Tề Hám quen dậy sớm. Anh thức dậy, làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi đi mua hai phần bữa sáng. Ăn xong một phần, anh vào phòng làm việc viết nhạc. Ba tiếng sau, anh gói ghém bài hát vừa làm xong gửi vào hòm thư của gã mặt khuyên, kèm theo một tin nhắn bảo gã vào kiểm tra.
Gã mặt khuyên: Đại nhạc gia Tề của chúng ta quả là nhanh gọn, lần sau bạn trai cậu muốn đánh người cứ việc hú tôi nhé. [Ngón tay cái]
Tề Hám không trả lời, tắt các thiết bị rồi rời khỏi phòng làm việc. Phần bữa sáng trên bàn ăn đã nguội ngắt. Yến Nghiêu vẫn chưa ra ngoài, cũng không nhắn tin cho anh.
Anh đang định sang phòng ngủ cho khách xem thử thì nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ ngoài cửa, sau đó là tiếng ổ khóa lách cách. Mẹ Tề xách túi, mở cửa bước vào.
“Hôm nay con ở nhà à?” Mẹ thấy anh đứng trong phòng khách liền hỏi một câu.
“Hôm nay chẳng phải mẹ có lớp sao?”
Mẹ Tề đặt đồ lên chiếc tủ ở huyền quan, đi thẳng vào trong nói: “Chiều mới có lớp. Con có thấy cái áo khoác màu mơ của mẹ đâu không?”
Bà có rất nhiều quần áo, vào phòng ngủ lục tung tủ đồ lên mà vẫn không tìm thấy. Bà vừa lẩm bẩm “Lạ thật nhỉ”, vừa đi về phía phòng ngủ cho khách, định vào xem có cất nhầm trong tủ đồ ở đó không.
“Để con vào xem cho.” Tề Hám lên tiếng, chặn hành động của mẹ Tề lại.
Mẹ Tề quay đầu nhìn anh, cảm thấy con trai mình có chút kỳ lạ: “Sao thế?”
Tề Hám nói thẳng: “Trong đó có người.”
Tay mẹ Tề đã nắm lấy tay nắm cửa: “Trai hay gái?”
“Trai ạ,” Tề Hám đáp.
Mẹ Tề không nói hai lời, lập tức vặn tay nắm cửa mở toang ra. Bên trong, Yến Nghiêu đang nằm sấp trên giường với một tư thế hết sức kỳ quặc. Cậu cười gượng hai tiếng, lắp bắp nói: “Ch… Cháu chào bác ạ.”
Lúc nãy nghe thấy tiếng Tề Hám và mẹ anh nói chuyện ngoài cửa, cậu đã vội vàng dùng lưỡi đẩy chiếc cà vạt ra, rồi đưa tay lên gỡ thắt lưng, nhưng hai tay bị treo cả đêm đã có phần cứng đờ, càng cuống lại càng không gỡ ra được.
Mẹ Tề hơi mở to mắt, nhìn Yến Nghiêu, rồi lại quay đầu nhìn Tề Hám vẫn bình thản như thường. Bà dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn con trai mình, hạ giọng hỏi nhỏ: “Con trói người ta lại làm gì thế?”
“Cậu ấy không ngoan.” Tề Hám vừa nói vừa đi vào phòng. Anh đến gần giường, gỡ thắt lưng ra trong hai ba giây rồi tiện tay ném lên tủ đầu giường. Mẹ Tề không tài nào hiểu nổi hành động của hai người, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, bèn lui ra khỏi phòng rồi ngồi xuống ghế ở phòng khách.
Yến Nghiêu chắc đã thức trắng cả đêm, sắc mặt có chút tiều tụy, trong mắt hằn đầy tơ máu. Cậu lật người ngồi dậy ở mép giường, ngước mắt quan sát vẻ mặt Tề Hám, không biết anh còn giận hay không.
Tề Hám đưa cho cậu bộ quần áo đã đặt bên cạnh từ tối qua, bảo: “Đi tắm đi.”
Yến Nghiêu “Vâng” một tiếng, đang định nhận lấy quần áo thì Tề Hám đột nhiên rụt tay lại. Anh “Ồ” một tiếng rồi nói: “Tôi quên mất, cậu muốn làm bộ mà.”
“Không cần làm liếc gì nữa, không cần nữa đâu ạ! Em xin lỗi, anh.” Thấy anh dường như vẫn còn giận, Yến Nghiêu vội vàng dùng cả hai tay níu lấy tay áo Tề Hám, rối rít xin lỗi.
Tề Hám không nói gì, đưa quần áo cho cậu. Yến Nghiêu ôm bộ quần áo vào lòng rồi đứng dậy: “Vậy… em đi tắm trước đây ạ.”
Nghe thấy Tề Hám khẽ “Ừm” một tiếng, Yến Nghiêu lúc này mới đi vào phòng vệ sinh. Người đàn ông vào tủ đồ tìm chiếc áo mẹ cần, sau đó mang ra phòng khách đưa cho bà.
“Cái này phải không mẹ?”
“À, đúng rồi.” Mẹ Tề móc một chiếc USB trong túi áo ra cất vào túi xách, nhận lại chiếc áo. Bà mở cửa tủ lạnh ra xem, thấy vẫn còn khá nhiều đồ ăn liền nói: “Bạn con ở lại ăn cơm chứ?”
Sau khi nhận được câu trả lời của Tề Hám, mẹ Tề lấy nguyên liệu vào bếp. Yến Nghiêu cũng nhanh chóng bước ra, cậu mặc một chiếc áo len trắng cùng quần jean, tóc mái che trên lông mày, trông tổng thể đã có sức sống hơn một chút. Mắt cậu đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên người Tề Hám.
Thấy anh vào bếp phụ giúp, Yến Nghiêu cũng lẽo đẽo đi theo. Mẹ Tề đang bận rộn rửa rau, cậu liền nhanh nhảu sáp lại gần: “Bác ơi, để cháu làm cho ạ.”
Mẹ Tề nhìn cậu: “Ồ, được.”
Yến Nghiêu xắn tay áo lên. Chợt thấy mấy vết bầm tím trên cổ tay, cậu vội vàng kéo tay áo xuống, nhưng vừa nghiêng đầu đã bắt gặp mẹ Tề đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình chằm chằm.
Yến Nghiêu tức thì toát mồ hôi lạnh: “…”
Tề Hám đang thái rau cũng dừng động tác: “Để con làm cho.”
Mẹ Tề nhìn sang anh: “Con đừng làm nữa, xuống nhà mua chai xì dầu đi, nhà hết rồi.”
Yến Nghiêu vội vàng xum xoe: “Bác ơi,để cháu đi cho ạ.”
“Không cần, cứ để nó đi.” Mẹ Tề nói với giọng không cho phép phản đối.
Ý đồ cố tình đuổi Tề Hám đi quá rõ ràng. Tề Hám đáp “Vâng”, rửa tay rồi quay người rời khỏi bếp, đi xuống lầu. Trong bếp chỉ còn lại cậu và mẹ Tề.
Khí chất nhà giáo của mẹ Tề rất nổi bật, khiến Yến Nghiêu có cảm giác căng thẳng như đang ngồi trong lớp học thì bị thầy cô gọi tên vậy. Cậu tự tìm việc để làm, đảm nhiệm khâu thái rau của Tề Hám.
Mẹ Tề hỏi tên và tuổi của cậu trước, Yến Nghiêu đều thành thật trả lời.
“Cháu là bạn trai của Tề Hám à?” Mẹ Tề lại đi thẳng vào vấn đề.
Yến Nghiêu vội vàng lắc đầu, tay vẫn thái rau không ngừng: “Dạ không phải đâu bác, chỉ là… bạn bè bình thường thôi ạ.”
Mẹ Tề đặt rau đã rửa sạch vào rổ, vẩy cho ráo nước rồi nói tiếp: “Nó không bao giờ đưa bạn bè bình thường về nhà qua đêm đâu.”
Động tác của Yến Nghiêu khựng lại, đành nói thật: “Cháu đang theo đuổi anh ấy ạ, nhưng anh ấy vẫn chưa đồng ý.”
Nghe vậy, mẹ Tề lại dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu thêm vài lần nữa rồi mới đi đến bếp, bắc chảo lên, bật lửa chuẩn bị xào rau.
Hai mẹ con họ khá giống nhau, đều rất nghiêm túc và không cho phép người khác nói dối. Có điều, mẹ Tề mang nét đặc trưng của phụ nữ, trong ánh mắt có sự dịu dàng của một người mẹ.
Còn Tề Hám thì… tính công kích quá mạnh.
“Gia đình cháu có biết cháu thích con trai không?” Mẹ Tề hỏi.
Yến Nghiêu thái xong rau, xếp vào đĩa rồi gật đầu: “Biết từ mấy năm trước rồi ạ.”
Mẹ Tề có chút kinh ngạc, tay vẫn tiếp tục làm việc: “Gia đình cháu không phản đối à?”
Yến Nghiêu đáp: “Bố mẹ cháu không can thiệp vào chuyện tình cảm của cháu ạ… Cẩn thận bác ơi!”
Chiếc rổ trong tay mẹ Tề chưa được vẩy khô nước, bà không để ý thấy nước cứ tí tách nhỏ vào chảo dầu nóng và bếp, ngọn lửa đột nhiên bùng lên dữ dội trong chảo.
“Á!” Mẹ Tề không kịp rụt tay lại, bị bỏng một cái.
Yến Nghiêu nhanh chóng lao tới, che cho mẹ Tề ở phía sau rồi lấy nắp vung, khéo léo đậy lên chảo từ bên cạnh. Ngọn lửa bị dập tắt, Yến Nghiêu lập tức tắt bếp.
“Tay bác có bị thương không?” Yến Nghiêu quay người nhìn tay mẹ Tề, mu bàn tay đã đỏ ửng một mảng. Cậu kéo tay bà ra xối dưới vòi nước một lúc, vết thương không quá nghiêm trọng. Hai người quay lại phòng khách, Yến Nghiêu lấy hộp thuốc ra, dùng tăm bông cẩn thận bôi thuốc mỡ trị bỏng cho mẹ Tề.
Mẹ Tề nhìn Yến Nghiêu đang cúi đầu chăm chú cẩn thận bôi thuốc cho mình, nhất thời không biết nên nói gì. Vừa rồi bà còn liên tục chất vấn người ta, bây giờ người ta lại hết lòng chăm sóc bà như vậy.
Thế là, Mẹ Tề có chút áy náy nói: “Cơm nước chắc không nấu được nữa rồi, hay để bác mời hai đứa ra ngoài ăn nhé.”
“Không sao đâu bác, rau dưa cũng chuẩn bị xong cả rồi. Bác cứ nghỉ ngơi đi ạ, cháu biết nấu ăn.” Yến Nghiêu vừa nói vừa bôi thuốc, nhẹ nhàng thổi lên tay bà. Lớp thuốc mỡ mát lạnh khiến tay mẹ Tề dễ chịu hơn một chút.
Lúc Tề Hám quay về thì thấy mẹ đang ngồi một mình trên sô pha, anh liền hỏi: “Sao thế mẹ?”
“Có chút sự cố nhỏ, mẹ bị bỏng tay một chút.”
“Để con xem.” Tề Hám sải bước tới, xem xét vết thương. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn, anh bảo mẹ cứ ngồi yên nghỉ ngơi rồi đi vào bếp, thấy Yến Nghiêu đang xào rau.
“Nói chuyện xong rồi à?” Tề Hám chủ động mở lời hỏi.
Yến Nghiêu vội gật đầu: “Bác không sao đâu, em bôi thuốc cho bác rồi.”
“Lát nữa hai chúng ta nói chuyện,” Tề Hám đặt chai xì dầu vừa mua bên cạnh chai cũ vẫn còn nửa chai.
“Vâng.” Yến Nghiêu nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng có chút bối rối, không biết phải làm sao.
Yến Nghiêu nấu rất nhanh. Suốt bữa cơm, cậu không hề chen ngang, chỉ nghiêm túc trả lời mỗi khi mẹ Tề thỉnh thoảng hỏi vài câu. Ăn xong, Tề Hám dọn bát đũa vào máy rửa bát, trong khi mẹ Tề ở bên cạnh tấm tắc khen Yến Nghiêu nấu ăn ngon khiến cậu ngượng đến đỏ cả tai.
Mẹ Tề đến nói riêng với Tề Hám: “Dạo này bố con cũng nói với mẹ nhiều rồi. Thôi thì mẹ cũng không bận tâm nữa, con thích con trai thì cứ thích thôi.”
Tề Hám biết sớm muộn gì bà cũng sẽ thay đổi ý định, nên gật đầu nói: “Vâng. Tay mẹ bị thương rồi, chiều nay đừng đến lớp nữa.”
Mẹ Tề từ chối: “Thế không được, mẹ có đạo đức nghề nghiệp. Hơn nữa mẹ ở đây nó lại như ngồi trên đống lửa, mẹ không làm phiền hai đứa nữa.” Bà cũng là người bướng bỉnh, không nghe khuyên can, xách túi chào một tiếng rồi đi thẳng. Căn nhà rộng lớn tức thì chỉ còn lại hai người họ.
Yến Nghiêu lập tức căng thẳng hơn hẳn. Cậu ngồi thẳng lưng, hai tay siết chặt lấy phần vải quần trên đầu gối. Tề Hám thản nhiên móc hộp thuốc trong túi ra, dùng một tay gõ nhẹ cho một điếu trồi lên rồi cúi đầu ngậm lấy. Anh không tìm thấy bật lửa nên cũng không châm, chỉ lấy một chai dầu thuốc từ trong hộp y tế ra, nói với Yến Nghiêu: “Lại đây.”
Nghe anh gọi, Yến Nghiêu đứng dậy, lật đật chạy lại. Tề Hám vừa vặn nắp chai vừa ngậm điếu thuốc, hất cằm ra hiệu. Yến Nghiêu lập tức xắn hai bên tay áo lên, để lộ vết hằn bầm tím trên cổ tay.
Tề Hám cầm chai dầu, dùng viên bi lăn ở miệng chai day đi day lại trên vết thương của cậu. Yến Nghiêu nhìn Tề Hám đang cụp mắt tập trung, liền mở lời giải thích trước: “Anh, tối qua em thật sự không say, em nhớ hết những gì mình đã nói.”
Say hay không say đối với Tề Hám cũng như nhau cả. Một khi đã uống rượu, con người không còn giữ được lý trí tuyệt đối nữa.
“Anh, em cũng biết lỗi rồi, anh đừng giận nữa, bảo em làm gì cũng được ạ.” Yến Nghiêu nhìn động tác chậm rãi rồi lại nhìn mặt anh, cố gắng đoán xem cảm xúc của Tề Hám qua vẻ mặt.
“Vậy nói xem, bản thân đã sai ở đâu?” Tề Hám ngậm điếu thuốc lệch một bên, giọng có hơi ngọng nghịu nhưng vẫn đủ rõ ràng.
Yến Nghiêu tự mình liệt kê từng tội một, không hề biện minh, chỉ trình bày sự thật: “Em không nên không nghe lời anh, đã động tay động chân với gã kia; không nên uống say; không nên nhân lúc anh không có ở đó mà lén xem điện thoại của anh; không nên nói năng linh tinh, và không nên… cưỡng hôn anh.”
Khi câu cuối cùng vừa thốt ra, Tề Hám khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý. Yến Nghiêu cảm nhận được lực tay của Tề Hám có phần mạnh hơn, yết hầu cậu trượt lên xuống mấy lần, càng lúc càng căng thẳng.
“Nghĩ lại xem,” Tề Hám lơ đãng nói.
“Em sai ở chỗ… không nên chọc thủng lớp giấy cửa sổ*,” Yến Nghiêu lại nói.
(Chú thích: “Chọc thủng lớp giấy cửa sổ” (捅破窗户纸) là một thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ việc nói rõ, làm rõ một mối quan hệ mập mờ, vượt qua ranh giới cuối cùng.)
Lực tay của Tề Hám lại càng mạnh hơn. Anh tiếp tục: “Cậu nghĩ lại đi.”
Lông mi Yến Nghiêu run rẩy. Nhìn vẻ mặt của Tề Hám vẫn bình thản như vậy, cậu càng chẳng biết tối qua mình còn làm gì khiến anh nổi giận nữa không. Cậu cảm thấy Tề Hám vừa khoan dung lại vừa nghiêm khắc, cứ bắt cậu phải suy nghĩ mãi, nhưng lại không cho cậu biết rốt cuộc bản thân đã sai ở đâu.
“Em… em…” Yến Nghiêu lắp bắp, rất sợ lại nói sai điều gì đó khiến anh không vui.
Bôi thuốc xong, Tề Hám đậy nắp chai lại rồi cúi người đặt vào hộp thuốc, nói: “Đây là kết quả sau một đêm suy nghĩ của cậu đấy à?”
Yến Nghiêu vẫn giơ hai tay lên, đầu óc tạm thời không thể nghĩ thông được, đành nói: “Anh ơi, anh nói cho em biết đi, em nhất định sẽ sửa đổi.”
Tề Hám tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách rồi cúi đầu nhìn thanh niên. Hai tay Yến Nghiêu đang chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, chợt ngửi thấy một mùi hương ô mai thoang thoảng.
Cậu không biết mùi hương ấy tỏa ra từ đâu, muốn tìm nhưng lại không thấy. Mãi cho đến khi nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Tề Hám, thấy điếu thuốc anh đang ngậm nơi khóe miệng, cậu mới nhận ra đó là mùi hương bên trong điếu thuốc của anh.
Cậu không tài nào nghĩ ra được rốt cuộc mình đã sai ở đâu nữa, cũng không thể suy nghĩ thêm được gì. Đại não một mảnh hỗn loạn, thứ vương vấn nơi chóp mũi chỉ còn lại hương ô mai thoang thoảng, cùng với mùi hương lạnh lẽo, độc đáo nhưng lại khiến người ta an lòng trên người Tề Hám.
Tề Hám hỏi cậu: “Đau không?”
Yến Nghiêu ngây người lắc đầu: “Không đau.”
“Không đau sao?” Tề Hám hỏi vặn lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.
Ý chí Yến Nghiêu không vững, thấy anh có vẻ không hài lòng thì vội vàng đổi ý: “Đau… đau ạ.”
Ngay sau đó, Tề Hám lùi lại một khoảng cách an toàn. Anh dùng hai tay nắm lấy hai cổ tay đối phương, đầu ngón tay khẽ dùng sức ấn lên vết bầm. Yến Nghiêu nghe thấy Tề Hám lại dùng chất giọng lạnh nhạt quen thuộc của mình để nói: “Đau mới đúng, không đau thì làm sao mà nhớ lâu được?”
Yến Nghiêu cảm nhận được lực tay người đàn ông đang dần siết chặt, nhưng cậu không để tâm, chỉ si mê nhìn anh, nói: “Anh ơi, em nhớ những lời em nói tối qua. Em đã nói em thích anh, em sẽ không cưới con gái, cũng sẽ không phản bội hay rời xa anh.”
Tề Hám vẫn nắm chặt cổ tay cậu, lực đạo không hề giảm, thản nhiên đáp: “Ồ, tôi cũng nhớ.”
“Anh, anh… anh có nguyện ý ở bên em không? Em cái gì cũng biết làm, cái gì không biết cũng có thể học. Anh bảo em làm gì em sẽ làm nấy, tuyệt đối sẽ không cãi lời anh nữa đâu.” Ánh mắt Yến Nghiêu trở nên khao khát, đầy ắp mong chờ, giọng điệu chân thành mà nghiêm túc.
Tề Hám nhìn vào mắt cậu, khóe miệng khẽ cong lên: “Được thôi.”
Yến Nghiêu vẫn mải mê nói tiếp: “Em biết nấu cơm, biết làm việc nhà, lúc anh viết nhạc em cũng sẽ không làm phiền, khi làm gì cũng sẽ báo cáo với anh… C… Cái gì ạ?”
Cậu sững sờ, chỉ nhớ loáng thoáng là đã nghe thấy Tề Hám nói “được”, bèn vội hỏi lại: “Anh vừa mới đồng ý ạ?”
Tề Hám nhìn cậu không nói gì, khóe miệng vương một nụ cười có phần ý vị, một biểu cảm không giống với anh thường ngày. Yến Nghiêu không thấy nét phủ nhận trong ánh mắt anh, cũng chẳng màng đến tay mình nữa, cả người dựa hẳn vào Tề Hám, hỏi lại một lần nữa: “Thật không ạ? Anh đồng ý rồi sao?”
“Ừ, đồng ý rồi.” Tề Hám buông tay Yến Nghiêu ra, cho cậu một câu trả lời chắc chắn.
Ngay khi người đàn ông vừa dứt lời, đầu óc Yến Nghiêu lập tức trở nên thông suốt. Cậu không thể chờ đợi thêm, vội vàng ôm chầm lấy anh, lồng ngực hai người áp sát, mặt kề mặt. Yến Nghiêu cẩn thận ghé sát đến bên môi người đàn ông, hơi nghiêng đầu, khẽ động chóp mũi để ngửi mùi hương từ điếu thuốc kia. Và quả nhiên, cậu lại ngửi thấy mùi ô mai thoắt ẩn thoắt hiện.
“Chúng mình có thể hôn được không ạ? Anh ơi.” Giọng Yến Nghiêu hơi run lên.
Tề Hám không nói gì, dùng hai ngón tay gạt điếu thuốc ra. Tay còn lại của anh vịn vào bên hông thanh niên tiến về phía trước hai bước. Yến Nghiêu theo đó loạng choạng lùi lại, lưng dưới chạm vào cạnh bàn. Ngay sau đó, nụ hôn của Tề Hám rơi xuống. Yến Nghiêu nếm được vị ô mai quyện cùng chút nicotin nồng đượm.
Hóa ra, thuốc lá của Tề Hám có vị này…
“Đưa lưỡi ra.” Môi Tề Hám khẽ rời đi một chút, tay bấm nhẹ vào eo cậu ra lệnh.
Đầu óc Yến Nghiêu mụ mị. Cậu hé miệng, dò dẫm đưa một chút đầu lưỡi ra, đuổi theo để đáp lại nụ hôn. Môi lưỡi mềm mại ẩm ướt quấn quýt lấy nhau. Nụ hôn của Tề Hám rất mãnh liệt. Anh khẽ nheo mắt nhìn Yến Nghiêu đang nhắm nghiền hai mắt.
Yến Nghiêu trông rất chuyên chú, đang nghiêm túc đón nhận nụ hôn. Thanh niên xúc động đưa một tay lên ôm lấy má Tề Hám, tay còn lại thì không chịu nổi mà phải bám ngược vào mép bàn. Tề Hám vươn tay qua người cậu, chống lên bàn để giam người lại giữa hai tay mình. Lưỡi anh tiến vào khoang miệng Yến Nghiêu, lướt nhẹ qua vòm họng trên của đối phương. Hơi thở của Yến Nghiêu tức thì trở nên nặng nề và gấp gáp. Thiếu dưỡng khí khiến đầu óc cậu mê man, tứ chi bủn rủn.
“Hít thở nào.” Tề Hám kết thúc nụ hôn, thu tay lại, trở về với vẻ mặt thường ngày.
Lời tác giả:
Tôi cảm thấy sẽ có người giống như Yến Nghiêu, không hiểu tại sao Tề Hám lại nổi giận, nên đặc biệt giải thích ở đây.
Tề Hám là một người rất quy củ, nghiêm túc, có ý thức về ranh giới rất mạnh mẽ. Anh ấy đặt ra một giới hạn cho tất cả các mối quan hệ. Ví dụ trong mối quan hệ bạn bè, những hành động tiếp xúc cơ thể như khoác vai bá cổ là nằm trong giới hạn cho phép của anh. Trước đó, khi đang trong mối quan hệ mập mờ với Yến Nghiêu, việc nắm tay, ôm cũng nằm trong phạm vi anh quy định. Tuy nhiên, hôn và những hành vi sâu hơn nữa chỉ có thể xảy ra trong mối quan hệ “bạn trai”.
Điểm mấu chốt khiến anh tức giận là Yến Nghiêu rõ ràng biết anh có ý thức ranh giới rất mạnh nhưng vẫn làm rất nhiều chuyện vượt quá giới hạn. Vì vậy, anh cảm thấy Yến Nghiêu đang thăm dò giới hạn cuối cùng của mình nên có chút bực bội, bởi vì Yến Nghiêu đã mất đi sự tự chủ, không nghe lời và vượt ra khỏi tầm kiểm soát.