Yến Nghiêu đưa tay lau khô nước mắt rồi vòng tay ôm chặt lấy anh. Hai người cứ thế im lặng, ôm nhau thật lâu.
Sau khi nghi lễ đám cưới kết thúc, Cao Thanh và Lâm Băng thay một bộ lễ phục gọn nhẹ hơn để đi mời rượu. Hai người họ cũng uống giúp vài ly. Khi mọi việc gần xong, Yến Nghiêu liền kéo Tề Hám đi ăn.
Cậu luôn ăn rất nhanh. Ăn xong, cậu bị mẹ gọi sang chỗ khác nói chuyện khá lâu. Khi quay lại, phần lớn khách khứa đã ăn xong và rời đi. Lúc trở lại, Yến Nghiêu trông có vẻ vui, lông mày hơi nhướng lên, dường như có chuyện tốt muốn nói, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ giữ vẻ lưỡng lự.
Đội phù rể phù dâu làm nốt các công việc cuối cùng, bận rộn mãi đến tối mịt. Cả nhóm lại ăn tối ở khách sạn một bữa nữa rồi mới ra về.
Cả hai đều đã uống rượu nên Yến Nghiêu gọi tài xế lái thay. Trong lúc chờ xe, cậu choàng vai Tề Hám, tựa mặt lên vai anh.
Trong bãi đỗ xe, xe cộ ra vào tấp nập. Yến Nghiêu chợt nghĩ, hai thằng đàn ông ôm ôm ấp ấp thân mật thế này trong mắt người khác có phải trông không được tự nhiên lắm không. Bản thân cậu thì chẳng sợ gì, chỉ lo Tề Hám sẽ bị người ngoài chỉ trỏ.
Nhưng dù nghĩ thế, cậu vẫn nỡ không buông tay, một mực giữ nguyên tư thế ấy rồi thấp giọng hỏi nhỏ. “Anh ơi, anh có để tâm chuyện chúng mình như thế này ở bên ngoài không?”
Tề Hám không trả lời, mà hỏi lại: “Còn em thì sao?”
Yến Nghiêu ngẩng đầu, mỉm cười: “Giờ anh bảo em đứng giữa mấy cô mấy bác đang nhảy ở quảng trường rồi hôn anh, em cũng chẳng ngại… Em chỉ sợ anh để tâm thôi.”
Từ trước đến nay, Tề Hám vốn không bận tâm đến ánh nhìn của người khác, cũng chẳng bao giờ cố gắng che giấu con người thật của mình. Con người anh thế nào thì cứ thể hiện ra thế ấy, chẳng có gì phải giấu giếm. Anh thản nhiên đáp: “Không sao cả.”
Yến Nghiêu khẽ “ừ” một tiếng rồi đổi sang ôm vai anh bằng cả hai tay, khóe môi cười cong cong rồi hôn nhẹ lên cằm người đàn ông một cái.
Tài xế nhanh chóng đến nơi. Xác nhận biển số xe xong, họ lên xe. Ngồi ở hàng ghế sau, Yến Nghiêu vẫn dựa sát vào anh, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái của Tề Hám. Mắt ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay anh rồi nhìn xuống dấu hằn sâu trên gốc ngón trỏ mà anh từng đeo chiếc nhẫn bạc ở đó.
Khi thang máy lên đến nhà, vừa bước vào cwra, Yến Nghiêu đã lập tức vòng ra trước mặt Tề Hám, vội vàng lao tới hôn anh. Người đàn ông đưa tay bóp lấy gáy đối phương, thấp giọng nói: “Lần nào em cũng phải nổi điên ở đây mới được à?”
Yến Nghiêu khép hờ mắt, vành tai đỏ rực, yếu ớt thanh minh: “Anh ơi… em uống say rồi mà.”
Ngón tay cái của Tề Hám dùng sức bóp chặt hơn một chút. Ánh mắt anh dừng trên đôi mắt đang đảo lia lịa vì chột dạ của Yến Nghiêu, nói: “Yến Nghiêu, say rượu thì không cứng lên được đâu.”
Bị vạch trần, Yến Nghiêu khẽ th* d*c vài hơi. Cậu nắm lấy tay kia của Tề Hám vòng ra sau, đặt lên thắt lưng mình rồi dẫn dụ nó xuống thấp hơn nữa. Nhưng bàn tay Tề Hám chợt khựng lại trên xương cụt của cậu, không còn để mặc cho cậu làm loạn thêm.
Yến Nghiêu loay hoay một lúc mà vẫn không kéo được, đành phải dè dặt hỏi: “Anh ơi, vậy… anh có say không?”
Thấy Tề Hám không đáp lời, Yến Nghiêu nuốt nước bọt, nói tiếp: “Hai đứa mình đã yêu nhau hai tháng rưỡi rồi… có thể làm chuyện đó được rồi… anh.”
Phát giác được bàn tay sau lưng sắp rút về, Yến Nghiêu vội ôm chầm lấy Tề Hám, áp mặt vào hõm cổ anh. Tửu lượng của Yến Nghiêu chỉ ở mức trung bình, tuy đầu óc tỉnh táo nhưng lời nói ra lại mang một ý nghĩa khác. Cậu cứ thế tuôn ra một tràng lộn xộn: “Anh đừng như vậy mà. Em có thể làm bất cứ điều gì… cũng sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời… Em yêu anh, chỉ muốn yêu một mình anh thôi.”
Tề Hám còn chưa kịp trả lời, Yến Nghiêu đã tự nói đến mức tủi thân rồi quỳ thẳng xuống, ngón tay lần đến chiếc thắt lưng được cài ngay ngắn của anh, sau đó cúi đầu cắn lên đỉa khóa. Một bàn tay lập tức phủ lên sau gáy Yến Nghiêu, túm lấy tóc cậu giật ngược ra sau. Bị ép phải ngẩng đầu, đôi mắt Yến Nghiêu nhanh chóng ngấn nước.
“Em…” Tề Hám nhìn cậu với vẻ mặt lạnh lùng, từng chữ thốt ra vừa trầm vừa nặng. “đi tắm đi.”
Yến Nghiêu ngẩn ngơ một lúc, rồi như bừng tỉnh, cậu vội vàng đứng dậy. Nước mắt còn chưa kịp rơi khỏi khóe mi, ai kia đã bật cười, cẩn thận xác nhận thêm lần nữa: “Thật không ạ? Anh.”
“Ba.” Tề Hám đột ngột thốt ra một chữ. Yến Nghiêu ngơ ngác chớp mắt, chưa hiểu chuyện gì
“Hai.” Tề Hám lại thong thả đọc thêm một số nữa.
Yến Nghiêu lập tức hiểu ra, vội cắt lời: “Em đi, em đi ngay đây!” Chưa dứt câu, cậu đã chạy biến vào phòng lấy quần áo rồi lại vọt vào phòng tắm như một cơn gió.
Thấy đối phương đã đi, Tề Hám mới bước vào phòng khách. Anh cúi người kéo một ngăn tủ, lấy hộp bao cao su và tuýp gel bôi trơn được giấu ở trong cùng ra đặt lên bàn trà.
Người đàn ông ngồi xuống sofa, một tay nới lỏng cà vạt đặt sang bên cạnh, đầu khẽ ngả ra sau lưng ghế, tiện tay khoanh tay trước ngực rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc tắm xong đi ra, cậu thấy ai kia đang nhắm mắt ngồi trên sofa. Yến Nghiêu liền quay người vào phòng lấy một chiếc chăn mỏng, nín thở rón rén bước tới định phủ chăn lên cho Tề Hám.
Cậu cúi đầu cẩn thận dém lại góc chăn, đến khi ngẩng lên thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của người đàn ông. Tề Hám đã mở mắt từ lúc nào, mí mắt hơi nhướng lên, ánh nhìn sắc bén đầy áp lực, không hề né tránh mà cứ thế trầm lặng nhìn thẳng vào cậu.
Khoảnh khắc ấy, Yến Nghiêu cảm nhận một sự khống chế mãnh liệt tỏa ra từ Tề Hám. Cậu khựng lại đôi chút, đoạn lo lắng hỏi nhỏ vì nghĩ anh đã mệt mỏi sau một ngày dài làm việc: “Anh ơi, anh buồn ngủ à? Nếu anh mệt rồi thì tụi mình không làm nữa, không sao đâu ạ.”
Dưới cái nhìn im lặng của Tề Hám, cậu đứng thẳng người dậy, bất chợt liếc thấy món đồ mình giấu kỹ đã bị anh tìm ra và để sẵn trên bàn trà. Một cảm giác ngượng ngùng dâng lên, chẳng rõ đối phương đã phát hiện ra từ lúc nào.
“Em… ý em không phải là bắt anh nhất định phải làm với em, em cũng không biết lúc nãy mình nghĩ gì nữa… Anh mệt rồi thì cứ nghỉ ngơi đi ạ, em không sao thật mà.” Thấy anh mãi không nói gì, Yến Nghiêu bắt đầu mất tự nhiên, chỉ có thể lặp đi lặp lại rằng mình thực sự ổn.
Ánh mắt người đàn ông nhìn Yến Nghiêu có chút thay đổi. Anh lờ đi những lời thủ thỉ nãy giờ của đối phương, cầm lấy chiếc cà vạt đã được gấp đôi bên cạnh rồi thản nhiên đưa ra trước mặt Yến Nghiêu. “Nếu bản thân em đã không quản được đôi tay này thì tự mình trói nó lại đi.”
Chỉ một câu nói của Tề Hám đã dễ dàng kéo Yến Nghiêu chìm vào bầu không khí gợi tình đầy h*m m**n. Gò má cậu nóng bừng, hai tay nhận lấy chiếc cà vạt, nhìn anh cầm hộp bao cao su lên rồi lại đưa tuýp gel bôi trơn cho mình.
Tề Hám đứng dậy, thái độ hết sức bình thản, giọng điệu dửng dưng ra lệnh: “Yến Nghiêu, bò qua đây.”
Nói xong, người đàn ông không cho Yến Nghiêu có thời gian phản ứng mà quay người sải bước đi thẳng về phía trước. Yến Nghiêu không dám ngẩn người, lập tức ngậm chặt cà vạt và tuýp gel bôi trơn trong miệng rồi quỳ xuống, dùng cả tay lẫn chân bò theo Tề Hám.
Từ góc nhìn thấp của mình, cậu chỉ thấy được ống quần tây được cắt may khéo léo cùng đôi giày da đế mỏng cứng cáp. Tiếng giày gõ giòn tan trên sàn nhà sạch bóng, hòa lẫn với tiếng nhịp tim đập vang như sấm rền. Tề Hám liên tục sải bước dài, Yến Nghiêu chỉ có thể cố hết sức bò nhanh hơn để theo kịp.
Khi đến giữa phòng ngủ, Tề Hám dừng lại, cúi mắt liếc nhìn Yến Nghiêu đã theo kịp phía sau rồi khẽ nhướng mày về phía chiếc giường. Yến Nghiêu hiểu ý, lập tức bò lên giường rồi ngẩng đầu nhìn anh.
“Tự chuẩn bị cho tốt vào, em ngoan một chút,” Tề Hám nói với cậu.
Yến Nghiêu đang ngậm đồ trong miệng, gật đầu lia lịa, khẽ phát ra hai tiếng “ưm ưm” để đáp lời.
Tề Hám lùi lại hai bước, quay người lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm. Dưới vòi sen, tiếng nước rơi tí tách vang đều. Anh không tắm quá nhanh, sau đó thay áo ngủ, cầm máy sấy hong tóc rồi mới mở cửa bước ra, trong tay vẫn cầm theo hộp bao cao su.
Tề Hám mở điện thoại xem giờ, sau đó cầm điều khiển từ xa chỉnh đèn trong phòng lên mức sáng nhất rồi mới đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống Yến Nghiêu.
Trong không khí thoang thoảng mùi gel bôi trơn. Ánh mắt người đàn ông mang theo vẻ áp chế nhàn nhạt. Anh cúi đầu nhìn lướt qua từng tấc một, từ gương mặt đỏ bừng của Yến Nghiêu xuống đến phần th*n d*** đã trở nên lầy lội của cậu.
Hai tay Yến Nghiêu nắm chặt lại đặt cạnh nhau, trên cổ tay quấn chiếc cà vạt màu đen. Trông cậu có vẻ không biết phải tự trói một mình thế nào cho đúng, chỉ đành ngậm một đầu cà vạt trong miệng rồi vụng về quấn quanh cổ tay mình.
Tề Hám đứng nhìn đối phương tự xoay sở một lúc, sau đó mới rủ lòng từ bi đưa tay nắm lấy đầu cà vạt còn lại. Yến Nghiêu lập tức cắn chặt phần đuôi vải trong miệng rồi giật ngược ra sau, đến khi sợi vải hằn sâu lên da.
Bấy giờ, Tề Hám mới lên tiếng: “Những thứ em học được, là để khiến bản thân mình ch** n**c khắp nơi thế này sao?”
Toàn thân Yến Nghiêu tr*n tr**, bị anh nói một câu như vậy liền đỏ bừng cả lên, còn chưa kịp thấy xấu hổ đã vội vàng giải thích: “Anh ơi, lần trước sau khi anh nói, em đã không xem những thứ đó nữa.”
Tề Hám không đáp lại lời cậu. Anh ném hộp bao cao su lên giường, mở ngăn tủ đầu giường rút ra hai tờ khăn ướt rồi thong thả lau sạch hai tay.
Mỗi một giây một phút chờ đợi đều là một sự dày vò. Yến Nghiêu nhìn động tác lau tay tỉ mỉ của người đàn ông, lén lút nhích người lại gần hơn. Chỉ nghĩ đến chuyện sắp xảy ra thôi cũng đủ khiến đầu ngón tay cậu run rẩy.
Tờ khăn ướt bị vứt tùy ý lên tủ đầu giường, Tề Hám đứng cạnh giường liếc Yến Nghiêu một cái. Chàng trai trẻ lập tức có phản ứng bèn xoay người lại, đặt thân mình nằm ngang, hai chân vòng ra sau định quấn lấy eo Tề Hám.
Tề Hám đưa tay giữ lấy đầu gối, ngăn cản hành động đó rồi bảo cậu đặt chân lên mép giường. Tiếng th* d*c của Yến Nghiêu bật ra khi cậu chủ động dạng rộng hai chân, bày ra một tư thế hoàn toàn rộng mở.
Hai ngón tay không báo trước đã bất ngờ tiến vào huyệt đạo lầy lội phía sau khiến Yến Nghiêu bật ra một tiếng rên khẽ. Cậu cảm nhận được những ngón tay của người đàn ông đang liên tục tiến sâu vào bên trong, cuối cùng chạm tới một độ sâu chưa từng có. Tiếp đến, hai ngón tay thon dài bắt đầu chuyển động, khám phá khắp nơi trong cơ thể cậu.
Động tác của Tề Hám có phần thô bạo. Những ngón tay linh hoạt hờ hững lướt qua rồi chạm đến một điểm nhô lên, ngay lập tức đổi lấy một tiếng th* d*c cao vút của chủ nhân cơ thể này. Anh cụp mắt, đè chặt một bên đùi của Yến Nghiêu lại, những ngón tay đang rút ra được một nửa lại tiến vào, bắt chước động tác ra vào, sau đó tách ra để khuếch trương rồi dùng phần thịt mềm ở đầu ngón tay cọ xát vào điểm nhô lên kia vài lần.
Anh nhìn Yến Nghiêu run rẩy dữ dội rồi xuất tinh, trên bụng lấm tấm những đốm t*nh d*ch li ti. Tề Hám rút tay ra, khẽ gập đốt ngón tay lại, dùng hai ngón tay vẫn còn đang óng ánh d*ch th** vỗ nhẹ lên môi đối phương: “Xem ra em chỉ cần hai ngón tay là đủ rồi, l**m sạch đi.”
Yến Nghiêu dùng cả hai tay giữ lấy cổ tay người đàn ông, vươn lưỡi l**m láp từng chút một lên những ngón tay của Tề Hám, vừa l**m vừa nỉ non: “Anh ơi, ngài đừng trêu em nữa… vào thẳng luôn có được không ạ?”
Những ngón tay của Tề Hám được cậu l**m rất cẩn thận, toàn bộ chất lỏng đều dính lên môi Yến Nghiêu. Tề Hám không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu, tay di chuyển xuống dưới, dùng phần đệm thịt của ngón cái ấn lên yết hầu đang nhô ra của đối phương.
Yết hầu trượt lên trượt xuống theo chuyển động của đầu ngón tay. Cảm nhận được lực ấn, Yến Nghiêu bị đè đến mức hô hấp không thông, gân xanh trên thái dương cũng nổi lên.
Thế nhưng, cậu chỉ ngoan ngoãn ngẩng cao đầu, để lộ phần cổ yếu ớt của mình giúp Tề Hám dễ dàng đùa bỡn hơn. Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm khó đoán, anh bóp lấy cổ cậu, dùng lực nơi hổ khẩu siết chặt lấy yết hầu người dưới thân.
Yến Nghiêu há miệng thở ra hai luồng hơi nóng, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tề Hám. Ngón tay v**t v* cổ tay anh đầy lấy lòng, giọng nói do bị chèn ép mà trở nên khác lạ, đứt quãng vang lên: “Ngài… vừa bóp cổ em vừa làm em nhé, có được không ạ? Hoặc anh muốn làm thế nào… thì cứ làm… thế ấy đi…”
Lực đạo trên cổ đột nhiên nới lỏng, Tề Hám đã thu tay về. Yến Nghiêu cố nénho khẽ hai tiếng, ánh mắt nhìn Tề Hám lộ rõ vẻ khó hiểu.
Ngay khi bốn mắt giao nhau, cả người cậu chợt sững lại, thậm chí quên cả hít thở.
Tề Hám từ trên cao khẽ rũ mắt xuống, đôi mắt hơi híp lại, nhìn chằm chằm Yến Nghiêu bằng một ánh mắt dò xét đầy khiêu kích, khóe môi mím lại. Vẻ lãnh đạm thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một biểu cảm đầy ẩn ý, mang tính trêu chọc.
Yến Nghiêu cảm thấy bản thân mình trong mắt anh không còn là một con người nữa. Một con chó ngoan biết nghe lời ư? Cũng chẳng phải.
Cậu đã trở thành món đồ chơi độc nhất vô nhị thuộc về Tề Hám. Một món đồ mà anh muốn tùy ý đùa bỡn, giày vò ra sao, thì cậu cũng chỉ có thể chấp nhận bị đối xử như vậy.
Tề Hám vươn cánh tay dài với lấy hộp bao cao su trên ga giường, mở lấy một chiếc rồi tiện tay nhét vào miệng Yến Nghiêu. Giọng nói của anh nhuốm đầy d*c v*ng, ra lệnh: “Xé ra.”
Yến Nghiêu lập tức bò dậy, quỳ trên giường dùng răng xé mở vỏ bao, một bên nhìn Tề Hám dùng tay vuốt lại tóc. Anh túm gọn phần tóc dài ra sau gáy rồi tiện tay dùng sợi dây thun trên cổ tay buộc lại, chỉ còn vài lọn tóc ngắn hơn ở phía trước rủ xuống, nửa che nửa mở che khuất một phần khuôn mặt lạnh lùng.
Yến Nghiêu ngậm vỏ bao trong miệng, dùng hai tay c** q**n Tề Hám để chuẩn bị đeo bao cho anh. Dù trước đây đã từng khẩu giao cho Tề Hám, nhưng lúc đó cậu luôn bị bịt mắt nên chưa bao giờ thật sự tận mắt trông thấy d**ng v*t của anh trông như thế nào.
Khi chiếc quần được kéo xuống, d**ng v*t nóng rực to lớn liền bật ra. Đôi môi Yến Nghiêu run rẩy, yết hầu trượt lên xuống hai lần. Cậu dùng cả hai tay nắm lấy nó, lòng bàn tay áp vào những đường gân nổi cộm mà v**t v*, sau đó mới nhả gói nhỏ trong miệng ra, rút chiếc bao cao su bên tron run rẩy đeo vào cho Tề Hám.
Bao cao su vừa được trùm lên đ** kh*c, Tề Hám đã giơ tay vỗ nhẹ lên má Yến Nghiêu như đang trừng phạt, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa trầm thấp: “Đeo ngược rồi.”
Kể cả vậy, Yến Nghiêu vẫn ngoan ngoãn đón nhận cái tát đầy sỉ nhục ấy. Cậu ngoan ngoãn cúi đầu, vội gỡ bao ra vứt đi. Sau đó ngẩng lên, tỏ vẻ hối lỗi hôn nhẹ lên gò má Tề Hám như nịnh nọt, giọng mềm đi: “Em xin lỗi anh…” Nói rồi, cậu nhanh chóng xé một chiếc mới, phân biệt đúng chiều rồi cẩn thận đeo vào cho anh.
Tề Hám nắm lấy hai cổ tay đang bị trói chặt, nhấc bổng kéo người dịch lên phía đầu giường rồi lấy một chiếc gối nhét dưới thắt lưng đối phương, nâng hông cậu lên đến một độ cao thích hợp. Sau đó, anh cũng lên giường, nghiêng người đè lên.
Ngay khi người đàn ông vừa áp sát, hai chân Yến Nghiêu đã quàng lên eo anh. Bắp đùi trong dẻo dai không ngừng cọ xát bên hông anh. Vẻ mặt Tề Hám vẫn vô cảm, tay siết lấy eo cậu rồi chậm rãi, dùng một lực không thể kháng cự mà tiến vào.
Yến Nghiêu cắn chặt môi dưới, không phát ra một tiếng động nào. Tâm trí cậu hoàn toàn hỗn loạn, cảm giác này hoàn toàn khác với việc chỉ bị ngón tay thâm nhập. Cậu cảm nhận cơ thể mình đang bị xâm chiếm từng chút một thật rõ ràng, mà bản thân chỉ có thể hoàn toàn hạ vũ khí buông xuôi, đầu hàng trong quy phục.
Cậu nếm được một chút vị máu tanh, có lẽ môi đã bị răng nanh cắn rách rồi. Thanh niên cố nuốt ngược tiếng rên đau đớn vào trong cổ họng, nhả môi ra rồi nhanh chóng đưa tay lên cắn lấy đốt ngón tay mình.
Tề Hám thì khác hẳn. Bất kể là trong chuyện tình cảm hay trên giường, anh vĩnh viễn là người mạnh mẽ và tỉnh táo. Động tác bên dưới chẳng hề chịu ngưng nghỉ, đồng thời người đàn ông cúi người, chống một tay bên má Yến Nghiêu, mắt không chớp lấy một lần mà dán chặt vào từng biểu cảm trên gương mặt cậu.
TRước đây, việc Yến Nghiêu không biết gì cả rồi tự biến mình thành một mớ hỗn độn đã khiến anh có chút mất kiên nhẫn. Giờ đây, xem ra “món đồ chơi” này còn chẳng biết phát ra âm thanh, lại càng không biết cách lấy lòng anh.
Tề Hám gạt phắt những đốt ngón tay đang bị Yến Nghiêu cắn trong miệng, không cho phép cậu kìm nén âm thanh của mình nữa, bình thản đến lạ lùng ra lệnh: “Rên đi.”
Yến Nghiêu bèn hé miệng, bật ra vài tiếng rên khẽ từ cổ họng, cơ thể bị những cú thúc vừa nhanh vừa mạnh làm cho chao đảo. Cậu cố gắng mở to mắt nhìn vẻ mặt của Tề Hám. Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt đối phương có thể nói là chẳng khác gì so với ngày thường, Yến Nghiêu mới hiểu ra anh bất mãn với phản ứng của mình đến mức nào.
d**ng v*t to lớn bên trong cơ thể lại một lần nữa thúc vào điểm nhô lên kia. Yến Nghiêu không dám cố nén nữa mà kêu lên thành tiếng, giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở cầu xin: “Anh ơi… anh dạy em có được không? Em thật sự… a… không còn xem mấy thứ đó nữa rồi…”
Động tác của Tề Hám vẫn không dừng lại. Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của người bên dưới, đuôi mắt ươn ướt, mái tóc bết dính mồ hôi rũ xuống trán, nhưng vẫn chẳng mềm lòng. Giọng nói thậm chí còn không có chút dao động nào, cứ thong thả vang lên: “Không nghe thấy.”
Làm sao Tề Hám có thể không nghe thấy được chứ? Yến Nghiêu th* d*c hai hơi, vội vàng cất cao giọng rên lớn hơn. Tề Hám cần một không gian yên tĩnh, vì vậy căn nhà anh chọn có khả năng cách âm cực kỳ tốt. Giờ phút này, trong căn phòng chỉ còn tiếng rên của Yến Nghiêu, tiếng nước vang lên giữa những lần ra vào cùng âm thanh da thịt va chạm vào nhau khi anh thúc hông.
Phản ứng của cậu đã phần nào lấy lòng được Tề Hám, nhưng anh vẫn nói: “Không nghe thấy.”
Lại là như vậy. Tề Hám sẽ chỉ lặp lại lời của mình chứ không bao giờ nói cho bất cứ ai biết ý định thật sự là gì. Mọi thứ, bao gồm cả cảm xúc của Yến Nghiêu, thậm chí đến cả nhịp thở của cậu,đều chỉ có thể nằm dưới sự kiểm soát của Tề Hám.
Tốt nhất là đừng để Tề Hám phải nói lại cùng một câu đến lần thứ ba. Vì vậy, Yến nghiêu chỉ có thể tìm mọi cách lấy lòng anh. Cậu r*n r* to hơn, ph*ng đ*ng hơn, đồng thời nắm lấy miếng gảy đàn đang trượt lên xuống trên hõm xương quai xanh theo từng chuyển động của mình, hai tay nâng miếng gảy đàn có khắc tên Tề Hám dâng lên cho anh.
“Anh ơi… Ngài bảo em làm gì cũng được, ưm… em chỉ nghe lời anh thôi. Ngài dạy em cái gì, em, hức… em cũng có thể học tốt cái đó. Chồng ơi… đừng, đừng bỏ rơi em…” Lời nói của Yến Nghiêu bị những cú thúc như vũ bão làm cho đứt quãng, vỡ vụn. Nhưng dù sao cũng đã thành công nói ra một cách trọn vẹn, giọng điệu thành kính lại xen lẫn sự cầu xin, dè dặt đầy cẩn trọng.
Vì quá căng thẳng, phần th*n d*** của cậu cũng bất giác siết chặt lại. Hàng mày của Tề Hám khẽ nhíu, anh giơ tay tát một cái vào gốc đùi người dưới thân. Bị đánh đau, Yến Nghiêu càng siết chặt hơn, động tác dâng miếng gảy trên tay chỉ khẽ rung lên rồi lập tức ổn định lại, vẫn cố gắng giữ vững tư thế.
“Không được siết.” Tề Hám cụp mắt đe nẹt, không còn cố tình che giấu bản tính công kích đầy uy h**p của mình nữa. Y
ến Nghiêu ngước lên nhìn anh, nghe vậy liền lập tức cố gắng thả lỏng cơ thể, vừa th* d*c vừa hỏi: “Chồng ơi, bây giờ được chưa ạ?”
Tề Hám không tiếp tục chủ đề này nữa, động tác của anh bắt đầu chậm và nông lại. Anh cầm lấy miếng gảy đàn đang được Yến Nghiêu nâng niu trong tay, đưa mắt nhìn gương mặt cậu. Sau một lúc im lặng, anh nhàn nhạt buông một lời kết luận: “Yến Nghiêu, kể từ lúc tự mình đeo thứ này lên, em đã chỉ muốn làm một con chó nhỏ thôi, phải không?”
“Em… em chỉ muốn được ở bên cạnh anh, bất kể là gì cũng được.” Yến Nghiêu thu tay về đặt trước người. Động tác của Tề Hám vừa rồi đã chậm lại nên cậu cũng không còn bị rung lắc dữ dội nữa, cuối cùng cũng được nhìn rõ gương mặt của Tề Hám, đôi mắt ướt át đầy si mê nhìn anh.
“Vậy em hãy làm cho tốt vào.” Tề Hám vừa nói vừa đưa hai ngón tay vào miệng đối phương, đùa nghịch với chiếc lưỡi của Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu ngoan ngoãn đến đáng sợ. Tề Hám muốn chơi đùa, cậu lập tức há to miệng mặc cho những ngón tay của anh khuấy đảo bên trong. Cậu bị ép phải mở miệng, nước bọt không nuốt kịp chảy tràn ra từ khóe miệng. Tề Hám dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kéo ra một chút, sau đó buông ra rồi bôi vệt nước còn sót lại trên ngón tay lên ngực cậu.
Ngay giây tiếp theo, Tề Hám giật lấy miếng gảy đàn, thô bạo gảy lên đ** nh* đang c**ng c*ng của Yến Nghiêu. Miếng gảy lạnh buốt khiến cậu run bắn cả người, đầu lưỡi đang thè ra ngoài chỉ đành bật ra những tiếng thở hổn hển, đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Tề Hám lại bắt đầu thúc vào thật sâu, động tác trên tay vẫn không dừng lại. Anh dựng đứng miếng gảy lên, dùng cạnh sắc nhọn của nó ấn mạnh vào lỗ nhỏ trên đỉnh nh* h**, tay còn lại véo lấy đ** nh* bên kia hết kéo rồi thả, nhìn hai bên đ** nh* của Yến Nghiêu từ màu hồng nhạt chuyển sang màu đỏ thẫm sưng tấy, thậm chí còn to lên một vòng.
Yến Nghiêu bị giày vò đến mức không biết là đau hay là sướng, đôi chân đang kẹp trên vòng eo săn chắc của Tề Hám cứ liên tục tuột xuống. Tề Hám vỗ mạnh lên hai chân cậu bắt đặt xuống, đưa tay dùng lòng bàn tay vuốt ngược những lọn tóc rũ bên thái dương ra sau tai, giọng trầm xuống: “Xoay người lại.”
Yến Nghiêu lập tức phản ứng với lời của anh, run rẩy đôi chân xoay người rút chiếc gối ra ném sang một bên rồi quỳ rạp xuống. Tề Hám dùng hai tay vịn lấy eo cậu, ngón tay ấn nhẹ xuống. Yến Nghiêu lập tức áp mặt xuống, đầu tựa vào thành giường, hạ eo thật sâu đồng thời n*ng m*ng mình lên cao.
d**ng v*t lại một lần nữa tiến vào. Tề Hám nắm lấy eo cậu, lúc nông lúc sâu mà th*c m*nh. Yến Nghiêu bị cảm giác thỏa mãn tột cùng cả về tâm lý lẫn thể xác bào mòn đến mức bật ra những tiếng rên xen lẫn tiếng khóc. Cậu không biết bản thân đã bị chơi cho l*n đ*nh bao nhiêu lần, trong đầu chỉ còn là một mớ hỗn độn, chỉ biết phục tùng.
Tề Hám bóp cằm Yến Nghiêu, bẻ mặt cậu quay lại, nhìn thấy đối phương vẫn đang thè lưỡi thở hổn hển. Mồ hôi, nước mắt và nước bọt giàn giụa trên mặt.
Người đàn ông bật ra một tiếng cười trầm từ cổ họng, cúi người lại gần ra lệnh: “Rụt vào.” Tề Hám nhìn cậu rụt lưỡi vào, hờ hững buông một câu nhẹ bẫng: “Cái bộ dạng như chó vẫy đuôi mừng chủ này, ai ép em làm à?”
Yến Nghiêu vội lắc đầu, ánh mắt si dại nhìn anh. Vài lọn tóc mai của Tề Hám đã ươn ướt, bết trên vầng trán, hàng mày giãn ra tự nhiên, mí mắt khép hờ, ánh mắt sâu thẳm.
Yến Nghiêu nhìn giọt mồ hôi trên thái dương Tề Hám theo từng chuyển động mà tụ lại thành một giọt trượt theo gương mặt góc cạnh của anh xuống đến cằm. Cậu bèn dùng tay chống người dậy, xoay eo qua hôn lên cằm anh, nhẹ nhàng hôn đi giọt mồ hôi ấy.
“Không… chẳng ai ép em cả, là anh tốt với em nên mới làm em.” Yến Nghiêu cọ nhẹ mũi vào xương hàm của anh, giọng nói xen lẫn tiếng th* d*c, hơi thở nóng rực phả vào bên má Tề Hám.
Tề Hám hơi cụp mắt lạnh lùng nhìn cậu một cái, rồi đột ngột dùng một tay đè đầu đối phương ấn xuống giường. Tay còn lại siết chặt lấy eo cậu, tàn nhẫn thúc vào. Yến Nghiêu bị thúc sâu đến mức đầu đập vào thành giường tạo thành tiếng động. Tề Hám vơ lấy chiếc gối bên cạnh đặt trước đầu cậu, sau đó lại càng dùng sức mạnh hơn mà ra vào.
Ánh mắt Yến Nghiêu mất dần tiêu cự, thần trí mơ hồ, miệng hé mở vô thức bật ra những tiếng r*n r* dính nhớp. Cậu mơ màng nhìn thấy Tề Hám khẽ nhếch môi, ánh mắt vừa nguy hiểm vừa giễu cợt, rồi mở miệng, trầm giọng nói một từ ngữ tục tĩu.
Yến Nghiêu không dám nghĩ Tề Hám sẽ dùng những lời như vậy để hình dung về mình. Lưng chừng giữa cảm giác nhục nhã gần như nhấn chìm, cậu lại đón nhận một lần cao trào nữa, huyệt đạo phía sau cũng theo đó mà co rút. Tề Hám lại đâm rút mạnh mẽ thêm mấy chục lần nữa rồi bắn vào trong bao cao su, sau đó rút d**ng v*t ra, xử lý chiếc bao cao su rồi ném vào thùng rác, cuối cùng mặc lại quần áo chỉnh tề.
Yến Nghiêu nghiêng người nằm sang một bên, cơ thể co quắp cuộn tròn. Chỉ trong hai giây, Tề Hám đã điều chỉnh lại được cảm xúc, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày. Anh đứng dậy hỏi cậu: “Có cử động được không?”
“Được, được ạ. Anh ơi, cho em nằm nghỉ một lát.” Yến Nghiêu thở hổn hển, mái tóc ướt sũng rối bời, đùi vẫn còn co giật dữ dội.
Tề Hám cởi cà vạt cho cậu rồi quay người ra khỏi phòng ngủ, vào bếp rót một ly nước ấm quay lại đưa cho cậu. Yến Nghiêu bò từ giữa giường ra mép giường, cầm lấy ly nước uống từng ngụm.
Uống nước xong, cậu lau mặt sạch sẽ rồi bước xuống giường, bước cà nhắc theo Tề Hám vào một phòng tắm khác, nhìn anh xả đầy nước vào bồn rồi bảo mình bước vào. Cậu trượt người vào bồn tắm, tựa nửa người vào thành bồn. Tề Hám đứng bên cạnh liếc cậu một cái, đoạn đưa tay chạm vào vệt đỏ trên trán đối phương dưới mớ tóc ướt át, một cái chạm không hẳn là dịu dàng, nhàn nhạt nhắc nhở: “Đừng ngủ quên đấy.”
Yến Nghiêu vươn tay nắm lấy cánh tay đang buông thõng của Tề Hám, tựa vào tay anh rồi ngẩng đầu nhìn lên. Nom cậu chẳng muốn rời xa người vừa ân ái với mình chút nào, khàn giọng làm nũng: “Chồng vào tắm cùng em có được không?”
“Chật lắm, tôi qua phòng bên kia.” Tề Hám lấy lý do bồn tắm quá nhỏ để từ chối, nhưng rồi lại đưa tay xoa nhẹ mí mắt sưng đỏ của em người yêu như để an ủi, chuẩn bị rút tay rời đi.
Cánh tay anh bỗng bị siết chặt. Là Yến Nghiêu đã dùng cả hai tay giữ lấy cẳng tay anh. Đuôi mắt cụp xuống, hai mắt đỏ hoe trông như cún con vừa bị bỏ rơi, nỉ non: “Chồng đừng đi.”
Tề Hám cúi đầu nhìn vẻ mặt của cậu, mím môi rồi rút tay về. Yến Nghiêu chộp phải một khoảng không, hoảng hốt vội vàng đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm.
Tề Hám túm lấy cánh tay ướt sũng của thanh niên rồi đẩy cậu lên bồn rửa tay. Yến Nghiêu loạng choạng một chút rồi chống hai tay lên thành bồn, trong khi Tề Hám đã đi ra sau lưng, bóp cằm bắt cậu ngẩng lên. Yến Nghiêu vừa ngẩng liền nhìn thấy gương mặt bản thân trong gương. Cậu khẽ dời tầm mắt sang gương mặt vẫn bình tĩnh và tự chủ của Tề Hám phản chiếu trong đó, thầm đoán xem có phải anh đã hơi tức giận rồi không.
“Tự nhìn mình đi.” Tề Hám buông tay ra, nói.
Yến Nghiêu thuận theo lời anh dời tầm mắt về lại gương mặt mình. Cậu nhìn một lúc mà Tề Hám cũng không nói gì, chỉ đứng yên như thế nhìn cậu.
Sự bất an trong lòng Yến Nghiêu bắt đầu dâng lên. ĐỘt nhiên, Tề Hám lên tiếng: “Tiếp tục nhìn.”
Cậu chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương mặt thảm hại của mình trong gương, môi mấp máy không thốt nên lời. Thanh niên dè dặt đưa tay định chạm vào bụng dưới của Tề Hám, nhưng vừa vươn tới đã bị anh gạt phắt đi.
Yến Nghiêu đành cúi xuống, vòng tay ra sau chạm đến miệng huyệt của mình rồi đưa hai ngón tay vào. Cậu vụng về tự dùng ngón tay nhét vào trong với hy vọng có thể dùng cơ thể để Tề Hám không còn tức giận nữa, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh ơi, anh có muốn vào thẳng luôn không?”
Ánh mắt Tề Hám không hề dịch chuyển, vẫn nhìn chằm chằm bộ dạng Yến Nghiêu đang khổ sở lấy lòng mình trong gương, lại hỏi: “Vừa nãy tôi đã nói em là gì, nghe thấy không?”
“Nghe… nghe thấy ạ.” Yến Nghiêu lặng lẽ rút ngón tay ra, vòng cả hai tay ra sau vạch hai cánh mông của mình ra, để lộ lỗ nhỏ sưng đỏ.
“Lặp lại cho tôi.” Tề Hám vẫn không hề lay động. Ngữ khí khi ra lệnh cũng rất bình thản, nhưng Yến Nghiêu chỉ có duy nhất một lựa chọn là tuân theo.
Mấy chữ kia lăn một vòng trên đầu lưỡi rồi mới được Yến Nghiêu thốt ra bằng một chất giọng khàn đặc: “Em là đồ lẳng lơ…”
Tề Hám vẫn lặng yên đứng đó, như thể chẳng nghe thấy gì, ngay cả một sợi tóc cũng không hề lay động.
Yến Nghiêu dùng đầu ngón tay vạch hai cánh mông ra rộng hơn nữa, run rẩy cất giọng, lặp lại một cách khao khát: “Em là đồ chó cái d*m đ*ng, muốn… muốn chồng vào trong…”
Cậu nghe thấy Tề Hám khẽ hừ cười một tiếng, tưởng rằng anh đã hơi hài lòng một chút, đang định thở phào nhẹ nhõm thì Tề Hám lại dùng mu bàn tay quất mạnh vào lỗ nhỏ của cậu.
Lực mạnh đến nỗi Yến Nghiêu còn nghe thấy tiếng gió rít khe khẽ khi bàn tay vung tới. Chàng trai trẻ đau đến mức cả người chao đảo đổ về phía trước. Hai tay phải bám chặt vào thành bồn, các đốt ngón tay siết chặt lấy mép bàn mới không ngã xuống. Gân xanh trên mu bàn tay nổi cộm lên, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Đau em…” Yến Nghiêu hé miệng, chỉ có thể bật ra âm tiết đầu tiên một cách yếu ớt, âm tiết phía sau thậm chí đau đến mức không nói nên lời, nghe càng giống một tiếng th* d*c nặng nề hơn.
“Đau hay là sướng?” Tề Hám nhẹ giọng hỏi cậu từ phía sau.
Tề Hám lúc này còn nghiêm khắc hơn lúc nãy không chỉ một chút. Yến Nghiêu sợ mình không tìm được cách nào tốt hơn để tuân theo mệnh lệnh sẽ khiến Tề Hám phải thất vọng về mình bèn run rẩy vạch hai cánh mông ra lần nữa, nói: “Sướng lắm ạ… Cảm ơn chồng.”
May mắn là lần này Tề Hám đã buông tha cho cậu. Anh kéo quần, giải phóng d**ng v*t đã bán cương rồi cọ xát qua lại giữa khe mông đang được vạch sẵn cho đến khi nó hoàn toàn c**ng c*ng. Yến Nghiêu vội vàng vạch hai cánh mông ra rộng để Tề Hám có thể vào thẳng. Cậu thả lỏng cơ thể, chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Tề Hám lại cho d**ng v*t trượt xuống chen vào giữa hai bẹn đùi của cậu.
Yến Nghiêu ngẩn ra một chút, chợt buông tay vịn vào hai bên thành bồn, dùng sức khép hai chân lại để thích ứng với d**ng v*t đang ra vào giữa hai gốc đùi.
Ngón tay Tề Hám kẹp lấy cằm bắt cậu ngẩng đầu nhìn vào gương, sau đó đầu ngón tay cái chà vào vào vết thương do cậu tự cắn ở môi dưới, nhận xét: “Răng sắc miệng bén.”
“Em sẽ không cắn trúng anh đâu, chồng ơi.” Yến Nghiêu há miệng ngậm lấy phần đệm thịt trên ngón tay người đàn ông. Đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m láp, cẩn thận tránh đi chiếc răng nanh của mình, giọng nói trở nên mơ hồ.
Ngón tay trong miệng bị rút ra. Cơ thể Tề Hám vẫn không động đậy, chỉ có bàn tay đang nắm lấy phần hông eo gầy hẹp của Yến Nghiêu là điều khiển cơ thể cậu di chuyển tới lui hai lần rồi dừng lại. Sau đó, anh vỗ nhẹ lên xương cụt của cậu, thong thả nói: “Vẫy đuôi đi, Tiểu Nghiêu.”
Nghe thấy Tề Hám gọi mình bằng một cái tên thân mật như vậy, cả người Yến Nghiêu lập tức đỏ bừng. Phần đ** kh*c đằng trước bắt đầu rỉ ra dịch thể trong suốt. Cả người run rẩy kẹp chặt hai chân lại, chống người tự mình lắc hông.
“Đừng run.” Bàn tay Tề Hám vẫn đặt trên hông cậu không nhúc nhích, anh híp mắt nhìn cậu tự mình lắc lư tới lui.
Phòng tắm này không phải là phòng tắm chính. Trong không gian chật hẹp vang lên tiếng th* d*c và tiếng nước đầy ái muội. Yến Nghiêu vừa lắc lư eo hông vừa ngẩng đầu nhìn người trong gương. Xương mày của Tề Hám cao, ánh đèn trần hắt xuống bị xương mày của anh che đi một khoảng khiến vùng mắt chìm trong bóng tối. Người đàn ông đang khẽ híp mắt lại, bờ môi mỏng mím hờ.
Yến Nghiêu nhìn anh lại muốn được hôn, nhưng cậu biết chắc Tề Hám lúc này sẽ không hôn mình. Do mải mê suy nghĩ, động tác của cậu dần trở nên thiếu chuẩn xác. Trong gương, Tề Hám lười biếng nhướng mí mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu. Hàng mi Yến Nghiêu run rẩy, bị ánh nhìn đầy xâm chiếm của anh dọa cho co rúm lại.
Tề Hám giơ tay tát mạnh một cái l*n đ*nh mông cong vểnh của cậu, nhìn vùng da nơi đó hằn lên dấu tay đỏ ửng, anh nhướng mày chất vấn: “Làm biếng trốn việc à?”
Yến Nghiêu khẽ rên lên một tiếng, vội vàng lắc đầu nói không có rồi giữ vững tư thế, kẹp chặt chân tiếp tục chuyển động. Tề Hám chống một tay lên mặt gương, tay còn lại từ eo Yến Nghiêu lần lên đến đuôi tóc ướt sũng của cậu, vân vê vài sợi tóc rồi vòng ra phía trước siết lấy cổ cậu.
Bàn tay Tề Hám rất lớn, chỉ một tay đã có thể dễ dàng bao trọn lấy cổ Yến Nghiêu. Lòng bàn tay anh cảm nhận được yết hầu đối phưng đang trượt lên xuống, nhìn cậu run rẩy, mất kiểm soát. Cuối cùng bị chính anh chơi hỏng.
Mái tóc Yến Nghiêu vừa rồi đã thấm nước trong bồn tắm. Cậu vừa cử động, những giọt nước liền theo đó lăn từ đuôi tóc xuống vai rồi lại theo nhịp lắc hông mà trượt xuống eo, cuối cùng rơi vào nơi hai cơ thể đang dán chặt vào nhau, vang lên tiếng nước.
“Đúng là hay ch** n**c thật,” Tề Hám vừa vuốt tóc cậu vừa nói.
Bị người yêu dùng lời lẽ trêu chọc, răng Yến Nghiêu va vào nhau lập cập, cậu cắn nhẹ vào lưỡi, vừa th* d*c vừa nói: “Anh, chỉ là nước trên tóc em thôi…”
Dứt lời, cậu nghe thấy Tề Hám bật cười hai tiếng khe khẽ rồi không nói gì nữa, dường như không quá hài lòng với câu trả lời của cậu.
Tề Hám không làm cậu nữa, tựa như đang trừng phạt vậy. Yến Nghiêu đã dùng chân kẹp rất lâu mà đối phương vẫn chưa có dấu hiệu xuất tinh. Cậu sốt ruột đến toát cả mồ hôi mặt, cuối cùng đành phải quỳ xuống, dùng cả tay lẫn miệng mới có thể khiến Tề Hám bắn hết lên nửa dưới khuôn mặt mình.
Tề Hám lấy vài tờ giấy ăn bảo cậu tự lau rồi đi xả lại một bồn nước nóng khác. Khi anh quay người lại, Yến Nghiêu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ ngồi, tay nắm chặt khăn giấy. Cậu đang thè lưỡi l**m phần t*nh d*ch trên môi nuốt xuống, rồi lại dùng ngón tay quệt từng chút một trên cằm đưa vào miệng.
Thấy Tề Hám đi tới, ai kia lập tức hoảng hốt như thể vừa làm chuyện xấu bị phát hiện, vội dùng khăn giấy lau đi vệt còn sót lại rồi đứng dậy. Tề Hám lại gần, đưa tay chạm lên cổ cậu. Đầu ngón tay lướt qua yết hầu, lau đi một chút t*nh d*ch còn sót lại, sau đó nhẹ nhàng ấn ngón tay lên môi Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu l**m sạch ngón tay anh, ngoan ngoãn bước vào bồn tắm không còn mè nheo nữa.
Tề Hám rời khỏi phòng tắm, lại đi rót một ly nước rồi lấy thêm một vỉ thuốc. Khi đi ngang qua phòng khách, anh mở hộp thuốc lá rút ra một điếu, ngậm trên môi rồi châm lửa. Rít được một hơi, anh mới phát hiện trong hộp thuốc lá này không còn là bánh quy nhỏ nữa mà là một chiếc móc khóa chó con bằng len nỉ. Trông không được tinh xảo lắm, chắc là do Yến Nghiêu tự làm.
Anh xỏ chiếc móc khóa vào chùm chìa khóa xe rồi cầm theo nước và thuốc đi vào phòng tắm. Bấy giờ, Yến Nghiêu đang úp mặt vào bồn tắm, mặt nước sủi lên những bọt bong bóng lăn tăn. Khi nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ vọng lại, cậu mới ngẩng đầu, mở mắt ra thì thấy Tề Hám đã thật sự quay lại.
Tề Hám đưa thuốc cho cậu. Yến Nghiêu đưa tay vuốt ngược mái tóc ra sau để lộ ra toàn bộ gương mặt, rồi nhận lấy viên thuốc, giọng khàn đặc nhưng vẫn nở nụ cười: “Thuốc tránh thai ạ?”
“Nếu ngày mai em còn muốn nói chuyện thì ngậm miệng lại.” Giữa hai hàng lông mày của Tề Hám vẫn còn vương chút lười biếng sau khi đã thỏa mãn. Người đàn ông đặt ly nước lên chiếc kệ cạnh bồn tắm, đưa tay cởi cúc áo ngủ rồi nhấc chân bước vào.
Yến Nghiêu bóc một viên ngậm cho vào miệng, nhìn theo từng động tác của anh, đôi mắt cong thành một nụ cười rạng rỡ. Một mình Yến Nghiêu nằm trong bồn tắm thì vừa vặn, có thể duỗi người thoải mái. Nhưng hai người chen chúc trong một chiếc bồn đơn chỉ có thể dán chặt vào nhau, vai kề vai, đùi chạm đùi.
Yến Nghiêu nhìn Tề Hám vì tư thế gò bó mà phải co đầu gối lại khiến một phần lộ trên mặt nước, bèn thay đổi tư thế của mình, cố gắng thu người lại để giảm bớt diện tích rồi thân mật tựa đầu lên vai người nọ, tay thì n*n b*p phần cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh.
“Chồng ơi, anh cảm thấy…”
“Bớt nghe Cao Thanh nói bậy đi.”
Tề Hám cắt ngang lời cậu. Yến Nghiêu hiểu ra anh đang nói đến vấn đề xưng hô, cậu khẽ nhíu mày im lặng vài giây rồi mới đáp: “Không phải đâu, là tự em muốn gọi như vậy. Nếu anh không thích thì em không gọi nữa.”
“Tùy em vậy.” Tề Hám liếc nhìn vẻ mặt của cậu rồi nói.
Nghe thấy anh không để tâm, Yến Nghiêu mím môi cười khẽ, lại định mở miệng nói gì đó. Nhưng Tề Hám đã giơ một ngón trỏ lên đặt trước môi, dùng vẻ mặt vô cảm cảnh cáo cậu đừng nói nữa. Sau đó, anh dùng chính ngón tay ấy chỉ về phía cốc nước đặt trên kệ, giọng trầm thấp mà dứt khoát: “Uống từ từ thôi.”
Yến Nghiêu ngoan ngoãn gật đầu, yên lặng tựa vào vai anh, uống hai ngụm nước rồi đặt ly lại chỗ cũ. Cậu men theo góc nghiêng để ngắm nhìn những đường nét sắc sảo trên gương mặt Tề Hám, lại nhìn xuống điếu thuốc anh đang ngậm.
Đầu điếu thuốc cháy lên một đốm đỏ rực, nhưng Tề Hám chẳng rít hơi nào, chỉ mặc cho nó cháy để nếm một chút hương vị và ngửi mùi khói thuốc thoang thoảng.
Yến Nghiêu quả thật rất hiếm khi thấy Tề Hám hút thuốc, thỉnh thoảng có thấy thì anh cũng chỉ hút vài hơi rồi dập đi. Xem ra cách “trị thuốc” này của cậu rất có hiệu quả.
Tề Hám đang chống đầu giả vờ ngủ, còn Yến Nghiêu thì không muốn nhắm mắt. Cậu cố gắng tỉnh táo nắm lấy tay trái của Tề Hám, đặt tay trái của mình vào lòng bàn tay anh rồi cúi đầu nhìn ba chiếc nhẫn trên hai bàn tay. Bàn tay Tề Hám khẽ động, lật tay lại nắm lấy tay cậu, những ngón tay chen thẳng vào kẽ tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau dưới làn nước.
Yến Nghiêu nhìn động tác của anh, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng. Cậu siết chặt tay, ngẩng đầu nhìn Tề Hám vẫn đang nhắm mắt, điếu thuốc trên môi anh đã cháy được một đoạn, tàn thuốc trông như sắp sửa rơi xuống.
Yến Nghiêu giơ tay còn lại lên, dùng lòng bàn tay hứng lấy tàn thuốc đang rơi lả tả rồi vẩy sạch tàn thuốc trong lòng bàn tay ra ngoài bồn tắm. Khi thu tay về, cậu tình cờ chạm phải ánh mắt của Tề Hám.
Tề Hám kể cả khi thu liễm hay bộc lộ cảm xúc đều rất nhanh. Vẻ mặt của anh lúc này đã trở lại như thường ngày, bình tĩnh và lãnh đạm, lạnh nhạt chẳng nhìn ra được gì.
Trong lòng Tề Hám đang ước chừng thời gian để gạt tàn thuốc, vừa mở mắt ra đã thấy Yến Nghiêulại gần hứng tàn thuốc giúp mình. Bị anh phát hiện, Yến Nghiêu cười gượng một tiếng rồi đặt tay lại vào trong nước, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tề Hám gỡ điếu thuốc xuống khỏi môi, vừa định dùng ngón tay dụi đi thì Yến Nghiêu đã vục một ít nước trong bồn lên dập tắt giúp anh.
Đầu thuốc được Tề Hám tiện tay ném vào thùng rác. Bàn tay rảnh ra còn lại ấn nhẹ sau gáy Yến Nghiêu, kéo cậu lại gần rồi cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.