“Chết tiệt, đỏ ửng cả rồi!” Gã mặt khuyên xắn tay áo lên nhìn, trên cánh tay thon dài của gã hằn rõ một dấu bàn tay đỏ rực.
Tề Hám liếc qua, dấu tay quả thật trông rất đáng sợ, nhưng anh chẳng tỏ vẻ gì: “Ai bảo cậu cứ phải chọc người ta.”
Gã mặt khuyên vừa xoa cánh tay đau điếng vừa nhăn nhó nói: “Mẹ nó, lực tay của thằng nhóc đó cũng ngang ngửa cậu rồi đấy.” Nói rồi, gã lại thả tay áo xuống, móc trong túi ra một bao thuốc, đưa cho Tề Hám một điếu, còn mình thì tựa vào tường, ngậm một điếu khác rồi châm lửa.
Tề Hám nhìn cái bật lửa gã đưa tới rồi lắc đầu, ngón tay kẹp lấy đầu lọc, hỏi: “Có chuyện gì?”
Gã mặt khuyên vừa nhả khói vừa nói: “Hôm nay cậu đến concert của Tri Hàn hôm nay à?”
Tề Hám không nói gì, chỉ gật đầu. Gã mặt khuyên “ồ” một tiếng, ngập ngừng một lúc rồi lại hỏi: “Cậu ấy thế nào?”
“Sống tốt hơn cậu nhiều, gia đình mỹ mãn, hôn nhân hạnh phúc,”
Gã mặt khuyên cười, nói: “Được.” rồi lôi điện thoại ra thao tác một lúc. “Share bài rồi đấy, không cần khách sáo, lần sau viết cho tôi một bài là được.”
“Tôi đã đồng ý chưa?” Tề Hám vừa nói vừa dùng đầu ngón tay vê điếu thuốc, anh vốn không có thiện cảm với loại người có tính cách như gã này.
Gã mặt khuyên và Từ Tri Hàn từng ở chung một ban nhạc. Sau khi Từ Tri Hàn tách ra solo, các thành viên khác đều chìm nghỉm, riêng gã mặt khuyên thì vẫn sống khá ổn trong giới rock underground. Phong cách sáng tác của Tề Hám không hợp với gã, tính cách cũng chẳng ưa nhau nên trước giờ hai người không liên lạc nhiều.
Gã mặt khuyên cười hềnh hệch, nói với giọng rất gợi đòn: “Em người yêu bé bỏng của cậu tát tôi một cái rồi, cậu đền cho tôi một bài hát thì có sao nào?”
Tề Hám hỏi: “Cậu chỉ ra đây để nói mấy chuyện này thôi à?”
Gã mặt khuyên vẫn giữ vẻ cợt nhả: “Nhìn cậu ta một mực nghe lời cậu thế kia, người khác lỡ nói cậu một câu không tốt là đòi sống mái ngay, trêu một tí cũng không cho.”
Thấy miệng gã quả thật chẳng nói được câu nào ra hồn, Tề Hám quay người, buông hai chữ “Đi đây” rồi rời khỏi. Gã mặt khuyên đứng tại chỗ “Này, này” mấy tiếng, rồi gọi với theo: “Đừng quên bài hát của tôi đấy!”
Khi Tề Hám quay lại ghế lô, thấy Yến Nghiêu đang ôm khư khư điện thoại của mình,, anh gần như đã hiểu ra ngay lập tức Yến Nghiêu đã làm gì trong lúc mình đi vắng.
“Không phải đã bảo cậu ngoan một chút rồi sao?” Chiếc điện thoại Yến Nghiêu đang nắm chặt trong tay bị Tề Hám giật lấy. Tề Hám tắt nguồn điện thoại rồi đút vào túi, đoạn nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Yến Nghiêu. Anh dùng một tay nâng cằm cậu lên, lấy khăn giấy ra rồi nhẹ nhàng thấm lên mặt cậu.
Yến Nghiêu không nói lời nào, nước mắt cứ tuôn rơi liên tục. Cậu nhận lấy khăn giấy, lau mặt qua quýt rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, tay còn lại thì níu lấy tay Tề Hám. Cậu nắm lấy tay anh, mở bàn tay người đàn ông ra trong lòng mình rồi dùng đầu ngón tay của bản thân không ngừng miết nhẹ lên những vết chai đã sớm không còn thấy rõ trên tay Tề Hám.
Do sử dụng các loại nhạc cụ trong thời gian dài, vết chai trên tay Tề Hám đã không còn nhìn rõ nữa. Từ những lần bong da, chai sần ban đầu, rồi lại dần dần mất đi theo quá trình trao đổi chất, lặp đi lặp lại mấy lần, tay anh không còn chai nữa. Thay vào đó, đầu ngón tay trở nên cứng cáp và có lực hơn, lòng bàn tay cũng thô ráp, nhìn bằng mắt thường thì cũng không khác biệt mấy so với tay người bình thường.
Yến Nghiêu vẫn lặng lẽ rơi nước mắt. Một giọt lệ nóng hổi nhỏ xuống lòng bàn tay Tề Hám, lập tức bị Yến Nghiêu dùng tay áo lau sạch đi.
Cơn mưa của cả thế gian dường như đều trút vào đôi mắt Yến Nghiêu, nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng.
“Cậu định ngồi đây khóc mãi à?” Tề Hám lên tiếng hỏi, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Tay anh lại bị Yến Nghiêu lật lại, xem xét mu bàn tay. Bàn tay Tề Hám thon dài, đẹp đẽ, lớn hơn tay Yến Nghiêu một chút. Gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên nhè nhẹ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, duy chỉ có ngón trỏ là hơi cong vẹo, biến dạng do quen luyện tập với cường độ cao từ nhỏ.
Yến Nghiêu nhẹ nhàng nắn nắn ngón trỏ của anh, lại lướt qua chiếc nhẫn bạc trên tay. Đó là món phụ kiện đi kèm trong chiếc cúp mà Tề Hám nhận được khi đoạt giải lần đầu tiên cho bài hát của mình. Nó không đáng tiền, nhưng lại mang một ý nghĩa vô cùng trọng đại. Trên chiếc nhẫn bạc có rất nhiều vết xước, anh đã đeo nó rất nhiều năm rồi.
Giọng Yến Nghiêu cũng run run, cậu lí nhí nói: “Anh ơi, ngày đó… anh luôn chỉ có một mình thôi sao? Có ai ở bên cạnh anh không?”
Tề Hám dùng ánh mắt sâu thẳm khó dò nhìn cậu một lúc lâu, rồi rút tay mình ra khỏi tay cậu. Anh nắm lấy cằm Yến Nghiêu, buộc cậu phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mình. “Lúc nói chuyện với tôi thì ngẩng đầu lên, biết chưa?”
Cả khuôn mặt Yến Nghiêu ướt đẫm nước mắt, mí mắt đỏ hoe vì bị lau quá nhiều. Cậu ngẩng đầu, hai tay vòng qua người Tề Hám, áp sát mình vào anh rồi nói: “Em xin lỗi, xin lỗi anh… Nếu em quen anh sớm hơn thì đã tốt rồi…”
Tề Hám chăm chú nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của Yến Nghiêu, đầu ngón tay ấm áp khẽ chạm vào mí mắt đối phương. Anh không bàn luận về chuyện này, chỉ nói: “Bớt xem mấy thứ vô dụng đi, coi nhiều là hỏng đầu óc đấy.”
Với những chuyện đã qua, Tề Hám thật sự không muốn nhắc lại. Nhưng Yến Nghiêu lại cứ muốn khám phá quá khứ của anh, đau lòng vì những vết thương đã sớm lành sẹo rồi lặp đi lặp lại lời xin lỗi, cứ như thể mọi sai lầm đều là tại mình đã không ở bên cạnh anh lúc đó.
“Ngoài những chuyện này ra, có phải còn có những chuyện quá đáng hơn nữa không anh?” Yến Nghiêu đã áp sát cả người vào Tề Hám, giọng điệu trở nên nóng nảy, gay gắt.
Tề Hám nheo mắt, im lặng nhìn cậu. Thấy vậy, Yến Nghiêu liền áp sát ngực mình vào cánh tay anh, đặt lòng bàn tay lên vai đối phương, chân cũng dán chặt vào đùi anh, cố chấp nói: “Anh, có phải anh lại đang nghĩ xem nên dùng lời lẽ gì để cho qua chuyện không? Anh định tiếp tục lảng sang chủ đề khác với em à?”
Yến Nghiêu thấy mặt Tề Hám đã sa sầm. Anh ngả người ra sau một chút để tránh động tác áp sát của Yến Nghiêu, sự ấm áp trong đáy mắt đã hoàn toàn nguội lạnh, thay vào đó là một cảm giác xâm lược đầy mạnh mẽ, mơ hồ và khó đoán. Nhưng Yến Nghiêu vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt trở nên có chút đáng thương.
Tề Hám lạnh lùng nhìn cậu, hai người đối mắt một lúc, cuối cùng anh mới lên tiếng: “Cảm xúc tiêu cực là một loại bệnh, nó sẽ dần lan ra khắp cơ thể. Những kẻ đó vốn chẳng bận tâm đến tương lai của người khác, chúng ta cũng không cần vì những người không xứng đáng mà tự rước bệnh vào thân. Không có gì là vĩnh cửu cả.”
Lời anh nói rất nặng nề, chẳng biết một Yến Nghiêu đang chìm trong cảm xúc có nghe lọt tai không. Người nọ mấp máy môi, rồi lại mím chặt, cuối cùng chỉ khẽ “Vâng” một tiếng đầy buồn bã.
“Hiểu chưa?”
Giọng Yến Nghiêu vẫn còn hơi nghèn nghẹt: “Hiểu rồi ạ.”
Tề Hám liếc nhìn tư thế của cậu, giọng điệu lại trở về vẻ hờ hững thường ngày: “Hiểu rồi mà còn chưa đi xuống.”
Nửa thân trên của Yến Nghiêu gần như đã rúc cả vào lòng Tề Hám, nửa th*n d*** cũng đang rục rịch. Cậu đã tự biến mình thành một chiếc chăn đắp lên người anh. Nghe Tề Hám nói vậy, thanh niên có chút không tình nguyện đáp: “Không muốn xuống.”
Lời vừa dứt, Tề Hám liền giơ tay vỗ một cái không nặng không nhẹ vào lưng dưới của cậu. Giọng anh lạnh đi: “Nhanh lên.”
Không ngờ Tề Hám sẽ làm ra loại hành động có phần thân mật như vậy, cả người Yến Nghiêu cứng đờ, sững sờ ngồi lại về chỗ của mình.
Thấy cậu cuối cùng cũng chịu ngồi yên, Tề Hám tiện tay chỉnh lại vạt áo, xách túi lên rồi nói: “Đi thôi.” Yến Nghiêu ngồi bên cạnh vội vàng đáp một tiếng, quệt mặt rồi cũng đứng dậy rời đi.
Trên đường về nhà, Yến Nghiêu tỏ ra khá ngoan ngoãn. Cậu ngồi ở ghế phụ lái, mắt mở tròn, thi thoảng lại liếc nhìn Tề Hám, trông có vẻ rất chột dạ.
Từ lúc về đến nhà, mở cửa, thay giày cho đến khi Tề Hám đưa cậu vào phòng ngủ cho khách, Yến Nghiêu đều rất yên tĩnh. Mãi cho đến khi Tề Hám quay người định rời đi, Yến Nghiêu mới đột nhiên lao tới ôm chầm lấy anh từ phía sau. Hai cánh tay cậu siết chặt, vùi mặt vào bờ vai rộng của anh.
Tề Hám đưa tay xuống nắm lấy tay Yến Nghiêu, nhanh chóng gỡ những ngón tay của đối phương ra. Yến Nghiêu không phản kháng, chỉ hít một hơi thật sâu, say đắm mùi hương còn vương trên đuôi tóc anh.
Tề Hám nắm cổ tay cậu rồi xoay người lại. Lúc ở quán bar đèn đóm mờ ảo, khi lái xe lại phải tập trung nên anh không nhìn kỹ cậu. Bây giờ xem ra, Yến Nghiêu thật sự say không nhẹ rồi. Mặt cậu đỏ bừng, hai mắt sưng húp, đã ở trong trạng thái đầu óc không tỉnh táo chẳng còn phân biệt được đúng sai nữa.
Đã lâu lắm rồi Tề Hám mới có cảm giác khó chịu thế này. Cả buổi tối hôm nay, anh liên tục bị những hành động của Yến Nghiêu khiêu khích.
Chất vấn ư? Chất vấn một kẻ say thì có được câu trả lời hữu ích gì chứ, chỉ tổ lãng phí thời gian và nước bọt một cách vô nghĩa.
Vì vậy, Tề Hám buông cổ tay cậu ra, nói: “Ngày mai chúng ta nói chuyện.”
Yến Nghiêu mím chặt môi, im lặng không đáp.
Thấy đối phương không nói gì, Tề Hám liền coi như cậu đã ngầm đồng ý, lập tức định rời khỏi phòng. Nào ngờ Yến Nghiêu đột ngột ngẩng đầu, bước hai bước dài tóm lấy cánh tay Tề Hám, kéo anh ngã về phía giường.
Tề Hám vội kéo cậu giật ngược lại một cái, nhờ vậy mà cả hai mới không ngã sõng soài trên giường. Sau khi đứng vững, anh rút tay về, vuốt ngược mấy lọn tóc rủ xuống rồi nói: “Cậu phát điên cái gì vậy.”
“Anh, em không có phát điên.” Yến Nghiêu thuận thế ngồi xuống mép giường, giọng điệu nghe khá bình tĩnh, cứ như thể bản thân thật sự không say vậy.
Tề Hám khẽ nheo mắt nhìn cậu không chớp rồi chậm rãi nói: “Cậu nên thấy may mắn vì mình vừa uống rượu. Nếu bây giờ cậu mà tỉnh táo, cậu sẽ phải hối hận ngay lập tức.”
Yến Nghiêu ngẩng đầu nhìn Tề Hám. Vẻ mặt người đàn ông rất bình tĩnh, không nhìn ra được hỉ nộ ái ố. Cậu lại cụp mắt, đuôi mắt hơi trĩu xuống, một lần nữa giở trò đáng thương nói: “Em không say, và cũng sẽ không hối hận. Em thích anh, anh à. Em đã công khai xu hướng tính dục rồi, em sẽ không bao giờ cưới con gái, cũng sẽ không bao giờ phản bội hay rời xa anh.”
Tề Hám dùng chút kiên nhẫn cuối cùng lặp lại một lần nữa: “Tôi đã nói, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện.”
Ngày mai, ngày mai, ngày mai, lại là ngày mai, lúc nào cũng là ngày mai, lúc nào cũng là lần sau.
Yến Nghiêu nghiến hai chiếc răng nanh, rồi dùng chính nó cắn nhẹ vào môi dưới. Cậu đột ngột bật dậy, lao tới dùng hai tay ôm chặt lấy vai Tề Hám, áp môi mình lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh.
Tề Hám nhanh chóng nghiêng đầu đi, khiến Yến Nghiêu chỉ hôn được lên má. Cậu tỏ vẻ không phục, giơ tay định xoay mặt Tề Hám lại để hôn lần nữa. Nhưng tay mới giơ lên nửa chừng đã bị Tề Hám tóm chặt lấy. Yến Nghiêu giãy giụa, nhưng không thoát ra được.
Tề Hám quay đầu lại, đôi mày chau chặt. Vũng nước sâu thẳm trong mắt anh giờ đây tựa như một vũng nước tù, đôi mắt ấy đang nhìn cậu chằm chằm không một gợn sóng.
Yến Nghiêu đột nhiên nhận ra Tề Hám đã thật sự nổi giận. Cậu vừa định nói gì đó thì cánh tay đã được buông ra, ngay sau đó bị đẩy mạnh ngã sõng soài trên giường. Đầu óc cậu choáng váng, vừa định lật người ngồi dậy thì Tề Hám đã sải bước đến bên giường, đè cả người lên. Tề Hám bẻ vai cậu, dùng lực cổ tay lật úp cậu lại như lật một chiếc bánh, sau đó co chân trái lên, dùng đầu gối tì chặt trên eo cậu.
Cả người Yến Nghiêu bị khống chế hoàn toàn nhưng không hề giãy giụa. Hai tay cậu bị Tề Hám dùng một tay giữ chặt sau lưng theo quán tính. Thanh niên nghe thấy tiếng vải vóc ma sát, tiếp đó đến tiếng chốt khóa thắt lưng được mở ra.
“Anh!” Yến Nghiêu cuối cùng cũng có phản ứng, hơi thở tức thì trở nên dồn dập, cơ thể bắt đầu giãy giụa. Tề Hám chỉ càng dùng sức ấn đầu gối xuống, rồi mặt mày không cảm xúc rút thắt lưng ra bằng một tay, gập lại vài lần rồi vung lên quất vào miệng Yến Nghiêu.
Anh đã dùng sức, nhưng vẫn kiểm soát được lực đạo. Một tiếng “chát” vang lên rất rõ trong phòng ngủ không quá rộng, mang đậm ý vị trừng phạt cùng sỉ nhục. Yến Nghiêu rên khẽ một tiếng, hé miệng ra. Đầu tiên cả môi lẫn răng đều tê rần, sau đó là cảm giác đau rát ập đến.
Yến Nghiêu hoàn toàn bất động, không biết là bị đánh đến ngây người hay đã tỉnh rượu, nằm im như một con cá chết mặc người làm thịt. Kế đến, Tề Hám dùng chính chiếc thắt lưng đó trói hai tay cậu vào đầu giường.
Xong xuôi, Tề Hám mới thả chân ra rồi đứng dậy. Giọng anh vẫn lạnh như băng, pha chút chế nhạo: “Hài lòng chưa?”
Yến Nghiêu nằm sấp trên giường, hai tay bị treo lên, cằm và đỉnh đầu tì vào thành giường, tư thế vừa khó chịu vừa xấu hổ. Cậu lí nhí gọi một tiếng nữa: “Anh ơi…”
Lần này Tề Hám không thèm đáp lại. Yến Nghiêu thật sự hoảng rồi, cảm giác hối hận dâng trào, cậu vội nói: “Anh ơi, anh đừng giận mà, là lỗi của em. Anh đánh em mắng em thế nào cũng được, anh đừng…”
Tề Hám giật chiếc cà vạt đang thắt ngay ngắn trên cổ xuống, một tay bóp mạnh cằm buộc Yến Nghiêu há miệng rồi nhét cà vạt vào. Ngón tay của Tề Hám thì nóng, nhưng ánh mắt và giọng nói lại lạnh như băng. “Tối nay không ai muốn nghe cậu nói chuyện cả.”
Rời khỏi phòng ngủ cho khách, Tề Hám về phòng mình lấy quần áo ngủ rồi đi tẩy trang, tắm rửa. Xong xuôi mọi thứ, anh nhìn đồng hồ, thấy đã gần một tiếng trôi qua. Anh nghĩ thầm chắc Yến Nghiêu cũng đã bình tĩnh rồi nên lại lấy một bộ quần áo khác, đi vào phòng cho khách.
Cái thắt lưng đó Tề Hám không buộc quá chặt, Yến Nghiêu muốn thì hoàn toàn có thể cởi ra được. Nhưng cậu vẫn giữ nguyên tư thế ấy nằm bất động trên giường, mất hết vẻ kiêu ngạo thường ngày, trông như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Tề Hám vẫn không nói gì, chỉ đặt bộ quần áo xuống bên cạnh. Yến Nghiêu nghiêng đầu nhìn anh, môi và cằm đều hơi sưng đỏ. Cậu như muốn nói gì đó nhưng không thể, chỉ đành dùng ánh mắt để cầu xin, mong nhận được sự tha thứ.