngón tay như bay lượn trên phím đàn.
Tiếng đàn xuyên qua hệ thống âm thanh vòm của cả sân vận động, len lỏi vào tai của mỗi người. Cùng với đoạn dạo đầu, Từ Tri Hàn lại theo bục nâng trở lại sân khấu. Y cầm micro cất tiếng hát, giọng ca du dương hòa quyện cùng tiếng đàn, chảy tràn vào tận sâu trong trái tim Yến Nghiêu.
Mắt cậu không chớp lấy một cái, nhìn người đàn ông đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu. Tề Hám đang dùng tài năng mà ông trời ban tặng để cả thế giới được lắng nghe tiếng lòng của mình.
Khi đắm mình trong lĩnh vực sở trường, vẻ mặt Tề Hám vừa điềm tĩnh lại vừa nghiêm túc. Động tác điêu luyện, tự tại, khiến người ta không thể không dồn hết mọi ánh nhìn vào anh.
Vốn dĩ phải như thế này, mãi mãi nên là như thế này…
Yến Nghiêu mấp máy môi, thầm nghĩ trong lòng.
Khi bản nhạc kết thúc, Từ Tri Hàn cầm micro khoác vai Tề Hám, miệng thì bô lô ba la nào là anh em, bạn bè, nào là nhà sản xuất mà các bạn quen thuộc nhất. Tóm lại, Yến Nghiêu chẳng nghe lọt tai một chữ nào.
Mãi cho đến khi Từ Tri Hàn đưa micro đến bên miệng Tề Hám, tiếp đến gương mặt người đàn ông xuất hiện trên màn hình lớn của sân vận động, Yến Nghiêu mới nghe thấy những tiếng trầm trồ kinh ngạc vang lên không ngớt. Bên cạnh còn có Cao Thanh cứ luôn miệng “vãi, vãi”, cực kỳ ảnh hưởng đến trải nghiệm xem. Bị Yến Nghiêu lườm một cái, vị anh họ mới làm động tác kéo khóa miệng, ra hiệu mình sẽ không nói nữa.
Trên màn hình, Tề Hám khẽ mở miệng, giọng nói trầm ấm vang lên: “Chào mọi người, tôi là Hansel.”
Xung quanh bắt đầu xôn xao. Có người khẽ hỏi đó là ai, có người nói cái tên nghe quen quen, có người giục mau chụp ảnh lại, lại có người bảo kệ đi, cứ “đẩy thuyền” trước đã.
Yến Nghiêu gào thét trong lòng: Con của Từ Tri Hàn sắp đi học mẫu giáo rồi, các người đẩy cái thuyền cái gì thế hả!
Từ Tri Hàn cầm lại micro, cười nói: “Hansel là người bạn đồng hành rất tốt của tôi từ hồi mới debut. Tôi rất may mắn khi lần này có thể mời cậu ấy đến concert của mình. Ai rồi cũng sẽ có lúc gặp sóng to gió lớn, nhưng chỉ cần kiên trì thì sẽ thấy được cầu vồng. Hy vọng cậu ấy sẽ ngày càng tốt hơn.”
Nói rồi, y là người vỗ tay đầu tiên, khán đài bên dưới cũng hưởng ứng bằng một tràng pháo tay vang dội. Tề Hám trên sân khấu không đeo micro, môi chỉ mấp máy vài lần, nhưng Yến Nghiêu đọc được khẩu hình của anh là: Cảm ơn mọi người.
Sau đó, Tề Hám lùi lại một bước nhỏ, hai tay buông thõng tự nhiên, lưng thẳng tắp. Anh trang trọng cúi người một góc 45 độ tiêu chuẩn về phía khán đài để cảm tạ. Xong xuôi, người đàn ông quay người rời sân khấu, đi vào hậu trường.
Yến Nghiêu cũng đứng dậy ngay, nói với ba người kia là mình phải đi rồi khom người để không che tầm nhìn của người khác, lách ra khỏi chỗ ngồi rồi đi theo bảo vệ ra khỏi sân vận động.
Ở hậu trường, Tề Hám nhận được điện thoại của Yến Nghiêu. Cậu nói mình đã ra ngoài rồi, hỏi anh khi nào mới có thể ra. Tề Hám nghĩ mình cũng chẳng còn việc gì bèn quay lại phòng chứa đồ lấy đồ đạc, nhắn tin cho Từ Tri Hàn báo mình về trước rồi cũng rời khỏi sân vận động.
Bên ngoài cũng có không ít người tụ tập, trời đã tối hẳn, còn dòng người vẫn đông đúc. Tề Hám vừa bước ra, một bàn tay lạnh ngắt đã nắm lấy cổ tay anh. Ngay sau đó, anh bị Yến Nghiêu kéo đi, cả hai chạy một mạch, ngày càng xa khỏi sân vận động ồn ào.
Hai người dừng lại bên vệ đường. Yến Nghiêu khẽ ngẩng đầu th* d*c rồi nghiêng sang nhìn Tề Hám. Mái tóc anh đã bị gió thổi cho rối bời. Mặc kệ vẫn còn th* d*c, Yến Nghiêu áp sát lại, hơi thở phả vào bên tai Tề Hám, rồi cậu đưa tay vuốt lại đuôi tóc cho anh.
Tề Hám đã lấy lại hơi, anh liếc nhìn bộ đồ mỏng manh của Yến Nghiêu, nói: “Mặc ít thế.”
Tóc của Yến Nghiêu đã dài hơn trước một chút. Cậu chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay màu đen cùng chiếc áo khoác đen bên ngoài, cặp kính râm được gài trên cổ áo. Thanh niên mỉm cười, để lộ cả răng nanh, nói: “Đây là tạo hình của em.”
Tề Hám không nói gì. Phần đệm thịt ấm áp nơi đầu ngón tay anh trượt dọc theo cánh tay Yến Nghiêu xuống đến cổ tay, rồi đầu ngón tay thản nhiên gỡ bàn tay đang nắm hờ của cậu ra, hai ngón tay thon dài luồn vào lòng bàn tay lạnh ngắt ấy. Vành tai Yến Nghiêu ửng đỏ, cậu nắm tay lại thành nắm đấm, giữ chặt ngón tay của Tề Hám, mân mê chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ của anh, lòng bàn tay khẽ bóp nhẹ.
Lòng bàn tay cậu ôm trọn hai ngón tay của Tề Hám. Đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, cả gương mặt Yến Nghiêu đỏ bừng, rồi cậu càng siết tay mình chặt hơn nữa. Tề Hám cúi đầu nhìn gương mặt đỏ rực của đối phương, rồi thấy sợi dây chuyền bạc trên cổ cậu. Anh cảm thấy mặt dây chuyền hình tam giác kia rất quen mắt, bèn rút ngón tay ra, đưa tay lên định cầm mặt dây chuyền đó lên xem.
Yến Nghiêu phản ứng cực nhanh, dùng tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền, vẻ mặt căng thẳng nhìn Tề Hám, khô khan mở lời: “Anh, cái này…”
“Buông ra,” Tề Hám nhìn cậu, nói.
Thế là Yến Nghiêu chỉ đành từ từ buông tay, để mặc cho Tề Hám cầm lấy mặt dây chuyền. Nó có rất nhiều vết xước do đã qua sử dụng, đó là một miếng gảy đàn cũ. Tề Hám có cả một hộp lớn những miếng gảy đàn y hệt, vì đây chính là loại độc quyền mà anh đã đặt làm riêng, trên đó còn khắc tên “Hansel”.
“Anh ơi, cái này là lúc trước anh dùng ghita điện ở chỗ Ân Dã rồi cho em… ờ…” Yến Nghiêu vội vàng giải thích.
Nói được nửa chừng, Tề Hám đã nhét miếng gảy đàn vào miệng Yến Nghiêu. Lời nói của cậu bị cắt ngang, chỉ biết ngoan ngoãn ngậm lấy miếng gảy đàn mà nhìn người đàn ông.
Tề Hám rụt tay về, quai túi treo trên cổ tay, hai tay đút vào túi quần tây. Anh khẽ cúi người để ngang tầm mắt với Yến Nghiêu, nhìn vành tai và gương mặt đang ngày càng đỏ hơn của đối phương, bật cười khẽ: “Cậu thật sự rất thích cái này nhỉ.”
Yến NGhiêu bận ngậm miếng gảy nên không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể phát ra một tiếng “ưm” khe khẽ từ trong cổ họng, líu ríu đáp: “Thích anh cơ.”