Tối qua hai người họ đã ngủ một đêm ở phòng cho khách. Sáng ra, Yến Nghiêu rón rén xuống giường đi đánh răng rửa mặt thay đồ. Lúc cởi áo ngủ, những dấu vết đậm nhạt trên người khiến cậu bất giác nhớ lại chuyện tối qua. Mặt mày Yến Nghiêu đỏ bừng, bèn vội vàng mặc quần áo vào rồi bước ra khỏi phòng.
Vừa vào phòng ngủ chính, đầu cậu như muốn bốc khói khi thấy chiếc giường vốn luôn ngăn nắp giờ lại bừa bộn. Yến Nghiêu luống cuống tháo bộ ga giường bốn món cho vào máy giặt, sau đó ra ban công tưới mấy chậu cây chưa được chăm sóc. Xong xuôi, cậu mở tủ lạnh kiểm tra một chút rồi quay lại phòng khách tìm người.
Không thấy ai trên giường trong phòng ngủ cho khách, Yến Nghiêu vừa sải bước vào nhà vệ sinh vừa gọi lớn: “Anh ơi, anh ơi!”
Tề Hám đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, tay đang cầm một cây kéo tỉa tóc, mắt liếc Yến Nghiêu vừa bước vào rồi nói: “Chưa đi.”
Thấy anh rồi Yến Nghiêu mới yên tâm. Cậu lại gần nhìn người nọ tỉa lại tóc rồi giúp anh phủi sạch những sợi tóc vụn trên vai, hỏi: “Anh có định cắt ngắn không? Hay em đi cùng anh ra tiệm nhé?”
“Không cần đâu.” Tề Hám từ chối rồi nhanh chóng tỉa xong phần tóc mái và đuôi tóc. Kéo tỉa không ảnh hưởng nhiều đến độ dài, chỉ giúp tỉa mỏng phần tóc lộn xộn nên trông gọn gàng hơn hẳn. Anh thấm ướt khăn mặt để lau đi những sợi tóc vụn trên mặt rồi nghiêng đầu nhìn Yến Nghiêu đang đứng một bên im lặng chờ mình. Nhìn được hai giây, Tề Hám lại giơ kéo tỉa vài đường tùy ý trên tóc mái của Yến Nghiêu, sau đó thổi sạch tóc vụn dính trên đó rồi cất vào hộp đựng đồ.
Yến Nghiêu đợi anh cắt xong mới cử động, cậu phủi những sợi tóc vụn trên đầu và mặt đi, phát hiện phần tóc mái hơi che mắt đã được tỉa bớt, nhưng đường nét của kiểu tóc không hề thay đổi hay khác gì mấy. Kỹ thuật của Tề Hám xem ra còn hơn khối thợ cắt tóc ở tiệm chẳng bao giờ hiểu nổi “cắt ngắn một chút” nghĩa là thế nào.
Thấy hai tay anh đã rảnh, Yến Nghiêu lập tức sà vào lòng anh nỉ non: “Anh ơi, sao cái gì anh cũng biết làm hết vậy.” Nhưng vừa ôm, cậu lại cảm thấy có gì đó không đúng, bèn buông tay ra nhìn chiếc áo trên người Tề Hám. “Đây là áo của em mà.”
Tề Hám dọn sạch tóc trên bồn rửa tay rồi liếc vào gương. Anh vốn chỉ mua quần áo vừa vặn, không bao giờ chọn size quá lớn hay quá nhỏ. Chiếc áo khoác này anh mặc không đúng đường may ở vai, gấu áo cũng hơi ngắn một chút.
“Ừ, đúng là nhỏ thật.” Tề Hám vừa nói vừa cởi áo ra. Yến Nghiêu liền chạy đến tủ quần áo lấy áo của Tề Hám đưa cho anh, còn mình thì mặc lại chiếc ban nãy.
“Đồ đôi nè.” Yến Nghiêu cười tủm tỉm, kéo nhẹ vạt áo. Bây giờ không có người thứ ba nào ở đây, đúng chuẩn đồ đôi rồi.
Mặc xong áo, Tề Hám cúi mắt nhìn mặt dây chuyền hình móng gảy đàn đang ánh lên sắc bạc trước ngực Yến Nghiêu, tiếp theo lại ngước lên nhìn thẳng vào mắt người kia, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười rất nhẹ. “Tôi đặt cho em cái mới nhé?”
Yến Nghiêu khó mà không hồi tưởng lại cảnh tối qua Tề Hám đã dùng chiếc móng gảy đàn này như thế nào. Cậu chỉ đành đỏ mặt, vừa gật vừa lắc đầu, ngại ngùng đáp: “Em thích cái cũ này hơn, vì anh đã từng dùng nó.”
“Được.” Tề Hám đáp một tiếng. Anh không định tiếp tục nói chuyện trong nhà vệ sinh nên nhấc chân định rời đi.
Thấy vậy, Yến Nghiêu lập tức lao tới ôm chầm lấy anh. Cậu dụi nhẹ vào lòng người đàn ông hai cái, vội vàng nói: “Anh ơi, em muốn mà, em muốn!”
Tề Hám chỉ bình thản đáp lại một câu “Biết rồi”, đưa tay ôm lấy eo cậu, kéo từ trước người sang cạnh mình rồi cùng cậu bước ra ngoài. Anh hỏi: “Em tìm tôi có chuyện gì à?”
Nghe câu này, Yến Nghiêu mới sực nhớ mục đích ban đầu mình vào đây là gì, vội vàng nói: “À à, em định hỏi anh sáng muốn ăn gì. Nhà mình có bánh bao với hoành thánh, nếu không thích hai món đấy thì ra ngoài ăn cũng được.”
“Hoành thánh đi, nếu em ra ngoài thì nhớ kéo khóa áo lại.” Tề Hám rút tay về, đi ra ban công xem thử thì phát hiện mấy chậu hoa đã được tưới nước hết cả.
Yến Nghiêu “dạ” một tiếng, dù không ra ngoài nhưng vẫn ngoan ngoãn kéo khóa áo khoác lên, sau đó cầm túi hoành thánh đông lạnh đi thẳng vào bếp.
Tề Hám ngồi xuống sofa, mở điện thoại, thấy tin nhắn báo biến động số dư tài khoản. Thịnh Minh Ngôn đã chuyển nốt số tiền còn lại, coi như việc kia hoàn toàn kết thúc. Trên WeChat, Cao Thanh có gửi mấy tin nhắn và vài tấm ảnh chụp chung trong đám cưới hôm qua.
Cao Thanh: Thằng cha phó nháy này làm ăn cẩu thả thật, lại còn chụp cả ảnh couple cho hai đứa bây nữa chứ!”
Bức ảnh được chụp lúc Yến Nghiêu giành được hoa cưới rồi chạy đến đưa cho anh. Mọi người xung quanh đều được làm mờ, chỉ tập trung làm nét hai người họ. Tề Hám nhìn ảnh, im lặng lưu lại rồi gõ mấy chữ trả lời, trong lúc đó Yến Nghiêuđã nấu xong hoành thánh và bưng ra.
Trong lúc ăn, Yến Nghiêu mở điện thoại xem vòng bạn bè. Hôm qua là lần đầu tiên cậu đăng ảnh người khác ngoài mình lên trang cá nhân nên cũng có nhiều người nhấn thích hơn.
Trong phần bình luận, Hướng Văn Phi viết: “Oa, anh trai anh làm chú rể à? Trai tài gái sắc, chúc sớm sinh quý tử nhé~”
Vừa nhìn thấy dòng đó, Yến Nghiêu lập tức tức đến mức muốn phun lửa. Đồng chí “anh trai” trong miệng Hướng Văn Phi rõ ràng chỉ có thể là Tề Hám! Cậu vừa bực vừa buồn cười, trong lòng thầm mắng tên nhóc thối tai điếc mắt mù. Đến lễ phục của chú rể với phù rể khác rành rành thế kia mà cũng nhìn nhầm được, sau đó tức tối gõ phím trả lời lia lịa với tốc độ ánh sáng:
Yến Nghiêu: Anh ấy là chú rể của tôi.
Hướng Văn Phi nhanh chóng trả lời bằng một tràng dấu chấm hỏi. Yến Nghiêu đặt điện thoại xuống, ăn vội mấy miếng hoành thánh cho xong, cố gắng bình tĩnh lại. Khi mở điện thoại định giải thích rõ ràng thì phát hiện đối phương đã xóa bình luận chúc phúc ở vòng bạn bè, ngoài ra còn gửi mấy tin nhắn riêng cho cậu.
Hướng Văn Phi: Oa! Anh vậy mà!!!
Hướng Văn Phi: Bro, không ngờ anh…
Hướng Văn Phi: Anh lại… haiz…
Hướng Văn Phi: Chúc 99 nhé.
Cơn tức trong lòng Yến Nghiêu lập tức tan biến ngay khi nhìn thấy ba chữ cuối cùng. Cậu đọc đi đọc lại, càng đọc càng thấy vui, cuối cùng phấn khích đến mức mở WeChat gửi ngay cho Hướng Văn Phi một phong bao lì xì, coi như mời đối phương bữa cơm cảm ơn.
Tề Hám nhận ra cảm xúc của người đối diện đang lên xuống thất thường. Ánh mắt dừng lại trên cổ cậu một thoáng rồi dời đi. Anh cất tiếng gọi bằng một giọng bình thản: “Yến Nghiêu.”
“Dạ… sao vậy anh?” Nghe anh gọi cả họ tên mình, chân Yến Nghiêu như nhũn ra. Cậu vội đặt điện thoại xuống, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc lắng nghe anh nói.
“Kéo khóa lên hết đi.” Tề Hám đã ăn xong hoành thánh, rút hai tờ giấy ăn để lau bàn. Giọng điệu rất tự nhiên, cử chỉ cũng thong dong, chỉ đơn thuần là có ý tốt nhắc nhở một câu.
Yến Nghiêu theo phản xạ sờ lên cổ mình, sau đó đứng dậy dọn bát đũa, đáp: “Không cần đâu, em không ra ngoài, chỉ ở cùng anh thôi.”
Yến Nghiêu đã nói không ra ngoài thì quả thật không ra ngoài. Trước khi Tề Hám vào phòng làm việc, cậu đang co mình ôm laptop xem tài liệu ở khoảng trống hẹp giữa ghế sofa và bàn trà. Vài tiếng sau khi Tề Hám bước ra, ai kia vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Mấy ngày nay hai người họ chỉ ở nhà, thỉnh thoảng mới ra ngoài mua thức ăn và đổ rác. Phần lớn thời gian là ai làm việc nấy. Tề Hám luôn bận rộn, cả ngày tự nhốt mình trong phòng làm việc, còn Yến Nghiêu thì lúc xem tài liệu trong phòng ngủ, lúc xem TV ngoài phòng khách, đôi lúc lại ôm điện thoại trong bếp để học công thức nấu ăn mới. Yến Nghiêu học công thức mới rất nhanh, mà học cách xử lý công việc cũng nhanh không kém. Một tuần nghỉ ngơi đồng thời cũng là một tuần miệt mài học hỏi. Cha Yến trước tiên cho cậu bắt đầu ở vị trí phó phòng một thời gian để xem năng lực ra sao.
Vào tối hôm trước ngày đi làm, cậu ôm chầm lấy Tề Hám, trịnh trọng nói: “Anh ơi, em sẽ cố gắng kiếm tiền và sẽ luôn đối xử tốt với anh.”
Tề Hám đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ, nghe ai kia nói vậy thì thấy hơi buồn cười, chỉ khẽ bật cười một tiếng “Ờ” rồi không có phản ứng gì khác.
Yến Nghiêu rướn người qua mổ chóc chóc mấy cái lên khóe môi anh, thì thầm hứa hẹn một lần nữa: “Mọi thứ của em đều là của anh, em cũng là của anh nốt.”
Tề Hám khẽ “ừm” một tiếng, lòng bàn tay ấm áp của anh áp lên mắt cậu, bảo cậu ngủ đi.
Đồng hồ sinh học của hai người khá giống nhau. Mỗi sáng, Yến Nghiêu đều dậy sớm chuẩn bị sẵn bữa sáng và bữa trưa. Buổi trưa cậu không về được nên sẽ ăn tại căn tin của công ty, còn phần của Tề Hám thì chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm nóng là ăn được. Buổi tối nếu không tăng ca, cậu sẽ tan làm đúng giờ rồi ghé qua siêu thị mua ít đồ về nấu bữa tối cho cả hai.
Cuộc sống cứ thế trôi đi một cách tuần tự. Mọi thứ đều bình lặng, thỉnh thoảng lại điểm xuyết những nét ấm áp lãng mạn rất riêng.
Một ngày nọ, sau khi thức dậy và dùng xong bữa sáng, Tề Hám nhìn thấy trên cánh tủ lạnh có dán một tờ giấy viết thư tay, bên cạnh còn gắn thêm một bông hồng giấy được gấp thủ công. Anh xé miếng băng dính, cầm lá thư trong tay rồi cúi mắt chăm chú đọc.
Nét chữ của Yến Nghiêu ban đầu khá lớn và có phần sắc sảo. Nhưng càng về sau càng thu lại dần, con chữ cũng nhỏ đi. Cả một trang giấy được viết kín mít, đến nỗi chẳng còn chỗ để ký tên.
Lá thư chẳng hề có những câu chữ kinh thiên động địa hay lời lẽ hoa mỹ lay động lòng người. Thanh niên viết rất tùy hứng, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều chứa đầy thành ý.
Nhìn lá thư, Tề Hám bất giác tưởng tượng ra dáng vẻ của Yến Nghiêu khi ngồi xếp bằng bên bàn trà, cúi đầu chăm chú viết. Vẻ lạnh lùng xa cách nơi đầu mày cuối mắt thường ngày cũng dần dịu lại.
Mở đầu, Yến Nghiêu giải thích lý do bản thân viết lá thư này vì sáng nay thức dậy sớm hơn nửa tiếng, sau khi nấu ăn xong thì Tề Hám vẫn chưa dậy, thế là cậu lấy một tờ giấy định viết vài điều. Nhưng ngay khoảnh khắc đặt bút viết nét chữ đầu tiên, cậu đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Tiếp theo, cậu kể lý do tại sao mình lại thích Tề Hám, nhưng luyên thuyên hết nửa trang giấy vẫn chưa thể tỏ tường, chỉ liên tục kể lể rằng mỗi khi Tề Hám không ở bên thì bản thân lại không ngừng nhung nhớ: nhớ xem Tề Hám đã ăn cơm tử tế chưa, có ngủ ngon không, nhớ xem anh đang viết nhạc hay đang đọc sách.
Cậu còn viết rằng chỉ cần nhìn thấy Tề Hám, mọi điều không vui trên thế gian đều tan biến, bởi vì được nhìn thấy anh chính là cảm nhận được hạnh phúc.
Đến nửa sau của bước thư, cuối cùng ai kia cũng quay trở lại trọng tâm. Cậu nói rằng thích chính là thích thôi, bởi Tề Hám chính là Tề Hám, bởi Tề Hám là độc nhất vô nhị, cho nên cậu mới thích anh, yêu anh.
Ở đoạn cuối cùng của lá thư, nét chữ của Yến Nghiêu đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng chen chúc cho vừa đoạn văn ấy.
— Tề Hám, Hansel, anh của em. Cảm ơn sự xuất hiện của anh, cảm ơn âm nhạc của anh, cảm ơn chiếc nhẫn anh tặng em, và cảm ơn anh đã cho em được yêu anh.
Anh ơi, những ngày tháng sau này hãy để em trải qua cùng anh nhé. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.