Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 57

Buổi tối, hai người nằm trên giường, Yến Nghiêu vẫn như thường lệ ôm Tề Hám âu yếm, gối đầu vào hõm cổ ddoois phương. Cảm giác không chân thực trong lòng cuối cùng cũng bị xóa nhòa, thay vào đó là vô vàn mãn nguyện xen lẫn hạnh phúc.

“Làm sao bây giờ, em đột nhiên không muốn làm lính cứu hỏa nữa,” Yến Nghiêu vừa nói vừa siết chặt vòng tay, vùi đầu thật sâu vào người bên cạnh, giọng khàn khàn.

Khi nằm trên giường chuẩn bị ngủ, Tề Hám thường thả lỏng hơn, giọng nói cũng trở nên trầm ấm biếng nhác. “Không chuẩn bị vì nhân dân phục vụ nữa à?”

Yến Nghiêu cười hì hì: “Em đâu có cao thượng đến thế.”

Tề Hám “ừ” một tiếng rồi nói: “Lần đầu gặp còn nhất quyết đòi đưa tôi vào đồn cảnh sát để tư vấn tâm lý cơ mà.”

Bị anh nói thế, Yến Nghiêu có chút ngượng ngùng, cảm thấy lần đó đúng là một sự cố dở khóc dở cười.

   

“Vậy lúc đó sao anh lại ở đấy? Anh uống say à?” Yến Nghiêu ngẩng đầu lên, hôn cằm Tề Hám một cái rồi chờ đợi câu trả lời của anh.

Tề Hám không cử động, bình thản đáp: “Chán nên ra hút điếu thuốc.” Anh nhìn Yến Nghiêu đang dịch người xuống gối đầu lên gối để mặt đối mặt với mình, nói tiếp với giọng đều đều: “Em cố tình không cho tôi đi, còn bắt chuyện.”

“Hả?” Yến Nghiêu không ngờ đối phương đã nhìn thấu mình từ lúc đó, có chút chột dạ đưa tay sờ mũi. Cậu chần chừ trong tích tắc rồi thành thật trả lời: “Đúng là em cố ý. Em thấy anh rất quen mắt, đến lần thứ hai gặp mặt, lúc anh nói tên thì em mới biết.”

“Trước đây tôi chưa từng gặp em.” Anh thật sự chưa từng gặp Yến Nghiêu bao giờ, đương nhiên không hiểu cảm giác quen mắt của cậu từ đâu mà có.

Yến Nghiêu rướn người qua, gối chung một gối với anh. Chóp mũi họ chạm vào nhau, hơi thở ấm nóng của cả hai hòa quyện trong không khí.

“Em từng thấy trên máy tính.” Yến Nghiêu cười dịu dàng, ánh mắt đong đầy trìu mến rồi lại ghé sát qua hôn lên má Tề Hám.

Tề Hám vỗ nhẹ lên đầu cậu, nói: “Ngủ đi.”

Yến Nghiêu vâng lời, lại rụt người xuống vị trí cũ, nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, Yến Nghiêu tưới hoa xong thì làm bữa sáng. Sau đó, cậu ngồi khoanh chân bên bàn trà, cầm hộp thuốc lá màu xanh đen lên, mở ra, rút một điếu rồi đưa ngang dưới mũi, khẽ ngửi mùi thuốc lá.

   

Mùi ô mai thoang thoảng xen lẫn vị nicotin khiến cậu nhớ lại nụ hôn đầu tiên với Tề Hám. Yến Nghiêu ngậm lấy đầu lọc, hai má lại từ từ ửng hồng. Đang loay hoay với hộp thuốc thì Tề Hám bước ra, Yến Nghiêu lập tức cất đi rồi đứng dậy giục anh mau đi ăn sáng.

Tề Hám nghe giọng thanh niên vẫn còn hơi khàn, cổ họng rõ ràng vẫn chưa ổn. Thế là anh vào phòng thu một lát rồi lại ra, vẫy tay một cái là Yến Nghiêu lập tức bước tới.

Ngón tay Tề Hám lướt qua môi Yến Nghiêu, đoạn nhét một thứ gì đó vào miệng. Yến Nghiêu ngậm trong miệng thấy man mát, bèn cười hỏi: “Thuốc k*ch d*c hả anh?”

“Ngậm đi,” Tề Hám nói.

Yến Nghiêu đang định nhai nát thì dừng lại, ngoan ngoãn ngậm viên thuốc. Sau một lúc, vị ngọt bắt đầu lan tỏa, cảm giác khó chịu nơi cổ họng cũng dịu đi đôi chút.

Cậu lại nghĩ đến chuyện tối qua, trong lòng thầm nhủ rằng lần này đã thành công, chứng tỏ đã tiến một bước rất dài trên con đường đến với thân mật thể xác!

Tề Hám ngồi xuống ăn, thấy Yến Nghiêu lại đứng ngây ra đó, mắt nhìn vô định, bèn lên tiếng: “Nghĩ chuyện gì tích cực lên đi, cậu nhóc lính cứu hỏa.”

Yến Nghiêu bước tới ngồi xổm xuống cạnh anh, tay chống cằm nghịch khóa kéo trên áo khoác của người đàn ông, giọng có chút hờn dỗi: “Em nói thật đó, bận quá… không muốn làm nữa. Lần nào cũng bảo được nghỉ một ngày, nhưng thực tế chỉ có nửa ngày, chẳng bao giờ được thấy anh vào ban ngày trông thế nào cả.”

   

“Chuyện này, em tự suy nghĩ đi.” Tề Hám véo nhẹ tai cậu rồi mang khay thức ăn vào bếp đặt vào máy rửa chén. Lúc quay ra, anh thấy Yến Nghiêu vẫn đang ngồi xổm ở đó. Khi cậu ngồi co người lại như vậy, vóc dáng trông có vẻ nhỏ đi, dáng vẻ có chút đáng thương.

Tề Hám không thích dạy dỗ người khác cũng không muốn thay người khác đưa ra lựa chọn. Những chuyện thế này phải do người trong cuộc tự mình suy xét quyết định, bản thân anh sẽ không cho bất kỳ lời khuyên nào.

Thấy Tề Hám bước tới, Yến Nghiêu đổi sang tư thế quỳ, hai tay vịn vào ống quần thẳng thớm của đối phương rồi áp mặt vào người anh.

Bàn tay buông thõng bên hông của Tề Hám khẽ động, đoạn úp cả lòng bàn tay lên mặt chàng trai trẻ. Yến Nghiêu nhân cơ hội vùi mặt vào đó, hôn lên lòng bàn tay anh. Tề Hám giữ lấy mặt cậu, lắc nhẹ đầu Yến Nghiêu một cái rồi dùng một tay xốc cậu đứng dậy, ý bảo ngồi yên.

Yến Nghiêu quả thật cũng ngoan ngoãn ngồi yên. Thấy ai kia dạo này cũng coi như biết điều, Tề Hám quyết định thưởng cho cậu một chút. Anh bèn mở cửa phòng thu, nghiêng đầu nói với ra ngoài: “Không phải em vẫn luôn muốn học bài hát kia sao? Tôi dạy em.”

Yến Nghiêu khựng lại một chút rồi mới đáp: “Vâng ạ.”

Cây guitar điện của Tề Hám được đeo lên người cậu. Yến Nghiêu đặt hờ tay lên thân đàn, toàn thân cứng đờ, dường như không biết phải phản ứng thế nào.

Cậu muốn học rất nhiều bài hát, nhưng “bài hát kia” mà Tề Hám nói, liệu có phải là bài hát mà cậu đang nghĩ đến không?

   

Yến Nghiêu có chút căng thẳng. Đầu ngón tay miết nhẹ lên thân đàn, rồi chạm phải một vùng sần sùi hơn. Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một miếng sticker hình chó nhỏ đang nằm sấp.

Miếng dán đó là do một cô bé tặng Yến Nghiêu trong một lần cậu đi làm nhiệm vụ dạo trước. Hôm đó sau khi tan làm, cậu đã cất nó trong túi suốt đường về. Lúc ấy, Tề Hám đang đeo tai nghe ôm cây guitar điện thử âm trên sofa, thế là cậu ngồi xổm xuống, bóc lớp giấy lót rồi dán sticker lên mu bàn tay anh.

Tề Hám liếc nhìn một chút rồi gỡ nó ra, dán đại lên cây guitar điện vốn trông có phần nghiêm túc và trang trọng vì full một màu đen tuyền. Kể từ đó, miếng sticker vẫn luôn ở yên vị trí ấy, như để khẳng định sự hiện diện của mình.

Cảm giác ấm áp trên gáy khiến Yến Nghiêu giật mình ngẩng đầu. Tề Hám đã dùng một tay khéo léo tháo sợi dây chuyền trên cổ cậu, nhét miếng gảy đàn vào tay cậu, rồi ngồi xuống bên dàn trống gần đó, cầm dùi trống lên.

“Theo nhịp của tôi,” Tề Hám vừa nói vừa nhấc chân đạp lên pedal, rồi dùng dùi trống gõ nhẹ lên cymbal để thử tiếng.

“Em, em không biết…” Yến Nghiêu lắp bắp, chính mình còn không biết rốt cuộc phải làm gì, vì Tề Hám đã dạy cậu điều gì đâu.

Tề Hám nhấc cổ tay lên, nói gọn lỏn: “Em biết.”

Dứt lời, dùi trống trong tay anh hạ xuống, động tác dứt khoát và mạnh mẽ. Giai điệu quen thuộc vang lên theo từng nhịp gõ. Yến Nghiêu ngây người nhìn anh. Tề Hám không giống với bất kỳ tay trống nào cậu từng thấy. Dáng ngồi tùy ý nhưng lưng vẫn thẳng, cũng không lắc đầu hay gật gù theo nhạc, chỉ ngồi đó, điềm tĩnh điều khiển cả dàn nhạc cụ.

   

Đây là bài hát duy nhất mà Yến Nghiêu biết chơi bằng guitar điện, cũng là bài cậu từng biểu diễn ở Hàm Cẩu từ rất lâu về trước. Khi đó, Tề Hám đã bảo cậu đừng tự ti.

“Vào nhịp rồi,” Tề Hám nhắc khéo.

Yến Nghiêu lập tức bừng tỉnh, lắng nghe nhịp trống rồi bắt đầu gảy đàn. Cậu đã không động đến guitar điện một thời gian khá lâu nên ngón tay có chút cứng ngắc không linh hoạt, nhưng dù sao cũng gượng gạo đàn theo được giai điệu.

Cậu nghe thấy lực gõ trống của Tề Hám mạnh dần lên, tiếng trống ngày một lớn hơn, khiến cậu căng thẳng đến mức lỡ mất mấy nhịp, phải vội vàng bắt lại cho đúng giai điệu. Tề Hám chỉ đệm cho cậu nửa đầu bài hát rồi đặt dùi trống xuống, đưa tay giữ chặt chiếc cymbal đang rung để nó ngừng lại. Sau đó, người đàn ông đứng dậy, đi đến phía sau Yến Nghiêu rồi vòng hai tay ra phía trước đặt lên cây guitar điện, tạo thành một tư thế như đang ôm từ sau lưng.

“Đã hiểu ra gì chưa?”

Nghe thấy thanh âm trầm ấm của Tề Hám dịu dàng vang lên bên tai, cả người Yến Nghiêu căng cứng, tấm lưng áp chặt vào lồng ngực ấm áp và rắn chắc của Tề Hám. Hơi thở nhẹ nhàng của anh phả vào tai khiến vùng da sau tai cậu tức khắc nổi lên một lớp da gà.

“Chưa… chưa ạ.” Yến Nghiêu càng thêm lắp bắp.

Tay phải Tề Hám nắm lấy tay phải của cậu, tay trái thì bấm lên dây đàn, rồi bắt đầu dẫn dắt bàn tay cậu, dùng miếng gảy trong tay cậu gảy xuống một cách mạnh mẽ và dứt khoát.

   

Chỉ khi được Tề Hám cầm tay chỉ dạy thế này, Yến Nghiêu mới hiểu một cách tường tận rằng, thì ra loại nhạc cụ này phải được chơi như vậy. Ngón tay của Tề Hám vừa linh hoạt vừa mạnh mẽ, lướt trên dây đàn một cách điêu luyện.

“Tôi gõ mạnh là để em cũng dùng sức mà gảy. Bài này rất cần nội lực, em đang căng thẳng à?” Tề Hám vừa nói vừa định rụt tay về, nhưng Yến Nghiêu đã vội vàng nắm lấy bàn tay trái của anh, siết nhẹ ngón tay đối phương rồi gật đầu: “Em sợ anh nổi giận.”

Tề Hám dùng một tay nâng cằm Yến Nghiêu lên khiến đầu cậu ngửa ra sau, gối lên vai anh. Yến Nghiêu ngây người, mắt mở to không chớp nhìn chằm chằm đối phương.

Tề Hám cúi xuống, bình thản nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Tôi dễ nổi giận đến thế sao?”

“Không phải, em chỉ sợ anh nổi giận, sợ anh không còn thích em nữa…” Yến Nghiêu thẳng thắn bộc lộ nỗi bất an của mình trước mặt người yêu.

Tính cách của Tề Hám vốn lãnh đạm và điềm tĩnh. Anh không dễ nổi giận, nhưng cũng không phải là người không có tính khí. Anh không nổi giận chỉ vì không muốn khuấy động sự bình yên trong nội tâm mình. Đối với anh, sự bình yên là một thứ vô cùng quý giá. Một khi thiếu nó, anh sẽ như một chiếc cân mất đi một quả cân, chao đảo bất định, cảm xúc cũng sẽ sụp đổ. Nếu đến cả cảm xúc của bản thân cũng không thể kiểm soát, con người sẽ chỉ sống theo một cách mông muội và vô vị.

Tề Hám chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, nói: “Với những người tôi đã không để tâm, thì càng không có chuyện tôi nổi giận vì họ.”

   

Để những kẻ không đáng làm xáo trộn suy nghĩ của mình là một hành động còn ngu ngốc hơn.

Tề Hám buông bàn tay đang giữ người ra, ngồi lại ghế và cầm dùi trống lên, nói: “Tiếp tục đi, tôi sẽ gõ chậm lại.”

Yến Nghiêu còn chưa kịp ngẫm ra ý nghĩa của câu nói vừa rồi, đầu óc hãy còn mơ màng, nhưng cơ thể đã thuận theo lời hành động, sửa lại tư thế chờ Tề Hám gõ trống.

Ngay giây tiếp theo, Tề Hám giơ dùi trống lên, quất một cái không nặng không nhẹ vào mông Yến Nghiêu. Bị động tác bất ngờ của anh làm cho giật nảy mình, Yến Nghiêu khẽ hự một tiếng. Khi nhận ra Tề Hám vừa làm gì, cả người cậu đỏ bừng, lập tức quay đầu nhìn anh.

“Muốn học thì phải tập trung, đừng có lơ là.” Tề Hám không cần nhìn cũng biết phản ứng của đối phương thế nào, bàn tay cầm dùi trống bắt đầu gõ nhịp trở lại.

Lần này, Yến Nghiêu bắt theo nhịp của anh rồi bắt đầu gảy mạnh hơn. Vừa đàn qua một lần nên đã nhớ lại được cảm giác, lần này cậu trở nên thuần thục, cổ tay chuyển động linh hoạt, đầu ngón tay dồn sức cùng Tề Hám tấu lên một bản metal khiến người ta sôi sục.

Sau khi cùng nhau chơi trọn vẹn cả bài hát, Tề Hám đứng dậy nói với cậu: “Bài này không khó đến thế.”

Yến Nghiêu dùng tay áo quệt đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, gật đầu đồng tình với lời anh, sau lại nói: “Nhưng mà, em vẫn chưa thạo lắm.”

   

Tề Hám tháo cây guitar điện trên người cậu ra treo lại lên tường. Anh lặng lẽ nhìn Yến Nghiêu cúi đầu luồn miếng gảy đàn vào lại sợi dây chuyền rồi đeo lên cổ.

“Sau này sẽ từ từ dạy em.”

Nghe được câu nói tựa như một lời hứa của anh, Yến Nghiêu nắm lấy miếng gảy đàn trên cổ, cong cong khóe mắt mỉm cười. “Vâng, cảm ơn anh.”

Sau khi Yến Nghiêu lưu luyến nói lời từ biệt để trở về đơn vị, Tề Hám lái xe đến Hàm Cẩu. Ân Dã đã ủ xong hai hũ rượu mơ lớn, bảo anh mang một hũ về.

Đã lâu lắm rồi anh không đến Hàm Cẩu. Ngoài sân, những chậu hoa Tề Hám tặng Ân Dã được chăm sóc rất tốt, cành lá xum xuê. Y còn trồng thêm cả vài khóm bạc hà. Lúc đi ngang qua, Tề Hám ngắt hai nhánh nhỏ rồi bước vào trong.

Cách bài trí trong quán không khác trước là mấy, có lẽ chỉ thay đổi vị trí bàn ghế đôi chút. Ngay cả những vị khách quen thuộc cũng vẫn là mấy gương mặt ấy.

Cao Thanh đang ngồi vẽ bản thảo bên quầy bar. Tề Hám bước tới, vỗ nhẹ vào mấy nhánh bạc hà trong tay rồi thả một nhánh vào ly rượu của hắn. Cao Thanh ngẩng đầu lên, thấy Tề Hám liền “Ồ” một tiếng, nói: “Nhà soạn nhạc vĩ đại hôm nay không cần viết nhạc à?”

“Không bận đến thế.” Tề Hám vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh rồi cũng thả một nhánh bạc hà vào ly của Ân Dã.

   

Cao Thanh đang vẽ bản thảo thiết kế phòng tân hôn. Hắn đặt bút xuống, gấp bản thảo lại, cất vào túi rồi nhìn Tề Hám, giọng điệu trêu chọc: “Hôm nay vợ mày không dính theo à?”

Tề Hám bình thản liếc đối phương một cái. Vừa lúc đó, Ân Dã đang ôm hai hũ rượu lớn đi ra, bị câu nói này làm cho giật mình suýt đánh rơi cả hai. Y còn chưa kịp phàn nàn, Cao Thanh đã lắc đầu tự nói một mình: “Không đúng, không đúng, không nên nói thế.”

Ân Dã thấy hắn cũng tự biết mình lỡ lời thì rất vui mừng gật đầu, đặt hũ rượu xuống rồi đi lấy một chiếc ly khác. Nào ngờ giây tiếp theo, Cao Thanh đã nói: “Cậu vợ nhà mày hôm nay không đính theo à?”

Tề Hám còn chưa kịp lên tiếng, tiếng chiếc ly trong tay Ân Dã tuột xuống, tiếng thủy tin vỡ trên sàn đã vang lên trước. Y hét vào mặt Cao Thanh: “Nói năng trôi chảy thế, thừa nhận đi, cậu đúng là đồ thần kinh! Lần sau nói câu nào sốc óc thì báo trước một tiếng được không hả? Đền ly cho tôi, 20 tệ!”

Nghe thấy phải đền tiền, Cao Thanh liền cười xun xoe, lăng xăng chạy vào sau quầy bar giúp Ân Dã quét dọn. Ân Dã cũng không lấy ly mới nữa, chỉ ôm một hũ rượu mơ lên đặt trước bàn.

Vì phải lái xe nên Tề Hám không uống cùng họ. Anh chống tay thành nắm đấm, tùy ý tựa đầu lên, tay còn lại thì cho vào túi mò tìm hộp thuốc lá, lấy ra rồi mở nắp.

Bên trong hộp thuốc lá chật ních những chiếc bánh quy nhỏ được nướng thành hình bông hoa. Trong góc hộp vẫn còn sót lại hai điếu thuốc mà Yến Nghiêu đã không lấy đi. Ánh mắt Tề Hám từ từ dịch lên, nhìn thấy mấy chữ được viết bằng nét bút mạnh mẽ, dứt khoát bên trong nắp hộp. Đằng sau còn có một emoji mang biểu cảm rất nghiêm túc được vẽ thêm.

   

— Anh hút ít thuốc thôi.

Bên dưới dòng chữ đó còn có mấy chữ nhỏ hơn.

— (Ít đường đấy, không ngọt đâu ạ!)

Bình Luận (0)
Comment