Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 56

Ban công vốn trống trải trong nhà Tề Hám dần được lấp đầy bởi những chậu hoa mà Yến Nghiêu mang đến mỗi cuối tuần. Những đóa hoa rực rỡ sắc màu đua nhau khoe sắc trên chiếc kệ gỗ do chính tay cậu làm.

Thế là Tề Hám lại bắt đầu trồng hoa, trang cá nhân im ắng một thời gian của anh lại ngập tràn hình ảnh của những đóa hoa tươi.

Không chỉ có ban công, trong chiếc tủ quần áo rộng lớn đã xuất hiện thêm vài bộ đồ không phải của Tề Hám. Trong ngăn đá tủ lạnh, ngoài những khay đá dùng để pha rượu còn có thêm một tầng chứa đầy bánh chẻo hình nén vàng do Yến Nghiêu gói. Trong ngăn kéo bàn trà, bên cạnh mấy cây thuốc lá lại có thêm hai chiếc tay cầm chơi game mà thanh niên mang tới.

Tưới hoa xong, Tề Hám đặt bình nước xuống rồi vào phòng thu bắt đầu làm việc. Mỗi khi anh viết nhạc, Yến Nghiêu sẽ đơn phương nhắn tin cho anh; nào là báo cáo một tiếng khi ra ngoài làm nhiệm vụ, nào là chia sẻ một đám mây có hình thù kỳ lạ vừa trông thấy, đến cả bữa ăn cũng phải báo cáo một lần, dù chẳng có nội dung gì quan trọng.

Thời tiết dần nóng lên. Bật điều hòa trong phòng thu sẽ ảnh hưởng đến việc ghi âm nên sau một ngày bí bách ngồi viết nhạc, lúc bước ra ngoài, trán Tề Hám đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Anh không lau vội, trước tiên lấy quần áo rồi vào phòng tắm dội qua người.

   

Lúc đi ra, anh thấy Yến Nghiêu đang ngồi xổm cạnh bàn trà, thân hình cậu che khuất mọi động tác.

Nghe tiếng Tề Hám, Yến Nghiêu đứng dậy, vớ lấy chiếc khăn khô bên cạnh rồi bước tới thấm những giọt nước còn đọng trên đuôi tóc người đàn ông. Cậu mân mê đuôi tóc dài một chút rồi nói: “Anh, để em sấy tóc cho anh nhé.”

Tề Hám thong thả ngồi xuống sofa. Yến Nghiêu lấy máy sấy ra, những ngón tay luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng xới tung lọn tóc trên đỉnh đầu. Làn gió ấm dần hong khô chân tóc, cậu lại di chuyển máy sấy, tay vuốt dọc theo đuôi tóc.

“Tóc anh dài ra một chút rồi.” Yến Nghiêu khẽ nói.

Cậu nghĩ tiếng máy sấy tóc ồn ào sẽ át đi lời thì thầm của mình, nhưng Tề Hám lại cất tiếng đáp: “Không chỉ một chút đâu.”

Yến Nghiêu bật cười. Vừa lúc đuôi tóc cũng đã khô, cậu liền tắt máy sấy, cất vào phòng tắm rồi quay ra. Thấy Tề Hám đang cầm dây thun buộc gọn tóc lên, cậu bèn chống tay bên hông, nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi. Ừm, đi hẹn hò.”

Không gian nhà hàng vừa lãng mạn ấm cúng, lại vừa mang đến cảm giác trang trọng. Ở một nơi vốn nhỏ bé và thực tế như thành phố B, những nhà hàng thế này không có nhiều, khách đến ăn cũng không đông, thế nên Yến Nghiêu mới có thể đường hoàng quấn lấy chân anh ngay dưới gầm bàn.

Vài giọt nước đọng lại trên ô cửa kính bên cạnh. Yến Nghiêu nhìn ra ngoài, trời đã bắt đầu đổ mưa lất phất. Cậu bắt đầu lo cho mái tóc vừa mới gội xong của người yêu, bèn lên tiếng nhắc: “Anh, trời mưa rồi.”

   

Tề Hám thong thả ăn một miếng tôm đã được Yến Nghiêu bóc vỏ, giọng bình thản: “Ừ, một chút thôi.”

Yến Nghiêu lại nghiêng đầu nhìn anh. Tề Hám ăn uống rất từ tốn, gắp được gì ăn nấy, cũng không kén chọn, món nào cũng gắp một ít. Người thường khó mà nhận ra anh thích ăn gì, không thích ăn gì qua cách anh dùng bữa.

Nhưng Yến Nghiêu thì biết. Cậu biết anh không thích những món có vị ngọt của nước sốt, nhưng lại thích món bò xào măng tây do chính tay cậu làm. Những điều này Tề Hám sẽ không bao giờ nói ra, vì anh đã quen với cuộc sống ăn uống qua loa đại khái.

Ăn cơm xong, mưa vẫn chưa tạnh. Yến Nghiêu bèn cởi áo khoác ngoài, trùm lên đầu Tề Hám rồi kéo anh chạy vào bãi đỗ xe. Dù mưa không lớn, bãi đỗ xe cũng không xa, nhưng tóc Yến Nghiêu vẫn bị ướt đi đôi chút.

Tề Hám với tay lấy một hộp khăn giấy đặt lên đùi cậu rồi khởi động xe về nhà. Yến Nghiêu rút mấy tờ giấy lau đầu, nói: “Em còn chẳng thấy mình bị ướt.”

“Một chút,” Tề Hám vừa nhìn thẳng về phía trước vừa đáp.

Lại là “một chút”. Yến Nghiêu vừa lau tóc vừa ngẫm nghĩ về ý nghĩa của hai từ “một chút” mà Tề Hám đã nói hôm nay. Cậu lau khô tóc rồi nhét mớ giấy ăn vào túi.

Mãi đến lúc này, đầu óc có phần chậm tiêu của cậu mới nghĩ thông suốt: Tề Hám đang nhắc đến dòng trạng thái trên QQ của cậu!

Vậy thì, câu trả lời của anh là “không chỉ một chút”, hay vẫn là “một chút”???

Ngay khi nhận ra Tề Hám đang nói về chuyện đó, bất kể câu trả lời của anh là gì, tay Yến Nghiêu đã bắt đầu run lên. Cậu theo Tề Hám xuống xe, vào thang máy, đi đến cửa nhà, mở khóa rồi bước vào, sau đó nhanh tay đóng sầm cửa lại.

   

“Yến Nghiêu.” Tề Hám cất giọng bình thản gọi tên cậu như một lời cảnh cáo, rồi kéo tay cậu ra khỏi cạp quần mình và nắm chặt lấy. “Ai dạy em cho tay vào quần của đàn ông thế?”

Tay phải bị anh giữ chặt, Yến Nghiêu liền dùng tay trái đặt lên thắt lưng Tề Hám. Cậu mân mê chiếc khóa kim loại, nhưng không được anh cho phép nên cũng chẳng dám thật sự tháo ra, chỉ không ngừng dùng lòng bàn tay xoa nhẹ chiếc thắt lưng da. Cậu tha thiết nói: “Chúng mình làm đi anh.”

Tề Hám dùng một tay siết lấy tay Yến Nghiêu, có dùng thêm chút sức nhưng đối phương vẫn không buông. Tề Hám cất lời, giọng chậm lại: “Em học thói xấu rồi.”

Yến Nghiêu cong môi, bộ dạng nom chẳng có gì là biết đánh vần hai chữ “xấu hổ” cả, giọng hơi khàn đi: “Cái em học được không chỉ có mỗi thế này đâu. Anh có muốn thử không?”

Tề Hám gạt bàn tay không yên phận của tên nhóc kia ra rồi bước vào phòng khách, Yến Nghiêu lập tức theo sát, nghe thấy Tề Hám nói: “Muốn tự giải quyết thì vào phòng tắm.”

Hai hàng lông mày của Yến Nghiêu nhíu chặt lại, có chút không hiểu ý anh, liền khó hiểu hỏi: “Tại sao ạ?”

Tề Hám không hề quay đầu lại, thẳng thắn đáp: “Tôi không cương.”

Bị ba chữ này của anh làm cho nghẹn lời, Yến Nghiêu vẫn đi theo bước chân anh; Tề Hám vừa cởi áo khoác ngoài vừa ngồi xuống ghế sofa, bao thuốc lá trong túi áo rơi ra. Khi anh đang định cúi xuống nhặt, Yến Nghiêu đã nhanh hơn, nửa quỳ xuống nhặt bao thuốc đặt lên bàn trà. Tề Hám nhìn chằm chằm đầu Yến Nghiêu, cậu cũng ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt lưu chuyển, sau đó khẽ há miệng cắn nhẹ vào vải quần trên đầu gối anh, dùng răng nanh nhọn kéo kéo.

   

Tề Hám hơi nheo mắt lại, giơ tay đưa ngón trỏ vào qua khe miệng hơi hé mở của thanh niên, đầu ngón tay ấn vào chiếc răng sắc nhọn nhất của đố phương, hờ hững nói: “Không cắn rách chứ?”

Vừa nói anh vừa định rút ngón tay ra, Yến Nghiêu đột nhiên dùng răng nhẹ nhàng cắn giữ ngón tay anh lại không cho rút về. Sau đó chiếc lưỡi mềm mại liền l**m lên. Ngón tay Tề Hám giữ nguyên, mặc cho Yến Nghiêu l**m ngón trỏ của mình. Yến Nghiêu có lẽ không hiểu cách trêu chọc, đơn giản chỉ ngậm lấy ngón tay anh liên tục l**m láp. Mỗi khi ngẩng đầu, đôi mắt ấy luôn dán chặt vào anh.

Tề Hám vẫn không nói gì, tiếp tục rút ngón tay ra, ánh mắt rực cháy của Yến Nghiêu thoáng mang theo chút thất vọng. Tề Hám cầm lấy chiếc bịt mắt ở bên cạnh. Yến Nghiêu thấy anh cầm bịt mắt thì có chút khó hiểu, sau đó nghe người đàn ông nói: “Nhắm mắt lại.”

Yến Nghiêu nghe lời khép mắt, đầu hơi cúi xuống, Tề Hám liền bịt mắt cho cậu. Khi nhận ra ý định của người đàn ông, vành tai đỏ ửng của cậu đã lan cả sang cả gò má. Kế đến, Tề Hám lại dùng giọng điệu quen thuộc đó nói: “c** q**n ra.”

Yến Nghiêu ngoan ngoãn làm theo, c** q**n của mình vứt sang một bên. Cậu biết cơ thể đã có phản ứng rồi, nhưng không thể nhìn thấy rõ hạ bộ của mình đang như thế nào.

Tề Hám rũ mắt nhìn Yến Nghiêu đã quỳ xuống, do cơ thể có độ dẻo dai tốt nên Yến Nghiêu quỳ ngồi d*ng ch*n, phần gấu áo hoodie nửa kín nửa hở che hờ phần th*n d***. Tề Hám nhấc chân đá nhẹ vào đầu gối đối phương, ra lệnh: “Tách ra thêm chút nữa.”

Yến Nghiêu dịch chuyển đầu gối, tạo thành một tư thế quỳ ngồi có độ khó rất cao. Cậu đã quá lâu không nhảy múa, mặc dù độ dẻo dai vẫn tốt hơn đa số đàn ông nhưng động tác này thực hiện cũng không hề dễ dàng. Thân hình cậu hơi loạng choạng rồi ngã về phía trước, nhưng Tề Hám đã đưa chân ra đỡ bằng đầu gối. Mặt Yến Nghiêu úp vào đùi anh, vội vàng dùng tay chống người lên.

   

Tề Hám nói: “Không làm được thì thôi.”

Khó khăn lắm mới tiến triển được đến mức này, Yến Nghiêu sao có thể bỏ qua được, cậu vội vàng nói: “Em làm được ạ.” Vì quá nôn nóng chứng minh mình thực sự làm được, cậu buông tay ra, duy trì tư thế hoàn hảo, chậm rãi cong khóe môi.

“Được không anh?” Yến Nghiêu không nghe thấy người đàn ông nói gì, vừa căng thẳng vừa sợ hãi không nhịn được hỏi, thành công nhận lại một lời khen vu vơ: “Giỏi.”

Yến Nghiêu mím môi dưới, vươn tay chạm vào đầu gối của Tề Hám rồi lần lên thắt lưng. Cậu dùng cả hai tay giữ lấy thắt lưng mà không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Tề Hám với vẻ mặt dò hỏi. Dù mắt ai kia bị che nhưng Tề Hám hoàn toàn hiểu ý: “Trong vòng 1 phút mà cởi được thì chúng ta sẽ tiếp tục, rõ chưa?”

Hơi thở của Yến Nghiêu trở nên nặng nề hơn, cậu chấp nhận mọi thứ, chỉ nói “Vâng” một tiếng.

Dứt lời, thanh niên bắt đầu hành động. Chiếc khóa thắt lưng này tự mình mở thì rất nhanh, nhưng đối với người đang bị bịt mắt thì chưa chắc. Yến Nghiêu thầm đếm giây, tay chân run lên vì căng thẳng, ấn vào khóa mà làm thế nào cũng không mở ra được. Cậu c*n m** d*** hòng dùng cơn đau k*ch th*ch bản thân tỉnh táo hơn. Cuối cùng, sau một hồi mò mẫm, cậu đã tìm được chiếc kim cài bị kẹt. Nghe thấy tiếng “cạch” rất khẽ, thanh niên lập tức ngẩng đầu nhìn Tề Hám.

Người đàn ông nhìn đôi môi đã rớm máu của đối phương mà không nói gì, chỉ rút thắt lưng ra. Anh không vội vàng, thong thả dùng nó khóa vào cổ Yến Nghiêu. Lực thắt không quá chặt, phần đuôi thắt lưng đung đưa cũng không được nhét vào đai cố định. Cuối cùng, anh cất lời: “Tiếp tục.”

   

Yến Nghiêu sờ chiếc “vòng cổ” đơn giản lành lạnh trên cổ, tiếp tục dùng tay cởi cúc, k** kh** q**n rồi dùng lòng bàn tay sờ vào d**ng v*t đang bán cương qua lớp q**n l*t. Tay cậu dừng lại, cảm thấy kích thước của nó quá lớn nhưng cũng không dám chần chừ. Yến Nghiêu kéo q**n l*t xuống, nắm lấy d**ng v*t rồi há miệng trực tiếp dùng khoang miệng ấm nóng bao trọn lấy q** đ**.

Yến Nghiêu ngậm lấy rồi dùng lưỡi l**m. Chỉ cần nghĩ đến đó là Tề Hám, đồng thời cảm nhận được vật trong miệng đang càng lúc càng cứng, cậu đã lập tức hưng phấn không ngừng nuốt nước bọt, khoang miệng siết chặt lại, cuộn lưỡi l**m láp qua lại. Bàn tay Tề Hám đặt lên tay cậu, dẫn dắt Yến Nghiêu v**t v* phần thân phía sau.

Yến Nghiêu ngậm lấy phần đầu, hai tay nắm lấy thân d**ng v*t theo tốc độ của Tề Hám. Giọng Tề Hám không thay đổi, đều đều hỏi Yến Nghiêu: “Đây là do em tự học đấy à?”

Yến Nghiêu “Ưm” một tiếng, vì trong miệng đang hàm chứa một cái chày thịt nên muốn trả lời thì buộc phải nhả ra, mà hieejn cậu chẳng muốn tẹo nào. Đọc được ngữ khí không hài lòng trong lời nói của người yêu, cậu càng tăng thêm lực tay.

Yến Nghiêu nuốt d**ng v*t vào trong miệng sâu hơn. Tề Hám chạm vào khóe miệng đang bị căng của đối phương, giọng điệu mang theo chút giễu cợt lạnh lùng: “Xem ra em không phải là một học trò giỏi nhỉ?”

Thị giác tạm thời bị mất đi khiến thính giác và các giác quan còn lại của Yến Nghiêu được khuếch đại. Cậu cảm nhận được bàn tay ấy chạm vào sau gáy mình rồi kéo tóc cậu lùi ra sau, d**ng v*t trong miệng cũng bị rút ra ngoài. Mũi Yến Nghiêu lập tức cay xè, hai tay bấu chặt vào đầu gối Tề Hám, giọng điệu vừa nịnh nọt vừa cầu khẩn: “Anh ơi…. đừng, cho em thử lại lần nữa đi… được không ạ?”

   

Không nghe thấy Tề Hám nói gì, lại không nhìn thấy biểu cảm của anh, tầm nhìn chỉ là một màu đen khiến lòng cậu ngày càng sợ hãi. Ý nghĩ người yêu không hài lòng với màn thể hiện của mình mà nổi giận cứ quẩn quanh trong đầu, Yến Nghiêu chỉ còn cách tiếp tục dùng hết sức níu kéo, lấy lòng đối phương.

“Anh ơi, chồng ơi… Xin ngài cho em một cơ hội thử lại, em sẽ…”

Tề Hám trực tiếp nhét hai ngón tay vào miệng Yến Nghiêu, cắt ngang mấy lời nỉ non của tên oắt con trước mặt, lạnh nhạt ra lệnh: “Giấu răng của em đi, lưỡi không chỉ để l**m phía trước, còn phải học cách m*t nữa.”

Yến Nghiêu thấy anh dịu giọng lại, ngậm lấy ngón tay, giọng khàn đặc, lầm bầm nói: “Vâng… vâng ạ.”

Giọng cậu đã không còn tự nhiên nữa. Sau khi Tề Hám thu tay lại, Yến Nghiêu cúi đầu, vùi mặt vào bắt đầu nuốt nhả lại. Cậu giấu răng của mình đi, nuốt d**ng v*t vào rồi khi rút ra thì ngậm lấy phần đầu để bú m*t. Ngón tay Tề Hám đang nắm lấy đầu cậu siết chặt lại, tay kia nắm lấy chiếc thắt lưng đang đung đưa theo chuyển động của Yến Nghiêu, giật mạnh đuôi thắt lưng kéo cậu về phía trước.

Phần đ** kh*c chạm sâu vào cổ họng. Cổ họng Yến Nghiêu hẹp, bó sát lấy d**ng v*t, vô thức siết chặt rồi hút vào. Khi cậu khó chịu tới muốn nôn khan, Tề Hám lại đẩy ra. Yến Nghiêu đột ngột hít vào một hơi, cú đẩy vừa rồi quá sâu, cậu suýt thì nghĩ bản thân đã tắc thở dưới tay anh. Tề Hám buông tay khỏi gáy cậu, giọng nói trầm hơn: “Phải như thế.”

Yến Nghiêu khản giọng gọi: “Anh ơi.” Nghe Tề Hám đáp lại một tiếng, tay Yến Nghiêu sờ lên chiếc bịt mắt, đáng thương cầu xin: “Em có thể gỡ cái này ra được không ạ?”

   

Tiếp theo, cậu lại nghe thấy tiếng cười của Tề Hám, sau đó anh hỏi: “Bản thân còn chưa làm tốt được gì cả mà đã dám đòi hỏi rồi à?”

Yến Nghiêu chỉ đành buông tay xuống, vừa th* d*c vừa nhỏ giọng nài nỉ: “Em sẽ làm tốt ạ.” Nói rồi cậu lại cúi đầu xuống l**m láp. Động tác đã có tiến bộ rõ rệt, mỗi lần đều ngậm rất sâu, tay v**t v* phần thân còn dư bên ngoài. Yến Nghiêu làm ngày càng nhanh hơn, cong lưng vùi đầu sâu vào giữa háng người đàn ông.

Tề Hám vơ lấy bật lửa cùng bao thuốc, khảy ra một điếu, Yến Nghiêu nghe thấy tiếng bật lửa mở nắp rồi nghe thấy tiếng thuốc được châm. Tề Hám ngậm điếu thuốc, nhấc chân dùng mũi giày, cách một lớp q**n l*t mà giẫm lên d**ng v*t của Yến Nghiêu. Cổ họng Yến Nghiêu thít lại, run lên bần bật. Bị k*ch th*ch bởi cú m*t này của cậu, Tề Hám hơi nheo mắt lại. Yến Nghiêu sợ lộ răng, lại nhả d**ng v*t ra, nấc lên một tiếng không thành lời.

Tề Hám thấy cậu há miệng nhưng không kêu ra tiếng được, hỏi: “Bị chơi hỏng cổ rồi à?”

Yến Nghiêu không ngờ đối phương lại thốt ra từ ngữ th* t*c như vậy, hơn nữa phần dưới lại đang bị giẫm lên, toàn thân run rẩy, cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời. Cậu đứt quãng trách móc: “Anh, xấu lắm…”

Dứt lời, phần th*n d*** càng bị giẫm với lực mạnh hơn. Yến Nghiêu cong người, hai tay siết chặt gấu quần của người đàn ông. Hạ bộ bị k*ch th*ch đến mức không ngừng tiết dịch, cậu thấy vô cùng xấu hổ. Tề Hám rút chân lại, thản nhiên hỏi: “Vậy sao? Thế em thích một tôi tốt, hay một tôi hư?”

Yến Nghiêu bị câu hỏi này k*ch th*ch đến tê dại cả da đầu, thắt lưng run rẩy kịch liệt. Sau đó, cậu ngửa đầu dựa vào bàn trà, chẳng cần ai v**t v* đã b*n r* ngay tức khắc.

   

“Dù anh có như thế nào, em cũng rất thích.”

Yến Nghiêu không dám chểnh mảng, lập tức th* d*c quỳ lại cho ngay ngắn, lần mò tìm d**ng v*t của Tề Hám rồi ngậm tiếp vào miệng. Vừa định tiếp tục, da đầu cậu đau nhói, tóc bị Tề Hám túm lấy. Sau đó, cậu bị Tề Hám kiểm soát mọi thứ từ tốc độ đến nông sâu. Miệng vô lực há mở, bị ấn đầu vào sâu tận cuống họng. Chỉ sau một thoáng sững sờ, Yến Nghiêu lập tức có phản ứng trở lại. Lúc Tề Hám rút ra một chút, lưỡi cậu lập tức nhanh nhẹn cuộn lên lấy lòng.

Ý thức của cậu khó mà tập trung được, chỉ ngây ngốc lặp lại động tác. Cổ họng bị đ*t vào đến mức muốn nôn khan. Tề Hám tốt bụng cho cậu thở hai hơi, vừa mới hoàn hồn lại bị đẩy vào, cổ họng theo phản ứng sinh lý thít lại m*t lấy lỗ sáo ở đầu d**ng v*t. Tề Hám mạnh mẽ điều khiển khoang miệng của Yến Nghiêu. Sau một lúc lâu, nhận thấy Tề Hám muốn rút ra, Yến Nghiêu vội vàng ngậm lại thì bị Tề Hám bóp lấy hàm dưới rồi đẩy ra.

Sau khi rút ra, Tề Hám bắn toàn bộ t*nh d*ch lên khăn giấy rồi vứt vào thùng rác.

Đợi người đàn ông thong thả chỉnh trang xong xuôi, chiếc thắt lưng trên cổ Yến Nghiêu được tháo ra, bịt mắt cũng được gỡ xuống. Ánh sáng đột ngột khiến cậu phải nheo mắt lại rồi mới từ từ ngước lên, chăm chú nhìn gương mặt anh.

Dù vừa mới giải tỏa d*c v*ng xong, gương mặt Tề Hám vẫn chẳng có biểu cảm gì, chỉ có hàng mày lẫn ánh mắt là thoáng nét biếng nhác. Lúc này, anh đã ăn mặc chỉnh tề, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Người đàn ông vứt mẩu thuốc đã cháy tàn trong miệng vào thùng rác, đoạn đưa tay kéo Yến Nghiêu đứng dậy.

Tâm trí Yến Nghiêu có chút hỗn loạn, đầu óc vẫn chưa kịp định hình lại. Tề Hám bèn ra lệnh: “Đi tắm đi.”

   

Yến Nghiêu định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng đau rát, nên đành phải đỏ mặt gật đầu, nhặt quần lên rồi đi vào phòng.

Khi Yến Nghiêu tắm rửa sạch sẽ bước ra, Tề Hám đang ngồi trên sofa xem phim, miệng lại ngậm hờ một điếu thuốc.

Yến Nghiêu bước tới đứng ngay trước mặt Tề Hám, chắn mất màn hình ti vi. Khi Tề Hám khẽ ngước mắt, Yến Nghiêu chăm chú nhìn vào gương mặt bình thản ấy rồi khuỵu gối quỳ trên sofa, hai tay chống lên thành ghế sau lưng Tề Hám, dùng thân mình vây lấy anh.

“Muốn nói gì?” Tề Hám vẫn giữ nguyên tư thế, rít một hơi thuốc rồi hỏi.

“Anh…” Nghe giọng Yến Nghiêu đã khàn đặc, Tề Hám “ừ” một tiếng, gạt điếu thuốc ra rồi nghiêng đầu nhả khói.

Hai tay Yến Nghiêu áp lên má Tề Hám, nhẹ nhàng xoay đầu anh lại cho ngay ngắn, thế là Tề Hám phả thẳng làn khói vào mặt cậu.

Yến Nghiêu nheo mắt lại, ghé sát mặt vào Tề Hám, giọng vẫn khô khàn như lúc nãy, vừa có chút dụ dỗ lại vừa có chút van nài nỉ non: “Chuyện này, chúng ta có thể làm nhiều hơn không anh?”

“Tùy tâm trạng.”

Yến Nghiêu bĩu môi, lại rướn người tới gần hơn, hai tay đặt lên vai Tề Hám. Chóp mũi họ chạm vào nhau, mắt cậu nhìn xuống đôi môi mỏng có sắc hồng khỏe mạnh của anh, lại thủ thỉ: “Anh ơi, hôn một cái đi.”

   

“Tôi mới hút thuốc xong.” Tề Hám có chút bất đắc dĩ, định nghiêng đầu từ chối. Nhưng Yến Nghiêu đã cúi xuống đặt môi mình lên môi anh, khẽ khàng mổ từng chút một, không ngừng nỉ non: “Được không anh? Được đi mà.”

Ti vi vẫn đang chiếu phim. Tề Hám dụi tắt điếu thuốc, hai tay giữ lấy bên hông Yến Nghiêu, nói: “Mở miệng ra.”

Hai đôi môi, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau. Yến Nghiêu bị cướp đoạt quyền hít thở. Cậu đã học được cách lấy hơi khi hôn, nhưng dung tích phổi chẳng thể nào so được với Tề Hám.

Mãi đến khi cậu sắp không thở nổi, Tề Hám vẫn là người buông cậu ra trước. Yến Nghiêu còn đang mơ màng muốn sáp tới hôn tiếp, lại bị Tề Hám dùng một tay giữ gáy ngăn cản.

Sau khi dưỡng khí được hít vào, Tề Hám mới thu tay về, vỗ nhẹ vào cánh tay cậu. Yến Nghiêu bèn lật người xuống ngồi ngay ngắn trên sofa như mọi khi.

Tề Hám liếc nhìn cậu. Yến Nghiêu đang có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

“Bớt xem mấy thứ vô bổ đi,” Tề Hám đột nhiên lên tiếng.

Nghe anh nói, Yến Nghiêu mới kéo dòng suy nghĩ trở về. Mọi tâm tư cảm xúc của cậu dường như đều trở nên trong suốt trước mặt Tề Hám, bất kể làm gì cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh, mà chính cậu cũng cam tâm tình nguyện bị anh kiểm soát.

“Em biết rồi anh ơi, sau này em không xem nữa.” Yến Nghiêu vòng tay ôm người đàn ông, bộ dạng cực kỳ nghe lời.

Bình Luận (0)
Comment