Sau khi tan làm và mua thức ăn xong, Yến Nghiêu vừa về đến nhà đã phát hiện lá thư và đóa hồng giấy trên tủ lạnh đã được Tề Hám cất đi. Cậu mím môi, tưởng tượng dáng vẻ người yêu cúi mắt đọc thư rồi bất giác mỉm cười, sau đó lấy các nguyên liệu ra sắp xếp.
Cậu mang những thứ cần dùng vào bếp, cúi người định lấy bát đĩa trong tủ thì bất ngờ thấy một mảnh giấy ghi chú dán trên cánh tủ, chỗ tay nắm còn treo một sợi dây chuyền mới. Động tác của Yến Nghiêu khựng lại, cẩn thận đưa tay gỡ mẩu giấy xuống.
— Tương lai có em.
Mực thấm qua lớp giấy mỏng. Nét chữ của Tề Hám rất phóng khoáng, mạnh mẽ rắn rỏi. Chỉ bốn chữ ngắn ngủi mà được anh viết vô cùng đẹp.
Đầu ngón tay Yến Nghiêu miết những nét chữ nổi cộm trên giấy, trân trọng như đang v**t v* lời tình anh gửi gắm cho mình.
***
Sau tiết Lập hạ, trời ngày một nóng hơn. Tề Hám chỉ ở trong phòng làm việc được một hai tiếng là lại phải bước ra ngoài để hít thở hạ nhiệt.
Hôm nay tình cờ là Chủ nhật, Yến Nghiêu được nghỉ một ngày ở nhà. Cậu đang đứng trước tủ lạnh mở cửa và suy nghĩ gì đó, nghe tiếng Tề Hám đi ra liền lấy một hộp dưa hấu đã cắt sẵn. Cậu mở nắp, cầm chiếc nĩa nhỏ xiên một miếng đưa tới trước miệng anh.
Tề Hám nhận lấy chiếc nĩa từ tay cậu, những ngón tay nóng ran của anh lướt qua bàn tay mát lạnh vì ở trong phòng điều hòa của Yến Nghiêu. Thanh niên lật tay lại, nắm nhẹ tay anh truyền chút hơi mát qua rồi cúi mắt, giọng có chút xót xa: “Nóng thế này… thật sự không lắp điều hòa được ạ?” Vừa nói, cậu vừa lấy hai tờ giấy ăn chấm mồ hôi trên trán cho Tề Hám.
“Tiếng ồn lớn quá, ảnh hưởng đến việc thu âm.” Tề Hám chậm rãi nhai miếng dưa hấu, nhiệt độ cơ thể cũng giảm đi đôi chút. Anh đổi chủ đề: “Em đứng đây làm gì thế?”
Yến Nghiêu ném giấy ăn vào thùng rác, đáp: “Nhóm Ân Dã vừa bảo tối nay qua ăn cơm, em thấy nhà mình hết đồ ăn rồi.” Nói xong cậu lại sờ tay Tề Hám, cảm thấy nhiệt độ đã bình thường trở lại. “Nên em đang nghĩ xem mua gì, anh muốn ăn gì không?”
“Gì cũng được. Ân Dã biết làm sườn xào chua ngọt, em cứ mua một ít về để cậu ta tự làm.”
“…Thôi em không đi nữa đâu.”
Tề Hám xiên một miếng dưa hấu, không cho cậu nói lời nào mà đưa thẳng đến bên môi Yến Nghiêu. Dưới ánh nhìn chăm chú đầy áp lực của anh, Yến Nghiêu đành há miệng ăn hết miếng dưa, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh lại, chẳng còn ỉu xìu như lúc nãy.
“Em đi, em đi ngay đây.” Yến Nghiêu hoàn toàn chẳng có chút lập trường nào, dễ dàng thay đổi quyết định. Vành tai đỏ ửng, tay đút chìa khóa xe vào túi rồi ra ngoài mua thức ăn.
Đợi Yến Nghiêu mua thức ăn về, mấy người kia đã đến. Thấy cậu về, ai nấy cùng nhau bắt tay vào nấu nướng, trong nhà lập tức rộn ràng hẳn lên.
Món sườn xào chua ngọt của Ân Dã trông ít nhất cũng ăn được, Cao Thanh cũng dần học được cách làm vài món đơn giản, còn Tề Hám thì ở ngoài pha một bình rượu hoa quả độ cồn thấp. Trong khi đó, Lâm Băng và Yến Nghiêu đảm nhận vai trò bếp chính trong bếp. Mấy người phân công công việc rõ ràng, cùng nhau sơ chế nguyên liệu, nấu nướng rồi dọn đồ ăn lên bàn.
“Cạn ly! Thiên trường!” Lâm Băng giơ ly rượu hoa quả ra phía trước.
Cao Thanh vội vàng cầm ly của mình chạy tới, hét lên: “Cụng nào!”
Thế là mọi người cùng nhau nâng ly và cụng ly.
Lâm Băng cười và lấy điện thoại ra chụp ảnh. Cao Thanh sà tới ôm eo cô, cử chỉ vô cùng thân mật. Yến Nghiêu thì cúi xuống nắm lấy tay Tề Hám, đan mười ngón tay vào nhau rồi giơ lên làm dấu V trước ống kính. Ân Dã hết nhìn qua trái rồi lại ngó qua phải, chẳng nghĩ ra tư thế nào, cuối cùng đành giơ ngón tay cái về phía máy ảnh.
Mọi người quây quần vừa ăn vừa trò chuyện. Tề Hám chủ yếu là nghe chứ ít khi nói, còn Yến Nghiêu thì đeo bao tay dùng một lần, vừa bóc tôm vừa hóng chuyện. Cậu thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi về tình hình công việc, trong khi bát tôm đã bóc vỏ trước mặt ngày một đầy lên.
Cao Thanh ghé sát lại hỏi: “Công việc bận không?”
Miệng thì hỏi nhưng đôi đũa trên tay lại không để yên, vươn sang định gắp con tôm trong bát của Yến Nghiêu. Yến Nghiêu liền dùng cùi chỏ huých hắn ra, trừng mắt lườm một cái rồi đáp: “Không bận.”
Bị lườm nguýt, Cao Thanh tức đến nỗi đặt đũa xuống, vẻ mặt không phục, vừa dịch ghế dồn Yến Nghiêu về phía Tề Hám vừa lẩm bẩm: “Xê ra, xê ra. Chắc mày chỉ muốn ngồi hẳn vào lòng chồng mày rồi mớm cho nhau ăn thôi ấy nhỉ? Khiếp, dính hơn cả sam.”
Yến Nghiêu bị hắn ép cho phải nhích người sang một chút nhưng cũng chẳng thèm cãi lại. Cậu tháo bao tay, đẩy bát tôm đến trước mặt Tề Hám rồi tủm tỉm cười nhìn anh.
Sau bữa tối, mọi người cùng nhau dọn dẹp bát đũa rồi vào phòng làm việc của Tề Hám chơi. Phòng làm việc của anh được thu dọn rất gọn gàng, sạch sẽ, các loại nhạc cụ đều không một hạt bụi. Cao Thanh và Lâm Băng chen chúc nhau trên một chiếc ghế sofa nhỏ, còn Yến Nghiêu thì ngồi trên ghế đàn piano, tay chống cằm ngắm Tề Hám ôm đàn guitar đệm nhạc cho Ân Dã cầm điện thoại nhìn lời bài hát.
Cậu nhìn những ngón tay Tề Hám tùy ý gảy lên dây đàn, vẻ mặt anh hiếm khi lại thư thái và dịu dàng đến vậy khiến cậu cũng bất giác mỉm cười. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tề Hám nghiêng đầu nhìn lại, khóe môi cũng đang vương một nụ cười rất nhẹ.
Đợi Ân Dã hát xong, Tề Hám hỏi cậu: “Có muốn đàn lại bài đó không?”
Tuy là đang hỏi, nhưng hành động của anh đã quyết định thay Yến Nghiêu. Người đàn ông đặt cây guitar xuống, ngồi vào bên cạnh dàn trống, mở nhạc đệm trên điện thoại rồi nói: “Tôi sẽ chơi cùng em.”
Yến Nghiêu chỉ mỉm cười đáp khẽ: “Được ạ.”
Cậu đeo cây đàn guitar điện có dán sticker lên người, cầm lấy móng gảy rồi bắt đầu chơi theo nhịp trống của Tề Hám. Trong những ngày trước đó, Tề Hám đã dạy cậu rất nhiều lần, nên cậu đã có thể trình diễn bài hát này một cách rất thành thục. Cậu rất ít khi được nghe Tề Hám hát. Những bản nhạc anh viết thường được thể hiện qua giọng ca của nhiều ca sĩ khác nhau với những phong cách riêng biệt. Nhưng khi chính Tề Hám cất giọng, giai điệu ấy lại mang một phong cách độc đáo của riêng anh.
Giọng của Yến Nghiêu rất trong và sáng, chất giọng cũng tốt nên việc hát thể loại light rock này chẳng hề khó đối với cậu. Tề Hám hòa giọng theo tiếng hát của cậu, còn Yến Nghêu thì nương theo nhịp trống của anh mà gảy lên những nốt nhạc.
“Oa——” Lâm Băng reo lên, trong khi Cao Thanh huýt một tiếng sáo thật to để khuấy động không khí. Yến Nghiêu nhìn thấy đôi dùi trống trong tay Tề Hám quay lượn nhanh chóng, động tác linh hoạt uyển chuyển. Những kỹ thuật ấy không dễ, phần trình diễn lại có tính thưởng thức cao, mà Tề Hám vốn dĩ luôn chú trọng đến biểu diễn hơn là phô trương nên cậu còn tưởng anh không biết mấy trò như vậy.
Ba người họ đứng dậy, vừa hát vừa nhún nhảy theo nhịp điệu, vừa cười vừa đùa, men rượu nhè nhẹ hòa với tiếng nhạc khiến mọi ưu phiền đều tan biến. Căn phòng lúc này chỉ còn tràn ngập niềm vui, tự do và hạnh phúc.
Ly rượu cạn nhanh, đêm cũng ngắn ngủi, cuộc vui rồi cũng tan.
Yến Nghiêu tắm xong đi ra thì thấy Tề Hám đang mặc đồ ngủ ngồi trên sofa xem TV. Lần này, anh không xem phim mà lại chọn một chương trình giải trí. Yến Nghiêu tò mò lại gần xem thử thì phát hiện người trên TV là Từ Tri Hàn.
End of break ads in 25s You can close Ad in 4 sSắc mặt Yến Nghiêu lập tức thay đổi, giọng nói cũng trở nên rầu rĩ: “Anh ơi, anh đừng xem anh ta.”
Tề Hám liếc cậu một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi, một tay tùy ý bóp nhẹ hai bên má người yêu. Phần thịt trên mặt bị anh nắn lại, ngũ quan méo mó. Yến Nghiêu vội nắm lấy tay anh, nhỏ giọng năn nỉ: “Anh ơi, ban nãy em ăn cơm bị cắn phải lưỡi, anh xem giúp em với.”
Tề Hám cuối cùng cũng dừng ánh mắt trên mặt cậu, lướt qua đầu lưỡi đang lè ra rồi bình thản vạch trần sự thật: “Không có.”
Nhưng Yến Nghiêu lại siết nhẹ tay anh, thấp giọng thủ thỉ: “Anh xem lại lần nữa đi mà.”
“Em muốn tôi xem cái này à?” Tề Hám vừa nói vừa rút tay ra, chuyển sang giữ lấy gáy cậu. Đầu ngón cái đặt sau tai, trượt xuống rồi hơi dùng sức ấn nhẹ lên động mạch đang đập khẽ bên cổ.
Mắt Yến Nghiêu nhìn anh không chớp, tay kia thì mò mẫm lung tung trên sofa. Vừa vớ được điều khiển, cậu nhanh chóng tắt TV rồi nói nhỏ: “Anh ơi, em mới tự chuẩn bị xong, đừng… đừng lãng phí.”
Tề Hám vỗ nhẹ mu bàn tay lên má đối phương rồi thu tay về, ánh mắt dường như đang trêu chọc.
Yến Nghiêu mím môi, cẩn thận lấy một gói nhỏ từ trong túi ra đặt vào lòng bàn tay Tề Hám, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, hôm nay tâm trạng anh có tốt không?”
“Nằm sấp lên bàn.” Tề Hám nhàn nhạt ra lệnh.
Yến Nghiêu nằm sấp trên bàn th* d*c, nửa thân trên áp sát vào mặt bàn ăn mát lạnh. Động tác bên dưới của Tề Hám vẫn không dừng lại. Một tay anh với lấy hộp thuốc lá bên cạnh, rút một điếu ngậm lên miệng rồi châm lửa. Sau đó, anh dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, lòng bàn tay áp lên lưng Yến Nghiêu. Còn tay kia thì lấy từ trong hộp thuốc một chiếc móc khóa hình quả chuông trái tim mũm mĩm.
Tề Hám cầm chiếc chuông lắc lắc trước mặt Yến Nghiêu, nhìn cả người ai kia trong nháy mắt đỏ bừng như con tôm kho tàu trong bữa tối, thong thả hỏi: “Đút thứ đồ kêu leng keng thế này vào trong, em đang nghĩ gì vậy?”
Yến Nghiêu vừa phải phối hợp với động tác của người đàn ông, vừa phải vắt óc trả lời. Trán cậu lấm tấm mồ hôi, giọng có phần chậm chạp: “Em muốn anh treo nó trên xe… Như vậy, mỗi khi nghe thấy tiếng chuông… Ưm… anh có thể nghĩ đến em…”
“Ồ.” Tề Hám khẽ đáp một tiếng, dùng chiếc chuông lơ đãng lướt nhẹ qua lại trên má cậu rồi hỏi: “Treo trên xe, hay treo trên người em?”
Hành động trêu đùa đầy khêu gợi này khiến Yến Nghiêu run lên bần bật. Cậu dùng hai tay đón lấy chiếc chuông, đáp lời: “Treo trên người em…”
Tề Hám đặt chiếc chuông vào lòng bàn tay cậu, nhìn Yến Nghiêu run rẩy treo nó lên sợi dây chuyền có mặt móng gảy.
Tiếng vỏ chuông khẽ va vào chiếc móng gảy bằng bạc, tiếng leng keng từ viên bi nhỏ bên trong, tiếng sợi dây chuyền đập vào lồng ngực khi cơ thể Yến Nghiêu lắc lư theo từng nhịp, tiếng th* d*c dồn dập, còn cả tiếng nước ướt át nhầy nhụa… tất cả đều được Tề Hám thu vào tai một cách rõ ràng.
Điếu thuốc trên tay đã cháy được một nửa. Anh kẹp lấy đầu lọc, từ từ di chuyển nó trên lưng Yến Nghiêu. Bờ lưng bất ngờ bị điếu thuốc nóng rẫy dí vào một cái, khiến vai cậu co rúm lại. Lần tiếp theo, tàn thuốc lại rơi xuống thắt lưng. Cậu không dám cử động lung tung nữa, đầu óc mụ mị cố đoán xem lần sau tàn thuốc sẽ đáp xuống đâu. Là vai, lưng, eo, hay là…
“Lưỡi.” Tề Hám vê nhẹ đầu lọc, ra lệnh.
Yến Nghiêu lập tức lè lưỡi chờ đợi hành động của anh. Tề Hám kẹp điếu thuốc đưa lại gần mặt thanh niên. Đầu thuốc đang cháy đỏ dừng lại cách đầu lưỡi cậu đúng 1cm.
Yến Nghiêu thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ đầu điếu thuốc. Việc phải duy trì tư thế này trong một thời gian dài khiến cuống lưỡi có phần tê dại. Nhưng Tề Hám chỉ kẹp điếu thuốc, tay anh rất vững, giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích, dùng một loại ánh mắt dửng dưng như không quan tâm để lặng lẽ dò xét vẻ mặt ngoan ngoãn phục tùng của Yến Nghiêu.
Hồi lâu sau, cậu nghe thấy Tề Hám cười khẽ một tiếng. Anh dời điếu thuốc đi, đưa lên miệng rít một hơi nhưng không hít xuống phổi, sau đó một tay bóp cằm Yến Nghiêu xoay mặt cậu lại, tay kia thì dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
Tề Hám không nói là cậu được phép rụt lưỡi lại nên Yến Nghiêu vẫn cứ giữ nguyên tư thế ấy. Chàng trai trẻ nhìn người đàn ông cúi người sát lại gần, đôi môi khẽ mấp máy rồi nhả ra một vòng khói bao trọn lấy đầu lưỡi cậu. Làn khói trắng mỏng manh nhanh chóng lan tỏa giữa hai người, kế đến tan biến vào không khí.
Qua làn khói, Yến Nghiêu nhìn thấy nét cười vương nơi đầu mày cuối mắt của Tề Hám. Cậu chẳng còn bận tâm đến tư thế nữa mà vội vàng chống người dậy, vòng cả hai tay qua ôm cổ anh, chiếc chuông trên cổ cũng vang lên một tràng lanh lảnh. Cậu áp mặt vào má Tề Hám, dùng môi lưỡi tỉ mỉ l**m hôn lên khóe môi đối phương.
Người đàn ông một tay giữ chặt eo cậu, tay kia chống lên bàn, liếc cậu một cái rồi thờ ơ nói: “Chỉ có chó con đ*ng d*c mới hôn người lung tung.”
Yến Nghiêu chẳng thèm để tâm xem Tề Hám đang nói gì về mình. Cậu hoàn toàn cam tâm tình nguyện ở vị trí yếu thế hơn trong mối quan hệ này. Thanh niên lại dùng ánh mắt cầu khẩn hòng lấy lòng, hy vọng Tề Hám có thể rủ lòng thương hôn mình một cái.
“… Em không có hôn lung tung mà. Anh tặng dây chuyền cho em rồi, em là của ngài, chỉ hôn ngài thôi.” Yến Nghiêu vừa nói vừa thân mật cọ nhẹ mũi lên má Tề Hám.
Tề Hám ngăn động tác của cậu lại, tay di chuyển lên trên giữ lấy sau gáy cậu, lơ đãng hỏi: “Vậy em là…?”
Anh không nói hết những lời còn lại, nhưng Yến Nghiêu đã bắt được ý tứ cố tình úp mở ấy. Cậu mím môi, thay anh hoàn thành hai chữ cuối: “Em là… chó con.”
Tề Hám vẫn bình thản nhìn cậu. Không nhận được phản hồi, Yến Nghiêu có chút sốt ruột, bèn cao giọng lặp lại: “Em là chó con của ngài.”
Tề Hám vỗ vỗ gáy cậu. Sau đó, cũng giống như động tác ở bên dưới, người đàn ông cúi xuống trao cho cậu một nụ hôn vừa sâu vừa mạnh.
Sau khi xong chuyện, Yến Nghiêu nằm úp trên bàn một lúc lâu mới hồi sức. Cậu vịn mép bàn đứng dậy, bước chân có phần lảo đảo, lấy khăn ướt lau sạch bàn rồi lại sà vào lòng Tề Hám, âu yếm nép vào lòng anh.
***
Trong những ngày hè oi ả sau đó, Tề Hám luôn có thể tìm thấy những hộp trái cây cắt sẵn được ướp lạnh trong tủ lạnh, khi thì là các loại chè ít ngọt, lúc lại là mấy que kem sữa chua do chính tay Yến Nghiêu làm.
Tuy nhiên, mùa hè cũng có những ngày không quá oi bức. Hôm ấy, khi Tề Hám bước ra từ phòng làm việc thì thấy bên ngoài đang mưa to gió lớn. Anh liếc nhìn chùm chìa khóa trên tường ở huyền quan, thấy Yến Nghiêu đã lấy chìa khóa xe mô tô của cậu đi, còn chìa khóa ô tô vẫn treo ở đó.
Tề Hám lại nhìn đồng hồ, sau đó thay giày, cầm lấy chìa khóa ô tô rồi ra khỏi nhà, lái xe đến công ty của Yến Nghiêu. Nửa chặng đầu trời sấm chớp ầm ầm, mưa gió quất rát mặt. Đến nửa đường sau, mưa bắt đầu ngớt dần, chỉ còn lại những hạt li ti bay lất phất.
Đến nơi, Tề Hám mở cửa xe, bung dù rồi bước xuống, đi đến dưới mái hiên ở cổng lớn để tạm trú mưa.
Lúc Yến Nghiêu tan làm bước ra, đôi mắt có phần uể oải và thẫn thờ của cậu bỗng bắt gặp một bóng người cao ráo đang đứng ở cổng, tay cầm một chiếc ô cán dài màu đen.
Tề Hám mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu cùng quần tây ống đứng suôn thẳng, tay áo xắn lên một nửa để lộ cẳng tay thon dài, rắn chắc. Gấu quần trước sau vẫn thẳng thớm như một, không một nếp nhăn. Vành ô che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đường xương hàm góc cạnh và khóe môi lạnh lùng.
Vành ô khẽ nhấc lên, để lộ đôi mày và ánh mắt lạnh lùng. Yến Nghiêu bắt gặp ánh mắt ấy, mi mắt bất giác run lên, ánh mắt trong phút chốc bừng sáng, tình cảm chan chứa tràn ngập trong đôi đồng tử.
Yến Nghiêu chạy đến ôm chầm lấy anh một cái, sau đó nhận lấy chiếc ô từ tay anh, lòng ngập tràn vui sướng hỏi: “Anh ơi, sao anh lại đến đây?”
“Trời mưa.” Tề Hám nhìn vào đôi mắt long lanh của cậu, đáp.
Chiếc ô này đủ lớn cho cả hai người nhưng Yến Nghiêu vẫn nép sát vào người anh, đồng thời nghiêng ô về phía anh nhiều hơn. Hai người cùng nhau lên xe. Yến Nghiêu gập ô lại, giũ giũ ở bên ngoài cho ráo nước rồi mới đặt dưới chân.
Trên đường về nhà, mưa đã tạnh hẳn, sương mù cũng tan đi. Mặt đường đọng nước phản chiếu màu sắc của bầu trời, trông có vẻ sẽ không mưa nữa. Thấy vậy, Yến Nghiêu liền nói: “Anh ơi, hay chúng mình ra ngoài ăn đi.”
Nhà hàng này là do Yến Nghiêu tình cờ nghe một nữ đồng nghiệp nhắc đến lúc làm việc. Sau khi biết Yến Nghiêu đã có người yêu, cô ấy liền ra sức giới thiệu cho cậu, bảo rằng dẫn bạn gái đến đó thì sẽ lãng mạn lắm. Yến Nghiêu trả lời rằng cậu chỉ có bạn trai thôi. Cô đồng nghiệp nghe xong thì ngây người một lúc, cuối cùng ném cho cậu một ánh mắt “tôi hiểu cả rồi”, rồi giục cậu mau mau dắt chồng đi thử.
Họ ngồi ở sân thượng của nhà hàng. Nữ đồng nghiệp quả thật không lừa cậu, phong cảnh ở đây rất đẹp, từ vị trí này có thể ngắm trọn vẹn ráng chiều rực rỡ sau cơn mưa.
Ánh ráng chiều nghiêng nghiêng chiếu xuống, thứ ánh sáng ấm áp rọi lên gương mặt hai người. Trong lúc chờ đồ ăn được dọn lên, Yến Nghiêu lên tiếng: “Anh ơi, ba mẹ dặn em phải ngoan ngoãn ở bên anh, đối xử với anh cho tốt, phải nghe lời anh, không được làm anh tức giận.”
Tề Hám nhìn thẳng vào cậu. Dưới ánh ráng chiều, gương mặt Yến Nghiêu trông càng đỏ hơn thường ngày. Anh lại nghe cậu lại nói tiếp: “Mẹ em đã nhận ra từ hôm đám cưới của Cao Thanh rồi. Lúc đó bà còn khen em có mắt nhìn người tốt nữa.”
Tề Hám khẽ cong môi, bình thản đáp: “Tôi biết.”
“Ồ… Anh lại biết rồi. Tóm lại là, em sẽ luôn ở bên anh.” Yến Nghiêu nhìn lại anh, ánh mắt vừa thẳng thắn vừa chân thành.
Sau khi phục vụ dọn đủ các món ăn lên rồi rời đi, Yến Nghiêu kéo đĩa ăn trước mặt Tề Hám lại, cúi đầu chăm chú cắt bít tết thành những miếng vừa ăn. Ánh mắt Tề Hám lơ đãng nhìn sang giàn hoa bên cạnh, nơi trồng đầy những chậu cẩm tú cầu đang nở rộ. Một chú bướm cánh xanh đen đang bay lượn quanh hương hoa.
Khi Yến Nghiêu cắt xong miếng cuối cùng, ngẩng đầu lên, đúng lúc con bướm ấy bay về phía họ, nhẹ nhàng đậu lên vai Tề Hám, khẽ rung cánh vài lần nhưng không bay đi.
Yến Nghiêu nhẹ nhàng đặt đĩa ăn xuống trước mặt Tề Hám. Người đàn ông vừa đưa tay cầm lấy dao nĩa thì chú bướm lại bay lên theo cử động của anh, lượn hai vòng quanh bàn ăn của họ rồi cuối cùng đậu ngay trên vết hằn của chiếc nhẫn ở gốc ngón trỏ tay trái Tề Hám.
Tề Hám nhìn vào đôi mắt đang cười của Yến Nghiêu, đôi mắt chỉ dõi theo một mình anh. Vẻ lạnh lùng trên gương mặt tan đi, khóe mắt cong lên thành một đường cong nhẹ. Còn trong ánh nhìn tĩnh lặng kia bỗng dâng lên một ý cười dịu dàng mà chân thành.
Cũng vào chính khoảnh khắc ấy, hạnh phúc lặng lẽ ùa đến.
[ Chính văn hoàn ]
[ Lời tác giả ]
Cảm ơn mỗi một người đã dành thời gian quý báu của mình để đọc hết câu chuyện này. Tôi đã mở đặt trước và bắt đầu viết câu chuyện này vào tháng 4 năm 2022, kéo dài nó suốt 3 năm. Vì lý do cá nhân ngoài đời mà tiến độ cập nhật rất chậm, thậm chí đã có lúc drop gần một năm. Rất cảm ơn những người đã luôn chờ đợi. Chính sự chờ đợi ấy đã cho tôi biết rằng vẫn còn có người muốn nhìn thấy cái kết của câu chuyện này, vì vậy tôi đã quay trở lại. Hy vọng mọi người sẽ hài lòng với kết thúc như thế này.
Ở cuối mỗi quyển sách, tôi đều sẽ viết câu này: “Giấy ngắn tình dài, ở những nơi chúng ta không nhìn thấy, họ sẽ mãi mãi yêu nhau.”
(Tái bút: Sắp tới sẽ có hai ngoại truyện về quá khứ của từng người, nhưng tôi sẽ viết chậm một chút để hoàn thiện cả hai rồi đăng cùng lúc. Khi đọc xong, mọi người sẽ hiểu rõ hơn về tính cách và nội tâm của họ.)