Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 55

055

Yến Nghiêu có thói quen ngủ rất ngoan, trước khi ngủ nằm thế nào thì lúc tỉnh dậy vẫn y nguyên như vậy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là chiếc cổ thon dài với những đường nét mềm mại của một người khác. Yến Nghiêu sững người một lúc, rồi lại thấy phần yết hầu nhô rõ của Tề Hám. Máu nóng lập tức dồn lên não, đầu như muốn bốc khói. Cậu nhìn gương mặt say ngủ bình yên của người đàn ông mà không dám làm phiền, vừa nhẹ nhàng vừa vội vã chuồn ra ngoài rửa mặt đánh răng.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, Tề Hám cũng đã dậy. Cậu qua gõ cửa, vừa đẩy cửa vừa nói: “Anh ơi, buổi sáng anh muốn ăn gì…” Lời nói được nửa chừng thì khựng lại. Tề Hám đang c** tr*n trong phòng, tay cầm một chiếc áo chuẩn bị mặc vào.

Tề Hám liếc nhìn khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng của chàng trai trẻ, giơ tay mặc áo vào rồi nói: “Gì cũng được.”

Yến Nghiêu, người đã bị k*ch th*ch hẳn hai lần liên tiếp trong một buổi sáng vội xoa xoa khuôn mặt nóng rẫy: “Vâng, vậy em ra ngoài trước đây.” Dứt lời, cậu vội đóng cửa, chạy thẳng vào bếp.

   

Yến Nghiêu lấy ra vài lát bánh mì mua tối qua, bắc chảo lên đun nóng dầu rồi bắt đầu rán trứng. Cậu cầm xẻng, cúi đầu nhìn lòng trứng dần đông lại mà trong đầu lại cứ lởn vởn không dứt hình ảnh tấm lưng trần của Tề Hám: Bờ vai rộng, cơ bắp săn chắc, trông cũng gần giống với thân hình do cậu luyện tập lâu dài mà có… Hơn nữa, sức của Tề Hám cũng có vẻ lớn hơn cậu một chút.

Lẽ nào chơi nhạc cụ cũng là một cách rèn luyện thân thể?

“Á!” Yến Nghiêu đang mải suy nghĩ thì giật nảy mình vì cảm giác trên tay. Là Tề Hám đã đến, anh nắm lấy tay cậu, giữ tay giúp lật mặt miếng trứng rán.

Tề Hám khẽ nhướng mày, ra hiệu về phía miếng trứng trong chảo: “Cháy rồi.”

Yến Nghiêu vội cúi xuống nhìn, viền trứng đã cháy một vòng, nhưng may mà đã được cứu vãn kịp thời. Cậu luống cuống gắp miếng trứng đó vào đĩa của mình, đập một quả trứng khác vào chảo.

Tề Hám nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Yến Nghiêu, giơ tay chạm hai ngón vào gò má nóng hổi của cậu. Yến Nghiêu cọ cọ mặt vào tay anh, cố tỏ ra bình tĩnh: “Sắp xong ngay đây ạ.” Tề Hám vỗ nhẹ lên má cậu hai cái coi như đáp lại, rồi quay người ra tủ lạnh lấy nguyên liệu cho hai ly nước ép rau củ.

Ăn sáng xong, Tề Hám thấy Yến Nghiêu cầm khăn giấy lau tới lau lui, liền bảo cậu: “Lát nữa chúng ta đến nhà Cao Thanh một chuyến.” Yến Nghiêu không hỏi lý do, chỉ đáp vâng.

Yến Nghiêu không biết Cao Thanh có chuyện gì, đến nơi rồi mới hay, hóa ra Cao Thanh và Lâm Băng có ý định kết hôn. Bố mẹ hai bên cũng đã bàn bạc xong xuôi trong dịp Tết, hôn lễ tạm thời định vào hai tháng sau.

   

Hôn sự được cha mẹ đôi bên chấp thuận, tình yêu được bạn bè thân thiết chúc phúc, lời hẹn ước một đời một kiếp một đôi người… Yến Nghiêu đang chống cằm trầm tư thì Cao Thanh bưng một đĩa bánh tart trứng vừa nướng xong đi ra. Hắn nhìn quanh không thấy ai đó, liền “Ê” một tiếng rồi nhìn sang Yến Nghiêu, thốt ra một câu kinh người: “Chồng chú em đâu rồi?”

“Khụ khụ khụ khụ!” Ân Dã đang ngồi bên cạnh vừa đưa chén trà lên miệng thì bị câu nói của Cao Thanh làm cho sặc một ngụm lớn. Y vỗ ngực thùm thụp, mặt đỏ bừng vì khó chịu, trong khi đó Lâm Băng lại chẳng ngại chuyện lớn, ngồi bên cạnh cười nghiêng ngả, tay đập bôm bốp xuống sofa.

Yến Nghiêu cũng tròn mắt nhìn Cao Thanh, vành tai đỏ lên một cách đáng ngờ. Cậu thu lại vẻ mặt, đáp lại một câu: “Đi rửa tay đi.”

Bây giờ Cao Thanh đã hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng thằng bạn thân và em họ mình thành một cặp, thậm chí còn nảy sinh ý muốn trêu chọc họ. Ân Dã đã dịu lại, gân xanh trên thái dương nổi lên, mắng Cao Thanh: “Cậu bị dở hơi à!”

Cao Thanh chỉ tay về phía Yến Nghiêu: “Chính tự nó thừa nhận rồi, cậu gấp cái gì!”

Đúng lúc này, Tề Hám khoan thai lau tay, bước ra từ nhà vệ sinh. Anh vứt khăn giấy vào thùng rác rồi ngồi xuống. Yến Nghiêu lấy một chiếc bánh tart trứng đưa đến bên miệng anh hỏi có muốn thử không. Nghe Tề Hám từ chối, thế là Yến Nghiêu liền xoay tay nhét luôn chiếc bánh vào miệng mình.

“Mày không chỉ muốn nói mỗi chuyện này thôi chứ?” Tề Hám lên tiếng, cắt ngang màn nháo kịch của hai người kia. Cao Thanh cũng trở nên nghiêm túc, bắt đầu vào chuyện chính, khẽ hắng giọng: “Muốn hỏi xem mấy đứa bây có muốn làm phù rể không, vừa hay cộng thêm tao nữa là bốn người, chẵn số cho may mắn.”

   

Ân Dã đồng ý ngay không do dự, y tự mở cửa hàng nên thời gian tự mình sắp xếp, đóng cửa một ngày cũng chẳng sao. Yến Nghiêu nghiêng đầu nhìn Tề Hám, chờ anh quyết định.

Thấy người nọ đồng ý, Yến Nghiêu cũng gật đầu theo, nói: “Có một vài trò chơi, bọn em không chơi được đâu.”

Lâm Băng nói: “Yên tâm, yên tâm, sẽ không có mấy trò quá đáng đâu.”

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Tề Hám đưa Yến Nghiêu về lại đơn vị, chiếc xe dừng một lúc trước cổng cục phòng cháy chữa cháy.

Hướng Văn Phi đang nghiêm túc đứng gác thì thấy một chiếc xe dừng lại trước cổng. Xe dừng hồi lâu mà không thấy ai xuống cũng không đi vào. Cậu ta vừa định qua gõ cửa thì cửa ghế phụ bật mở, một bóng người vừa quen thuộc vừa khiến cậu ta e dè bước xuống.

Hướng Văn Phi vội vàng đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng. Lần đầu tiên Yến Nghiêu không qua kiểm tra mà chỉ quét mắt nhìn cậu ta một cái đầy uy áp rồi sải bước vào trong cục.

Yến Nghiêu hôm nay không ổn, rất không ổn, cực kỳ không ổn.

Vì vậy, vừa hết ca gác, Hướng Văn Phi lập tức chạy ngay về ký túc xá. Về đến nơi, cậu ta thấy Yến Nghiêu đang ngồi trên ghế, xòe hai tay ra cho con mèo tam thể bên cạnh xem, rồi nói: “Hết rồi, mày không được ăn nhiều đồ ăn vặt như thế trong một ngày đâu.”

Hướng Văn Phi ngồi phịch xuống phía đối diện, đập đùi một cái rồi nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh!”

   

Giọng cậu ta rất to, đến con mèo tam thể cũng bị dọa cho chạy mất. Yến Nghiêu chẳng thèm để ý đến màn ồn ào của Hướng Văn Phi, mặt không biểu cảm quay đi, tiếp tục đọc sách.

Hướng Văn Phi nghiến răng nói: “Tuy anh là cấp trên của tôi, nhưng tôi vẫn phải nói với anh một cách nghiêm túc rằng, anh không thể vì tiền mà vứt bỏ lòng tự trọng của mình!”

Yến Nghiêu, người bị nói là không có lòng tự trọng, nghiêng đầu nhìn, lạnh lùng hỏi: “Cậu đang mộng du à?”

Hướng Văn Phi tức giận chỉ vào mắt trái của mình: “Mắt này nhìn thấy!” rồi lại chỉ vào mắt phải: “Mắt này cũng nhìn thấy, cả hai mắt đều thấy! Anh! Bước xuống từ một chiếc xe đắt tiền như vậy! Chột dạ đến mức không dám nhìn thẳng vào tôi!”

Yến – quả thực có chút chột dạ – Nghiêu: “…”

Thấy cấp trên không nói gì, Hướng Văn Phi lại cười khẩy, đứng trên đỉnh cao đạo đức mà lên án: “Thấy chưa! Bị nói trúng tim đen rồi nhé. Anh đường đường là một thằng đàn ông có tay có chân, nên tự mình tạo ra của cải! Chứ không phải bán rẻ thân xác của mình!”

Thấy đối phương càng nói càng đi xa, Yến Nghiêu lập tức chặn họng bằng một câu: “Đó là anh tôi.”

Bài diễn văn dài ngoằng mà Hướng Văn Phi vừa nghĩ ra lập tức bị câu nói này làm cho nghẹn cứng. Cậu ta nghĩ một lúc vẫn không tin, hồ nghi hỏi: “Vậy anh với anh trai kia ở trong xe lâu thế làm gì?”

   

Thấy Yến Nghiêu lại im lặng, Hướng Văn Phi chỉ vào mũi cậu hùng hồn lên lớp: “Thấy chưa, không phản bác được gì luôn! Chẳng lẽ anh với anh trai tạm biệt nhau còn phải hôn kiểu Pháp à?”

Bị túm trúng tim đen, vành tai Yến Nghiêu lặng lẽ đỏ ửng. Cậu lẳng lặng nói: “Dù sao thì tôi cũng không phải đang được bao nuôi.”

Hướng Văn Phi hừ một tiếng, khoanh tay nói: “Vậy thì những gì tôi nói cũng không có vấn đề gì! Anh chính là đang chột dạ!”

“Cậu giỏi nói thêm một chữ nữa, ngày mai tôi bắt cậu chạy thêm một vòng.”

“Ha ha ha, coi chuyện này ầm ĩ chưa kìa, hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi đói quá, phải đi tắm đây.”

Sợ bị lấy việc công trả thù riêng, Hướng Văn Phi vội vàng gom quần áo chạy vào phòng tắm. Yến Nghiêu lại dời mắt về phía sách giáo khoa, ngón tay lơ đãng xoa xoa mép giấy.

Cao Thanh và Lâm Băng có thể quang minh chính đại nắm tay, ôm nhau rồi thuận lý thành chương ra mắt gia đình, thông báo cho bạn bè người thân, kết hôn, sinh con.

Vậy cậu và Tề Hám có thể như vậy không?

Hình như nghĩ hơi xa rồi. Vấn đề chính bây giờ là, trông Tề Hám có vẻ không muốn tiến sâu hơn với cậu. Cậu cọ vào người anh, anh bảo cậu đừng động đậy. Cậu muốn anh sờ mình thì anh không sờ. Còn cậu sờ anh á? Chắc chắn sẽ lại bị đánh.

   

Yến Nghiêu cầm gương của Hướng Văn Phi lên săm soi mặt mình, không có sẹo. Lại sờ sờ cơ bắp, cảm giác cũng ổn. Nghĩ mãi không ra, Yến Nghiêu đành úp mặt vào sách, chỉ muốn khóc mà không có nước mắt.

Tối đó, Yến Nghiêu nằm trên giường trằn trọc, nghĩ nát óc mà vẫn không thể hiểu nổi, đành mò lấy điện thoại. Một vệt sáng nhỏ lóe lên trong ký túc xá tối om.

Cậu xem điện thoại rất lâu, thu nạp một lượng lớn kiến thức. Đến tận ba giờ sáng mới đăm chiêu đặt điện thoại xuống.

Bình Luận (0)
Comment