Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 53

Nghe anh nói vậy, Yến Nghiêu phải chống nửa người lên bàn hít sâu thở đều, một lúc lâu sau mới lấy lại được hơi. Cậu lại rướn người tới vòng tay qua cổ Tề Hám, thì thầm: “Anh ơi, anh hôn em thêm cái nữa đi.”

So với vẻ mất bình tĩnh của Yến Nghiêu, nom Tề Hám điềm tĩnh hơn nhiều, vẫn vân đạm phong khinh như không, chẳng khác ngày thường là mấy. Anh không đáp lại lời thỉnh cầu của cậu mà đưa tay vuốt dọc từ gáy xuống tận xương cụt, nhìn cơ thể Yến Nghiêu lại mềm nhũn ra, ánh mắt lại trở nên mơ màng như vừa rồi.

“Có người đến,” Tề Hám nói rồi rụt tay về.

Yến Nghiêu vẫn còn đang mơ màng, đầu óc ngơ ngác hỏi: “Gì ạ?”

Ngay sau đó, tiếng chuông cửa vang lên. Tề Hám liếc nhìn ra cửa chính rồi bảo cậu: “Chỉnh trang lại đi,” sau đó đi ra mở cửa. Bên ngoài là ba người Ân Dã.

Ân Dã xách hai chai rượu, nghênh ngang bước vào, nói: “Chà, đại minh tinh có khác, còn phải giao hàng tận nơi cơ đấy.”

“Hôm qua không rảnh,” Tề Hám nói, thuận tay nhận lấy chai rượu từ tay y rồi đặt sang bên cạnh.

   

Cao Thanh và Lâm Băng đứng sau lưng cũng lách vào. Tề Hám tìm cho họ mấy đôi dép lê dùng một lần để thay.

“Vãi! Sao chú em lại ở đây? Tối qua không về nhà à?” Cao Thanh vừa thay xong dép, vừa bước vào đã thấy Yến Nghiêu đứng một mình sừng sững giữa phòng khách, sắc mặt không tốt cho lắm, cứ như bị ai nợ tám triệu tệ vậy.

Giọng điệu của Yến Nghiêu còn khó chịu hơn cả sắc mặt: “Không.”

“Ngồi đi, uống trà không?” Tề Hám mời họ ngồi xuống nghỉ. Cao Thanh đưa giỏ hoa quả xách trong tay qua, Tề Hám đang định cầm vào bếp rửa thì Yến Nghiêu đã nhanh hơn một bước, đón lấy: “Để em rửa cho.”

Cao Thanh liếc cậu một cái khó hiểu rồi ngồi xuống cạnh Lâm Băng. Lâm Băng đặt hộp trà quà trên tay lên bàn cà phê, mỉm cười nói: “Uống cái này đi, em đặc biệt mua đấy, thơm lắm.”

Tề Hám ngồi vào ghế chủ vị, cười với cô: “Được, cảm ơn em.”

Lâm Băng “Ái chà” một tiếng, xua tay lia lịa: “Em mới phải cảm ơn anh ấy chứ.”

Hộp quà được mở ra. Ân Dã phụ giúp dọn dẹp bộ ấm trà bên cạnh, còn Tề Hám thì đun một ấm nước, thuần thục cạy bánh trà rồi pha trà. Cao Thanh nhìn động tác của anh, cau mày, hiếm khi lại im lặng không nói một lời.

Yến Nghiêu bưng đĩa hoa quả đã rửa sạch ra, ngồi sát vào cạnh Tề Hám, tay gần như dính chặt vào cánh tay anh.

   

Ân Dã nhìn Tề Hám, hỏi: “Này, sáng nay tôi xem Weibo của cậu, thấy dư luận khá hơn rồi đấy. Thịnh Minh Ngôn vẫn chưa đăng bài à? Bên đó không xử lý khủng hoảng truyền thông nữa à?”

Tề Hám đặt một tách trà nhỏ trước mặt y, nói: “Kệ hắn đi.”

Cao Thanh vẫn im lặng, ánh mắt hắn dời sang người Yến Nghiêu. Cái kiểu ăn mặc kín cổng cao tường thế này! Hoàn toàn không phải phong cách của cậu ta! Hơn nữa, lúc nãy khi Yến Nghiêu đặt đĩa hoa quả xuống, tay áo có trượt lên để lộ một vệt bầm tím rất rõ trên cổ tay!!!

Trời đất quỷ thần ơi! Cặp gay gay này rốt cuộc đã làm ra loại chuyện gì bại hoại thuần phong mỹ tục thế này?! Cao Thanh không hiểu nổi, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm hai người họ.

Tề Hám vẫn thản nhiên như không, đặt hai chén trà trước mặt hắn và Lâm Băng. Cao Thanh nheo mắt, gằn từng chữ: “Hai đứa bây… tối qua đã làm gì?”

Tề Hám chỉ nhàn nhạt liếc đối phương một cái, nhưng Yến Nghiêu đã lên tiếng trước: “Bọn em đang hẹn hò.”

Lời này của cậu chẳng khác nào sét đánh ngang tai, giáng một đòn chí mạng xuống người Cao Thanh, khiến hắn choáng váng đến đứng hình.

Cao Thanh há miệng định nói gì đó rồi lại thôi, trông như muốn nói rất nhiều nhưng lại chẳng thốt nên lời. Ngược lại, Lâm Băng ngồi bên lại tỉnh bơ vỗ tay hai cái, nói: “Chúc mừng, chúc mừng.”

Ân Dã không có phản ứng gì quá lớn, chỉ liếc nhìn hai người họ mấy lần. So với chuyện này, y càng muốn nói: “Khoan đã, vậy bây giờ chỉ còn lại mình tôi là cô đơn lẻ bóng thôi à?”

   

Lâm Băng bật cười ha hả, hỏi có cần giới thiệu cho anh ta không, Ân Dã chỉ thở dài rồi nói thôi cứ để tùy duyên.

Mấy người họ ngồi lại trò chuyện một lúc, sau đó Ân Dã dẫn Cao Thanh và Lâm Băng ra ngoài dạo quanh thành phố A. Tề Hám không đi cùng vì Yến Nghiêu đã xin nghỉ phép để đến đây, cho nên cậu phải bắt kịp chuyến bay trong ngày để trở về.

Yến Nghiêu thu dọn đồ đạc của mình vào túi, ngón tay mân mê chiếc cúc trên áo khoác của Tề Hám, luyến tiếc nói: “Không muốn về đâu…”

Tề Hám cúi đầu nhìn cậu. Hàng mi chàng trai trẻ rũ xuống che đi đôi mắt trông càng thêm phần đáng thương. Nhưng đáng thương cũng vô dụng, đến lúc phải đi thì vẫn phải đi.

Tề Hám lấy chìa khóa xe, bảo cậu: “Nhanh lên.”

Trên đường lái xe ra sân bay, Yến Nghiêu hỏi anh: “Anh ơi, anh ăn Tết xong sẽ quay lại ngay chứ?”

Thấy Tề Hám gật đầu, thế là dáng vẻ của Yến Nghiêu lại càng thêm tội nghiệp: “Nhất định phải về nhanh nhé.”

Tề Hám lái xe vừa vững vừa nhanh, chẳng mấy chốc đã đến sân bay. Anh dừng xe, ra hiệu cho cậu mau xuống, nhưng Yến Nghiêu lại vờ như không thấy, ngón tay gãi nhẹ lên cửa kính xe, nói: “Cửa sổ này của anh dán phim rồi, bên ngoài không nhìn vào trong được đâu.”

Câu này chính là một lời ám chỉ rõ như ban ngày. Tề Hám liếc nhìn đồng hồ, nhắc nhở cậu: “Sắp không kịp rồi đấy.”

   

Yến Nghiêu nhìn anh, nói tiếp: “Mình có thể hôn nhau 5 phút.”

Nhìn cái vẻ kiên trì không lay chuyển của đối phương, xem ra nếu không hôn một cái thì chắc chắn thằng nhóc này sẽ không chịu đi. Tề Hám liếc cậu một cái, một tay tháo dây an toàn, tay kia ngoắc nhẹ về phía cậu. Yến Nghiêu lập tức trèo từ ghế phụ sang, d*ng ch*n ngồi trên đùi anh.

Dây an toàn được thu lại, Tề Hám dùng một tay giữ lấy gáy cậu. Lần này Yến Nghiêu không đợi anh lên tiếng mà đã tự giác hé môi, tiếp nhận sự xâm chiếm của anh trong khoang miệng rồi lại vội vã đáp lại.

Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, tóc, hơi thở, môi lưỡi của cả hai quấn quýt vào nhau. Tiếng th* d*c không thể kìm nén của Yến Nghiêu khẽ lọt vào tai Tề Hám.

“Đừng động đậy,” Tề Hám dùng tay còn lại giữ lấy một bên đùi của cậu, giọng điệu bình tĩnh cảnh cáo.

Yến Nghiêu đang cọ nhẹ lập tức dừng động tác lại, nhưng vẫn tiếp tục dán môi mình lên.

Tay Tề Hám trượt từ sau đầu xuống gáy Yến Nghiêu, sau đó giữ lấy gáy cậu kéo ra. Yến Nghiêu đành phải buông lỏng, hai tay vẫn choàng qua cổ anh, rướn người muốn hôn tiếp. Tề Hám lấy chiếc túi đặt trước ngực cậu, nói: “Hết 5 phút rồi.”

Động tác của Yến Nghiêu bị cắt ngang, cậu thở hổn hển l**m đôi môi hãy còn ướt át rồi nhìn anh người yêu, ánh mắt vô cùng ngây thơ. Tề Hám đành phải giơ tay vỗ vào bên hông cậu một cái, nhắc nhở: “Chạy đi.”

   

Cái vỗ này khiến Yến Nghiêu bừng tỉnh, cậu giật mình “a” một tiếng, vừa ôm túi trèo xuống khỏi người anh vừa nói: “Anh phải về sớm đấy nhé!”

Tề Hám mở cửa xe cho cậu. Yến Nghiêu vừa xuống xe lại rướn người qua hôn chụt lên má anh một cái, vẫy tay chào: “Tạm biệt anh ạ!”

Cuối cùng cậu cũng chạy đi. Tề Hám nhìn bóng lưng thanh niên nhanh chóng đi vào sân bay rồi mất hút, anh cài lại dây an toàn, lái xe về nhà.

Về đến nhà, Tề Hám mới có thời gian xem điện thoại. Tối qua sau khi đăng bài đính chính, anh cũng không xem nhiều. Từ Tri Hàn là người đi đầu chia sẻ lại bài viết, sau đó rất nhiều ca sĩ lớn nhỏ từng hợp tác cũng chia sẻ theo, thậm chí còn nhắn tin WeChat hỏi thăm tình hình của Tề Hám ngỏ ý muốn hợp tác.

Chiều hướng dư luận phía Tề Hám đã tốt lên hẳn, xét cho cùng thì Từ Tri Hàn là một ca sĩ có thực lực lại đông fan, việc y và các nghệ sĩ khác cùng đứng về phía Tề Hám đã khiến fan của họ đương nhiên sẽ qua giúp đỡ xông pha nơi tuyến đầu.

Ngược lại, Thịnh Minh Ngôn vẫn im hơi lặng tiếng. Bài đăng Weibo gần nhất của hắn vẫn là từ nửa tháng trước. Tại khu bình luận, những bình luận đứng đầu đều là từ tối qua với rất nhiều lời chất vấn.

Bên dưới các chủ đề nóng còn có rất nhiều bạn học cũ không biết từ đâu xuất hiện lên tiếng bênh vực anh, độ thảo luận cũng rất cao. Tề Hám gọi điện cho Tạ Trục, hỏi có phải cậu ta tìm họ không.

Tạ Trục có vẻ rất mơ hồ, cậu ta bận đến mức còn không biết Tề Hám đã đăng bài đính chính, liền nói: “Không có, cậu nói tôi mới biết. Giờ tôi lên Weibo xem ngay đây.”

   

Nghe vậy, Tề Hám liền chuyển sang tài khoản QQ cũ để xem thử, bên trong hầu hết đều là thầy cô và bạn học cũ. Anh vừa đăng nhập đã thấy mấy tin nhắn từ một tuần trước do vài người bạn học cũ gửi tới hiện lên, đại khái là họ nghe có người nói Tề Hám sắp làm sáng tỏ mọi chuyện. Họ vẫn còn giữ liên lạc của những người bạn khác, nếu cần thì cứ nói một tiếng.

Khi Tạ Trục nói không phải mình, Tề Hám biết ngay là Yến Nghiêu làm. Ngoài những người bạn học cũ ra, chỉ có cậu mới có số QQ từ hơn mười năm trước của anh. Hẳn là Yến Nghiêu đã vào phần bình luận trong các bài đăng của anh để lần lượt gửi lời mời kết bạn với những người này. Đa số mọi người đều đã không còn dùng những tài khoản từ lâu như vậy nữa, chẳng biết Yến Nghiêu đã phải gửi bao nhiêu lời mời kết bạn mới tìm được vài người ít ỏi đó.

Tề Hám nhấn vào người bạn mới có biệt danh là Y để avatar hình một chú chim, tiếp theo vào xem qua trang cá nhân trên QQ của đối phương.

Bài đăng gần nhất là từ một tuần trước.

Y: Em đoán là sẽ có người thấy được bài đăng này. Vậy nên, anh ơi, lâu như vậy rồi, anh đã thích em thêm chút nào chưa?

Bình Luận (0)
Comment