Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 58

“Xem gì đấy?” Cao Thanh vừa quét sạch mảnh thủy tinh vỡ, vừa ghé đầu qua nhìn hộp thuốc trong tay Tề Hám. Ngón trỏ Tề Hám khẽ động, đậy nắp hộp thuốc rồi cất vào túi.

Cao Thanh khó chịu tặc lưỡi, lẩm bẩm một câu: “Làm ra vẻ bí ẩn.”

Tề Hám phớt lờ lời hắn, vỗ nhẹ lên chiếc nắp đậy kín của hũ thủy tinh, “Về trước đây.”

“Về, về hết đi, về được thì tốt quá!” Cao Thanh lại làm bộ như một ông lão từng trải, run run rẩy rẩy lôi bản phác thảo trong túi ra, gục xuống quầy bar tiếp tục vẽ.

Nhìn bộ dạng đó của đối phương, Tề Hám cầm hũ thủy tinh lên, thản nhiên nói: “Lúc trang trí phòng đón dâu tao sẽ giúp một tay.”

Nghe anh nói vậy, Cao Thanh lập tức trở lại bình thường, cười tít mắt gật đầu lia lịa: “Được, được, được.”

   

Vừa về đến nhà, điện thoại của Tề Hám liền hiện lên mấy tin nhắn. Anh treo chìa khóa xe lên tường rồi ngồi xuống sô pha mở ra xem.

Yến Nghiêu: Anh ơi, em sắp nghỉ việc rồi.

Kèm theo đó là hình chụp một tờ đơn xin thôi việc. Tề Hám bấm vào xem, thấy đơn đã được điền xong, ký tên và đóng dấu đầy đủ. Tề Hám day day sống mũi, nhìn lại tấm ảnh một lần nữa rồi mới gõ vài chữ trả lời.

Tề Hám: Em nghĩ kỹ chưa?

Yến Nghiêu: Vâng.

Yến Nghiêu gọi video tới. Tề Hám nhấn nghe, thấy cậu đang co chân ngồi xổm trên sàn, một con mèo tam thể đang thu mình nằm gọn trên đầu gối cậu. Yến Nghiêu chỉnh lại điện thoại, giọng có phần dè dặt: “Thật ra… làm lính cứu hỏa nguy hiểm quá, đúng không anh?”

“Chẳng phải em không sợ sao?” Tề Hám không chĩa camera về phía mình, trên màn hình chỉ thấy chiếc bàn trà và một đoạn chân của anh. Giọng anh đều đều, không nghe ra vui hay giận.

Yến Nghiêu căng thẳng xoa đầu con mèo tam thể, thấp giọng nói: “Trước đây thì không. Nhưng bây giờ em có anh rồi, tự dưng lại thấy sợ.”

Tề Hám không trả lời ngay, Yến Nghiêu chỉ đành im lặng nhìn chằm chằm màn hình. Một lúc sau, Tề Hám mới khẽ động, xoay camera về phía mình. Anh vốn không thích dạy dỗ người khác, nhưng vẫn nhắc nhở: “Yến Nghiêu, làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả.”

   

“Anh, em nghĩ kỹ rồi. Bố em cũng không thể để em làm nghề này mãi được… Lần trước em về thành phố A, còn đại diện đi tham dự hội chợ triển lãm, em gặp Thịnh Minh Ngôn cũng là vào lúc đó.” Nói đến đây, môi Yến Nghiêu khẽ run lên, trông có vẻ hơi hoảng loạn.

Tề Hám hơi nhướng cằm, nói: “Có ai nói gì em đâu. Nếu đã tự mình nghĩ thông suốt rồi thì tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này.”

Yến Nghiêu khẽ “vâng” một tiếng, lại ngước đôi mắt đáng thương lên, nhỏ giọng hỏi: “Vậy lúc đó… anh đến đón em nhé, được không ạ?”

Cậu vừa dứt lời thì đầu dây bên kia có tiếng động. Yến Nghiêu lập tức úp màn hình điện thoại xuống, tay che chặt micro, mặt mày lạnh tanh gằn giọng hét: “Hướng Văn Phi, quá 5 giây, không đạt! Quay về chạy lại!”

Hét xong, cậu lập tức giơ điện thoại lên, ánh mắt vẫn đáng thương như cũ, giọng lại nũng nịu hỏi: “Anh ơi, được không ạ?”

Yến Nghiêu nhìn người đàn ông vẫn giữ vẻ bình thản trên màn hình, chỉ nghe anh chậm rãi “ừ” một tiếng.

“Bánh quy ngon không anh?” Yến Nghiêu hỏi tiếp.

Tề Hám mò hộp thuốc trong túi ra, lấy một miếng bánh, bóc vỏ rồi cho vào miệng nhai nuốt, đoạn hỏi: “Em làm à?”

Trên màn hình, Yến Nghiêu gật đầu, mày mắt cong cong để lộ chiếc răng nanh xinh xắn. “Em làm ở nhà ăn, ở nhà mình không có lò nướng.”

   

“Lần sau em đến sẽ có.” Tề Hám ném vỏ bánh vào thùng rác.

***

Tuần sau, lúc Yến Nghiêu được nghỉ phép trở về, cậu thực sự trông thấy một chiếc lò nướng mới tinh trong bếp. Chàng trai trẻ mừng rỡ chạy ra ôm chầm lấy Tề Hám, đúng lúc thấy anh mở hũ rượu mơ, rót một ly rồi uống một hơi cạn sạch. Yến Nghiêu nhanh nhảu nói: “Anh ơi, em cũng muốn uống.”

“Nồng độ cao lắm đấy.” Tề Hám liếc cậu một cái.

Yến Nghiêu không tin, rượu hoa quả thì nồng độ có thể cao đến mức nào chứ? Huống hồ Tề Hám còn uống một cách sảng khoái như vậy, xem ra anh rất thích vị này, cậu cũng muốn nếm thử.

Tề Hám rót cho cậu nửa ly. Yến Nghiêu dùng chính chiếc ly của anh uống cạn, sau đó vào bếp cố gắng gượng để nấu xong bữa tối. Ăn cơm xong, cậu lại cùng Tề Hám ngồi trên sô pha xem phim. Ban đầu Yến Nghiêu còn ngồi thẳng xem, sau đó chuyển thành tựa vào lưng ghế, cuối cùng thì nằm hẳn ra sô pha, gối đầu lên chiếc gối tựa để xem. Tề Hám lặng lẽ đưa tay che mắt cậu một lúc rồi bỏ ra, ý tứ đã quá rõ ràng.

Yến Nghiêu chống người dậy, hôn lên má Tề Hám một cái rồi ngoan ngoãn nhắm mắt, tựa vào chân anh ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Yến Nghiêu vừa từ trên giường bò dậy, đang cùng Tề Hám ăn sáng thì nhận được điện thoại gọi về đơn vị gấp để làm nhiệm vụ vì không đủ người. Vậy là cậu chẳng thể ở lại dù chỉ hết buổi sáng. Yến Nghiêu vội vàng chạy tới đòi Tề Hám một nụ hôn trước rồi cuống cuồng chạy ra ngoài, miệng còn làu bàu: “Cái nghề lính cứu hỏa này, em thề không làm nữa!”

   

Ngày Yến Nghiêu, người vừa tuyên bố không thèm làm lính cứu hỏa nữa, chính thức thôi việc lại trùng với ngày đi trang trí phòng cưới. Sáng hôm đó, Tề Hám đến cục cứu hỏa đón cậu, ngồi trên chiếc ghế dài ở cổng chờ Yến Nghiêu ra.

Con mèo tam thể thường xuyên xuất hiện trong ảnh của Yến Nghiêu lững thững đi tới, nhẹ nhàng nhảy lên ghế dài, đôi mắt tròn xoe nhìn anh chằm chằm.

Tề Hám huýt một tiếng sáo với nó, tiếng sáo còn luyến một nhịp. Con mèo tam thể không những không bị dọa chạy mất, trái lại còn rúc cái đầu lông xù vào lòng anh.

Yến Nghiêu cùng các đồng đội khác từ trong trụ sở đội cứu hỏa đi ra. Hướng Văn Phi vừa la oai oái “Yến Tử ơi Yến Tử à, anh đừng đi, không có anh tôi biết sống sao đây” vừa đẩy vali của Yến Nghiêu ra ngoài, ra cái vẻ chỉ mong cậu biến nhanh cho khuất mắt.

Yến Nghiêu chẳng hơi đâu mà đôi co với đối phương, kéo vali đi thẳng, vẫy vẫy tay với mọi người: “Anh tôi đến đón rồi, tôi đi trước nhé. Mọi người làm nhiệm vụ nhớ chú ý an toàn, giữ gìn sức khỏe.”

Hướng Văn Phi liếc Tề Hám đang ngồi bên cạnh một cái rồi mới chào tạm biệt Yến Nghiêu, sau đó cùng đồng đội quay về tập luyện. Yến Nghiêu kéo vali chạy đến bên Tề Hám, cười toe toét gọi một tiếng “Anh” rồi đưa tay xua xua con mèo tam thể đang quấn quýt trên người đối phương ra, mặt không mấy thiện cảm nói: “Xuống đi, xuống đi.”

Mèo ta coi như không nghe thấy, lười biếng rúc đầu vào bụng Tề Hám. Yến Nghiêu sốt ruột, chau mày gắt lên: “Ê con kia!”

   

Tề Hám nhìn Yến Nghiêu đang ấu trĩ cãi nhau với một con mèo, bèn một tay túm gáy nó nhấc bổng lên đặt vào lòng Yến Nghiêu, chấm dứt màn kịch vô nghĩa một người một mèo này. Anh nói: “Đi thôi, Cao Thanh sốt ruột lắm rồi.”

Yến Nghiêu cúi xuống đặt con mèo xuống đất, còn khẽ đá vào mông nó một cái cho nó đi khuất rồi mới quay sang hỏi Tề Hám: “Anh ấy chờ gì ạ?”

“Đến nhà Lâm Băng giúp trang trí.” Tề Hám đi ra sau xe mở cốp. Yến Nghiêu hậm hực đặt vali vào rồi đóng sập cốp lại, trông có vẻ không vui.

Khi lái xe đến nhà Lâm Băng, họ thấy đã có khá nhiều người ở đó. Các phù dâu bên nhà gái đang sắp xếp dải ruy băng và thổi bóng bay, còn Cao Thanh thì đứng bên bàn viết từng chữ “Hỷ”. Ân Dã thì đang trải chiếc khăn trải bàn màu đỏ rực lên bàn trà.

Thấy hai người họ đến, Ân Dã lấy ra một thùng hàng, nói với Tề Hám: “Đây, cậu cao thế kia thì đây là nhiệm vụ của cậu rồi.”

Yến Nghiêu giúp mở thùng hàng, phát hiện bên trong là rèm treo trang trí dùng để mắc l*n đ*nh rèm cửa. Cậu lấy băng dính hai mặt và một chiếc ghế đẩu tới, rồi hai người cùng nhau treo đồ lên.

Cả nhóm người bận rộn suốt một ngày, dần dần lấp đầy căn nhà vốn được trang trí đơn giản bằng sắc đỏ.

Hạnh phúc có lẽ chính là như vậy? Trên một trang giấy trắng tinh, từng chút một tô vẽ nên những kỳ vọng thuộc về hai người.

   

Yến Nghiêu lại đăm chiêu ngẩn người. Dạo này số lần cậu thất thần ngày một nhiều. Tề Hám búng tay một cái rất khẽ trước mặt cậu, chẳng nói lời nào. Yến Nghiêu lập tức hoàn hồn, lẳng lặng đi theo sau anh xuống lầu về nhà.

Sau khi trang trí xong, ngày hôm sau họ lại đến kiểm tra một vòng. Một vài món đồ trang trí dán không chắc lắm đã được dán lại, những quả bóng bay bị xì hơi cũng được vứt đi và thay bằng mấy quả mới.

Và rồi ngày cưới cũng đến. Yến Nghiêu cúi đầu, cẩn thận thắt cà vạt cho Tề Hám. Cậu nhìn anh cài nút áo vest rồi lại liếc bộ vest cùng màu trên người mình, cười nói: “Đồ đôi nè anh.”

“Ê Ê, ở đây còn một người nữa đấy nhá!” Từ bên cạnh, Ân Dã đột nhiên u uất lên tiếng, đoạn cũng chỉ vào bộ vest của mình.

Yến Nghiêu: “…”

Cậu lại sáp tới giúp Tề Hám cài hoa lên ngực áo. Cả hai cùng xuống lầu, lên xe đi đón dâu. Ngồi trong xe đang bật điều hòa mát rượi mà Cao Thanh vẫn mồ hôi đầm đìa, căng thẳng đến mức cứ đan tay vào nhau: “Đêm qua chẳng ngủ được chút nào.”

Ân Dã bồi thêm một câu: “Yếu nhớt thế.”

Trong ngày vui trọng đại, Cao Thanh không muốn động tay động chân. Yến Nghiêu bèn hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh không có người yêu nên không hiểu được đâu.”

   

Hiếm khi thấy Yến Nghiêu nói đỡ cho mình, Cao Thanh lập tức hùa theo: “Đấy, thấy chưa, đây mới là tình thân máu mủ ruột rà này!”

Đến nhà Lâm Băng, cả nhóm lên lầu. Quá trình đón dâu ban đầu diễn ra khá suôn sẻ, hội họ hàng trong phòng khách không làm khó họ nhiều, nhưng đội phù dâu trong phòng ngủ lại chặn cửa không cho vào. Tề Hám móc trong túi ra một xấp bao lì xì, cúi người nhét qua khe cửa. Yến Nghiêu và Ân Dã đứng bên ngoài đẩy cửa, nhưng nghĩ bên trong toàn là phù dâu nên cả hai đều không dám dùng sức. Kết quả là đẩy mãi không vào được.

Cao Thanh đứng bên cạnh, cách một cánh cửa trả lời những câu hỏi mà đội phù dâu đưa ra. Không vào được, hắn bắt đầu lo đến toát mồ hôi. Tề Hám nghĩ đừng để lỡ mất giờ lành đã chọn, bèn nhét thêm vài bao lì xì qua khe cửa nữa. Anh chống một tay lên cánh cửa ngay trên đầu Yến Nghiêu, nhắc nhở những người bên trong: “Cẩn thận nhé, chúng tôi đẩy cửa đây.”

Nói rồi, anh dùng sức đẩy mạnh cánh cửa bật tung, tjam chí còn kịp kéo Yến Nghiêu và Ân Dã đang theo quán tính ngã chúi vào trong lại một chút rồi nghiêng người nhường cho Cao Thanh vào trước.

Sau khi Cao Thanh vào, những người còn lại cũng nối gót theo sau, lập tức bị một màn pháo hoa giấy phun đầy đầu. Lúc này Yến Nghiêu mới phát hiện trong phòng có một cậu trai trông vẫn còn là học sinh cấp ba, chắc là em trai của Lâm Băng. Cậu nhóc đang khóc lóc sụt sùi, nước mắt nước mũi tèm lem. Nghĩ lại mới thấy, có lẽ vừa rồi đẩy mãi không được là do thằng ku này đã dùng hết sức để chặn cửa.

Vào được phòng rồi lại phải tìm giày cưới. Tìm một hồi không thấy, cả nhóm đành phải cầu cứu đội phù dâu cho gợi ý. Đội phù dâu yêu cầu họ phải chơi trò chơi, mỗi phù rể phải bế công chúa một phù dâu xoay một vòng mới qua ải.

   

Ân Dã nhanh chóng tìm một phù dâu đứng gần nhất rồi hoàn thành nhiệm vụ. Yến Nghiêu liếc trộm Tề Hám, sờ sờ mũi, tự tìm cho mình một lý do nghe có vẻ chính đáng: “Mấy hôm trước đi làm nhiệm vụ tay tôi bị thương rồi, hay là tôi phát lì xì cho mọi người nhé?” Cậu vừa nói vừa thò tay vào túi định lấy lì xì đã chuẩn bị sẵn.

“Ê!” Ân Dã la lên, lập tức quay sang đẩy Tề Hám, “Vậy để anh đẹp trai này bế hai người có được không?”

Yến Nghiêu quay phắt sang lườm Ân Dã một cái cháy mặt, tức đến nhe cả răng. Ân Dã cũng rất thù dai, hừ lạnh đáp lại.

Tề Hám chỉ muốn nhanh chóng làm xong mọi việc theo đúng quy trình. Vẻ mặt anh vẫn bình thản, hai tay nắm lại, cúi người nhẹ nhàng bế một phù dâu lên xoay một vòng rồi đặt xuống, sau đó lại bế người tiếp theo xoay một vòng nữa. Anh làm rất nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lên tiếng: “Xong rồi.”

Yến Nghiêu đứng đó như hóa đá, chẳng còn tâm trạng nào để chơi tiếp nữa, cảm thấy mình có thể ra góc kia ngồi khóc chung với em trai của Lâm Băng được rồi.

Thấy trò chơi đã hoàn thành, các phù dâu lập tức đưa ra gợi ý. Cao Thanh nhanh chóng tìm được giày cưới, đi đến rồi mang vào cho Lâm Băng. Nhân lúc ánh mắt của mọi người đều đang tập trung vào đôi dâu rể mới, Tề Hám bước đến trước mặt Yến Nghiêu, dùng hai ngón tay khẽ nâng cằm cậu lên mà không nói gì.

Yến Nghiêu lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười với anh. Cả hai cùng đi tới bên giường, phối hợp với nhiếp ảnh gia chụp một tấm ảnh tập thể. Yến Nghiêu lôi điện thoại ra nghịch ngợm. Cậu cầm ngang điện thoại, không dám giơ cao, chỉ chụp được nửa khuôn mặt mình, rồi lại di chuyển ống kính một chút, cẩn thận đưa cổ và một phần cằm của Tề Hám vào khung hình.

   

Trong điện thoại, yết hầu của Tề Hám tự nhiên trượt lên xuống hai lần, sau đó một bàn tay vươn tới. Tề Hám khẽ cúi người, cầm lấy điện thoại của Yến Nghiêu nhấc lên một chút, đưa cả khuôn mặt mình vào ống kính.

Yến Nghiêu nghiêng đầu, cong khóe môi nhìn anh. Ngồi phía sau, Lâm Băng thấy hai người đang chụp ảnh, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc, cô giơ hai tay làm dấu “V” rồi hô: “Yeah!” Nghe thấy thế, Cao Thanh cũng vội vàng chen vào ống kính, làm một động tác y hệt. Đúng lúc Yến Nghiêu nhấn nút chụp thì Ân Dã từ dưới chui lên, kết quả là chụp được nguyên nửa trên khuôn mặt phóng đại của y.

Yến Nghiêu lưu ảnh lại. Thấy mọi người đã tản ra, cậu bèn giật nhẹ vạt áo Tề Hám, ngỏ lời: “Anh ơi, tụi mình chụp riêng một tấm đi.”

Nghe Tề Hám đồng ý, Yến Nghiêu lập tức tìm góc có ánh sáng đẹp, điều chỉnh góc chụp rồi bấm máy. Cậu vui sướng chọn mấy tấm ảnh vừa chụp, soạn caption rồi đăng lên trang cá nhân.

Sau khi đón dâu và dâng trà cho bố mẹ hai bên, mọi người cùng đến khách sạn. Tiếp theo tới gia đoạn đón khách ở cửa và đôi tân lang tân nương tiến vào làm lễ, tạm thời không còn việc của phù rể nữa. Hai người họ đứng nép vào một bên sảnh tiệc, cố gắng không gây chú ý.

Mẹ Yến từ bàn tiệc đi tới, thấy Tề Hám cũng đang đứng bên cạnh, bà chào hỏi: “Tiểu Tề, lâu rồi không gặp cháu.”

Tề Hám mỉm cười đáp lại: “Chào bác ạ, lâu rồi không gặp.”

Yến Nghiêu đứng bên cạnh nhìn hai người họ chào hỏi vài câu đơn giản mà toàn thân toát mồ hôi, cổ họng khô khốc. Mẹ Yến nhìn sang cậu, nói: “Bố con không có thời gian đến, ông ấy hỏi dạo này con thế nào?”

   

“Con vẫn ổn ạ. Mẹ mau về chỗ ngồi đi, sắp lên món rồi đấy.” Yến Nghiêu vội nói.

Mẹ Yến liếc nhìn cậu con trai đang căng thẳng ra mặt rồi lại nhìn sang Tề Hám với vẻ mặt bình thản tự nhiên, sau đó tạm biệt hai người rồi quay về bàn tiệc.

Trên sân khấu, Cao Thanh và Lâm Băng đã hoàn thành lời thề nguyện hôn nhân và trao nhẫn cưới. MC mời những ai chưa kết hôn lên sân khấu để bắt hoa cưới, thế là đội phù rể phù dâu đều đi lên cho đủ quân số.

Yến Nghiêu tỏ ra rất phấn khích với tiết mục này, cậu chen lên hàng đầu. Lâm Băng quay lưng lại, tung bó hoa ra sau. Yến Nghiêu nhìn bó hoa vẽ một đường parabol trên không, nhanh chóng giơ tay lên vơ một cái, ôm gọn bó hoa màu trắng tím vào lòng.

Lâm Băng quay đầu lại, thấy Yến Nghiêu bắt được hoa bèn mỉm cười nhìn về phía Tề Hám đang đứng ở vòng ngoài cùng. Tề Hám không nhìn cô mà chỉ khẽ cúi đầu, ánh mắt bình thản dừng trên người Yến Nghiêu. Người đàn ông nhìn chàng trai trẻ cầm hoa, lại chen ra khỏi đám đông rồi đưa bó hoa bằng cả hai tay cho mình.

Lâm Băng thu lại ánh mắt, nhún vai với Cao Thanh. Cao Thanh thì chỉ mải nhìn vợ chứ không để tâm đến ai khác, tay nhẹ nhàng đặt lên sau gáy cô rồi cúi xuống trao một nụ hôn.

Toàn bộ ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía đôi vợ chồng mới cưới, xung quanh còn vang lên tiếng reo hò cổ vũ của các quan khách. Yến Nghiêu nhìn Tề Hám kẹp bó hoa dưới cánh tay, đoạn đứng về phía bên trái anh, dùng ngón tay khều nhẹ bàn tay trái của đối phương.

   

Yến Nghiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, lật ngửa nó lên rồi duỗi ngón trỏ ra, chậm rãi viết từng nét trong lòng bàn tay Tề Hám.

Em.

“Em,” giọng Yến Nghiêu không lớn, nhưng rõ ràng và dứt khoát.

Yêu.

“Yêu,” tiếng reo hò của khách khứa càng lớn hơn, Yến Nghiêu cũng cất cao giọng.

Anh.

“Anh.” Tiếng cuối cùng được cậu trang trọng thốt ra.

Ba tiếng trang trọng ấy hòa trong tiếng huyên náo lọt vào tai Tề Hám, nhưng thực ra chẳng khác nào đang thì thầm bên tai anh, bởi lẽ thính giác và cảm âm vốn là thứ Tề Hám tự hào nhất.

Yến Nghiêu nói “em yêu anh” cho đôi tai nhạy bén nhất của Tề Hám nghe, viết “em yêu anh” vào lòng bàn tay có thể điều khiển mọi loại nhạc cụ của Tề Hám. Cậu muốn người đàn ông coi việc “Yến Nghiêu yêu anh” cũng trở thành một thói quen của mình.

Yến Nghiêu xòe bàn tay đang nắm chặt ra, hai chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc rơi vào lòng bàn tay Tề Hám.

Cao Thanh và Lâm Băng vẫn đang hôn nhau giữa sân khấu. Hai người họ đứng ở phía sau cùng, ánh đèn mờ ảo khiến bóng hình của cả hai nhòa đi. Yến Nghiêu buông tay, quỳ một chân xuống. Dáng người cậu thẳng tắp, tư thế chuẩn mực. Chàng trai trẻ ngẩng đầu ngước nhìn Tề Hám, đối diện với ánh mắt của anh.

   

“Anh ơi, em… đeo cho anh được không?” Yến Nghiêu cho anh một sự lựa chọn.

Tề Hám khẽ cụp mắt, chậm rãi lấy một chiếc nhẫn từ lòng bàn tay đưa cho đối phương. Yến Nghiêu nhận lấy, nắm bàn tay trái của Tề Hám từ từ lồng chiếc nhẫn vào ngón giữa thon dài của anh. Chiếc nhẫn mang theo cảm giác lành lạnh, vừa vặn ôm lấy gốc ngón tay.

Yến Nghiêu cúi đầu, nhắm mắt đặt lên chiếc nhẫn một nụ hôn thật nhẹ mà cũng thật trang trọng.

Tề Hám nắm tay kéo cậu đứng dậy, lấy chiếc nhẫn còn lại trong lòng bàn tay đeo vào ngón áp út cho cậu. Yến Nghiêu sững người, buột miệng: “Sao–…”.

Nhưng mấy lời còn lại đã bị nuốt ngược vào trong, vì cậu trông thấy Tề Hám tháo chiếc nhẫn đã đeo rất nhiều năm trên ngón trỏ tay trái ra rồi đeo chiếc nhẫn của hai người vào ngón giữa của mình.

Chiếc nhẫn bạc giải thưởng này Tề Hám đã đeo nhiều năm mà không hề bị oxy hóa hay xỉn màu, ngược lại còn sáng hơn cả cặp nhẫn bạc mà Yến Nghiêu mua. Tề Hám đã gìn giữ nó rất cẩn thận, thường xuyên vệ sinh khiến cho chiếc nhẫn càng thêm quý giá.

“Em…” Yến Nghiêu nấc lên một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nói gì cũng không thể diễn tả được tâm trạng lúc này của mình, nói gì cũng không đủ, cũng không đúng.

“Thứ em muốn tôi đều cho em cả rồi, còn làm ra vẻ đáng thương thế này.” Tề Hám bình thản nâng cằm Yến Nghiêu lên, thản nhiên dùng đốt ngón tay gạt đi một giọt nước mắt trên má đối phương.

Bình Luận (0)
Comment