Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 50

Tề Hám nhìn vẻ mặt cậu, khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý rồi thẳng lưng dậy, lấy miếng gảy đàn trên miệng đối phương xuống.

Yến Nghiêu cúi đầu nhìn miếng gảy đàn đang khẽ đung đưa trước ngực, giọng Tề Hám vang lên từ trên đỉnh đầu: “Họ ở khách sạn à?”

Yến Nghiêu vẫn cúi đầu đáp một tiếng, nói ra tên khách sạn. Trông cậu có vẻ không vui, tay cứ mân mê miếng gảy đàn mãi. Cậu cúi đầu một lúc lâu mà không nghe thấy Tề Hám nói gì thêm, trong lòng bắt đầu thấy sốt ruột. Cậu vội ngẩng đầu lên thì thấy Tề Hám đang lơ đãng lướt điện thoại trả lời tin nhắn.

Yến Nghiêu: “…Anh.”

Tề Hám dời mắt khỏi điện thoại, nhìn sang mặt cậu rồi nói: “Ân Dã nhắn tin cho tôi, bảo là có mang rượu mới ủ đến.”

Yến Nghiêu cau mày. Cậu không muốn rời đi lúc này, vì nếu về thì lại là một đám người tụ tập, mà cậu chỉ muốn ở riêng với Tề Hám thôi!

Yến Nghiêu nghe chính mình lên tiếng: “Để mai lấy cũng được mà anh.”

Tề Hám tiếp tục quan sát vẻ mặt cậu. Yến Nghiêu là người không giấu được cảm xúc, vui thì cười, không vui là sa sầm mặt mày ngay lập tức. Ví như bây giờ, mặt cậu sắp dài tới tận tâm Trái Đất rồi.

   

Tề Hám hờ hững “ồ” một tiếng, giọng điệu nghe qua thì bình thường nhưng lại phảng phất chút trêu chọc: “Tổn thất hai chai rượu, cậu định đền bằng gì đây?”

“Em… hay em mời anh uống nhé?” Yến Nghiêu cẩn trọng hỏi.

Việc Tề Hám không đòi hỏi gì cả khiến Yến Nghiêu không chắc phải làm thế nào mới vừa lòng anh. Cậu chỉ biết kéo tay áo Tề Hám, dẫn anh vào một quán bar để thực hiện lời hứa đền rượu của mình.

Một nam phục vụ từ phía đối diện đi tới, nở nụ cười xã giao và chào hỏi: “Chào hai anh đẹp trai, có cần…”

“Không cần, cảm ơn.” Yến Nghiêu lên tiếng cắt ngang, kéo Tề Hám đi thẳng vào trong.

Nhạc trong bar quá ồn ào, Yến Nghiêu nghe mà thấy hơi khó chịu. Cậu nghĩ thính giác của Tề Hám nhạy bén như vậy, chắc chắn còn khổ hơn. Vì vậy, cậu dừng bước, không định đi vào nữa. Cậu lùi lại một bước, định kéo Tề Hám ra ngoài, nhưng người đàn ông ở phía sau đã nhận ra hành động của cậu. Anh khẽ đẩy vai thanh niên, chỉ tay về một hướng, giọng nói vang lên ngay sau tai: “Đến quầy bar đi.”

Yến Nghiêu vội lắc đầu nguầy nguậy: “ANh, mình đừng vào nữa.”

“Đi tiếp đi.” Tề Hám vừa nói vừa lách người qua, đi lên phía trước. Yến Nghiêu đành phải lẽo đẽo theo anh đến quầy bar.

Tề Hám ngồi xuống chiếc ghế cao, gọi một ly rượu. Bartender tỏ vẻ đã hiểu, quay sang nhìn Yến Nghiêu đang đứng bên cạnh. Đầu óc Yến Nghiêu lúc này chỉ toàn ý nghĩ muốn mau chóng kéo Tề Hám rời đi, nên thuận miệng đáp: “Giống anh ấy.”

   

Yến Nghiêu chưa từng đến những nơi ăn chơi thế này. Cậu vốn tưởng quán bar cũng chỉ giống như “Hàm Cẩu” phiên bản náo nhiệt hơn một chút, nhưng vào rồi mới biết chúng khác nhau một trời một vực. Hơn nữa, tại sao ở đây toàn là đàn ông?

Tề Hám ngồi bên cạnh lại mở điện thoại ra. Anh liếc nhìn thời gian, thấy buổi hòa nhạc của Từ Tri Hàn đã kết thúc được hai mươi phút rồi nên chuyển sang Weibo, đăng bài viết đã soạn sẵn từ trước.

“Chà, lâu rồi không thấy đến.” Một người từ phía trong quầy bar chen ra, nói với Tề Hám.

Người đó đeo đầy khuyên trên mặt, vẻ mặt trông khá cau có. Gã liếc nhìn Yến Nghiêu đang đứng bên cạnh với ánh mắt đầy trêu chọc, rồi thở dài một hơi, giả bộ ai oán nói với Tề Hám: “Lại có mới nới cũ rồi đấy.”

“Ai là người cũ cơ?” Tề Hám tắt điện thoại, đáp lại lời trêu chọc.

Gã mặt khuyên vẫn tự biên tự diễn với giọng điệu đầy oán trách: “Haizz, đúng là bắc phoi mà, bắc – phoi.”

Yến Nghiêu vốn đã bực mình, thấy gã này thì sắc mặt lại càng khó coi hơn mấy phần. Cậu nhìn bartender đang điên cuồng lắc bình shaker, rồi nói: “Cho tôi mang về.”

“Hả???” Đối phương kinh ngạc đến mức dừng cả động tác lại.

Gã mặt khuyên đứng bên cạnh cười đến méo cả miệng, hai tay chống lên mặt bàn nói: “Cậu em ơi, cậu không biết đây là đâu à?”

Yến Nghiêu “chậc” một tiếng, giọng thiếu kiên nhẫn: “Quán bar cho đồng tính nam, thì sao?”

   

Gã mặt khuyên cười phá lên một tiếng “Ồ~”, rồi chỉ tay về phía Tề Hám, nói: “Anh ta là khách quen ở đây đấy nhé, cho nên…” Gã vừa nói vừa giơ ngón tay, huơ huơ trước mặt Yến Nghiêu, “… không phải đàn ông tốt đâu~”

Đôi mày sắc bén của Yến Nghiêu lạnh lùng nhìn gã, môi mím chặt. Gã mặt khuyên thầm nghĩ thằng nhóc này đúng là không đùa được, nhưng miệng vẫn tiếp tục chọc tức: “Cậu xem anh ta ra vẻ nghiêm túc thế thôi, chứ trong lòng chưa biết đang mưu tính chuyện gì đâu. Đàn ông không bao giờ để lộ cảm xúc mới là loại đàn ông tồi tệ nhất đấy.”

Yến Nghiêu sa sầm mặt mày, nhếch mép cười lạnh. Ngay khi cậu định mở miệng, Tề Hám đột nhiên gọi: “Yến Nghiêu, mặc kệ gã ta.”

Nói đoạn, anh đứng dậy, chìa tay về phía gã mặt khuyên: “Thẻ.”

Bị cắt ngang, gã mặt khuyên thấy mất cả hứng, “Xì” một tiếng rồi lục lọi ngăn kéo trong quầy bar. Gã vừa cầm một tấm thẻ màu vàng ra vừa cười gian tà: “Chỉ còn ghế VIP thôi nhé, mời khách quan thanh toán bên này.”

Dù không vui nhưng Yến Nghiêu vẫn rất nghe lời, không chửi bới gì mà đi qua trả tiền. Lúc quay về, cậu bị ai đó va vào vai, cả người bị đẩy dồn sang phía Tề Hám, cánh tay chạm vào tay anh.

Tề Hám nhận lấy thẻ, tay ôm hờ qua eo Yến Nghiêu, dẫn cậu về hướng ghế lô. Gã mặt khuyên nhìn theo hành động của hai người, đứng bên cạnh cười rạng rỡ, miệng không ngừng kêu “Ôi chao, ôi chao”. Tề Hám chẳng thèm liếc gã, sải bước đi về phía ghế.

Sau khi ngồi xuống, Tề Hám lại dán mắt vào điện thoại, dường như rất bận rộn. Yến Nghiêu thấy lạ nên cũng lấy điện thoại của mình ra xem. Cậu phát hiện bài đăng trên Weibo của Tề Hám đã loạn như nồi cháo heo, trong đó có vài bình luận không mấy hay ho. Sẵn đang có cục tức nghẹn trong lòng, cậu dùng cả hai tay gõ phím điên cuồng, lên mạng khẩu chiến với họ.

   

“Đừng để ý đến bọn họ.” Tề Hám vẫn dán mắt vào điện thoại, không cần quay đầu cũng biết Yến Nghiêu đang làm gì.

Lúc này, Yến Nghiêu đang nghiêm mặt, hai tay gõ phím lạch cạch. Nghe Tề Hám nói vậy, cậu ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng rồi âm thầm report tất cả những bình luận đó.

Điện thoại Tề Hám cứ reo liên tục với đủ thứ tin nhắn hỗn tạp. Yến Nghiêu liếc thấy vài tin nhắn riêng tư với nội dung khó coi, vừa định nói gì đó thì gã mặt khuyên lại xuất hiện. Gã mang khay đựng hai ly rượu giống hệt nhau đặt lên bàn, đoạn vỗ vỗ vai Yến Nghiêu, tiếp tục gây sự: “Cậu em à, thấy chưa, anh ta còn chẳng thèm đoái hoài đến cậu nữa kìa. Biết đâu trong điện thoại còn bao nhiêu em trai đáng yêu hơn cậu đang chờ.”

Gã vừa dứt lời, Yến Nghiêu liền vung tay đánh một cái thật mạnh vào cánh tay gã, hất tay gã ra. Gã mặt khuyên đau đến mức chửi thề một tiếng, không ngờ Yến Nghiêu lại nóng tính đến vậy, nói động thủ là động thủ thật. Gã tức đến bốc hỏa, quát Yến Nghiêu: “Mày, mày ra đây cho tao!”

“Quậy đủ chưa?” Tề Hám lạnh giọng cắt ngang hai người. Anh thản nhiên đặt điện thoại lên bàn, nhướng mi liếc nhìn gã mặt khuyên.

Thấy anh lên tiếng, gã mặt khuyên cũng không đôi co với Yến Nghiêu nữa, cau mày nói với Tề Hám: “Được rồi, tôi có chuyện muốn nói với cậu , ra đây đi.”

Thấy Tề Hám đứng dậy, Yến Nghiêu càng thêm u uất. Cậu bực bội cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch rồi dằn mạnh xuống bàn. Gã mặt khuyên quay lại, cười khẩy: “Độ cồn cao lắm đấy, uống say bây giờ!”

   

Tề Hám chỉ lơ đi một chút là Yến Nghiêu lại làm chuyện ngốc nghếch. Anh khẽ nheo mắt, đưa tay luồn năm ngón vào tóc Yến Nghiêu rồi trượt xuống, siết nhẹ sau gáy cậu như một lời cảnh cáo. Nhìn vào ánh mắt có phần ngây ra của thanh niên, anh nói: “Ngoan ngoãn chút.”

Sau khi Tề Hám rời đi, Yến Nghiêu cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi. Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc điện thoại vẫn đang không ngừng rung lên của Tề Hám. Cậu cố tình dời tầm mắt đi nơi khác nhìn những ánh đèn nhấp nháy, nhìn đám đông đang nhảy múa rồi lại cụp mắt xuống, nhưng cuối cùng sự chú ý vẫn dồn cả vào chiếc điện thoại ấy.

Trải qua một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội rồi hít sâu mấy hơi, Yến Nghiêu vẫn không kìm được mà cầm điện thoại của Tề Hám lên. Cậu thử mật khẩu một lần đã mở được khóa, sau đó vào thẳng trang chủ Weibo.

Sau khi bài đăng làm rõ sự việc lên top tìm kiếm, thông báo bình luận và lượt thích cũng nhảy lên liên tục. Yến Nghiêu lướt thật nhanh để xem lại những tin nhắn riêng tư cũ. Hộp thư của Tề Hám không nhiều tin nhắn như cậu tưởng. Yến Nghiêu lần lượt lướt xuống, bấm vào xem từng tin một.

: Cái quái gì vậy, đồ đạo nhạc.

: Ờ… Thật ra trước giờ tôi đã thấy nhạc của anh khó nghe chết đi được rồi.

Đọc những tin nhắn nhạt nhẽo này, Yến Nghiêu khinh khỉnh cười lạnh, thoát ra rồi lướt tiếp.

: Đồ mèo què ba chân chỉ biết đi sao chép, có thời gian đó sao không dùng vào việc tử tế đi.
: Toàn làm mấy trò trộm cắp vặt vãnh.
: Đạo nhạc mà cũng được nhận giải, đủ thấy giải thưởng này rởm đến mức nào.
: Sao im re thế, ngầm thừa nhận rồi à??? Mẹ kiếp, anh có xứng đáng với số tiền tôi bỏ ra mua album không hả? Trả tiền đây, trả tiền đây, trả tiền đây!
: thằng ngu.

Khi thấy có người bắt đầu công kích cá nhân một cách vô lý, đầu óc Yến Nghiêu nóng bừng. Cậu vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, liên tục nhấn vào các tin nhắn khác nhau rồi lại thoát ra để xem tiếp bên dưới.

: Đúng là loại người nào cũng viết nhạc được, sao còn chưa giải nghệ đi, nỗi nhục của giới âm nhạc +1.

: Nửa tháng rồi vẫn chưa ló mặt, giả chết đến nghiện rồi hả? Mong mày sớm ra đường bị xe tông chết đi.

Yến Nghiêu nhíu mày, nén cơn giận đang bùng lên trong lòng, kìm nén ý định chửi lại tất cả bọn họ rồi tiếp tục lướt xuống xem những tin nhắn cũ hơn.

: Ọe, vừa đạo nhạc vừa quấy rối, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

: Học cùng trường với mày, đúng là mất mặt đến tận cửa nhà…

: Thằng chó đạo nhạc chết cả nhà đi!!!

: Sổ hộ khẩu chỉ có một trang chắc bất lực lắm nhỉ.

Ngón tay đang lướt màn hình của Yến Nghiêu khựng lại, bàn tay cầm điện thoại bắt đầu run rẩy. Kéo xuống nữa là những tin nhắn được gửi đến trong vài ngày đầu khi sự việc xảy ra. Những tin nhắn đó không còn dấu chấm đỏ, chứng tỏ Tề Hám đã xem từ rất lâu rồi.

: Chúc chết sớm.

: Sao lại gây ra chuyện này ngay trước tiết Thanh minh, sợ không có ai đốt vàng mã cho à?

: Nhà mày tiếc tiền mua bao cao su đến thế sao…

……

Hơi thở Yến Nghiêu trở nên nặng nề. Cậu cảm thấy không khí ngày càng loãng, mũi và miệng như bị nước biển tràn vào, cơ thể nặng trĩu như đang chìm xuống đáy biển. Nhưng tiếng nhạc trong quán bar lại quá ồn ào, đinh tai nhức óc khiến đầu óc cậu quay cuồng.

Cậu bắt đầu tự hỏi, tâm trạng Tề Hám khi nhìn thấy những lời thóa mạ đầy ác ý này sẽ ra sao. Một Tề Hám từ nhỏ đến lớn luôn được khen ngợi, lại vì một chuyện không có thật mà phải gánh chịu quá nhiều bạo lực đáng lẽ không nên có.

Nếu không phải vì Thịnh Minh Ngôn, có lẽ cả đời này Tề Hám sẽ chẳng bao giờ phải nghe ai nói với mình những lời như vậy.

Một Tề Hám với trái tim kiên cường bất khuất, cảm xúc ổn định luôn giải quyết êm đẹp mọi vấn đề, khi đối mặt với những ác ý ập đến như thế này, anh đã nghĩ gì?

Cậu đã từng xem Không gian QQ của Tề Hám, đó đều là những bài đăng từ thời đại học. Thực ra trong album ảnh chẳng có mấy tấm ảnh riêng của anh, vài tấm hiếm hoi cũng là ảnh chụp tập thể, ngược lại toàn là ảnh chụp những kiến thức thầy cô viết trên bảng đen và ảnh chụp ghi chép của chính anh.

Thời đó độ phân giải camera điện thoại chưa cao, Tề Hám thường dùng máy ảnh chụp rồi đăng lên. Rõ ràng dưới những bài đăng đó có rất nhiều bình luận cảm ơn anh, nhưng tại sao lại chẳng có mấy người sẵn lòng lên tiếng bênh vực anh?

Có người hỏi anh vì chưa hiểu bài học về cấu trúc nhạc hôm nay, liệu anh có thể giảng lại không. Tề Hám đáp rằng chỉ rảnh vào giờ nghỉ trưa, nếu đến thì anh sẽ giảng. Có người hỏi mượn vở ghi chép của anh, Tề Hám bảo trong album ảnh có, ngày nào anh cũng đăng. Có người nhờ anh xem giúp bản nhạc, Tề Hám liền hẹn tan lớp buổi tối đến phòng đàn tìm anh.

Mọi thứ trước mắt Yến Nghiêu bắt đầu nhòe đi. Cậu đưa tay dụi mạnh mắt, điên cuồng lật xem lại những tin nhắn từ mấy năm về trước.

Cậu nhìn một giọt nước mắt của mình rơi xuống màn hình. Yến Nghiêu mím chặt môi, chùi vội chiếc điện thoại vào người cho sạch, đôi mắt không ngừng dõi theo những lời lẽ bẩn thỉu mà nhiều năm trước Tề Hám đã phải đọc.

Những tin nhắn riêng tư gửi cho Tề Hám còn khó coi hơn gấp nhiều lần so với những bình luận công khai trên mạng, không phải nguyền rủa anh chết đi thì cũng là chửi cha mắng mẹ. Mãi đến hôm nay sự thật mới được làm sáng tỏ, vậy trong số những kẻ đã từng lăng mạ anh, có bao nhiêu người đã thấy được bài đăng này? Liệu họ có chút áy náy nào không? Hay đã hoàn toàn quên mất mình từng vu oan cho một người xa lạ như thế?

Những giọt nước mắt đáng ghét trên màn hình ngày một nhiều thêm, Yến Nghiêu chỉ có thể không ngừng dùng áo để lau đi.

Cậu bắt đầu ghét những kẻ này. Cậu ghét họ không phân phải trái, ghét cái cách họ thuận tay gõ một câu chữ chỉ để trút giận nhất thời, càng ghét những trái tim vô cảm của bọn họ hơn tất thảy.

Tại sao đến bây giờ cậu mới thấy được những thứ này? Tại sao phải đợi đến khi mọi chuyện đã kết thúc, cậu mới thực sự hiểu được Tề Hám đã phải chịu đựng những gì? Những vết thương đẫm máu đó, tại sao phải đợi đến khi chúng đóng vảy bong ra rồi mới được phát hiện?

Yến Nghiêu lấy mu bàn tay quệt mắt, lại dùng áo lau điện thoại. Cậu thấy trên thanh thông báo điện thoại của Tề Hám liên tục hiện lên tin nhắn Wechat từ những người khác nhau hỏi anh dạo này thế nào, quan tâm xem mấy năm nay anh đã đi đâu, thậm chí có kẻ còn trơ trẽn nói rằng mấy năm trước do mình đã tin lầm người khác, liệu có thể tiếp tục hợp tác được không.

Yến Nghiêu cũng ghét cả những kẻ đã khoanh tay đứng nhìn này. Cậu ghét việc họ rõ ràng có bằng chứng trong tay nhưng lại không chịu lên tiếng, ghét sự giả tạo muộn màng của họ, càng ghét thói hai mặt của họ hơn.

Vệt nước trên màn hình cứ lau sạch rồi lại có khiến Yến Nghiêu cảm thấy ngay cả một việc đơn giản như lau đồ vật mà mình cũng làm không xong.

Thế nên, cậu càng chán ghét chính mình hơn.

Cậu ghét sự ngu muội của bản thân.

Ghét sự chậm chạp của chính mình.

Ghét sự nhận thức muộn màng này.

Và ghét nhất, là nỗi đau lòng muộn màng của cậu ngay lúc này.

Lời tác giả: Có người chương sau sắp bị ăn đòn rồi.

Bình Luận (0)
Comment