Sắp đến Tết, học sinh đã được nghỉ đông, mẹ Tề cũng được nghỉ sớm theo. Bà ở nhà với Tề Hám được ba ngày buồn chán đến độ sắp mọc nấm trên đầu. Không thể ở yên một chỗ, bà đành ra ngoài, trong lòng không tài nào hiểu nổi làm sao Tề Hám có thể ru rú trong phòng làm việc từ sáng đến tối như vậy.
Mấy ngày nay Tề Hám chỉ ở trong phòng làm việc để lục lại kho nhạc cũ. Hễ bên nào muốn hợp tác nói ra yêu cầu là anh đều có thể tìm trong kho sáng tác của mình một bài rồi chỉnh sửa lại một chút. Anh vốn làm việc rất hiệu quả và nhanh chóng, dù có nhiều đối tác cùng lúc cũng có thể xoay xở một cách dễ dàng.
Anh file nén từng bài hát lại, gửi đến các hòm thư cá nhân và công ty khác nhau, đồng thời liên tục chia sẻ các bài hát khác nhau lên Weibo.
Tài khoản chính thức của một anti-fan bình luận bên dưới Weibo của Tề Hám: “Tên Tề Hám này cuối cùng đớn quá hóa điên rồi à? Một ngày chia sẻ những tám bài hát?”
Không rõ là do khâu xử lý khủng hoảng truyền thông của Thịnh Minh Ngôn có vấn đề, hay bởi cô gái kia đã hủy hôn và không giúp hắn nữa mà phía bên đó mãi không đưa ra thông báo nào, đến lúc bị khởi kiện cũng rất im ắng.
Luật sư của đối phương tìm đến hỏi liệu có thể bồi thường để rút đơn kiện không, nếu được thì sẽ soạn hợp đồng ngay bây giờ. Tề Hám nói dù phía Thịnh Minh Ngôn có bồi thường đến khuynh gia bại sản cũng không đủ. Vị luật sư sốt ruột đến toát mồ hôi, lại hỏi vậy rốt cuộc có thể bồi thường được không? Tề Hám đáp lại: “Thịnh Minh Ngôn không có miệng à? Bảo hắn tự đến đây mà nói.”
Thế là Thịnh Minh Ngôn tự mình tìm đến, thái độ rất hạ mình, giọng nói cũng rất nhỏ: “Anh Tề, tôi xin lỗi.”
Tề Hám im lặng, chờ hắn nói tiếp.
Thịnh Minh Ngôn không nói gì thêm, lưng còng xuống, hai đầu gối khuỵu xuống rồi quỳ sụp dưới đất, cúi gằm đầu. Vị luật sư đứng bên cạnh nhìn hành động của Thịnh Minh Ngôn mà không biết phải nói gì, chỉ biết kẹp cặp tài liệu, cẩn trọng liếc nhìn Tề Hám.
Tề Hám nhìn cái bộ dạng muốn vứt bỏ cả lòng tự trọng nhưng lại không nỡ của hắn bèn lùi chân phải về sau một bước nhỏ, định xoay người rời đi thì ống quần bỗng bị níu chặt lại. Anh nghiêng người, cúi mắt nhìn Thịnh Minh Ngôn đang quỳ rạp dưới đất, tay nắm chặt lấy ống quần mình. Thịnh Minh Ngôn nghẹn ngào nói: “Anh Tề, tôi thật sự không thể vào tù được đâu, anh biết bố mẹ tôi đã lớn tuổi, sức khỏe lại không tốt, cần người chăm sóc. Nếu tôi vào đó rồi thì họ phải làm sao?”
Tề Hám rút chân về. Sợ anh từ chối, Thịnh Minh Ngôn lại lê gối tiến thêm một bước. Hắn gục cả nửa người trên xuống đất, tiếp tục van xin: “Anh tha cho tôi có được không? Tôi sẽ đền bù tất cả cho anh, không đủ thì tôi sẽ đi vay! Tôi nhất định sẽ bồi thường cho anh mà…”
“Tôi đã cảnh cáo cậu rồi.” Giọng Tề Hám rất lạnh.
“Tôi biết, tôi biết cả mà, là do tôi tự làm tự chịu.” Thịnh Minh Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Cuối cùng, Tề Hám cũng chọn cách buông tha cho hắn. Anh nhìn sang vị luật sư đang đứng bên cạnh với vẻ thấp thỏm không yên, nói: “Soạn hợp đồng đi.”
Thấy anh đã nới lỏng, vị luật sư liền vâng dạ đáp lời, mở máy tính ra bắt đầu soạn thảo ngay tại chỗ.
Vị luật sư làm việc rất hiệu quả, Tề Hám ngồi bên cạnh xem đối phương soạn xong toàn bộ. Sau khi cả Tề Hám và luật sư của anh đều xác nhận không có sai sót, hợp đồng liền được in ra để ký kết. Thịnh Minh Ngôn cũng cam kết sẽ vĩnh viễn không bao giờ động đến âm nhạc hay viết lách nữa, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh.
Tề Hám không hứng thú với tương lai của hắn. Thịnh Minh Ngôn đã chuyển toàn bộ tài sản cá nhân có thể lưu động ngay lúc đó qua cho anh, phần còn lại dù hắn có đi vay hay đi mượn thì cũng không quan trọng, tóm lại trên giấy trắng mực đen của hợp đồng đã ghi rõ phải bồi thường toàn bộ trong vòng một tháng.
Giải quyết xong chuyện của Thịnh Minh Ngôn, Tề Hám hiếm hoi được rảnh rỗi hai ngày, bèn chủ động hẹn mẹ đi mua sắm.
Sau khi về, Yến Nghiêu có chuyển cho Tề Hám một khoản tiền không nhỏ, nhờ anh mua giúp chút quà cho bố mẹ. Tề Hám nói không cần, khiến Yến Nghiêu ở đầu dây bên kia cuống đến mức vò đầu bứt tai.
“Thế thì thất lễ quá… Em cứ nghĩ đến vẻ mặt của bác gái hôm đó lúc nhìn thấy em là lại muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong.”
“Mẹ nói em rất tốt.”
“Thật không anh??? Bác nói về em thế nào ạ?”
“Ngoan ngoãn, rất có hiếu.”
Nghe được những lời nhận xét tích cực về mình, Yến Nghiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tề Hám vẫn không nhận khoản tiền đó.
Tề Hám nói sẽ đưa mẹ đến tiệm vàng chọn trang sức, nhưng mẹ Tề từ chối: “Không cần đâu, mẹ đi dạy hằng ngày cũng có đeo được đâu.”
Tề Hám dứt khoát nói: “Vậy để khi nào nghỉ lễ thì đeo. Mẹ đừng phụ tấm lòng của người ta.”
Anh đã nói đến nước này, mẹ Tề đành phải vào tiệm chọn một sợi dây chuyền không quá nổi bật. Thấy bà liếc nhìn chiếc vòng tay bên cạnh thêm một cái, Tề Hám liền mua cả hai khiến bà đứng bên cạnh chỉ biết xoa trán.
Hai mẹ con lại vào tiệm đồng hồ dạo một vòng. Bố Tề làm trong cơ quan nhà nước nên càng không thể đeo đồ xa xỉ, mẹ Tề đứng bên chọn cho ông một chiếc có giá cả phải chăng, kiểu dáng chừng mực.
“Bà ơi! Chú ơi!” Tiếu Nhạc Hân vừa gọi vừa chạy tới từ phía sau. Cô bé chạy nhanh quá suýt nữa thì không phanh kịp mà trượt ngã trên sàn nhà trơn bóng, may mà Tề Hám đã vươn tay ra đỡ lấy, giúp cô bé đứng vững.
Mẹ Tề vuốt lại phần tóc mái lộn xộn cho cô bé, suýt nữa thì bị phen hú vía vừa rồi của cô bé dọa cho hết hồn, bà nói: “Chạy nhanh thế làm gì?”
“Tại thấy bà nên con vui quá ạ!” Tiếu Nhạc Hân dẻo miệng đáp.
Xem ra những lời Tề Hám nói trước đây, cô bé đều đã nghe lọt tai. Tâm trạng đã hồi phục khá tốt, cũng đã nghĩ thông suốt rằng Tề Hám nói những lời đó là thật lòng muốn tốt cho mình.
Tiếu Nhạc Hân đã để dành được một ít tiền tiêu vặt, định mua cho bố một món quà Tết. Cô bé ghé sát vào tủ kính, mắt không chớp nhìn chằm chằm những chiếc đồng hồ đang được trưng bày bên trong.
Tề Hám thấy bộ dạng này của cô bé thì có chút buồn cười, nói: “Bố cháu sẽ không đeo đồng hồ trong tủ này đâu.”
Tiếu Nhạc Hân “chậc” một tiếng, bất bình nói: “Cháu làm gì có nhiều tiền tiêu vặt đến thế! Vả lại, chỉ cần là quà cháu tặng thì bố sẽ thích và sẽ đeo thôi.”
Tề Hám “ừm” một tiếng, chỉ cho cô bé một mẫu đồng hồ. Tiếu Nhạc Hân xem qua, thấy anh chọn rất đẹp nên bảo nhân viên gói lại. Tề Hám sang quầy khác chọn thêm một chiếc đồng hồ nữ tinh xảo, thanh toán chung với chiếc mẹ anh vừa chọn rồi tặng nó cho Tiếu Nhạc Hân.
Tiếu Nhạc Hân mừng rỡ xen lẫn ngạc nhiên nhận lấy: “Cái này là…?”
Tề Hám giơ tay xoa nhẹ đầu cô bé, giọng ôn hòa: “Quà Tết cho một cô bé ngoan.”
Mắt Tiếu Nhạc Hân lập tức sáng như sao: “Chú ơi, lần sau cháu có thể tình cờ gặp chú ở đâu nữa ạ?”
“Không dễ vậy đâu, ăn Tết xong chú về lại thành phố B rồi,” Tề Hám rụt tay về.
Tiếu Nhạc Hân trông có vẻ hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại lại thấy có gì đó không đúng: “Chú có bạn trai rồi đúng không ạ?”
Thấy Tề Hám gật đầu, cô bé khoanh tay suy nghĩ xem nên xưng hô thế nào, nhưng nghĩ mãi không ra nên đành nói liều: “Lần sau có dịp thì chú đưa… thím về cho cháu gặp mặt với nhé.”
Tề Hám bật cười: “Có cơ hội thì được thôi.”
Sau khi chào tạm biệt hai mẹ con, Tiếu Nhạc Hân lại chạy đi mất. Hy vọng lần này cô bé sẽ không bị ngã.
Bố Tề được nghỉ lễ, khi nhận được chiếc đồng hồ và biết đó là quà của đứa“con dâu” chưa từng gặp mặt, ông cười rất vui. Ông vốn không quan tâm Tề Hám quen loại bạn trai nào, chỉ cần bản thân anh thấy tốt là được.
Dịp Tết, Tề Hám đưa bố mẹ ra ngoài ăn Tất niên cho đỡ phải bày vẽ nấu nướng. Đã mấy năm rồi cả nhà họ không được đón năm mới cùng nhau. Ăn tối xong, Tề Hám lại lái xe đưa họ đến khu vực cho phép đốt pháo hoa để chơi một lúc.
Đúng lúc đó, Yến Nghiêu gọi video tới, mắt cậu sáng lấp lánh. Phía bên kia cũng đang đốt pháo hoa nên cậu phải nói thật to: “Anh ơi, chúc mừng năm mới ạ!”
Bên Tề Hám hơi tối, ánh sáng từ những đợt pháo hoa chập chờn chiếu lên gương mặt anh. Anh đáp: “Chúc mừng năm mới. Em có bận không?”
Yến Nghiêu lắc đầu: “Không bận, nhưng phải ở nhà trông nom. Năm nay không có hoạt động gì nhiều, dù sao thì thả đèn trời Khổng Minh cũng đâu phải năm nào cũng được cho phép.”
Nhắc đến đèn trời, cậu lại bổ sung một câu: “Chúng mình quen nhau cũng hơn một năm rồi.”
“Ừm.” Giọng Tề Hám qua điện thoại có chút rè, Yến Nghiêu đành phải ghé sát mặt vào màn hình để nghe cho rõ. Mặt cậu càng lúc càng gần, cuối cùng áp môi vào camera, nói: “CHo em thơm thơm anh một cái nhé.”
Tề Hám khẽ nhướng mày, dịch điện thoại đi một chút rồi nói: “Bố mẹ tôi đang ở bên cạnh, em có muốn gặp không?”
Yến Nghiêu vội vàng giơ tay lên, kêu lớn: “Đừng mà…”
Tề Hám không hề quay điện thoại đi. Yến Nghiêu bị dọa cho giật nảy mình, vội nói: “Để lần sau đi anh. Khi nào có dịp, em sẽ chuẩn bị tươm tất rồi ra mắt sau, nếu không hai bác sẽ có ấn tượng xấu về em mất.”
Hai người không nói chuyện được bao lâu. Đốt pháo hoa xong, Tề Hám cúp máy, đưa bố mẹ về nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày sau Tết, sau khi đi một vòng chúc Tết họ hàng, Tề Hám cùng Ân Dã, người đang đau đầu vì bị giục cưới, lái xe trở về thành phố B.
Anh đưa Ân Dã về nhà trước rồi mới về nhà mình. Vừa bước ra khỏi thang máy, anh đã thấy Yến Nghiêu đang ôm một chậu hoa thật to, nửa người dựa vào cửa nhà anh.
“A a a,” Yến Nghiêu vừa chạy vừa la, cậu chạy đến bên cạnh Tề Hám, đặt chậu hoa xuống rồi cúi người ôm lấy chân anh nhấc bổng lên một cái rồi lại hạ xuống. Sau đó, chàng trai trẻ lại choàng tay qua vai, dụi dụi mặt vào cổ anh, nói: “Nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh lắm.”
Tề Hám vòng tay qua eo ôm Yến Nghiêu một cái rồi gỡ cậu ra khỏi người mình, vừa đi vừa nói: “Không phải đã nói mật khẩu cho em rồi sao?”
Yến Nghiêu ôm chậu hoa loa kèn biển đang nở rộ bên cạnh, theo anh vào nhà: “Anh không có ở nhà, em vào làm gì.”
“Bên ngoài lạnh.” Tề Hám nói ngắn gọn.
Yến Nghiêu cười đáp: “Em bây giờ đang lửa nóng bừng bừng đây.”
Vào nhà, Yến Nghiêu dọn dẹp ban công một chút rồi đặt chậu hoa loa kèn lên kệ. Trước đây Tề Hám đã dọn hết cây cối mang cho Ân Dã nên bây giờ nhà anh trống không, chẳng có chút cỏ cây hoa lá nào. Chậu hoa màu hồng phớt đã điểm thêm một chút hương vị ngọt ngào vào không khí.
Cất đồ xong, Tề Hám vào phòng làm việc dọn dẹp trước. Vừa bước vào, anh liền phát hiện bên trong có thêm một bàn chỉnh âm y hệt chiếc Yến Nghiêu tặng trước đây. Yến Nghiêu ló đầu qua khung cửa rồi bước vào, nói: “Em làm hai cái giống hệt nhau, như vậy cả hai nơi anh đều có dùng.”
Tề Hám hỏi lại: “Em làm à?”
Yến Nghiêu gật đầu, đáp: “Dù sao nhà em cũng làm về mấy thứ này. Nếu có vấn đề gì anh cứ tìm em bảo hành, chất lượng đảm bảo trọn đời.”
Trọn đời sao? Tề Hám mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu, vuốt phần tóc mái của thanh niên ra sau rồi tiếp tục dọn dẹp. Yến Nghiêu không ở lại phòng làm việc, cậu sợ mình ngược lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què, làm hỏng nhạc cụ của Tề Hám nên ra ngoài quét dọn những nơi khác cho sạch sẽ.
Bữa tối hôm đó do Yến Nghiêu xuống nhà mua thức ăn về nấu. Cơm nước xong, cậu tắm rửa sạch sẽ rồi ôm gối đến gõ cửa phòng ngủ của Tề Hám. Hai tay cậu lo lắng siết chặt, giọng nói có chút căng thẳng: “Anh ơi, em không ngủ ở phòng cho khách được không?”
Tề Hám nhìn cậu một lúc rồi nghiêng người, nói: “Vào đi.”
Yến Nghiêu vội vàng lách vào, chỉ sợ Tề Hám đổi ý từ chối. Cậu đặt gối của mình xuống cạnh gối của Tề Hám rồi rón rén trèo lên giường, chui vào trong chăn.
“Em…” Tề Hám đứng ở mép giường bên kia, nhàn nhạt lên tiếng, “thay bộ đồ ngủ khác đi.”
Yến Nghiêu lại chui ra, nhìn xuống bộ đồ ngủ hình gà con hoạt hình có phần kỳ cục trên người mình rồi không muốn đổi, cậu sờ vào áo nói: “Đây là bộ anh tặng em mà.”
Tề Hám đã lật chăn lên, nửa nằm nửa ngồi trên giường, cầm cuốn sách úp bên cạnh lên đọc, nói: “Trong tủ có một bộ khác của tôi.”
Nghe anh nói vậy, Yến Nghiêu liền đến tủ quần áo, tìm thấy một bộ khác cùng kiểu nhưng khác màu với bộ Tề Hám đang mặc. Cậu c** đ* rồi thay ngay trong phòng ngủ. Lúc quay người lại, Yến Nghiêu thấy Tề Hám đang chuyên tâm đọc sách, chẳng hề liếc nhìn mình lấy một cái.
Yến Nghiêu gấp bộ đồ ngủ gà con lại đặt sang bên cạnh rồi nằm lại lên giường. Quần áo trên người cậu có mùi của Tề Hám, trong chăn cũng vậy, quan trọng nhất là chính Tề Hám cũng đang ngồi ngay bên cạnh. Trong lòng Yến Nghiêu bắt đầu xao động, nhưng người nào đó vẫn đang chăm chú đọc sách.
Tề Hám đọc không nhanh, có lẽ vì vừa đọc vừa suy ngẫm. Yến Nghiêu nghe anh lật tổng cộng năm trang sách sau đó mới kẹp bookmark lại, đặt sách về chỗ cũ, tắt đèn rồi nằm xuống.
Anh vừa nằm xuống, Yến Nghiêu liền nhích người lại gần, cọ vào bên cạnh anh. Cậu khẽ nắm lấy tay anh luồn vào bên trong vạt áo mình rồi dẫn dắt bàn tay ấy sờ lên cơ bụng, lại lần lên cơ ngực của cậu.
Tề Hám nghe thấy hơi thở của Yến Nghiêu có phần nặng nề, hàm răng khẽ run lên. Lát sau, Yến Nghiêu thì thầm: “Anh ơi, anh có muốn không?”
Trong bóng tối, đôi mắt đen sâu thẳm của Tề Hám không chớp lấy một cái, lại càng không thể nhìn rõ, không đoán được tâm tư cảm xúc của anh.
Yến Nghiêu căng thẳng đến quên cả thở, mãi cho đến khi Tề Hám mặt không biểu cảm rút tay về, bình thản nói: “Ngủ đi.”
“Vâng, anh ngủ ngon.” Bị từ chối, trong lòng Yến Nghiêu có chút hụt hẫng, nhưng ngoài mặt không hề biểu lộ ra. Cậu ngoan ngoãn kéo vạt áo xuống, vòng tay ôm lấy Tề Hám, rúc người vào anh, đắm chìm vào hơi thở của người đàn ông rồi mới nhắm mắt lại.